Chapter 1
Chương 1: “Hòa nhập”
Section titled “Chương 1: “Hòa nhập””Sáng Chủ Nhật, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng và thấy hôm nay trời mưa cả ngày.
Tuy chưa đến mức gọi là mưa lớn, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy lưỡng lự nếu phải cầm ô ra ngoài. Sau khi thay đồ xong trước 10 giờ sáng, tôi không chần chừ mà cầm theo một chiếc ô rồi đi xuống sảnh ký túc xá. Khi bước vào thang máy, tôi nhận ra sàn đã bị ướt — dấu vết cho thấy học sinh đã ra vào từ sớm.
“Yo, chào buổi sáng~”
Ngay khi cửa thang máy mở ở tầng một, một nam sinh mặc áo hoodie đứng gần lối ra vào quay lại và chào tôi, giơ tay lên nhẹ nhàng. Đó là Yoshida, bạn cùng lớp.
“Chào buổi sáng.”
Sau khi chúng tôi trao đổi vài lời chào ngắn gọn, Yoshida lập tức quay ánh mắt về phía ghế sofa.
“Shimazaki cũng mới vừa xuống đấy.”
Có lẽ nghe thấy tên mình được gọi, Shimazaki đứng dậy và tháo một bên tai nghe không dây màu trắng khỏi tai phải. Cậu cất nó vào một chiếc hộp nhỏ — có vẻ là hộp sạc chuyên dụng — lấy ra từ trong cặp.
“Cậu đang nghe gì thế?”
Tôi và Yoshida cùng tiến về phía Shimazaki, và tôi hỏi cậu ta như vậy.
“Nghe tiếng Anh luyện nghe để chuẩn bị thi đại học. Cá nhân mà nói thì tiếng Anh không phải điểm mạnh của tôi, nên muốn tranh thủ lúc còn rảnh rỗi mà dành thời gian càng nhiều càng tốt.”
Có lẽ là cậu ta không muốn lãng phí cả những khoảng thời gian ngắn khi chờ bạn cùng lớp.
“Hmm? Cậu yếu tiếng Anh à? Điểm của cậu còn cao hơn tôi mà?”
Yoshida ngước mắt nhìn trần nhà như đang cố gắng nhớ lại kết quả kiểm tra trước đây.
“So với cậu thì không nói lên được gì đâu. Thật sự thì, với tôi, tiếng Anh là môn yếu nhất.”
“Ra vậy… So sánh như vậy là lỗi của tôi, xin lỗi nhé.”
Yoshida tuy tỏ ra không hài lòng, nhưng vẫn thành thật nhận lỗi. Shimazaki luôn nằm trong top đầu của lớp, nhưng vì cậu nhận thức rõ điểm yếu và chủ động khắc phục, nên mới đạt được thành tích như vậy.
Học sinh năm ba — mùa thi cử đang đến gần. Ý thức như vậy quả không hổ danh là cựu học sinh lớp A.
“Tôi tưởng cậu sẽ thấy bị mỉa mai mà nổi giận chứ.”
Dù Yoshida hay cáu kỉnh, nhưng lần này cậu không nổi nóng trước lời nói của Shimazaki.
“Có hơi bực một chút, nhưng mà cậu lúc nào cũng chăm học. Còn tôi thì không mặn mà lắm với chuyện học, và đúng là có sự chênh lệch thật.”
Có lẽ một phần là vì hai người họ vốn thân nhau.
“Mà dạo này cậu chỉ toàn học thôi đúng không?”
“Sao nhỉ. Tôi cố gắng dành ít nhất năm tiếng mỗi ngày cho việc học. Đại khái vậy.”
Tất nhiên, năm tiếng đó không bao gồm thời gian học chính ở trường.
Không rõ học sinh năm ba bình thường dành bao nhiêu thời gian tự học, nhưng năm tiếng chắc chắn không phải con số nhỏ.
Yoshida khoa trương giơ tay lắc mạnh, tỏ vẻ “không thể nào”.
“Quyền tốt nghiệp vị trí lớp A là con át chủ bài. Muốn vào một trường đại học đủ tốt thì đây là điều tất nhiên, không chỉ riêng tôi. Chiều nay tôi cũng sẽ đến lớp học thêm ở Keyaki Mall.”
“Thật đấy à… Cậu học nhiều đến mức nào vậy…”
Nói mới nhớ, trong trung tâm thương mại có lớp học thêm do trường tổ chức. Với tôi, đó là nơi chẳng liên quan gì nên chưa từng ghé qua. Nghe nói, nếu đáp ứng đủ điều kiện như không có hành vi vi phạm, có mục tiêu rõ ràng về hướng đi sau khi tốt nghiệp, thì có thể học miễn phí dù không có điểm cá nhân.
“Học thêm à? Thật ra thì có bao nhiêu học sinh đi học ở đó vậy?”
Vì tò mò, tôi hỏi Shimazaki. Nhưng cậu ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt hơi sắc.
“Cậu không biết à? Riêng năm ba thì hiện tại đã có khoảng 20 người. Dù vậy, so với trường cao trung bình thường thì tỉ lệ vẫn thấp. Từ giờ đến mùa hè sẽ còn tăng nữa.”
Tức là, càng ngày càng nhiều học sinh bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
“Thành tích cậu cũng đâu có tệ, thử ghé qua một lần cũng không sao mà?”
Dù Yoshida không bằng Shimazaki, cậu vẫn thuộc dạng học sinh có năng lực cao. Nếu nhắm đến đại học, việc đi học thêm không có gì lạ. Có lẽ Shimazaki nghĩ vậy nên mới đề nghị.
Tuy nhiên, Yoshida lập tức từ chối.
“Không đâu, không đâu. Tôi chỉ cần một trường đại học vừa vừa là được. Đến cả ngày nghỉ cũng bị vùi đầu trong sách vở thì chịu không nổi. Toàn học hành thì nghẹt thở lắm.”
Cậu ta vừa nói, vừa liếc nhìn Shimazaki đang nghiêm túc học hành.
“Vậy thì tuỳ cậu thôi. Tôi không có ý ép buộc cậu phải học. Vì thế, tôi cũng sẽ làm theo ý mình, miễn không gây phiền cho ai, bất kể là khi nào, ở đâu, hay làm gì.”
Có vẻ Shimazaki cảm thấy như bị phủ nhận quyết tâm học tập của mình, nên nhíu mày nhìn Yoshida.
“T-Tôi biết rồi mà. Cậu đừng giận thế chứ.”
Yoshida hoảng hốt giơ hai tay ra hiệu đầu hàng và xin lỗi.
“Hmm… Thế rốt cuộc cậu gọi tôi và Ayanokouji ra đây vào ngày nghỉ là có chuyện gì vậy?”
Sau một tiếng hắng giọng, Yoshida lái sang câu hỏi khác, như muốn chuyển chủ đề.
Ngày nghỉ quý giá, bình thường Shimazaki sẽ dành để học. Vì vậy, lý do cậu ấy chủ động hẹn gặp thật khiến người ta tò mò.
“Thật ra thì, tôi chỉ có việc cần nói với Ayanokouji thôi. Nhưng vì bọn tôi chưa đủ thân thiết để hẹn gặp riêng hay bàn chuyện, nên có cậu đi cùng sẽ dễ nói chuyện hơn.”
Hoá ra Yoshida không liên quan đến nội dung chính của buổi gặp.
Từ chữ “bàn chuyện” vừa rồi, có thể đoán được mục đích có liên quan đến việc cần trao đổi nghiêm túc.
“Ra vậy. Mà, tôi thì lúc nào chẳng được nhờ vả.”
Nói vậy mà vẻ mặt Yoshida lại có phần đắc ý.
“Dù sao cũng được nhờ, tôi sẽ giúp hết sức. Ayanokouji, cậu nhớ nghe Shimazaki tâm sự đàng hoàng đó.”
Vừa nói, Yoshida vừa đặt tay lên vai tôi như truyền đạt trách nhiệm.
“Còn tuỳ vào nội dung thế nào đã. Cậu định bàn chuyện gì vậy?”
Đúng như Shimazaki nói, quan hệ giữa tôi và cậu ấy chưa đủ thân thiết. Nếu vậy mà vẫn chủ động tìm đến tôi để nói chuyện, chắc chắn là có lý do rõ ràng.
Một điều nữa khiến tôi băn khoăn: cậu ấy đã nhờ tôi mang ô đến. Nếu chỉ đơn thuần để trò chuyện, thì không nhất thiết phải ra ngoài trong ngày mưa. Nói chuyện trong phòng của ai đó cũng được mà.
Shimazaki lướt mắt qua xung quanh một lượt rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Hôm nay tôi sẽ bắt cậu khai ra hết mọi bí mật.”
”…Bí mật?”
“Nói ở đây sẽ không giải quyết được gì. Cứ đi theo là cậu sẽ hiểu.”
