Chapter 3
Chương 3: “Hiểu về đối phương”
Section titled “Chương 3: “Hiểu về đối phương””Tiếng chuông kết thúc buổi sinh hoạt đầu giờ vừa vang lên, các học sinh lớp A nhìn nhau với ánh mắt ngơ ngác.
Tuy những kỳ thi đặc biệt đột ngột đã trở thành thông lệ, nhưng lần này lại có gì đó khác thường, khiến ai nấy đều không giấu nổi vẻ bối rối.
“C-Cái gì mà ‘trên đây là toàn bộ nội dung’ chứ, chẳng khác nào không nói gì cả!”
Ike-kun vội vàng gọi với theo Chabashira-sensei, người đang định rời khỏi lớp.
“Tôi đã nói rồi, lần này không tiếp nhận bất kỳ câu hỏi nào.”
“Không, nhưng mà…”
Chabashira-sensei quay đầu nhìn Ike-kun một thoáng, rồi khẽ thở dài.
“Không phải tôi cố tình giữ bí mật. Mà là quy tắc của kỳ thi lần này, giáo viên chúng tôi bị cấm tiết lộ.”
Giọng điệu nghiêm khắc của cô khiến cả lớp – bao gồm cả Ike-kun – càng thêm căng thẳng, sắc mặt cứng đờ.
“Đừng cứ mãi nói những điều ngây thơ như thế. Tôi muốn thấy các em trưởng thành, muốn thấy các em đã khác so với hồi mới nhập học.”
Cô ấy nói thêm, như để nhấn mạnh ý của mình.
Việc thông báo vào thời điểm gượng gạo, ngay lúc buổi sinh hoạt sắp kết thúc, cũng nói lên rằng đây không phải do miễn cưỡng, mà là quyết định ngay từ đầu rằng sẽ không dành thời gian giải thích chi tiết.
Chabashira-sensei với vẻ mặt nghiêm nghị, mở cửa lớp và rời đi.
Cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại, nhưng trong lớp lại không hề yên tĩnh. Ngược lại, tiếng xì xào bàn tán mỗi lúc một lớn hơn sau khi giáo viên rời khỏi.
“Thật sự đi luôn rồi à? Chẳng biết chút quy tắc nào, thế thì làm sao mà thi với cử được chứ.”
“Chabashira-sensei nói không phải cô ấy cố tình tỏ ra lạnh lùng, nhưng thái độ của cô ấy đúng là rất lạnh lùng phải không?”
“Phải đấy, lạnh đến mức tận cùng luôn. Có khi nào là do lần thi trước chúng ta thi kém không?”
“Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi cơ mà!”
Các bạn cùng lớp lần lượt bày tỏ sự bất mãn của mình.
“Tao hiểu cảm giác bọn mày muốn nói, nhưng trước hết hãy bình tĩnh đi đã. Có la hét cỡ nào thì cũng đâu thể biết được quy tắc.”
Sudou-kun đưa ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai trái, ra vẻ ngán ngẩm với tiếng ồn ào, rồi trách móc những người không thể giữ được bình tĩnh.
“Đúng như Sudou-kun nói, dù không có ai giải thích quy tắc, nhưng đó là điều không thể tránh. Các lớp khác cũng đang ở trong điều kiện giống y như chúng ta. Ở giai đoạn này không có cái gọi là lợi hay bất lợi.”
Hirata-kun phối hợp nhịp nhàng với thái độ mạnh mẽ của Sudou-kun, đứng ra lên tiếng, nhắc nhở các học sinh còn lại.
“Nhưng mà, dù có nói thế, chẳng biết quy tắc thì chẳng phải chẳng làm được gì sao? Thà để đến tuần sau rồi thi luôn còn hơn?”
“Tớ cũng nghĩ vậy đấy. Cảm giác như bị ép lên sàn diễn khi chưa chuẩn bị gì hết.”
Ike-kun vẫn không ngừng trút bầu tâm sự, và Shinohara-san cũng bày tỏ sự đồng tình mạnh mẽ.
Tôi không thể nói là không hiểu những điều họ đang cảm thấy. Nhưng nếu đây là cách mà kỳ thi được thông báo, thì những gì chúng tôi có thể làm chỉ là nghiêm túc đối mặt với nó mà thôi.
Nói cho cùng, việc chưa suy nghĩ gì mà đã vội kết luận là “không có gợi ý nào cả” cũng có phần nóng vội.
Hơn nữa, chẳng lẽ chúng tôi định cứ ngồi yên nhìn tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát sao?
Vì vậy, tôi lên tiếng:
“Kỳ thi sẽ bắt đầu từ ngày mai. Ngồi đây sốt ruột cũng chỉ phí thời gian. Trước hết, hãy bình tĩnh lại, chia sẻ suy nghĩ của mình và cùng nhau thảo luận.”
“Cậu nói là chia sẻ suy nghĩ của mình, nhưng trong tình huống chưa có quy tắc thì chuyện đó chẳng phải là bất khả thi sao?”
Hondou-kun ngơ ngác nhìn lên màn hình lớn đặt ở vị trí bảng đen, vốn vẫn chưa được bật nguồn. Cậu ấy lại một lần nữa nhấn mạnh sự đặc biệt trong tình huống lần này.
“Nếu chúng ta cùng nhau động não, có thể sẽ dần tiến gần tới sự thật. Mọi người hãy thử tưởng tượng xem kỳ thi này sẽ như thế nào, rồi chuẩn bị các phương án sẵn sàng là được.”
“Nói sao nhỉ, điều cậu nói cũng có lý… nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ coi như chưa thấy thái độ của sensei lúc nãy sao? Thái độ lạnh lùng đó là sao chứ?”
Có vẻ như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cách ứng xử của Chabashira-sensei, Shinohara-san tiếp tục bám lấy điểm đó không buông.
Rồi cũng có vài học sinh khác lên tiếng bày tỏ ý kiến tương tự.
Cá nhân tôi thì không cho rằng việc bàn luận về thái độ của giáo viên lại nên được ưu tiên hơn nội dung kỳ thi.
So với trước đây, thái độ của Chabashira-sensei đã trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều. Chính xác hơn thì từ nửa sau năm hai, số lần cô ấy mỉm cười rõ ràng đã tăng lên.
Lên đến năm ba, chuyện Ayanokouji-kun chuyển lớp đã gây tổn thương lớn đến cô ấy. Việc phản ứng của cô thể hiện qua thái độ là điều đương nhiên. Nhưng chẳng phải điều đó cũng chứng tỏ rằng cô đang nghĩ lớp A sẽ gặp khó khăn từ đây về sau sao…?
Ngay cả khi phải gượng dậy tinh thần, thì cũng nên tiết chế những nụ cười hiền hậu vô ích đến mức tối thiểu.
Dù lý do có là gì đi nữa, việc đòi hỏi người khác phải dịu dàng một cách vô điều kiện là sai trái.
Dù tôi hiểu như vậy, nhưng những người khác thì không.
Một bộ phận học sinh bắt đầu nhìn tôi, Hirata-kun và Sudou-kun bằng ánh mắt đầy bất mãn.
Xét đến việc ai cũng đang cảm thấy bức bối, cảm giác thất vọng không nói thành lời đang tích tụ trong mỗi người. Việc bị chỉ trích một cách vô thức ít nhiều cũng sẽ khiến người ta phản cảm.
Cả lớp đều là nạn nhân, đang bị cuốn vào bầu không khí bất ổn do chuyện Ayanokouji-kun chuyển lớp gây ra. Điều này không được phép quên.
Kết quả là, cho đến khi tiết học đầu tiên bắt đầu, chúng tôi vẫn không thể có một cuộc thảo luận ra hồn nào, thời gian cứ thế trôi qua trong vô ích.
Đối với những học sinh lớp A đang cố gắng tận dụng thời gian một cách khôn ngoan nhưng vẫn cảm thấy bất an…
Tôi đã tranh thủ thời gian nghỉ trưa và giữa các tiết học để nói chuyện riêng với từng người. Tôi đề nghị họ hãy dùng khoảng thời gian sau giờ tan học để thảo luận, và đã được đồng ý.