Nói xong, Shimazaki rời khỏi sảnh, lập tức bung ô ra và sải bước đi về phía trước.
“Gì đấy? Cậu ta định đi đâu vậy?”
“Ai biết. Chỉ nghe nói là tới Keyaki Mall thôi mà─”
Sau khi liếc nhìn nhau, tôi và Yoshida cũng vội vàng bước theo sau Shimazaki.
Người đi đầu là Shimazaki, cậu ta bước thẳng về phía Keyaki Mall. Khi đến nơi, cậu lặng lẽ đặt chiếc ô của mình vào giá đựng túi ni-lông dành cho ô ngay tại lối vào, kéo tay một cái để ô được bọc gọn trong túi. Chúng tôi cũng bắt chước làm theo rồi tiến vào trong khu mua sắm. Sau đó, chúng tôi đi thẳng đến hiệu sách, và lúc đó cuối cùng cậu ta mới quay đầu lại nhìn chúng tôi.
“Hiệu sách à? Ghé ngang một chút sao?”
Yoshida lẩm bẩm, nhưng Shimazaki không đáp lại mà đi thẳng vào trong. Cậu không chút do dự mà tiến thẳng đến khu vực sách tham khảo học tập – tức là nơi trưng bày các loại sách hỗ trợ học hành.
“Nơi tôi muốn dẫn Ayanokouji tới là đây.”
Không phải một lần ghé ngang ngẫu nhiên, mà có vẻ đây chính là điểm đến thật sự của cậu ta – điểm dừng cuối cùng.
“Hãy nói cho tôi biết cậu thường dùng loại sách tham khảo nào, và cách học của cậu như thế nào.”
Sau những lời đó, cuối cùng tôi cũng hiểu nội dung lời khuyên mà Shimazaki muốn tìm kiếm.
“Thì ra là vậy.”
“Tôi đã xem kết quả kỳ thi đặc biệt lần trước và biết cậu giỏi hơn tôi. Tất nhiên, tôi không nghĩ rằng mình có thể đuổi kịp cậu chỉ trong một vài ngày. Nhưng… điều đó không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ việc theo đuổi đâu.”
Khi nói đến chuyện học thêm, ánh mắt cậu ấy liếc tôi một cách sắc lẹm – hẳn là do cảm giác ganh đua vô thức.
Để tiến gần hơn tới năng lực học tập của tôi, cậu ta muốn xây dựng cho mình một phương pháp học hiệu quả hơn.
Ý chí mạnh mẽ ấy của Shimazaki truyền tới tôi rất rõ ràng.
“Hãy chỉ cho cậu ta đi, Ayanokouji.”
Yoshida, người đang đóng vai trò cầu nối, thúc giục tôi như vậy. Nhưng tôi vẫn không mở miệng.
Hay đúng hơn là, tôi không thể mở miệng mới đúng.
Tôi rất muốn đáp ứng kỳ vọng ấy của họ, nhưng tôi lại không có câu trả lời nào phù hợp cả. Trong khi hầu hết học sinh cao trung vẫn đang học hỏi từng bước một những điều chưa biết, thì tôi đã hoàn tất giai đoạn đó từ khi còn nhỏ. Những gì tôi đang làm bây giờ chỉ là ôn lại – không phải học mới, nên tôi không thể chuẩn bị câu trả lời như họ đang mong chờ.
“Này, Ayanoko─”
“Không sao đâu, Yoshida. Cậu ấy chắc là không thể dễ dàng chia sẻ được, đúng không?”
Trước sự im lặng của tôi, Shimazaki nhíu mày nói.
“Đó là phương pháp học do cậu tự phát triển mà, tôi cũng không nghĩ rằng có thể được chia sẻ miễn phí. Nếu cần thiết, tôi có thể trả bằng điểm cá nhân, hoặc nếu cậu cần điều gì khác─”
Có vẻ cậu ta rất muốn biết được bí quyết, nên định bắt đầu một cuộc thương lượng, nhưng tôi cắt lời.
“Nếu lời khuyên hôm nay là điều tôi có thể giúp được, tôi sẽ không tiếc sức mình để hỗ trợ.”
“─là nếu có thể thôi sao? Vậy tức là chuyện học hành là bí mật kinh doanh à? Hay là… cần một phần thưởng lớn hơn?”
“Không, tôi không cần phần thưởng gì cả. Thực chất, nếu trình độ học tập của Shimazaki tăng lên, điều đó sẽ góp phần nâng cao năng lực chung của cả lớp. Với tôi, như vậy đã là đủ rồi. Và tôi cũng không có lý do gì để cảm thấy bất lợi nếu cậu trở nên giỏi hơn nữa.”
Tôi cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu nhất có thể, nhưng chắc chắn không thể khiến đối phương chấp nhận một cách đơn giản.
“Tôi hiểu rồi. Nghe qua thì có lý. Nhưng ngay cả vậy, tôi vẫn không thấy cậu có ý định sẽ chia sẻ… Có phải là vì cậu lo rằng tôi sẽ đuổi kịp cậu sao?”
“Không phải vậy. Nếu cậu nghĩ tôi sợ mất thể diện thì cậu đã sai hoàn toàn rồi. Tôi không có nhu cầu phải khoe khoang rằng mình là số một, cũng không mong muốn như vậy.”
Ở ngôi trường này, chắc chắn có những học sinh giỏi hơn tôi trong nhiều lĩnh vực.
Tôi mong rằng điều đó là sự thật, và thực sự, nó cần phải là như vậy.
Nếu có người vượt qua tôi trong lĩnh vực học tập, tôi muốn được chứng kiến điều đó.
“Đã nói tới mức đó rồi, thì ít nhất hãy cho tôi biết cậu đang dùng những sách tham khảo nào. Ngoài ra, tôi muốn được biết chi tiết về cách cậu học hàng ngày, cách phân bổ thời gian nữa.”
Cậu ấy hỏi tôi mà không một chút e ngại, với quyết tâm phân tích toàn bộ phương pháp của tôi. Và còn nói thêm:
“Tất nhiên, nếu cách đó không hiệu quả với tôi thì tôi cũng sẽ không trách gì cậu cả. Tôi sẽ đơn giản chấp nhận rằng nó không hợp với mình, nên cậu cứ yên tâm.”
Thái độ nghiêm túc với việc học của cậu ấy là hoàn toàn thật lòng.
Rồi như để hưởng ứng, Yoshida cũng đứng cạnh Shimazaki.
“À, tiện thể thì dạy tôi luôn nhé. Nếu có cách học hiệu quả, tôi cũng muốn bắt chước.”
Giờ thì phải làm sao đây? Những phương pháp học đơn giản mà tôi từng áp dụng cho Karuizawa hay những bạn cùng lớp bình thường chắc chắn không phù hợp với những học sinh trình độ cao như Shimazaki và Yoshida.
Mặt khác, việc thực hiện một phương pháp học tập nghiêm túc tích hợp lý thuyết đào tạo học sinh White Room mà tôi đang suy nghĩ hiện tại là điều đương nhiên không thể.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng có thể khiến họ nghi ngờ, và quyết định sẽ nói một phần sự thật…
“Thành thật mà nói, giờ tôi hầu như không còn dùng mấy loại sách tham khảo kiểu này nữa.”
”……Cái gì? Nhưng cậu cũng đâu có đi học thêm đâu. Không chỉ mấy câu hỏi khó, mà cả những dạng chưa được học cậu cũng giải được cơ mà. Cậu giải thích sao về chuyện đó?”
“Thành thật thì phần lớn là do may mắn thôi. Tôi thường lấy kiến thức từ trên mạng. Dạo này trên mấy trang video cũng có nhiều người giải thích các dạng bài khó nữa đúng không? Tôi tình cờ xem được một video có đề cập đến dạng tương tự nên mới làm được.”
“Ừ thì… có thể cũng có chuyện đó thật…”
Chính vì học giỏi nên Shimazaki càng tỏ vẻ nghi ngờ, lưỡng lự mà không thể hoàn toàn chấp nhận lời giải thích. Dù bị nghi ngờ, tôi vẫn nhấn mạnh rằng mình không theo dõi một trang hay kênh cố định nào cả.
Cuối cùng thì tôi vẫn sẽ bị coi là kẻ giấu nghề. Nhưng chuyện này là không thể tránh khỏi.
“Tuy nhiên─về sách tham khảo, cũng có quyển tôi cảm thấy khá hữu ích.”
Tôi hay ghé hiệu sách. Trong số đó, tôi đã từng xem qua nhiều quyển và nhớ được nội dung cũng như mức độ kiến thức của từng loại. Dựa vào trí nhớ đó, tôi có thể gợi ý quyển mà tôi cảm thấy phù hợp nhất để học.
“Nếu như vậy vẫn được thì, tôi muốn đưa ra vài lời khuyên.”
Không phải là không nói gì cả, mà là tôi sẵn sàng chia sẻ những gì có thể, mong họ sẽ lấy đó làm tham khảo. Tôi muốn cho thấy thành ý đó.
Phần còn lại là do Shimazaki quyết định.
Cậu ta có thể xem tôi như một kẻ đáng ghét vì không chịu nói thật, hoặc dù có hoài nghi cũng lựa chọn tiếp thu những gì mình có thể để tiến về phía trước.
Shimazaki gần như không cần suy nghĩ, gật đầu đáp lại.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ không khách sáo mà nhận lời khuyên đó.”
Có vẻ như cậu ấy đã quyết định bắt đầu bằng cách tin tưởng để nâng cao năng lực bản thân.
Đáp lại sự mong đợi ấy, tôi đã giới thiệu quyển sách mà tôi thấy hữu ích.
Cả hai người lập tức lấy quyển đó lên, nhưng Yoshida thì nhanh chóng từ bỏ việc mua.
Bởi lẽ sách tham khảo rất khác nhau tùy thuộc vào mục tiêu đại học và định hướng học tập. Những gì phù hợp với Shimazaki đang nhắm đến trình độ cao, thì với Yoshida lại chẳng liên quan gì.
Thế nên sau đó, tôi và Shimazaki cùng hỏi han Yoshida, rồi tìm sách phù hợp với cậu ta.
Ba người chúng tôi cứ loanh quanh ở góc sách tham khảo khoảng 30 phút, vừa nói chuyện vừa thử xem từng quyển một. Có những cuộc trò chuyện tưởng như vô nghĩa, nhưng tôi lại không thấy đó là thời gian lãng phí. Ngược lại, tôi cảm thấy đây là quãng thời gian thú vị và có ích.
Từng chút một, chúng tôi dần nắm bắt được mong muốn của Yoshida, và cuối cùng cũng chọn được quyển sách phù hợp để mua.
Dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cảm giác thỏa mãn khi cùng nhau hợp tác làm được điều gì đó cũng lan tỏa.
Sau đó, ba người tách ra một lúc để tự mình tìm thêm sách khác, rồi hẹn gặp lại ở trong tiệm sách.
Tôi cũng tìm thấy vài quyển tạp chí và tiểu thuyết hấp dẫn, nhưng vì không dư dả điểm cá nhân nên lần này đành bỏ qua.
“Quyển sách đó là gì vậy?”
Shimazaki chỉ vào chồng sách Yoshida đang cầm khi quay lại – trong đó ngoài sách tham khảo còn rất nhiều sách khác.
“À, cái này hả? Thì đâu có luật nào cấm mua sách ngoài sách học đâu đúng không?”
Yoshida đang cầm mấy quyển tạp chí thời trang nam, manga, sách dạy cách ăn mặc và gây ấn tượng với phái nữ, cũng như các kỹ năng giao tiếp và mẹo vặt tình cảm.
“Học hành tất nhiên quan trọng rồi, nhưng yêu đương cũng đâu thể bỏ được chứ. Hết năm nay là chúng ta tốt nghiệp rồi đấy! Đây là cơ hội cuối cùng để hẹn hò với nữ sinh cao trung mà, ai mà nỡ bỏ phí chứ?”
Trên đường ra quầy thanh toán, Yoshida cười nói như vậy.
“Tôi không nghĩ đây là cơ hội cuối đâu…”
Shimazaki khẽ phản bác, hơi lùi lại như thể không muốn liên quan, nhưng đúng là như vậy thật.

Ngay cả khi đã vào đại học hay đi làm, vẫn có cơ hội hẹn hò với một nữ sinh cao trung.
Mà nghĩ kỹ lại, nếu cách biệt tuổi tác quá lớn thì cũng có vấn đề riêng…
Tôi đang suy nghĩ nghiêm túc về điều đó thì chợt nhớ ra một lý do lớn hơn.
“Cậu sợ sẽ không còn được gặp Shiraishi nữa, đúng không?”
Sẽ không sai khi nói đây là một điều kiện giới hạn cho đến khi tốt nghiệp trường Cao trung Giáo dục Nâng cao.
Tôi chỉ muốn thử xác nhận linh cảm của mình, nhưng khi nghe đến tên Shiraishi, Yoshida giật mình mạnh tới mức làm rơi một quyển sách đang cầm.
“Này, Ayanokouji, đừng nói những điều thừa thãi chứ!”
Cậu ta suýt thì bịt luôn miệng tôi, nhưng lời đã nói thì không thể rút lại.
“Tôi chỉ đơn giản là thấy tò mò nên mới hỏi thôi… Không được à?”
“Đ-Đương nhiên là không được rồi! T-Tôi đâu có thích Shiraishi gì đâu! Tôi nói rồi còn gì!?”
Đúng là Yoshida từng phủ nhận, nhưng hành động của cậu ta thì hoàn toàn không giống như vậy.
Cả Shiraishi cũng chắc chắn rằng Yoshida có tình cảm với mình.
99%, hay đúng hơn là 100% cũng không sai khi nói rằng cậu ấy đang yêu.
”…Shiraishi? Cậu thích Shiraishi à…?”
Shimazaki, người đang đi phía trước, quay lại nhìn Yoshida – lúc này đang cúi nhặt quyển sách rơi – và lẩm bẩm như thế.
“Thích gì chứ! Chỉ là hơi để ý cô ấy chút thôi…!”
Nhìn cách Yoshida trả lời, rõ ràng là cậu ta đang lộ hết cảm xúc trên mặt. Còn Shimazaki thì luôn chăm chú vào học tập, chẳng vẻ gì quan tâm đến chuyện tình yêu. Vừa mới định kết luận như vậy thì thoáng thấy nét trầm ngâm thoáng qua trên mặt Shimazaki, dường như cậu ta vừa nghĩ đến điều gì đó.
”…Thật sao?”
Thái độ của Shimazaki giờ đây khác hẳn, u ám hơn lúc trước, khiến Yoshida chợt hoảng. Hàng loạt suy nghĩ vụt qua trong đầu cậu, cuối cùng đưa ra kết luận:
“C-Cậu chẳng lẽ là một trong một trong 100 người bạn trai của cô ấy sao!?”
“Hả? Chuyện đó hoàn toàn không thể nào xảy ra được.”
Shimazaki thở dài ngạc nhiên, phủ định lời Yoshida, rồi lại thoáng lộ vẻ giận giữ.
“Yoshida, cậu thật sự thích Shiraishi chứ?”
“Tôi đã bảo không thích rồi mà! Tôi chỉ hơi… quan tâm một chút thôi!”
Yoshida càng phủ định thì lại càng tố cáo mình. Thực ra, chính Shimazaki cũng nghĩ như vậy.
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, nghe đây—vụ “bách nhân trảm” chỉ là tin đồn nhảm nhí. Đừng vội tin lung tung.”
“Nghe có lý… nhưng không có lửa làm sao có khói chứ.”
“Còn phải xem ngọn lửa đó từ đâu. “bách nhân trảm” chỉ là tin đồn do chính Shiraishi tự lan truyền thôi.”
Biệt danh khiến tôi tò mò—“bách nhân trảm”.
Shimazaki phủ định mạnh mẽ theo một cách hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, khiến tôi ngạc nhiên.
Còn Yoshida thì càng sững sờ, như thể cổ họng bị đóng băng, chẳng thể phát ra tiếng nào. Suy nghĩ một lúc, Yoshida dùng giọng lạc nhịp tiếp tục hỏi:
“Hả? Tin đồn? Cậu… sao có thể khẳng định như vậy?”
Nghe vậy, Shimazaki liếc quanh, cẩn thận hơn cả lúc ở sảnh ký túc xá. May mà trong cửa hàng không có khách nào khác, nên rất yên tĩnh.
Xác nhận xong, Shimazaki tiến đến gần Yoshida, hạ giọng nói:
“Cậu có nhớ tin đồn vớ vẩn đó bắt đầu từ khi nào không?”
“Ừm… hình như là… hè năm nhất… thì phải. Lúc đó đã nghe thoáng có tầm 20 người rồi.”
Để đạt được con số 100 người, thì phải bắt đầu từ sớm, nếu không phải là từ trước khi lên cao trung, thì việc bắt đầu từ một con số nhỏ cũng là điều bình thường.
Nhưng cũng không đến lượt một người ngoài cuộc không biết gì như tôi lên tiếng.
“Chính xác mà nói, nó bắt đầu ngay sau kỳ thi đảo hoang. Đó cũng là thời điểm mà mối quan hệ giữa Shiraishi và Nishikawa trở nên thân thiết. Sau hai học kỳ kể từ đó, tin đồn vô thưởng vô phạt kia mới bỗng dưng xuất hiện.”