Còn đối với những học sinh mang nhiều bực dọc trong lòng, tiêu biểu là Ike-kun và Shinohara-san, thì để tránh họ mang tâm trạng tồi tệ về nhà, tôi quyết định tạm thời để họ trút bỏ những phiền muộn trong lòng một chút.
Sudou-kun cảm thấy cách xử lý này có phần hơi thái quá, nhưng khi thấy thái độ của Chabashira-sensei vẫn lạnh lùng như buổi sáng, tôi lại càng chắc chắn rằng chuẩn bị trước là điều đúng đắn.
“Horikita, như đã nói lúc nghỉ trưa, một tiếng nữa sẽ có một vụ việc cần thảo luận tại phòng hội học sinh. Đừng vì lo bàn đối sách mà quên chuyện này đấy.”
“Vâng, thưa cô. Em nhớ rồi ạ.”
Đúng như dự đoán, trong buổi sinh hoạt lớp trước khi tan học, vẫn không có một lời nào nhắc đến kỳ thi. Chabashira-sensei chỉ để lại câu đó bên tai tôi rồi rời khỏi lớp.
Tôi dõi theo bóng lưng cô ấy, rồi lập tức đứng dậy để tránh tình trạng lớp học lại biến thành nơi trút bầu tâm sự như buổi sáng.
Ngay khi tôi bước lên bục giảng, một học sinh khác cũng bắt đầu hành động.
Chính là người duy nhất không lên tiếng chào hỏi, cũng được xem là đối tượng đầy ẩn số—
“Cái tên đó…”
Sudou-kun khẽ lẩm bẩm khi thấy cậu ta, còn khẽ bĩu môi đầy khó chịu.
Như vậy, Kouenji – người lúc nào cũng đặc biệt thu hút ánh nhìn – lại lặng lẽ kéo ghế đứng dậy và chuẩn bị rời đi một mình.
“Này, Kouenji—”
Sudou-kun lập tức cất giọng trách móc. Nhưng Kouenji-kun vẫn bước đi, không buồn quay đầu lại.
Chuyện như thế này vốn đã thành thường lệ. Cậu ta tuy không phá rối buổi thảo luận, nhưng cũng chẳng bao giờ chịu tham gia giúp đỡ.
Chính vì hiểu rõ điều đó nên tôi đã không gọi cậu ta lại suốt buổi học.
Nếu bất cẩn yêu cầu sự hợp tác mà khiến mọi chuyện thành cãi vã thì đúng là phiền phức, vậy nên tôi đã từ bỏ.
Thật ra, có lẽ trong lòng Sudou-kun – người duy nhất lên tiếng – cũng nghĩ giống tôi mà thôi.
Như để chứng minh điều đó, ánh mắt của Sudou-kun cũng nhanh chóng rời khỏi bóng lưng Kouenji-kun vừa biến mất.
Như vậy là được rồi. Như thường lệ, chúng tôi sẽ tiếp tục thảo luận mà không có cậu ta.
Nếu không có cậu ta, việc trò chuyện sẽ diễn ra thuận lợi và ít rắc rối hơn.
Thế nhưng…
Liệu chuyện như vậy có thể cứ tiếp diễn mãi sao?
“Xin lỗi nhé, Hirata-kun. Các cậu bắt đầu trước được không? Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Ừm, được thôi.”
Tôi tạm thời giao lại không khí lớp cho Hirata-kun – người đã vui vẻ đồng ý.
Dù biết rằng có van xin cũng chẳng ích gì, tôi vẫn vội vã chạy ra hành lang đuổi theo Kouenji-kun.
Tôi chạy dọc theo hành lang hướng về phía tủ giày.
Khi phát hiện bóng lưng cao lớn quen thuộc phía trước, tôi liền tăng tốc, rút ngắn khoảng cách rồi đi song song với cậu ấy.
“Cậu có thể dừng lại một chút được không?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Kouenji-kun – người cao hơn tôi khá nhiều – rồi cất tiếng.
“Ồ, chẳng phải là Horikita-girl đây sao? Có chuyện gì mà cô lại tìm tôi vậy?”
Kouenji-kun không hề quay đầu, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi tiếp tục bước thẳng về hướng lối ra.
Tôi cố gắng rảo bước, đuổi kịp nhịp chân dài của cậu ấy.
“Tôi muốn cậu nghe tôi nói một chút.”
“Vừa đi vừa nói cũng được thôi.”
“Không, tôi hy vọng cậu quay lại lớp ngay bây giờ và nghe tôi nói chuyện.”
Trước lời đề nghị nhỏ bé ấy, Kouenji-kun không có phản ứng gì phô trương, chỉ để lộ hàm răng trắng tinh và cất giọng:
“Chuyện đó chẳng phải chỉ tốn thời gian thôi sao? Thời gian của tôi là vô giá đấy. Hơn nữa, giữa chúng ta đã từng có một thỏa thuận rồi nhỉ? Tôi không có nghĩa vụ phải giúp cô đâu đấy.”
“Ừm, tôi biết mà. Tôi chỉ mong cậu ngồi trong lớp nghe thôi là đủ. Không yêu cầu cậu phải ra tay giúp lớp chiến thắng trong kỳ thi này. Cũng không ép buộc cậu phải phát biểu.”
Nếu yêu cầu Kouenji-kun dùng năng lực của mình để góp phần chiến thắng, chắc chắn cậu ta sẽ từ chối.
Thực tế, tôi cũng phải thừa nhận rằng cậu ta có quyền từ chối.
“Chỉ cần ngồi đó cho đến khi tan họp thôi, việc rất đơn giản mà, đúng không?”
“Cô nói hăng say thật đấy, nhưng tôi không hiểu. Rốt cuộc thì vì lý do gì?”
“Bởi vì để lớp có thể hợp lực một lần nữa, việc này là cần thiết. Tôi không muốn cả lớp bị rối loạn chỉ vì một người. Vì chỉ cần một người phá vỡ kỷ luật, là toàn bộ tinh thần tập thể sẽ bị ảnh hưởng.”
Tôi bày tỏ lý do chính đáng của mình, nghĩ rằng như thế chắc Kouenji-kun sẽ lắng nghe phần nào.
Thế nhưng, khi tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu ấy, thì chỉ thấy nụ cười bật ra từ khóe miệng.
“Hừ. Đúng là một phát ngôn kỳ lạ. Nếu chỉ thiếu tôi mà cả lớp đã không thể đoàn kết thì chẳng phải chứng tỏ năng lực của cô chỉ có vậy thôi sao, Horikita-girl?”
“Dù tôi có xuất sắc hay không, chỉ cần có một người hành xử tùy tiện thì không thể gọi là ‘một khối thống nhất’ được. Giống như một bức tranh ghép hình, chỉ thiếu một mảnh thôi cũng không thể gọi là hoàn chỉnh.”
“Ra là vậy, câu trả lời có chút thú vị đấy. Nhưng cô nói là muốn ‘một lần nữa’ hợp lực—vậy ngoài tôi ra, lớp đã từng thật sự hợp lực một lần nào chưa?”
Giọng điệu sắc bén và lạnh lùng ấy khiến tôi cứng người trong giây lát.
Nhưng không thể để một lời phản bác như thế khiến tôi từ bỏ. Tôi lập tức tiếp tục bước chân.
“Nói là chưa từng đoàn kết thì hơi quá rồi. Trong hai năm qua, tuy không phải lúc nào cũng thế, nhưng lớp chúng ta đã có không ít lần cùng nhau hợp sức mà? Nhờ vậy chúng ta mới có thể lên được lớp A.”
Những khó khăn đã cùng nhau vượt qua—dù không đến mức đáng tự hào, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
“Hy vọng lần sau cô nói rõ, ‘theo quan điểm cá nhân của tôi’ trước khi nói.”
“Tương tự, nếu cậu muốn phủ nhận thì cũng làm ơn nói thêm ‘theo quan điểm cá nhân của tôi’.”
Một cuộc đấu khẩu bằng lời nói. Nếu đối phương không nhượng bộ, thì tôi cũng sẽ không lùi bước.
“Thay vì gọi việc lên lớp A là bằng chứng của sự đoàn kết, thì phải nói là do may mắn có Ayanokouji-boy ra tay thì lớp mới thắng. Cô hiểu rõ điều đó mà, đúng không?”
”…Đúng là việc Ayanokouji-kun rời lớp là sự thật. Nhưng không phải lớp mình chỉ dựa vào sức cậu ấy để chiến thắng.”
“Nếu thật sự cô nghĩ vậy, thì đúng là nực cười. Cô cứ luôn miệng nói nào là đoàn kết, nào là một khối thống nhất. Nhưng chẳng phải đó chỉ là cách để tự huyễn hoặc bản thân rằng ‘kể cả không có Ayanokouji-boy thì vẫn có thể thắng’ sao?”
“Cái đó thì…”
Những lời nói không chút lưu tình của Kouenji-kun giống như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tôi từ phía sau.
“Dù giờ tôi có quay về lớp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù có vùng vẫy thế nào đi nữa, chỉ cần người lãnh đạo vẫn là cô, thì cũng không thể thắng được các lớp khác đâu.”
Cậu ta thẳng thừng chỉ ra năng lực của tôi không đủ.
“Ý cậu là… tôi không đủ năng lực sao?”
Ichinose-san – người được cả lớp tin tưởng tuyệt đối. Ryuuen-kun – kẻ điều khiển lớp học bằng nỗi sợ hãi và bạo lực. Sakayanagi-san – người được công nhận nhờ thành tích vượt trội.
Và còn Ayanokouji-kun – người sở hữu thực lực áp đảo và lập tức được lớp chấp nhận.
Không thể phủ nhận rằng giữa tôi và họ có một khoảng cách.
“Có lẽ… đúng là như vậy. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà tôi phải dừng bước sao? Tôi phải bắt đầu từ những điều trong khả năng, để làm cho sự đoàn kết mong manh này trở nên vững chắc hơn…”
“Tôi không phủ nhận điều đó. Các người muốn làm gì là tự do của các người. Nhưng tôi cũng không có lý do, cũng chẳng có nghĩa vụ phải tuân theo sự chỉ đạo của lớp. Việc tôi không tham gia cũng là tự do của tôi.”
“Tôi biết cậu là một học sinh xuất sắc. Nhưng giờ Ayanokouji-kun đã trở thành kẻ địch, thì chẳng bao lâu nữa ngôi vị lớp A của chúng ta sẽ bị đe dọa. Cậu cũng không quan tâm đến chuyện đó sao?”
Nếu không nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy, rất có thể chúng tôi sẽ không thể tốt nghiệp với tư cách lớp A.
Tôi đang xác nhận xem Kouenji-kun có thực sự hiểu rõ điều đó hay không.
Tôi tập trung quan sát từng cử động của cậu ấy, cả ánh mắt, cả tay chân, chỉ để không bỏ sót bất kỳ thay đổi nhỏ nào trong biểu cảm hay cử chỉ.
Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt dò xét của tôi, Kouenji-kun hoàn toàn không thay đổi thái độ.
Không những vậy, cậu ta còn vui vẻ mỉm cười đáp lại:
“Rốt cuộc thì cô cũng chẳng khác gì bọn họ cả.”
Kouenji-kun tiếp tục bước đi, không hề chậm lại, càng lúc càng rời xa lớp học.
”…Chẳng khác gì? Là sao?”
“Chỉ là một âm mưu rẻ tiền, cố kích thích cảm giác nguy cơ của tôi để thúc đẩy hành động mà thôi.”
“Ngoài tôi ra, còn ai đã từng làm như vậy với cậu rồi à?”
Trong lớp hiện tại, liệu có ai dám trực tiếp chỉ trích hành vi tự tung tự tác của Kouenji-kun không? Ngay cả Sudou-kun cũng chỉ mới lên tiếng nhắc nhở một cách nhẹ nhàng, phần lớn học sinh đều tránh tiếp xúc với cậu ta. Có lẽ Hirata-kun sẽ thử bắt chuyện, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ dùng đến thủ đoạn gần như ép buộc như vậy.
“Ai biết được.”
Trong lúc tôi đang suy đoán, chẳng mấy chốc đã đến gần cầu thang.
“Đừng phí thời gian bám theo tôi nữa.”
”…Tôi thật lòng muốn nghe lời khuyên của cậu, nhưng tôi không thể làm thế được.”
Tôi phải tiếp tục bám sát, cho đến khi Kouenji-kun chịu gật đầu đồng ý quay lại lớp học.
Tôi cảm thấy trong tim mình đang bùng cháy một ý chí không thể lay chuyển.
Nhưng rồi, ngọn lửa trong lòng ấy ngay lập tức bị dập tắt bởi một câu nói lạnh lùng.
“Lời khuyên? Cô hiểu sai hoàn toàn rồi đấy, Horikita-girl. Đây không phải là lời khuyên, mà là cảnh cáo.”
”…!?”
Đối mặt với ánh mắt của Kouenji-kun, tôi không thể thở nổi.
Hiếm khi thấy cậu ta để lộ ra một sự bức bối mang theo chút sát khí.
Ánh mắt ấy không giống với kiểu dọa nạt trắng trợn của Ryuuen-kun, mà là một kiểu áp lực kỳ lạ, độc đáo.
“Horikita-girl định trở thành kẻ địch của tôi sao?”
Cậu ta không phải là đồng minh, mà là người trung lập.
Kouenji-kun đang cảnh cáo tôi rằng: nếu tôi muốn phá vỡ trạng thái cân bằng này, cậu ta sẽ không nương tay.
”…Tôi không có ý đó.”
Và cùng với sự biến mất đột ngột của ý chí vừa bùng cháy, tôi buộc phải dừng bước.
Không, đúng hơn là tôi chỉ có thể dừng bước.
Chỉ cần không nhận được sự trợ giúp thì vẫn còn cách xoay xở. Nhưng nếu biến cậu ta thành kẻ địch thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Kouenji là một người rắc rối, không tốt cũng chẳng xấu. Nếu cậu ta thực sự muốn, thậm chí có thể khiến cả lớp tan rã.
“Good. Vậy thì tôi xin phép đi trước.”
Mang theo nỗi lo lắng trong lòng, rốt cuộc lúc này, tôi vẫn không thể ngăn bước chân của Kouenji-kun.
Mặc dù cuộc thảo luận trong lớp vẫn chưa dừng lại, nhưng vì tôi còn phải xử lý công việc của hội học sinh, nên phần tiếp theo đành giao cho Hirata-kun và các bạn khác, còn bản thân thì nhanh chóng đến phòng hội học sinh.
Tôi đã nghĩ là sẽ cố gắng định hướng được vấn đề, nhưng cuối cùng lại không suôn sẻ như mong muốn.
Ban đầu tôi muốn đưa ra được một kết luận thỏa đáng… nhưng tôi không thể chỉ chăm chăm vào chuyện trong lớp. Một khi đã kế nhiệm chức hội trưởng hội học sinh, thì cả công việc của hội học sinh lẫn kỳ thi của lớp đều cần tôi dốc toàn lực để đối mặt.
Khi đến trước cửa phòng hội học sinh, Nanase-san dường như đã đợi sẵn từ trước, em ấy gật đầu chào tôi.
“Chào hội trưởng Horikita, hôm nay vất vả cho chị rồi.”
“Nanase-san đến sớm thật đấy.”
Sau vài câu chào hỏi xã giao, hai chúng tôi cùng bước vào căn phòng hội học sinh không một bóng người. Tôi ngồi vào vị trí của hội trưởng, Nanase-san đứng bên cạnh và đưa cho tôi hai tờ tài liệu đã được in sẵn.
“Vừa rồi em nhận được những tài liệu này từ giáo viên chủ nhiệm của lớp 1-A, Houjou-sensei.”
Trên hai tờ giấy lần lượt ghi chép thông tin học sinh.
Một là Kusanagi Minato của lớp 1-A. Người còn lại là Maki Yuuma của lớp 1-D.
“Đây là bản tóm tắt sự việc lần này.”
Sau khi lướt qua sơ yếu lý lịch của họ, Nanase-san lại đưa cho tôi thêm một tờ giấy khác.