Đó là lĩnh vực tôi chưa biết: tình hình lớp 1-A hai năm về trước.
Yoshida vừa lẩm bẩm hồi tưởng, vừa chống cằm lên góc tạp chí.
“Ý cậu là, tin đồn đó do Nishikawa truyền ra?”
“Không có bằng chứng xác thực, nhưng cũng gần như vậy. Giả sử 20 người là thật, thì 100 người chắc chắn là giả. Ở ngôi trường này, muốn một hơi cộng thêm 80 người, dù nghĩ kiểu gì cũng không thực tế; chỉ cần động não một chút thì ai cũng hiểu được.”
Tin đồn “bách nhân trảm” tôi cũng nghe được từ chính miệng Nishikawa. Khi đó tôi còn tò mò hỏi xem có thể lên đến 200 người không, nhưng cô ấy đáp rằng 100 người đã đủ nổi tiếng rồi.
Có lẽ ngay từ giai đoạn rất sớm đã bắt đầu lan truyền là vài người rồi, sau đó dần dà mới thêu dệt, mở rộng thành con số lớn hơn.
Nhưng trong đầu tôi bỗng lóe lên một nghi vấn: cô ấy làm vậy để làm gì?
“Nhưng… nhưng cậu có thể khẳng định chắc như vậy sao? Chuyện hồi sơ trung của cô ấy cậu hoàn toàn không biết mà.”
Mặt khác, Yoshida có vẻ để ý đến điểm khác, liền tiếp tục hỏi Shimazaki.
“Tôi không rõ, giả sử thật thì sao chứ? Nó có ảnh hưởng gì đến việc cậu thích Shiraishi không?”
Shimazaki đáp với giọng gay gắt, mang đầy ý trách móc.
Yoshida lùi lại vài bước, rõ ràng tỏ vẻ hơi nao núng.
“Không… không phải… nhưng…”
“Xét cho cùng, tôi không phải người cùng tốt nghiệp sơ trung với cô ấy nên không thể biết hết. Nhưng tôi chắc chắn tin đồn phóng đại này là sai sự thật, bởi từ khi nhập học tôi đã theo dõi cô ấy sát sao.”
Nói xong, Shimazaki lập tức lộ vẻ như sắp lỡ lời, vội vã liếc mắt tránh khỏi ánh mắt của chúng tôi.
Căn tiệm sách vốn yên ắng càng trở nên ngột ngạt bởi một khoảng lặng đầy ngượng.
”…Trong suốt thời gian qua, tôi đã quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ của tất cả bạn cùng lớp.”
Một lúc lâu sau Shimazaki mới lí nhí thêm vào một câu, nhìn bộ dạng của cậu ta không thể nào không nhận ra được.
“Cậu—”
Có thể xác định được căn cứ để bác bỏ tin đồn.
Mặc dù Yoshida có thể nhận ra sự thật đằng sau, nhưng có lẽ việc nói thẳng ra sẽ khiến cậu ta có chút e ngại. Tâm lý vừa muốn xác nhận, vừa kìm nén lý trí, tất cả đều hiển hiện rõ trên mặt.
“Đừng hiểu lầm, Yoshida… không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Tôi có hiểu nhầm đâu… Thôi được rồi… thế thì cũng được, dù sao tôi với Shiraishi cũng không có….”
Ánh mắt cả hai đảo đi đảo lại nhưng vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Dường như cả hai đều dành cho Shiraishi một tình cảm mãnh liệt mà không cô gái nào khác có được. Mặc dù bản thân Shiraishi rất rõ mình được các nam sinh để ý, nhưng tình cảnh lúc này càng chứng minh sự tự tin của cô ấy không phải chỉ là vỏ bọc.
“Dù sao mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, chúng ta ra ngoài đi. Đừng làm phiền tiệm sách nữa.”
Shimazaki né tránh ánh mắt vẫn còn nghi ngờ của Yoshida rồi nói.
Quả nhiên, bây giờ đồ đã mua xong, cứ chần chừ ở đây chỉ khiến tiệm sách mất công thôi. Hơn nữa, chủ đề này tốt nhất không nên để các học sinh khác nghe thấy.
”…Cũng phải.”
Rồi ba chúng tôi nhanh chóng thanh toán, bước ra khỏi tiệm sách.
Tôi cứ tưởng sau khi mua đồ xong thì sẽ đường ai nấy đi, ai ngờ Shimazaki lại đề nghị rẽ qua khu nghỉ chân một lát để ngồi xuống trò chuyện.
Có lẽ cả hai người họ cũng không muốn kết thúc cuộc gặp mặt một cách lúng túng như thế.
Trong đầu tôi tự nhiên lóe lên suy nghĩ đó, có lẽ đây là bằng chứng cho thấy sự hiểu biết của tôi về cảm xúc con người đã có phần sâu sắc hơn.
Việc chứng minh giá trị của bầu không khí trong một hoàn cảnh bằng những yếu tố vật lý—gần như là bất khả thi.
Nhưng nếu có thể nhận ra sự thay đổi trên nét mặt, sự căng thẳng, hoặc tâm trạng của những người hiện diện, thì hoàn toàn có thể điều chỉnh lại nhận thức của bản thân một cách rõ ràng.
Nói cách khác, giá trị của bầu không khí trong một hoàn cảnh tồn tại một cách rõ ràng trong tâm trí của mỗi người.
Hồi mới nhập học, vì tôi không nhận ra điều đó nên đã từng lúng túng không ít lần trong nhiều tình huống.
Cho dù có mơ hồ cảm nhận được thì rốt cuộc cũng chỉ là hình thức bề ngoài. Những hoàn cảnh không chắc chắn vẫn chiếm phần lớn.
Nguyên nhân chính là do tôi chưa hiểu rõ về khái niệm “cảm xúc”, cũng như hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng hiện tại, tôi đã khác xưa phần nào.
Giờ đây, tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác một cách trực quan.
Mà thậm chí là cảm nhận một cách vô thức.
Shimazaki đặt quyển sách mình vừa mua xuống băng ghế dài, rồi tiến về phía máy bán nước tự động.
“Cậu muốn uống gì? Tôi mời. Xem như là cảm ơn vì đã giúp tôi chọn sách tham khảo.”
Cậu ấy vừa đối mặt với máy bán nước vừa hỏi tôi.
“Vậy được không?”
“Đương nhiên rồi. Nhìn dáng vẻ cậu lúc ở tiệm sách thì rõ ràng đang tiết kiệm, đúng không? Dù sao thì việc chuyển lớp cũng tốn một khoản kha khá.”
Nghe Shimazaki nói vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, cứ nhận lấy thôi.
“Thế còn tôi thì sao?”
“Tự móc tiền ra đi.”
“Keo kiệt quá đó…”
Yoshida lẩm bẩm rồi cũng đứng dậy bước đến máy bán nước bên cạnh Shimazaki.
“Thực ra tôi định mời cậu uống cà phê, nhưng giờ bên đó đông nghẹt người.”
Trời mưa, lại thêm việc là ngày nghỉ nên các học sinh kéo nhau vào quán cà phê thành từng hàng dài. Khi bọn tôi đi ngang qua lúc nãy, đã thấy một đám đông đứng chờ ở cửa.
Chắc vì vậy mà hôm nay họ mới chọn địa điểm này để nói chuyện.
Tôi nhận lấy lon cà phê đen đóng chai mà Shimazaki mua từ máy bán nước. Sau khi mở nắp, tôi nghịch nghịch lon một chút rồi nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay lên. Mùi thơm của cà phê đen từ khe hở nhỏ giữa phần nắp và thân lon từ từ lan ra.
“Tôi thường xuyên uống cà phê đen.”
Shimazaki nói vậy, trong tay cũng là một lon cà phê đen giống hệt.
“Cậu thích uống nó à?”
“Nói thật thì không thích lắm, nhưng nó là thức uống cần thiết để giữ tỉnh táo. Dù sao thì tác dụng kích thích của nó rất mạnh.”
Có vẻ như Shimazaki chú trọng vào hiệu quả của cà phê đen hơn là hương vị.
Nhân tiện nói thêm, Yoshida vẫn còn đứng trước máy bán nước lẩm bẩm, đắn đo không biết nên chọn gì.
“Suy nghĩ lâu vậy à? Không muốn uống thì không cần ép bản thân làm gì.”
Shimazaki nhìn Yoshida vẫn còn chưa quyết định nổi mà nói như vậy.
“Dù tôi đang khát thật, nhưng cũng không muốn uống quá nhiều. Lúc thế này các cậu không phân vân nên chọn loại nào sao?”
Nói rồi, Yoshida lướt sang bên cạnh máy bán nước, vừa nhìn về phía chúng tôi, vừa luân phiên chỉ vào hai chai nước bằng ngón tay. Một chai là trà 500ml, chai còn lại là 280ml. Ngoài khác biệt về dung tích thì mọi thứ đều giống hệt nhau.