“Xem ra hai người họ đã đánh nhau phải không?”
Thời gian xảy ra sự việc là vào thứ Sáu tuần trước, địa điểm là phía sau khu ký túc xá khối năm nhất.
Maki-kun lớp D đã gọi Kusanagi-kun lớp A ra sau ký túc xá để cãi nhau, cuối cùng mọi chuyện leo thang thành một trận ẩu đả.
Cả hai đều lao vào đánh nhau rất dữ dội, bao gồm cả vùng mặt. Vết thương của Maki-kun cần khoảng ba tuần để hồi phục, còn Kusanagi-kun thì mất khoảng một tuần. Khi hai người quay trở về ký túc xá thì bị một học sinh khác tình cờ nhìn thấy, nhờ vậy sự việc mới được phát hiện. May mắn là từ đầu tuần thứ hai trở đi, cả hai vẫn có thể tiếp tục đi học.
“Phía sau ký túc xá à? Vậy là không có camera nào ghi lại cảnh đánh nhau đúng không?”
“Đúng vậy. Vị trí mà họ đứng trúng ngay điểm mù của camera. Hai người họ bị học sinh khác phát hiện khi đang trở lại ký túc xá, nhờ vậy mới biết được chuyện đánh nhau.”
Chỗ nào có camera, chỗ nào là điểm mù—có vẻ như các học sinh năm nhất, dù mới nhập học chưa lâu, cũng đã dần nắm rõ những thông tin như thế.
“Phải đề xuất với nhà trường lắp thêm camera giám sát mới được.”
“Em cũng nghĩ vậy. Em cũng thử dò hỏi Houjou-sensei đôi chút, nhưng thầy chỉ nói là hãy hỏi trực tiếp học sinh để nắm chi tiết sự việc, ngoài ra không tiết lộ thêm gì cả.”
“Chắc là để đảm bảo tính công bằng. Dù sao lần này hội học sinh được giao quyền phán quyết cũng chính vì lý do đó.”
Nanase-san nghiêm túc gật đầu, rồi ngập ngừng suy nghĩ một lát:
“Thật ra… năm ngoái em cũng từng bị hội học sinh gọi đến vì một sự việc tương tự.”
“Nanase-san cũng từng gặp chuyện như thế à? Có ai đó từng dùng bạo lực với em sao?”
“Không phải vậy đâu. Là bạn cùng lớp của em đã gây ra chút rắc rối…”
Nanase-san nở một nụ cười khổ, sau đó kể lại tường tận diễn biến vụ việc.
Trước khi mùa hè năm ngoái bắt đầu, Housen Kazuomi, học sinh lớp D, đã xảy ra va chạm với Utomiya Riku của lớp C khi họ đi ngang qua nhau trong hành lang. Chỉ vì một tranh chấp nhỏ mà hai bên bắt đầu to tiếng, nhanh chóng chuyển sang đối đầu mặt đối mặt trong khoảng cách gần. Khi tình hình sắp sửa vượt quá kiểm soát, các học sinh khác trong hai lớp đã chen vào, một học sinh lớp C vì không chịu nổi đã đấm một học sinh lớp D. Sau đó, học sinh lớp C này định nhân cơ hội tung thêm cú đấm vào Housen-kun, nhưng lại bị Housen-kun phản đòn một cách đẹp mắt.
“Utomiya-kun, người luôn cố gắng kiềm chế cơn giận bên cạnh, chuẩn bị tham chiến thì đúng lúc các giáo viên đi ngang qua. Nhờ vậy vụ ẩu đả mới được dừng lại, nhưng cuối cùng sự việc vẫn bị báo cáo lên hội học sinh.”
Nanase-san kể rằng, học sinh bị Housen-kun đánh trả trong tình huống đó phải mất ba tuần để hồi phục. Nhưng vì bên ra tay trước là học sinh lớp C, hơn nữa họ còn động thủ với học sinh khác, nên việc quy kết trách nhiệm và quyết định xử lý ai đúng ai sai đã bị kéo dài khá lâu. Sau nhiều lần thương lượng, phải đến hai tuần sau mới giải quyết xong.
“Nagumo-senpai chắc hẳn cũng có khoảng thời gian khó khăn nhỉ.”
“Em cũng nghĩ vậy ạ.”
Tôi hơi ngẩn người một lúc, rồi bất giác bật cười.
“Chuyện này buồn cười đến vậy sao ạ?”
“Không, không phải vậy. Chỉ là chị nghĩ… ở năm học nào cũng sẽ có những vấn đề giống nhau xảy ra thôi. Vì bản thân chị lúc còn học năm nhất cũng từng trải qua chuyện tương tự như thế.”
“Hóa ra… là vậy sao?”
“Cũng na ná với em thôi. Khi ấy bạn cùng lớp chị có chút va chạm với học sinh lớp của Ryuuen.”
Lúc đó, anh trai tôi đang ngồi ở vị trí hội trưởng hội học sinh hiện giờ.
Sudou-kun đã đánh một học sinh khác trong khu giảng đường đặc biệt, và hai bên đã tranh cãi về việc ai là người ra tay trước, trách nhiệm thuộc về ai. Anh trai tôi khi ấy không hề thiên vị bất kỳ bên nào, mà đã xử lý sự việc một cách công bằng, đúng với trách nhiệm của hội học sinh. Năm ngoái, Nagumo-senpai cũng đã làm như vậy.
“Tân sinh năm nào cũng gây ra rắc rối một lần là chuyện thường niên rồi. Nghĩ đến đó lại khiến chị cảm thấy buồn cười.”
“Nghe chị nói vậy, em cảm thấy điều đó rất thực tế… Có lẽ sang năm cũng sẽ xảy ra vụ việc tương tự nhỉ.”
“Lúc đó sẽ đến lượt em đứng ra làm hội trưởng hội học sinh để xử lý.”
“Đến lượt… em sao?”
“Là chuyện đương nhiên thôi. Em sẽ tiếp nhận vị trí của chị, đúng không?”
“Nếu em đủ năng lực thì cũng được… Nhưng mà từ trước đến nay các đời hội trưởng đều tốt nghiệp từ lớp A, còn em hiện tại chỉ là học sinh lớp D thôi mà…”
Nanase-san nói với vẻ thiếu tự tin. Nhưng không thể phủ nhận rằng, hiện tại em ấy là ứng cử viên số một cho vị trí hội trưởng kế nhiệm.
“Chuyện đó chỉ là ngẫu nhiên thôi, đừng quá bận tâm đến quá khứ. Đúng là trước đây, các hội trưởng hội học sinh thường là học sinh lớp A hoặc lớp B. Nhưng hiện tại hội trưởng lại chính là chị—một người từng xuất thân từ lớp D. Và cho dù chị có nói điều gì tốt đẹp đến đâu, thì cũng không ai dám đảm bảo rằng cuối cùng chị sẽ tốt nghiệp ở lớp A cả.”
Tấm danh hiệu lớp A hiện tại, cũng có thể chỉ là khoảnh khắc phù du.
Không có sự hỗ trợ của Ayanokouji-kun, tôi vốn dĩ không thể leo lên vị trí này.
“Nhưng ít nhất, chị tin rằng bản thân hoàn toàn đủ khả năng để đảm đương vai trò hội trưởng. Em cũng hãy tự tin lên.”
”…Cảm ơn chị, hội trưởng Horikita. Nhưng trước hết, em sẽ cố gắng đạt được thành tích từ vị trí thư ký đã.”
Nanase-san có hơi rụt rè, nhưng em ấy vẫn thành thật lắng nghe lời khuyên của tôi và khẽ gật đầu thể hiện sự tôn trọng.
“Việc để hội học sinh xử lý vụ ẩu đả này cũng cho thấy sự việc có phần phức tạp. Trước khi cả hai người kia đến, chị muốn nói với em một vài suy nghĩ. Mong em có thể hỗ trợ khi tình huống đòi hỏi.”
Một bên liên quan là học sinh lớp A. Bình thường, người ta hay có định kiến rằng học sinh lớp D hoặc lớp C mới dễ gây ra bạo lực, nhưng lần này lại là trường hợp ngược lại.
Kusanagi-kun có năng lực thể chất xếp hạng B+, thành tích học tập cũng là B+. Phải lưu ý khả năng sự việc này là một cái bẫy được dàn dựng sẵn. Hãy cố gắng hết sức để xử lý ổn thỏa vụ việc này.
“Tất nhiên rồi. Đó là nhiệm vụ của em mà.”
Trong khoảng thời gian còn lại, tôi đã trình bày miệng một vài kế hoạch cho Nanase-san nghe.
Sắp đến giờ hẹn, một tiếng gõ cửa lạnh lùng vang lên trước cửa phòng hội học sinh.
“Xem ra nhân vật chính đã đến rồi. Mời vào đi.”
Ngay khi Nanase-san lên tiếng, hai nam sinh xuất hiện trước mắt chúng tôi với ánh mắt đố kỵ hằn học nhìn nhau.
Cả hai đều để kiểu tóc rất cá tính, hành vi và cử chỉ không ai nhìn vào mà không liên tưởng đến kiểu học sinh cá biệt.
Ngoài ra, chẳng ai trong số họ tỏ ra hối lỗi, trông như thể cả hai đều nghĩ rằng lỗi là do đối phương.
Thế nhưng, điều khiến người ta chú ý nhất không phải là kiểu tóc hay thái độ, mà chính là khuôn mặt của họ.
“Bị thương nặng thật đấy…”
Ngay cả Nanase-san cũng không kìm được mà thốt lên khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Người đứng bên trái tôi là Maki-kun, học sinh lớp 1-D.
Còn người đứng bên phải là Kusanagi-kun đến từ lớp 1-A.
Tuy đã nghe nói vết thương của họ cần hai đến ba tuần để lành hẳn, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến người ta phải nhăn mặt. Trông cả hai đều đã xuống tay rất mạnh, khuôn mặt sưng tấy nghiêm trọng.
Trong đó, thương tích của Maki-kun có vẻ nghiêm trọng hơn, chỉ cần liếc mắt là hiểu ai ra tay nặng hơn.
“Chắc các cậu cũng biết tại sao mình lại bị gọi lên phòng hội học sinh rồi chứ?”
Nanase-san hỏi khéo, dẫn dắt hai người bắt đầu giải thích vụ việc.
“Biết cái quái gì chứ. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị gọi lên đây. Là lỗi của thằng kia mới đúng.”
Ngay lập tức, Kusanagi-kun phản bác, đồng thời ném ánh nhìn khiêu khích về phía Maki-kun.
“Hả? Đừng có giỡn mặt, đồ khốn. Rõ ràng là mày ra tay trước còn gì!”
“Nói cái quái gì vậy? Ra tay trước là mày đấy chứ. Có điều, cú đấm đó của mày đánh vào không khí thôi.”
Ngay khi bàn đến chuyện ai là người ra tay trước, cả hai lập tức lớn tiếng cãi nhau.
Tôi và Nanase-san trao đổi ánh mắt, quyết định trước mắt cứ để họ tranh cãi thêm một lúc.
Bởi tôi phán đoán rằng, nếu để họ trút hết sự bực bội trong lòng ra trước, thì việc xử lý sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Ban đầu, đúng là cả hai chỉ tập trung đổ lỗi xem ai mới là kẻ gây chuyện trước, nhưng rồi dần dần lại bắt đầu chửi tục, thậm chí còn chuyển sang công kích chiều cao và ngoại hình của đối phương — những chuyện hoàn toàn chẳng liên quan.
“Như mấy đứa con nít vậy.”
“Phải rồi… đúng là chẳng khác gì con nít.”
Dù chỉ mới vào năm nhất, nhưng dính vào rắc rối không thể xem nhẹ như thế này mà lại không hề có ý ăn năn, thậm chí còn có cảm giác hai người sắp lao vào đánh nhau ngay trong phòng hội học sinh đến nơi.
“Các cậu ồn ào quá rồi đấy. Làm ơn yên lặng một chút đi.”
Nanase-san không thể tiếp tục làm ngơ, liền lên tiếng nhắc nhở. Nhưng cả hai chỉ liếc nhìn em ấy một cái, rồi tiếp tục cãi nhau như chưa có gì xảy ra.
Từ thái độ của họ có thể thấy rõ, vì đối phương là con gái nên họ chẳng hề xem trọng.
Tuy nhiên, chỉ cần họ đã nghe được lời Nanase-san nói, thì như thế là đủ rồi.
Khi không hiểu rõ tình hình, họ mới có quyền lên tiếng phản đối.
Nếu đã vậy, thì cứ giả vờ đưa ra quyết định mà họ sẽ ghét nhất là được rồi.
“Nếu cứ tiếp tục gây rối vô cớ như thế này, thì không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây nữa. Sau đó sẽ tiến hành xử phạt nghiêm khắc đồng thời cả hai cậu, chấp nhận được chứ?”
Nanase-san lạnh lùng buông lời, tỏ ý không muốn can thiệp thêm nữa. Tôi thì lặng lẽ kéo ghế đứng dậy.
“Hả!? Đợi đã, như vậy thì tôi không thể chấp nhận được!”
“Chỉ là hai đứa con gái trong hội học sinh, đến lượt các cô chen vào sao!?”
“Xin hãy chú ý dùng kính ngữ khi trao đổi.”
Trước lời nhắc nhở của Nanase-san, hai người kia trừng mắt tỏ vẻ không phục.
Chắc đến đây thì họ cũng đã nhận ra là chúng tôi định rút lui rồi.
“Ở trường Cao trung Giáo dục Nâng cao, hội học sinh được trao quyền hạn nhất định. Đây là một nơi nghiêm túc để thảo luận tìm ra sự thật. Nếu hai người không tôn trọng nơi này thì chúng tôi cũng không định tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Hội trưởng, chúng ta đi chuẩn bị báo cáo nộp cho các giáo viên đi.”
“Đừng có nói vài câu rồi tính kết thúc như vậy chứ!”
“Mời hai người rời đi. Nếu muốn tiếp tục cãi nhau thì làm ơn ra ngoài hành lang mà tiếp tục.”
Đối với hai người mới nhập học không lâu, có nói gì vì tập thể chắc cũng không có tác dụng.
Với họ, tình huống tệ nhất là cả hai không được bênh vực gì. Lòng tự tôn rẻ tiền của họ không thể chấp nhận được chuyện đó.
Nhưng có vẻ họ cũng dần nhận ra bầu không khí trong phòng hội học sinh đang trở nên khác thường.
“Sao hội trưởng hội học sinh lại im lặng suốt thế? Nói gì đi chứ.”
Có vẻ bài phát biểu của tôi trong lễ nhập học vẫn đủ để họ nhận ra tôi là hội trưởng.
“Đến nước này rồi, chắc các cậu cũng hiểu là lỗi của ai rồi chứ?”
Cả hai vẫn tiếp tục chỉ tay vào nhau, khăng khăng là mình vô tội, tất cả đều do đối phương.
Chắc họ định giữ vững thái độ đó cho đến khi tôi lên tiếng.
Tuy vậy, tôi vẫn chọn cách giữ im lặng.
Sự im lặng này khiến họ hiểu rằng, tình hình hiện tại không đáng để tôi phải lên tiếng.
Kế hoạch của tôi cuối cùng cũng bắt đầu có hiệu quả, căn phòng hội học sinh vừa rồi còn rất ồn ào giờ đã trở nên tĩnh lặng.
Điều đó cho thấy họ đã nhận ra rằng mình vừa mới gây ra rối loạn một cách phi lý.
Dù vậy, cả hai vẫn như muốn chống cự, há miệng định nói gì đó, nhưng giọng nhỏ đến mức không ai nghe thấy, rồi cuối cùng môi họ cũng cứng đờ lại. Gần như cùng lúc, họ im bặt.
“Hai tụi tôi nên làm gì đây…”
Câu nói được thốt ra đầy khó nhọc, như thể họ đang giao lại quyền phán xét cho chúng tôi.
“Có vẻ hai người vẫn muốn giải quyết chuyện này. Hội trưởng, chị nghĩ nên xử lý thế nào?”