“Về lượng thì 280ml là vừa đủ, nhưng nếu so với chai 500ml thì chỉ chênh có 20 điểm, nên tôi đang phân vân không biết chọn cái nào.”
Chuyện như thế này không chỉ xảy ra với đồ uống, mà còn là vấn đề chung trong các siêu thị. Khi mua đồ ăn vặt, túi lớn thì rẻ hơn về tổng thể, nhưng lại kém tiện lợi hơn so với loại gói nhỏ.
“Thông thường người ta sẽ ưu tiên tính hiệu quả – giá cả chứ. Chênh 20 điểm thôi thì cứ chọn chai 500ml là xong.”
Shimazaki đáp ngay không chút do dự.
Có vẻ như trong cuộc sống thường ngày, cậu ấy cũng thường đưa ra lựa chọn dựa trên nguyên tắc giống như vừa nói.
“Cũng đúng nhỉ~ Dù phần lớn cuối cùng uống không hết phải để lại, nhưng nếu xét theo giá trị thì—”
“Tôi sẽ chọn chai 280ml. Nếu ngay từ đầu đã không chắc là mình có thể uống hết, thì kể cả có mang về đi nữa, để lâu cũng ảnh hưởng đến hương vị. Với lại, chai nhựa sau khi đã mở nắp rất dễ bị nhiễm khuẩn. Dù trà có tác dụng diệt khuẩn đi nữa thì phần miệng chai vẫn sẽ tiếp xúc với vi khuẩn trong khoang miệng. Về mặt vệ sinh cũng nên cân nhắc kỹ.”
“Ừm… Nghe cũng có lý đấy. Không thể bỏ qua chuyện vệ sinh được…”
Nói vậy có hơi thừa thãi, nhưng tôi vẫn muốn truyền đạt suy nghĩ của mình cho Yoshida.
Sau đó, cậu ấy lại rơi vào trạng thái lưỡng lự như ban đầu.
Cuối cùng, lựa chọn của Yoshida được hé lộ cùng lúc với tiếng “tách” khi cậu ta nhấn nút.
Cậu lấy từ khe máy ra một chai trà 500ml, cầm trên tay với vẻ mặt chẳng phải là thỏa mãn, mà đúng hơn là kiểu “Liệu mình chọn vậy có ổn không nhỉ…”. Nhưng tôi nghĩ dù có chọn chai 280ml thì cậu ấy cũng sẽ có cùng biểu cảm thôi.
Khi Yoshida đứng trước máy uống một hơi hết một phần ba chai, tôi để ý thấy cậu ấy đang bồn chồn nhìn sang Shimazaki.
Có lẽ cậu ấy đang không biết phải mở lời thế nào để hỏi tiếp về câu chuyện khi nãy ở tiệm sách.
“Shimazaki, chuyện Shiraishi và tin đồn ‘bách nhân trảm’—”
Tôi nghĩ nên là mình chủ động mở lời, thế nên liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Ngay lập tức, Yoshida cũng bước lại và ngồi xuống bên cạnh Shimazaki.
“Cậu cũng tin vào mấy lời đồn nhảm đó à, Ayanokouji?”
“Ban đầu khi nghe từ miệng Nishikawa thì tôi tin thật. Nhưng những gì cậu vừa nói khiến tôi cảm thấy có điểm bất thường. Nếu như là biệt danh từ lớp khác, lẽ ra tôi đã nghe qua một vài lần, nhưng riêng vụ của Shiraishi thì chưa từng nghe thấy.”
“Thật… thật vậy sao? Nhìn dáng vẻ của Ayanokouji đúng là giống như chưa từng nghe thật…”
Tất nhiên, cũng có thể là do tôi hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện đó. Nhưng nói thật thì đừng nói đến biệt danh, đến cả tên của Shiraishi tôi cũng chưa từng nghe từ miệng học sinh lớp khác.
“Giả sử mọi thứ đều đúng như cậu nói… Vậy thì rốt cuộc cô ấy tung tin đồn đó ra để làm gì?”
Vì muốn khiến các nam sinh tránh xa mình—lý do này chắc Yoshida cũng từng nghĩ đến.
Trong số những người theo đuổi cô ấy, hẳn không thiếu những người ghét con gái có nhiều mối tình. Nhưng ví dụ như Yoshida ngồi ngay bên cạnh đây, dù đã nghe lời đồn kia vẫn không từ bỏ. Nhìn vậy thì cách này cũng chẳng thực sự hiệu quả.
Hơn nữa, việc cô ấy để mặc tin đồn lan rộng ra các lớp khác và cả khối trên, khiến tôi cảm nhận rõ một sự bất hợp lý khó nói thành lời.
“Dưới đây là suy đoán của tôi… Tôi cho rằng rất có thể Nishikawa có tình cảm đặc biệt với Shiraishi, và chính điều đó mới là khởi nguồn của tin đồn. Để bọn con trai tránh xa Shiraishi, thì tin đồn “bách nhân trảm” chẳng phải là một cách lý tưởng sao? Dù họ nghe tin đồn rồi vẫn chấp nhận cô ấy là một cô gái phóng khoáng, nhưng đa số đều khó chịu với điều đó.”
Là một trong những phương án giải thích, Shimazaki đã trình bày quan điểm của mình.
Chốc lát, nét mặt Yoshida thoáng hiện vẻ không vui, nhưng cậu không tỏ ra quá căng thẳng.
”…Cậu đang nói gì vậy? Nishikawa là con gái mà.”
“Ngày nay, tình yêu đâu chỉ gói gọn giữa khác giới.”
“Có thể là thế… nhưng Shiraishi chắc chắn không phải vậy rồi.”
“Tôi nghĩ chưa hẳn, bởi hiện tại Shiraishi cũng không có ý định hẹn hò với con trai. Rất có thể là Shiraishi hiểu rõ suy nghĩ của Nishikawa, tự cô ấy đã chủ động gợi ý.”
Uống hết ngụm cà phê cuối cùng, Shimazaki gật đầu.
Ở giai đoạn này chưa thể kết luận chắc chắn, nhưng cứ giữ nó lại như một khả năng cũng tốt.
“Nhưng điều đó có hơi quá không? Chẳng lẽ để né tránh việc hẹn hò với con trai, lại phải để mọi người nghĩ mình là cô gái phóng khoáng… có thể chấp nhận được sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu cứ suy luận theo hướng đó, lại nảy sinh một giả thuyết khác.”
Trước vẻ bàng hoàng của Yoshida, Shimazaki tiếp tục:
“Nói cách khác, ngay từ đầu Shiraishi chẳng hề có hứng thú với con trai. Chính vì cô ấy có tình cảm đặc biệt với bạn cùng giới là Nishikawa, nên mới lan truyền tin đồn sẽ khiến con trai khó chịu mà bản thân cô ấy lại chẳng bận tâm.”
“Eh… thật sao…!? ”
Việc khéo léo tạo khoảng cách với người khác giới, đồng thời lại nhận được thiện chí từ người cùng giới—quả thật là một chiêu thức hai trong một.
Hiện tại vẫn chưa rõ Nishikawa đã hiểu rõ về xu hướng của Shiraishi hay chưa, nhưng khả năng đó không phải con số không.
Chỉ mới lúc nãy, Shimazaki bất ngờ hé lộ câu “từ khi nhập học tôi đã theo dõi cô ấy sát sao”, và giờ thì mới thấy đấy không phải lời nói phóng đại.
Tuy nhiên cũng có chỗ logic chưa khớp: tin đồn “bách nhân trảm” cậu ta nghe được lại xuất phát từ miệng Nishikawa, còn bản thân Shiraishi lại không hề nhắc đến. Có thể tin đồn lan truyền khi cô ấy hoàn toàn không hay biết. Nhưng đã cùng lớp, chỉ là vấn đề thời gian trước khi Shiraishi tự nghe được. Tính từ kỳ thi đảo hoang năm nhất, chắc chắn cô ấy đã biết rõ về chuyện này.
Hơn nữa, ngay cả khi Shiraishi thích người cùng giới, tin đồn cũng có thể khiến cô ấy bị chính bạn cùng giới xa lánh. Nói chung, nếu như những người xung quanh cho rằng Shiraishi thích người khác giới, thì các nữ sinh cũng sẽ không dễ dàng tiếp cận cô ấy.
“Như tôi đã nói, ngoài chuyện “bách nhân trảm” là tin đồn, tất cả chỉ là suy đoán của tôi. Thậm chí ngay cả giả thuyết đó cũng chưa hẳn đúng. Chỉ là quan điểm và kết luận cá nhân. Nếu không tin, cậu cứ tự mình xác minh.”
Nói xong, Shimazaki – vừa còn hào hứng – bỗng chùng giọng, vội vã đặt lon cà phê đã uống xong vào thùng rác rồi trở về chỗ ngồi.