Tôi lặng lẽ gật đầu, ra hiệu cho Nanase-san tiếp tục điều hành phần còn lại.
“Đã như vậy thì trước tiên hãy nghe lại lời khai của Kusanagi-kun. Trong thời gian đó, Maki-kun, dù cậu có không cam lòng đến mấy, xin hãy tuyệt đối không phát ngôn. Sau đó cũng sẽ cho cậu cơ hội trình bày. Xử lý như vậy cậu có thể chấp nhận không?”
Nghe lời nhắc nhở từ Nanase-san, Maki-kun nghiến chặt môi, khẽ gật đầu.
“Tên Maki này bình thường đã không ưa tôi rồi. Thế nên khi tôi hỏi hắn tại sao cứ gây sự thì hắn đột nhiên nổi đóa. Rồi hắn gọi tôi ra phía sau ký túc xá. Tôi không sợ, liền đi thẳng đến, thế là hắn tấn công tôi trước. Nhưng tôi đã cảm nhận được rằng mình mạnh hơn hắn, nên né được dễ dàng rồi cho hắn một đòn phản công đích đáng.”
Chỉ là lời khai một chiều. Maki-kun đang đứng bên cạnh chắc chắn không thể chấp nhận được cách nói này.
Cậu ta rõ ràng rất bực tức, định lên tiếng điều gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tôi thì đành nhẫn nhịn, cố gắng kiềm chế.
Chỉ cần bây giờ giữ im lặng, cậu ta sẽ có quyền lên tiếng phản biện.
Ngay cả cậu ta, cũng đã bản năng nhận ra quy tắc của tình huống này.
Sau đó, Kusanagi-kun tiếp tục khẳng định toàn bộ lỗi là của Maki-kun. Khi chúng tôi xác định rằng cậu ta không còn lời khai mới nào nữa, Maki-kun – người đã kiềm nén suốt từ nãy đến giờ – bắt đầu lên tiếng.
“Mày đúng là thích nói gì thì nói nhỉ. Mày đã gạt bỏ hết mọi lỗi lầm của mình rồi. Nói cho cùng, đều là do thằng Kusanagi này ngày nào cũng gọi tao là “Đồ phế phẩm”! Tao vốn dĩ chỉ muốn mày rút lại lời đã nói thôi! Với lại, mày còn cảm thấy mình ngon lắm à? Nhìn thế nào cũng thấy tao đây mạnh hơn mày mà! Mày tưởng cái bộ dạng chân run bần bật lúc bị tao đấm trúng người tao không thấy sao hả?”
Maki-kun, người đã nhẫn nhịn cho đến lúc này, gào thét cơn bực tức ngay sát tai Kusanagi-kun.
Đáp lại, Kusanagi-kun có vẻ hơi lúng túng, quay đầu đi làm như không nghe thấy gì, tỏ ra không hề thừa nhận.
“Đồ phế phẩm”… Cái từ đó thật gợi nhắc quá.
Lớp 1-D của chúng tôi cũng từng bị gọi như thế. Có vẻ những truyền thống xấu xí như vậy vẫn tiếp tục được kế thừa ở ngôi trường này năm nay.
Trước tiên, Kusanagi-kun đã chế nhạo Maki-kun bằng cách gọi cậu ta là “đồ phế phẩm”. Maki-kun sau khi nghe thấy thì tức giận, gọi cậu ta ra phía sau ký túc xá để yêu cầu rút lại lời nói. Nhưng Kusanagi-kun từ chối. Không chịu nổi thái độ ấy, Maki-kun đã ra tay trước. Tuy nhiên, cú đấm đầu tiên lại không trúng, ngược lại còn bị Kusanagi-kun đánh trả. Sau đó là màn ẩu đả hai bên túm lấy nhau đánh loạn. Dựa vào thương tích thì có vẻ Maki-kun đã thua Kusanagi-kun, nhưng Maki-kun lại không công nhận điều đó. Cậu ta quả quyết rằng cuối cùng mình mới là người chiếm ưu thế. Trong khi đó, Kusanagi-kun nói rằng cậu ta chỉ dừng tay khi tuyên bố mình đã thắng.
Lời khai của hai bên hoàn toàn trái ngược, nên không thể đưa ra phán đoán dựa trên lời kể của bất kỳ bên nào.
Sau khi Maki-kun phát biểu xong, Kusanagi-kun liếc nhìn cậu ta, rồi chỉnh lại nét mặt và quay sang nhìn tôi.
“Dù sao thì, chắc hội trưởng hội học sinh cũng hiểu những gì tôi muốn nói rồi nhỉ. Chúng ta cũng đều là học sinh lớp A. Đây hoàn toàn là hành động tự vệ chính đáng.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu ta nghiêm túc sử dụng kính ngữ để nói chuyện, nhưng chỉ với vậy thì tôi cũng không đến mức có thiện cảm với cậu ta.
“Cái danh xưng lớp A thực chất chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù là lớp A đi nữa, kẻ ngu ngốc vẫn sẽ bị trừng phạt; và dù là lớp D, nếu làm việc thiện thì vẫn sẽ được khen thưởng.”
”…Hả? Nhưng mà…”
Thái độ của Kusanagi-kun thay đổi ngay lập tức, như thể muốn tự tay đấm văng chính mình – kẻ vừa rồi còn định thân thiết làm quen.
Hóa ra học sinh lớp A năm nay cũng có kẻ thô lỗ như thế này sao.
“Thực tế là dù Maki-kun có là người chủ động gọi cậu ra, nhưng phản kích không kiểm soát cũng không phải là lựa chọn đúng đắn. Hơn nữa, cậu cũng cảm nhận được là mình mạnh hơn đối phương đúng không?”
“Chuyện đó thì…”
“Mà dù có chắc chắn rằng mình mạnh, thì nhìn vào thương tích cậu cũng bị thương kha khá đấy chứ.”
Dù trông Kusanagi-kun có phần đỡ hơn, nhưng trình độ của hai bên cũng chỉ kẻ tám lạng, người nửa cân.
Kusanagi-kun có vẻ không phục, nhưng khi nghe đến đó thì cậu ta cũng chỉ lảng ánh mắt sang hướng khác.
“Nghe thế thì hắn tất nhiên là không dám cãi rồi. Vì hắn căn bản chẳng thắng nổi mà!”
“Maki, im mồm dùm cái đi. Nhìn kiểu gì thì tao vẫn mạnh hơn mày, hiểu chưa?”
Nếu cả hai bên đều không xin lỗi và không chịu hòa giải, thì chỉ còn cách xử phạt theo mức độ thương tích – kiểu như tỉ lệ 60–40 nghiêng về Kusanagi-kun.
Ngay khi tôi đang cân nhắc như vậy.
“Hơn nữa, nói cho cùng, tôi đâu có đánh Maki thành ra thế này đâu… Khỉ thật!”
Thay vì bị chúng tôi ép khai, thì có lẽ chính cậu ta vì vô thức mà trót miệng nói ra.
Trong trường hợp bình thường thì lời đó sẽ bị coi là diễn kịch để tự vệ, nhưng Maki-kun đứng cạnh lại không hề lên tiếng phản bác, thậm chí còn tỏ ra như thể không nghe thấy. Theo lẽ thường, đây là lúc cậu ta phải phản đối chứ.
Đối mặt với những lời nói và hành động khó hiểu như vậy, tôi và Nanase-san lập tức nhìn nhau.
“Chuyện này là sao? Cậu nói là không đánh cậu ta thành ra thế này à?”
“Không, tôi chưa từng nói gì cả.”
“Đừng giả ngây nữa. Mặc dù đúng là có hành vi bạo lực, nhưng rõ ràng Maki-kun bị thương nặng hơn. Dựa vào đánh giá của chúng tôi và nhà trường, khả năng cao cậu sẽ bị phạt nặng. Trong tình huống như vậy, chẳng phải nên nghiêm túc biện minh cho bản thân sao?”
Trước đó, hai người họ chỉ chăm chăm thù địch nhau, không hề có bất kỳ ánh mắt giao lưu nào. Ấy thế mà vừa rồi, trong khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt họ lại giao nhau.
Giống như cái cách tôi và Nanase-san thỉnh thoảng trao đổi bằng ánh mắt vậy.
“Tôi đã nói hết rồi. Vừa rồi là toàn bộ sự việc. Đúng không, Maki?”
“Gần như vậy. Dù sao thì, rõ ràng đây là lỗi của Kusanagi”
Xem ra lại quay về điểm xuất phát rồi.
“Nếu không còn lời khai mới nào nữa, thì việc trình bày sẽ kết thúc tại đây. Như vậy ổn chứ?”
“Dựa trên những gì tôi vừa nghe được, cả hai người đều có lỗi như nhau.”
Sau khi chúng tôi truyền đạt ý kiến của hội học sinh, dù hai người vẫn tỏ ra không phục và cố gắng phản bác, nhưng giọng nói của họ dần nhỏ lại. Có vẻ họ cũng hiểu rằng nếu không có thêm thông tin mới, sự việc sẽ chẳng tiến triển gì thêm.
”…Tôi hiểu rồi. Chịu cùng một mức hình phạt cũng được thôi”
“Tch… Vậy thì cứ thế đi. Thật lãng phí thời gian mà…”
Theo nhịp điệu của Maki-kun, Kusanagi-kun cũng miễn cưỡng đồng thuận kết luận này.
Ít nhất, lúc bước vào phòng hội học sinh, cả hai đều chỉ chăm chăm đổ lỗi cho nhau.
Rõ ràng họ đều mong mình bị phạt nhẹ hơn.
Ngay cả khi Nanase-san tiếp tục thúc ép họ nếu còn gì thì hãy nói ra, thái độ cứng đầu của họ cũng không hề dịu xuống. Hội học sinh cũng không thể giữ chân họ mãi được, nên tôi quyết định hôm nay tạm dừng tại đây, để hai người họ về trước, và sẽ đưa ra kết quả phán quyết vào một ngày khác.
Phòng hội học sinh dần yên ắng trở lại, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện lần này, nếu muốn phán xét một cách công bằng thì cũng được thôi, nhưng…”
“Mặc dù việc cả hai lao vào ẩu đả đã rõ ràng, nhưng sau khi có câu lỡ lời đó, cả hai đều đồng ý chấp nhận xử phạt. Rõ ràng có gì đó không đúng.”
Kusanagi-kun nói rằng mình chiếm ưu thế hơn Maki-kun, đồng thời cũng thừa nhận mình đã ra tay trước.
Còn Maki-kun thì lại khăng khăng rằng bản thân mới là người chiếm ưu thế.
Thế nhưng, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ mức độ thương tích giữa hai bên có sự chênh lệch lớn — người có vẻ chiếm ưu thế là Kusanagi.
Nhưng mà… người ta thường phán đoán dựa trên những vết thương hiện rõ trên khuôn mặt. Về điểm này, một trong hai người đã vô tình thốt lên rằng bản thân không ra tay quá mạnh.
Hơn nữa, nếu đứng trên lập trường của Maki-kun từ đầu, thì đây là cơ hội tuyệt vời để giảm nhẹ tội trạng của mình bằng cách khăng khăng cho rằng đối phương phòng vệ quá mức cần thiết. Thế nhưng cậu ta lại không làm vậy, mà coi câu nói lỡ miệng của Kusanagi-kun như thể chưa từng nghe thấy.
“Hội trưởng, chị thấy sao? Theo em nghĩ, Maki-kun không muốn thừa nhận thất bại của bản thân, nên đã ưu tiên bảo vệ lòng tự trọng.”
“Cũng có khả năng đó… Ban đầu trông như cậu ta muốn kéo Kusanagi-kun xuống bùn cho bằng được. Thế nhưng cậu ta lại không nhắm vào câu nói lỡ miệng đó mà phản công, chuyện này đúng là khó hiểu. Nếu Kusanagi-kun bảo rằng trong lúc phản kích đã cố tình nương tay, nhưng vẫn tiếp tục tấn công, thì chẳng phải vẫn giữ được thể diện của mình sao?”
Nghe xong câu trả lời của tôi, Nanase-san nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Có lẽ… tôi đang cố gắng suy luận theo một hướng khác.
“Liệu có khả năng… ngoài hai người họ, còn có người thứ ba liên quan đến vụ ẩu đả này không?”
Ý nghĩ ấy vụt qua trong đầu tôi khi hồi tưởng lại lời khai của hai bên — và tôi cảm thấy mình vừa tiến gần hơn đến sự thật.
“Nhưng mà, chẳng phải là Kusanagi-kun đã thắng rồi sao? Nếu là trả thù, vậy thì việc Kusanagi-kun không bị tấn công ngược lại có vẻ không hợp lý.”
“Cũng không hẳn là để trả thù. Cũng có thể là có người thứ ba không thể chấp nhận nổi chuyện Maki-kun chủ động gây sự rồi lại thua cuộc, nên đã trừng phạt cậu ta. Tất nhiên, hành động ấy cũng không thể dung thứ.”
”…Ra là vậy. Nghe cũng hợp lý. Nhưng nếu vậy thì việc Kusanagi-kun không tố cáo chuyện này lại khó hiểu. Cậu ta sợ làm phật lòng người thứ ba đó sao?”
“Hiện tại chị cũng chỉ có thể nghĩ đến mức đó thôi.”
Nếu người đánh Maki-kun là một người như Ryuuen-kun hay Housen-kun, thì dù là người thắng cuộc như Kusanagi-kun cũng khó mà dám lên tiếng tố cáo. Trong tình huống đó, cậu ta giữ im lặng cũng có thể hiểu được. Nhưng tôi thật khó hình dung những người như họ lại chủ động ra mặt chỉ vì mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa mấy học sinh năm nhất. Và nếu thật sự có học sinh năm trên ép buộc can thiệp, thì lẽ ra hai người này đã đẩy hết trách nhiệm cho họ và báo cáo lên hội học sinh rồi. Làm vậy thì chẳng phải sẽ chỉ bị nhắc nhở và mọi chuyện kết thúc nhẹ nhàng sao?
Thế nhưng cả hai người đều không có vẻ gì là đã làm như vậy. Điều có thể cảm nhận được rõ ràng là: cả hai đều rất tự tin vào kỹ năng đánh đấm của mình, và vô cùng xem trọng thể diện. Ngoài ra, họ cũng không có ý định tiết lộ hết sự thật. Đến đây thì giả thuyết của tôi vẫn còn đứng vững.
“Nhưng mà, hội trưởng—”
“Chị rồi hiểu rồi. Theo những gì chị biết, trong đám học sinh năm nhất năm nay chưa xuất hiện ai giống như Ryuuen-kun hay Housen-kun — những người dùng bạo lực và sự sợ hãi để kiểm soát những người xung quanh. Em cũng muốn nói điều đó phải không?”
“Vâng. Em không thể nghĩ ra ai là kiểu nam sinh nổi bật như vậy.”
Lẽ nào cậu ta đã ẩn giấu bản thân một cách hoàn hảo? Hay là…
Tôi một lần nữa cầm lấy tài liệu Nanase-san đưa và lật xem lại.
Liệu có nên đi hỏi ý kiến của nhân chứng đầu tiên — người đã thấy hai người bị thương?
Hay là gọi Maki-kun và Kusanagi-kun đã bình tĩnh lại đến nói chuyện thêm một lần nữa?
Tất nhiên cũng có thể hỏi riêng từng người, nhưng nếu không khéo thì sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của họ, khiến việc xử lý sau này trở nên vô cùng khó khăn.
”…Nanase-san. Con trai có phải là luôn có một vài suy nghĩ trẻ con không?”
“Vâng, đúng vậy. Em nghĩ là thường sẽ có một mặt như vậy. Thực tế thì sau khi hai người họ vào phòng hội học sinh cũng cứ như là trẻ con cãi nhau vậy.”
“Ừm. Mặc dù đây là một sự việc khá phiền phức, nhưng cả hai lại đều nghĩ mình mạnh hơn. Chính vì thế, họ cứ để tâm đến việc ai thắng ai thua, đến mức ngay cả hội học sinh—nơi có thể đưa ra hình phạt—họ cũng chẳng hề sợ sệt, vẫn còn đổ lỗi qua lại ở một nơi như thế này.”