“Nhưng tại sao cậu lại nói kỹ càng đến thế với chúng tôi?”
“Muốn biết sao?”
“Rõ ràng là muốn… nhưng lại không muốn.”
“Yên tâm đi, Yoshida à, dù cậu có hỏi hay không tôi cũng sẽ nói.”
Nói rồi, Shimazaki đứng hẳn lên, tiến về phía tôi đang ngồi cạnh bên – tức là đứng trước mặt tôi.
“Cảm ơn vì cuốn sách tham khảo hôm trước. Nhưng tôi còn một thứ muốn cậu giải đáp. Biết đâu, khi tôi nói ra cậu sẽ chịu mở lời.”
Rõ ràng với Shimazaki, điều quan trọng chẳng phải là Shiraishi hay tình cảm của Yoshida. So với hai chuyện đó, học hành mới là ưu tiên số một.
“Giờ cậu có thể nói rồi chứ?”
“Xin lỗi, vẫn chỉ là những lí lẽ cũ như trước.”
Nghe đáp án ấy, Shimazaki thở dài.
“Tra trên mạng, xem video, xin lỗi chứ, cái cách làm tầm thường đó hoàn toàn không thể giải thích được sự thật là cậu có thể đạt điểm tối đa.”
“Tôi cũng đã nói phần lớn là do may mắn. Nói chung tôi thích đi tìm hiểu đủ thứ linh tinh. Sau khi tìm hiểu, tôi biết được cách học và những lưu ý khi thi đại học dành cho học sinh năm ba. Trong số đó, tình cờ tôi thấy cách giải đúng cho đề thi, vậy thôi.”
Trước những lý do liên tiếp của tôi, Shimazaki mím môi, nhưng có vẻ nhận ra thái độ của mình rồi lại thở dài.
“Cũng đúng… chắc chắn chẳng thể dễ dàng mà cậu tiết lộ hết mọi thứ.”
Shimazaki không cố gắng truy vấn thêm, có lẽ tạm gác lại. Khả năng hiểu biết và phán đoán của cậu ta rất tốt, nên cuộc nói chuyện vẫn diễn ra trôi chảy.
“Nhưng thông tin là thông tin. Một ngày nào đó sẽ phải trả lại theo cách tương tự.”
Đây là món nợ mà tiền bạc không thể bù đắp. Tuy phiền phức nhưng đành chịu vậy.
Cuộc trò chuyện vừa rồi không chỉ khiến Yoshida – người vốn rất thích Shiraishi – cảm thấy thỏa lòng hơn. Mà còn giúp tôi – người đang hoài nghi về cô ấy – nhận ra nhiều điều bổ ích.
Một lúc sau, Shimazaki nói rằng cậu ta muốn về ký túc để học bài và rời đi trước.
Còn bên này, có vẻ trong đầu Yoshida vẫn chưa tiêu hóa xong những chuyện vừa rồi. Cậu ta cứ ngồi lì trên băng ghế, khom lưng lại, hai tay nắm lấy chai trà uống dở còn lại một nửa.
Lẽ ra chọn loại 280ml thì có lẽ tốt hơn.
“Chắc đến lúc phải về rồi nhỉ? Tôi có linh cảm thời tiết sắp xấu đi đấy.”
Nếu mưa to hơn, dù có mang dù cũng không tránh khỏi việc quần sẽ bị ướt hết từ phần đầu gối trở xuống.
Tôi gọi Yoshida một tiếng, nhưng cậu ta như thể mất hồn, chẳng có phản ứng gì. Thế là tôi tiếp tục ngồi lại bên cạnh cậu ta. Một lúc sau, khi tôi định lên tiếng giục lần nữa thì tấm lưng đang co rúm của cậu ta bỗng dựng thẳng lên.
”…Ờ, cũng phải nhỉ…”
Yoshida đáp lại một cách uể oải rồi từ từ đứng dậy, bước đi chậm rãi.
“Này, cậu quên lấy sách rồi kìa.”
Tôi đưa cái túi giấy đựng sách để quên trên băng ghế cho Yoshida.
Cậu ấy vẫn với vẻ mặt uể oải như ban nãy, nhận lấy cuốn sách, trông có vẻ vẫn còn đang nghĩ ngợi nhiều về cuộc nói chuyện vừa rồi.
“Nếu Shiraishi thật sự thích con gái… thì tôi là con trai mà, là con trai đó.”
“Chuyện đó còn chưa chắc chắn mà.”
“Nhưng mà…”
“Nếu giờ cậu đã bị chuyện này làm cho tổn thương, thì chi bằng dừng việc theo đuổi Shiraishi lại đi. “bách nhân trảm”, thích con gái, hơn nữa sau này còn có những sự thật kinh khủng hơn nữa, những chuyện cậu còn không dám đối mặt, không phải sao?”
Chuyện này không chỉ áp dụng với riêng Shiraishi. Một khi đã quyết định muốn hiểu một người, thì cũng phải sẵn sàng đối mặt với quá khứ mà bản thân chưa từng tưởng tượng nổi. Nếu chưa có đủ dũng khí, thì việc dứt ra khỏi đó cũng là một loại can đảm.
”…Những điều mà tôi không muốn đối mặt sao…”
Không rõ có phải do đang bị tổn thương không, hay là vì cuối cùng cũng chịu thừa nhận tình cảm của mình với Shiraishi, Yoshida không phản bác lại lời tôi nói.
“Phải, phải rồi… Nếu ngay cả chuyện “bách nhân trảm” hay là thích con gái mà tôi còn không thể chấp nhận được, thì sao có thể tiến về phía trước chứ.”
Muốn mở ra một khả năng mới, thì phải dám bước vào con đường đầy chông gai.
Yoshida siết chặt nắm tay, ánh sáng trong đôi mắt cậu dần quay trở lại.
“Được rồi—Tôi sẽ…!”
“Nhưng mà thay vì lo lắng về quá khứ của Shiraishi, thì chuyện cậu cần bận tâm nhất bây giờ phải là việc Shimazaki cũng thích Shiraishi chứ? Chuyện đó thì gần như chắc chắn rồi.”
“Khụ—Pfft!”
Yoshida, người vừa mới lấy lại tinh thần, lập tức làm một động tác như thể phun máu vì sốc, trông như thể bị đâm đúng chỗ đau.
“A-Ayanokouji, cậu rốt cuộc là muốn làm tôi phấn chấn lên hay là muốn đả kích tôi vậy hả!”
“Công nhận là thời điểm nói ra không hợp lý thật. Nhưng tôi chỉ muốn truyền đạt lại hiện trạng thôi, không nghiêng về bên nào cả.”
“Cái cách nói đó… vô tình quá rồi đấy…”
Nghe cậu ta nói vậy, đúng là tôi cũng cảm thấy hơi vô tâm thật.
“Tôi muốn giúp cậu vực dậy mà.”
“Nghe như đang cố ra vẻ lắm ấy… Mà thôi, đúng là kiểu của cậu rồi.”
Giống như cách tôi hay phân tích mọi sự việc, Yoshida cũng đã tiến hành phân tích tôi.
“Mà, nói thật thì đúng là như vậy đấy. Không ngờ cả Shimazaki cũng là tình địch nữa… haizz.”
Có lẽ chỉ khi nhìn thấy khung cảnh vắng vẻ trước lối vào Keyaki Mall thì Yoshida mới dám nói thẳng ra. Hoặc cũng có thể, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, cậu ấy cũng chỉ muốn tìm cơ hội để thổ lộ.
Ngay khi vừa bật ô và bước ra ngoài, cơn mưa như trút nước liền đập mạnh lên tấm ô như thể muốn công kích nó.
“Cậu không muốn Shimazaki là tình địch à?”
“Tất nhiên là không rồi. Tình địch càng ít càng tốt. Dù gì Shiraishi cũng rất được yêu thích trong đám con trai. Dù trên bề mặt thì số người theo đuổi cô ấy không nhiều do lời đồn “bách nhân trảm”, nhưng nếu lời đồn đó là giả thì chắc chắn người theo đuổi sẽ nối tiếp nhau kéo đến.”
Nếu đến mức đó thì đối thủ đâu chỉ mỗi mình Shimazaki nữa.
“Dù vậy mà cậu cũng không định tỏ tình với Shiraishi à?”
Yoshida dường như chỉ cần nhìn Shiraishi từ xa là đã thấy hài lòng. Theo quan sát của tôi, cậu ấy hiện tại không có đủ dũng khí để đưa tình cảm đó tiến thêm bước nào cả. Tuy nhiên, chuyện đó cũng còn tùy thuộc vào việc bản thân cậu ấy nhìn nhận tình cảm ấy ra sao, và nó sẽ chiếm vị trí như thế nào trong cuộc đời sau này.
Shimazaki là người có năng lực học tập cực kỳ cao, luôn nỗ lực từng bước một để đạt được thành quả, đến cả ngày nghỉ cũng không ngừng học tập chăm chỉ. Qua đó có thể thấy trường đại học mà cậu ấy nhắm tới chắc chắn có độ khó rất cao. Xét từ khía cạnh đó, việc cậu ấy không đặt tình yêu lên hàng đầu cũng là một lựa chọn rất hợp lý.
“T-Tôi cũng có thể sẽ thay đổi suy nghĩ đột ngột mà… Hơn nữa, nếu tôi trực tiếp theo đuổi Shiraishi, thì tình cảm đang giấu trong lòng cũng có thể sẽ bộc phát ra bất cứ lúc nào, đúng không?”
“Cũng có thể.”
Có lẽ vì đã thú nhận tình cảm trước mặt tôi và Shimazaki, giờ đây Yoshida cũng không còn giấu giếm nữa.
Dù sao thì, cảm xúc yêu đương vốn chẳng phải thứ có thể kiểm soát dễ dàng đến vậy.
Dù bản thân chưa từng có trải nghiệm thực tế, nhưng nếu nói về mặt kiến thức thì tôi đã hiểu rõ điều đó.
“Để chắc ăn thì tôi xác nhận thêm lần nữa… Cậu không phải cũng đang theo đuổi Shiraishi đấy chứ?”
“Tôi đã phủ nhận một lần rồi mà.”
“Nhưng nếu lời đồn là giả thì cậu cũng có thể sẽ tham gia tranh giành chứ gì? Cậu có thể đổi ý… không đúng, là dễ bị dao động chứ gì, vì ngồi ngay cạnh cô ấy mà.”
Có vẻ như Yoshida đang cố chấp muốn tôi cam kết rằng mình sẽ không nhảy vào cuộc chiến tình trường này.
“Tôi không biết lời cam kết miệng có tác dụng bao nhiêu, nhưng cứ yên tâm đi.”
Ở thời điểm hiện tại, tình cảm của tôi dành cho Shiraishi chỉ đơn thuần là mối quan hệ bạn học.
Yoshida, người đang nhìn tôi như muốn xác nhận lại ý tứ thực sự, ngay sau khi nghe xong đã gật đầu thể hiện sự đồng tình.
Hoặc có lẽ là buộc phải đồng tình, nếu không sẽ khó mà tự thuyết phục bản thân được.
“Mà, Shiraishi với Karuizawa – bạn gái cũ của cậu – cũng chẳng phải kiểu người giống nhau gì cả nhỉ. À, tôi không có ý gì đâu nhé? Karuizawa cũng rất dễ thương mà.”
Không thiếu nam sinh từng nhìn Karuizawa với con mắt xem cô ấy là kiểu gyaru hời hợt. Nhưng thực tế, cô ấy có một mặt hoàn toàn khác, khác xa với hình ảnh mà mọi người tưởng tượng.
Dù vậy, lời nhận xét của Yoshida lúc nãy lại ngầm khẳng định rằng bạn gái cũ của tôi đúng là sở hữu vẻ ngoài khiến người khác phải ghen tị.
“Tôi hiểu cậu muốn nói gì mà.”
Giống như việc mỗi người có sở thích riêng về ẩm thực, thì việc chọn đối tượng yêu đương cũng dựa vào sở thích cá nhân.
Sự thật là Shiraishi và Karuizawa hoàn toàn không phải cùng một kiểu người.
Điều này có lẽ khiến Yoshida cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Tuy nhiên, cả Shimazaki lẫn Yoshida… Hai người vốn là bạn thân từ sớm vậy mà đều thích Shiraishi. Tôi không cho rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ trong lớp còn có những học sinh khác cũng ôm ấp tình cảm với Shiraishi.
“Có một điều tôi không hiểu lắm… Shiraishi thật sự được nhiều nam sinh yêu thích đến vậy sao? Đương nhiên, tôi công nhận cô ấy có vẻ ngoài thu hút hơn những cô gái bình thường—”
Nếu nói về toàn khối năm ba, tuy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cũng có một vài cô gái xinh đẹp sánh ngang với Shiraishi.
“Dù sao thì gương mặt của cô ấy cũng hoàn hảo, hơn nữa còn…”
“Hơn nữa?”
Không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài. Đó chính là ý nghĩa ẩn chứa trong nửa câu sau của Yoshida.
Nhưng không rõ là do ngượng hay không muốn nói, Yoshida đã không tiếp tục.
“Rốt cuộc thì điều gì ở Shiraishi đã thu hút cậu vậy?”
Tôi hỏi thẳng.
“Eh? Chuyện đó… phải nói sao nhỉ…”
Cậu ta có vẻ khó mở lời, nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp.
“Nói thế nào nhỉ, cô ấy có một loại khí chất thần bí khiến tôi bị cuốn hút.”
“Khí chất thần bí”… Cách diễn đạt đó có thể nói là đánh giá chính xác nhất từ Yoshida.
Tôi cũng cảm thấy toàn thân cô ấy toát ra một bầu không khí khó nắm bắt.
Rồi lần này, khi nghe Shimazaki quả quyết rằng biệt danh “bách nhân trảm” là bịa đặt, tôi lại càng cảm thấy điều đó rõ ràng hơn.
“Khí chất thần bí à… Tôi đại khái hiểu được ý cậu. Nhưng nếu nói về khí chất thần bí thì Morishita còn ở một tầm cao hơn nữa mà?”
Khi tôi hỏi cậu ta có xem Morishita là đối tượng để yêu đương không, Yoshida trừng lớn mắt.
“Đừng có nói nhảm, Ayanokouji. Cái của Morishita không phải khí chất thần bí, mà là quái nhân không thể hiểu nổi thì đúng hơn. Cậu cũng từng bị con nhỏ đó bắn cục tẩy vào sau đầu còn gì, chẳng khác nào tiểu ác ma cả. Không thể đặt Morishita và Shiraishi lên bàn cân được, Shiraishi toát ra khí chất dịu dàng khắp người.”
Yoshida còn cố tình nhấn mạnh ở ba chữ “cậu cũng từng”, xem ra cậu ta cũng từng là nạn nhân của những trò nghịch ngợm từ Morishita.
Hẳn là trong lúc tự học, khi cậu ta quan sát Shiraishi thì tình cờ bắt gặp cảnh đó.
”…Xin lỗi, tôi sẽ rút lại lời ban nãy.”
Không thể so sánh với Morishita. Tôi lập tức tự kiểm điểm trong lòng.
”…Biết vậy là tốt rồi. Không lẽ, không lẽ cậu có ý gì với Morishita à?”
“Sao cậu lại hiểu nhầm thành ra như vậy?”
“Thì cô ta tự mình đề nghị xếp cậu ngồi trước cơ mà. Tôi thấy lúc đó cũng kỳ lạ rồi. Bình thường cô ta chẳng bao giờ tiếp xúc với ai, thế mà chỉ với cậu lại nói chuyện nhiều đến thế. Mà Morishita khi không nói gì thì cũng khá dễ thương đấy chứ? Dù là trường hợp hiếm hoi mà nội tâm có thể đè bẹp được ngoại hình.”
Cái này mà cũng gọi là “có thể đè bẹp được” à…
Thôi bỏ đi, dừng chuyện này ở đây thì hơn.
Nếu để Morishita biết là người ta đang bàn tán sau lưng mình thế này, chắc chắn chẳng có gì tốt lành.
“Rất tiếc, chuyện đó là không thể. Với lại bản thân cô ấy cũng rất cảnh giác với tôi, là người nghi ngờ tôi nhất trong việc thật lòng muốn giúp lớp lên hạng A.”
Phải nói là cô ấy hoàn toàn chẳng dính líu gì đến chuyện yêu đương cả.
“Vậy nên Morishita mới để cậu ngồi trước mình à, xem ra những gì cậu nói là thật đấy.”
“Mỗi ngày đều phải nghe cô ấy luyên thuyên mấy chuyện không đâu, thật sự khiến tôi kiệt quệ tinh thần.”
Bị một ác linh bám theo — có lẽ dùng cách diễn đạt này cũng chẳng sai mấy.
“Thì ra là vậy, thế thì đúng là không thể xem Morishita như đối tượng yêu đương được rồi. Dù có người như vậy đi nữa thì chắc cũng phải là một kẻ kỳ quặc chẳng kém gì cô ta. Hơn nữa bản thân cậu vốn đã rất được yêu thích rồi, đâu cần phải chọn người như Morishita… Nói thật thì tôi ganh tỵ với cậu lắm đấy.”
“Tôi được yêu thích à?”
“Cái giọng điệu dửng dưng của cậu thật khiến người ta bực mình đấy. Vừa đẹp trai, học còn giỏi hơn cả Shimazaki, vận động cũng tốt, lại còn từ lớp A chuyển về lớp C rồi nhanh chóng trở thành lãnh đạo. Cậu nghĩ mấy cô gái bình thường sẽ không bị cậu thu hút sao?”
Thì ra đây là cái gọi là “được yêu thích” à? Có vẻ mọi người xung quanh nhìn nhận tôi như vậy.
Dù sao thì trước đây cũng có không ít người — bất kể nam hay nữ — từng ghét tôi.
Bị gọi là kẻ phản bội của lớp, là tên hèn nhát giấu thực lực.
Nhưng giờ đây, những học sinh lớp C — những người đã trở thành đồng đội của tôi — thì hầu như không còn mang ấn tượng đó nữa.
“Tôi thật sự muốn hẹn hò với Shiraishi!”
Yoshida, không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, lớn tiếng thốt ra tâm tư.
“Shiraishi nghe thấy hết rồi đấy—”
“Eh!? Không thể nào!?”
Chiếc ô trong tay Yoshida bất ngờ bị ném văng lên không, ngay cả quyển sách cậu ta cầm cũng bị vứt theo. May mà tôi kịp bắt lấy trước khi chúng rơi xuống đất.
“—thì cậu định tính sao? Ý tôi là vậy.”
“Đừng hù tôi kiểu đó! Tôi bị mưa tạt ướt hết rồi!”
Yoshida vội vã nhặt lại chiếc ô, nhưng cái áo hoodie của cậu ta thì đã bị mưa làm ướt sũng.
“Không sao đâu, chắc cũng khô nhanh thôi.”
“Đừng nói như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình…!”
Sau khi trả lại sách cho Yoshida, chúng tôi lại tiếp tục bước đi.
Yoshida liên tục thay đổi nét mặt, đủ loại biểu cảm vui buồn giận dữ đều hiện rõ trên gương mặt cậu ta.
Và tất cả những cảm xúc đó — cộng dồn lại — chính là “tình cảm yêu đương”.
Yoshida trước mắt tôi, yêu Shiraishi từ tận đáy lòng — đó là điều không thể nghi ngờ. Dù vậy, tôi vẫn chưa thực sự hiểu được bản chất của thứ tình cảm ấy.
Để tìm hiểu “tình yêu” là gì, tôi đã hẹn hò với Karuizawa, nhưng rồi lại chia tay cô ấy khi vẫn chưa thật sự hiểu ra được gì cả.
Những gì tôi nắm bắt được, chỉ là hình thức yêu đương giữa nam và nữ, nhưng lại không thể phân tích được khía cạnh cảm xúc của nó.
Thích một người.
Ghét một người.
Xét theo nghĩa thực sự, tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.
Nếu như không có mục tiêu thiết lập sự cân bằng giữa bốn lớp, thì có lẽ tôi đã dành thời gian còn lại trong năm để từ từ tìm hiểu điều đó cũng là một lựa chọn không tồi.
Có thể tôi đã có thể nhìn Karuizawa bằng đôi mắt mang theo cảm xúc yêu đương.
Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi, tất cả chỉ là một viễn tưởng vô nghĩa.
Nhìn Yoshida đang nghiêm túc trò chuyện cùng mình, tôi bất giác thốt lên những điều trong lòng.
“Cậu vừa nói là rất ganh tị với tôi, nhưng thật ra tôi mới là người ganh tị với cậu đấy.”
“Eh? Tôi á? Tại sao vậy?”
“Cậu có thể thẳng thắn thừa nhận rằng mình thích Shiraishi. Không đúng, chính xác hơn là, chỉ riêng việc cậu có thể nhận ra bản thân mình thích một ai đó thôi… đã khiến tôi rất ganh tị rồi.”
Với một vấn đề mà tôi phải bó tay như phương trình toán học, vậy mà Yoshida lại có thể tự nhiên đặt bản thân mình vào cảm xúc như thế.
“Không, không có đâu, tôi đâu có thích cô ấy… À mà thôi… Dù gì thì, thứ tình cảm đơn phương này cũng thật xấu hổ.”
Ban đầu còn định phủ nhận, nhưng Yoshida cũng nhận ra làm vậy chẳng có ích gì. Thế nên sau một thoáng ngập ngừng, cậu ấy tiếp tục:
“Trên người tôi chẳng có điểm nào đáng để cậu phải ganh tị cả. Câu nói đó chắc chắn là đang mỉa mai tôi rồi.”
Tuy vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng biểu cảm ấy lại phảng phất chút tức giận thật lòng.
Cuối cùng, tôi đã quyết định nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“Không phải mỉa mai đâu. Thật lòng mà nói… tôi vẫn chưa hiểu thế nào là cảm giác yêu. Cái gọi là thích ai đó thật lòng, muốn có một mối tình sâu sắc chưa từng có, không muốn chia tay người ấy, không muốn bị người ấy ghét bỏ… Hay ngược lại, ghét một người đến mức muốn chia tay… Tất cả những cảm xúc tiêu cực lẫn tích cực đó, tôi vẫn chưa thể thấu hiểu.”
“Ý cậu là sao? Nhìn cậu cũng đâu giống đang đùa đâu nhỉ… Nhưng mà, chẳng phải trước đây cậu từng hẹn hò với Karuizawa rồi à? Hơn nữa còn là một khoảng thời gian khá dài nữa.”
Yoshida đưa ra một sự thật không thể chối cãi để chất vấn tôi.
”…Không có gì đâu, quên chuyện đó đi cũng được.”
Cho dù có nói rõ lòng mình ra thành lời, cũng không thể khiến người khác hiểu được.
Với Yoshida, tôi chính là người từng quen Karuizawa. Bởi vậy cậu ấy đinh ninh rằng tôi đã trải nghiệm hết những cung bậc cảm xúc của một mối tình.
Thế nhưng, sau khi nghe tôi nói và quan sát thái độ của tôi, dù không thể nói rõ ràng, cậu ấy cũng phần nào nhận ra điều gì đó.
”…Thôi, nếu tôi hỏi thêm nữa thì sẽ thành vô duyên mất. Đến đây là đủ rồi.”
Nói xong, qua thêm một lúc, Yoshida lại liếc nhìn tôi như muốn xác nhận gì đó, rồi hỏi:
“Vậy… hiện giờ cậu có người mình thích không?”
“Không có.”
“Thì ra là vậy. Vẫn còn có người như cậu tồn tại à.”
“Cho nên tôi mới nói là ganh tị với cậu, vì cậu có thể thật lòng thích một người.”
”…Mong là rồi cậu cũng sẽ tìm được một người khiến cậu rung động thật sự.”
Một người khác giới có thể khiến tôi thật lòng rung động…
Những trải nghiệm yêu đương với Karuizawa, hay mối quan hệ khó được người khác thấu hiểu với Ichinose, có lẽ cũng đã rất gần với điều đó rồi.
Cảm thấy đối phương dễ thương, cảm thấy họ xinh đẹp.
Khi chạm vào người khác giới, tim đập nhanh hơn.
Những trải nghiệm như vậy, tôi đã phần nào có được.
Thế nhưng… hạt giống mang tên tình yêu trong lòng tôi vẫn chưa nảy mầm.
Hay là, tôi đã vô thức trải qua rồi mà không nhận ra?
Cả hai bọn tôi nhìn cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, cuộc trò chuyện cũng vì thế mà lặng đi.
“Thôi thì về trước đi, Ayanokouji. Nghe nói lát nữa mưa sẽ to hơn đấy.”
Câu này… hình như tôi cũng vừa mới nói lúc nãy thì phải. Mà thôi, không nên vạch lá tìm sâu làm gì nữa.
Bọn tôi tiếp tục bước đi về phía trước.
Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn, nhưng chừng đó cũng đủ để tôi hiểu được đại khái về hai người họ.
Ưu điểm và nhược điểm, bề ngoài và nội tâm cũng không có mấy sự khác biệt – đều là kiểu người nói thẳng những điều mình nghĩ.
Yoshida bề ngoài có vẻ nghiêm túc, nhưng bên trong lại rất biết quan tâm đến người khác. Còn Shimazaki thì ôn hoà, đối xử công bằng với mọi người, giữ khoảng cách hợp lý với cả bạn học lẫn bạn bè.
Ngoài ra, tôi cũng nắm được thông tin rằng cả hai người họ đều đang gặp rắc rối trong chuyện tình cảm.
Là bạn cùng lớp, như vậy là đã đủ để phân tích.
Họ đều là những người không thể thiếu đối với lớp học, là học sinh xuất sắc có thể phát huy năng lực trong tương lai. Nếu họ gặp khó khăn, tôi sẽ đứng bên cạnh hỗ trợ và bảo vệ họ.
Cơn mưa dần nặng hạt. Hai chúng tôi chậm rãi bước trong làn mưa, quay trở lại ký túc xá, không ai nói thêm lời nào.