“Đúng là vậy ạ.”
“Liệu có khả năng… có một người nào đó đã cùng lúc khiêu chiến với cả hai người vốn rất tự tin đó không?”
“Ý chị là… hai đánh một mà vẫn thua, khiến lòng tự tôn bị tổn thương sao? Nghe thì cũng có lý đấy, nhưng nếu là như vậy thì có cần phải giữ kín miệng đến thế không? Trong tình huống này, chẳng phải cứ đổ hết lỗi lên người đó là xong sao?”
“Nhưng nếu đối phương không phải là nam mà là nữ… lại còn chỉ là một nữ sinh thôi thì sao?”
Nghe đến đây, Nanase-san đang lắng nghe bên cạnh liền lộ rõ vẻ dao động và quay sang nhìn tôi.
“Cũng có khả năng đó. Miệng thì cứ nói chưa từng thua khi đánh nhau, nhưng lại bị một nữ sinh cao trung đánh bại cả hai, đúng là mất mặt thật. Nếu vậy thì họ không dám nói ra cũng dễ hiểu thôi.”
Hai nam sinh đó đã chấp nhận chịu phạt rồi, nên cũng chẳng cần thiết phải kéo dài trò hề này thêm nữa.
Nhưng nếu thực sự có người thứ ba xen vào vụ ẩu đả, thì chuyện đó rõ ràng là hành vi gây hại có chủ đích.
Nghĩ đến cuộc sống học đường về sau, tốt nhất nên tranh thủ lúc này xử lý cho rõ ràng.
“Dù hai người họ không muốn khiếu nại thêm, chúng ta cũng không thể làm ngơ. Nếu Nanase-san rảnh, em có thể giúp chị cùng điều tra chân tướng không?”
“Tất nhiên là được ạ, hội trưởng Horikita. Nhưng mà… làm hội trưởng đúng là vất vả thật nhỉ. Horikita-senpai thực sự rất tuyệt.”
“Chị cũng chẳng giỏi giang gì đâu. Dù hồi sơ trung hay được khen như thế, nhưng khi ở bên cạnh Ayanokouji-kun, anh trai chị, Nagumo-senpai… không, còn có cả Sakayanagi-san và Ichinose-san nữa. Chỉ cần quan sát họ thôi là chị đã thấm thía rồi—so với họ, chị chỉ là một người rất đỗi bình thường.”
Dù những lời này có phần tự ti, nhưng tôi vẫn thành thật nói ra.
Chắc là vì vụ cãi nhau với Kouenji-kun sau giờ học vẫn còn ảnh hưởng đến tôi.
Nanase-san không hiểu sao lại mở to mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
“Sao vậy…”
“Không có gì đâu—bình thường, thực ra cũng tốt mà. Horikita-senpai bình thường cũng rất tuyệt đó.”
“Eh… bị nói đi nói lại như thế thì hơi khó chịu thật đấy.”
Nghĩ thế nào cũng thấy là Nanase-san đang trêu chọc tôi.
“Thật sao?! E-Em xin lỗi Horikita-senpai! Em luôn thấy senpai thực sự rất giỏi mà!”
Nhìn thấy Nanase-san cuống cuồng rõ rệt, tôi giả vờ tức giận rồi bật cười, đưa tay đặt lên vai cô ấy.
“Tạm thời thì nhờ em giúp đỡ nhé.”
“Đ-Đương nhiên là không vấn đề gì ạ!“
Mặc dù không thể làm ngơ trước vấn đề của hội học sinh, nhưng đồng thời tôi cũng đang gánh vác trách nhiệm cần có với tư cách là người lãnh đạo lớp.
Dù có chút mệt mỏi, nhưng trước 6 giờ chiều tôi vẫn đến Keyaki Mall.
Dù phần thưởng có nhỏ đến đâu, chỉ cần liên quan đến điểm lớp thì cũng là một kỳ thi quan trọng.
Tôi tìm thấy một học sinh đang đứng ngay trước cửa Keyaki Mall, liền chạy lại gần cô ấy.
“Yahoo~ Gần đây thời tiết tệ thật đấy nhỉ~”
Người chào tôi khi đến điểm hẹn chính là Karuizawa-san.
“Ừm. Rõ ràng là từ trước đã vào mùa mưa rồi mà.”
Chủ Nhật tuần trước trời mưa suốt cả ngày.
Vậy mà hôm nay, dự báo thời tiết vẫn nói sẽ mưa đến tận đêm khuya.
“Cảm ơn cậu vì đã dành thời gian đi mua sắm cùng tớ nhé.”
“Không sao đâu. Tớ cũng định đến siêu thị mua ít đồ, đừng bận tâm.”
Chúng tôi mỗi người cầm một chiếc giỏ, từ khu hoa quả ngay lối vào bắt đầu đi dần về khu rau củ. Tôi cầm lên một quả kiwi vàng đang được giảm giá, rồi nhìn sang Karuizawa-san.
“Sau buổi thảo luận sau giờ học hôm nay, cậu có điều gì đặc biệt bận tâm không?”
“Ừm— nói sao nhỉ, cảm giác cũng giống như mọi khi thôi. Không có đầu đuôi gì rõ ràng, ai cũng đang nói theo ý mình… kiểu vậy đó. Nhưng sao cậu lại hỏi ý tớ?”
Tớ không giỏi mấy chuyện này đâu đó?—Cô ấy vừa cười gượng vừa nói.
Quả thật, Karuizawa-san bình thường không phải kiểu người tích cực tham gia hoặc phát biểu nghiêm túc trong các buổi thảo luận. Thời gian phát biểu chủ yếu do tôi và Hirata-kun đảm nhận, phần còn lại là dành cho một số học sinh hay nói.
“Không thể mãi giậm chân tại chỗ được. Đây là bước đầu tiên để tớ thay đổi bản thân.”
“Nên mới tìm đến tớ sao? Mà, nếu là trường hợp bình thường thì cũng sẽ chẳng ai tìm đến tớ—người chẳng có chút tác dụng nào trong mấy buổi thảo luận liên quan đến kỳ thi—đúng không?”
“Không phải như vậy đâu. Đúng là tớ tìm đến cậu vì muốn tạo ra sự thay đổi. Nhưng tớ không nghĩ Karuizawa-san là người vô dụng. —Dù trước kia thì… tớ từng nghĩ vậy thật.”
Tôi thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình, đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu cô ấy nổi giận.
Việc nói dối kiểu như “Từ trước đến giờ tớ đã luôn tin tưởng cậu” mới thực sự là sự xúc phạm lớn hơn với cô ấy.
“Cậu đúng là thẳng thắn thật đấy, Horikita-san. Nhưng tớ lại khá thích điểm đó ở cậu.”
Karuizawa-san không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn mỉm cười và chấp nhận lời nói thật lòng của tôi.
Cô ấy thông minh hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Việc có thể thay đổi cách nhìn nhận như thế này cũng đã là một thu hoạch rất lớn rồi.
“Nếu tớ có thể giúp gì đó thì hãy để tớ lắng nghe lời tư vấn của cậu đi. Horikita-san nghĩ sao về quy tắc của kỳ thi lần này?”
Trước khi tôi kịp hỏi thì Karuizawa-san đã ra tay trước rồi.
Tôi cảm thấy mình như rơi vào bẫy vậy, bất giác bật cười.
Dù chỉ tham gia buổi thảo luận sau giờ học chưa đến một tiếng, nhưng các bạn trong lớp đã bắt đầu có vài suy nghĩ về những lựa chọn khả thi.
Lựa chọn phổ biến nhất là kiểm tra viết và kiểm tra thể lực.
Ngoài ra còn có thi vấn đáp, thuyết trình, kiểm tra năng khiếu âm nhạc, phỏng vấn…
Thậm chí là kiểm tra lập trình, mỹ thuật, vẽ phác thảo, v.v.
Dù là gì đi nữa, phần lớn mọi người đều cho rằng sẽ có nhiều bài kiểm tra được tổ chức trong một tuần tới.
Nhiều người cũng nghĩ khả năng cao là phỏng vấn, vì học sinh năm ba sắp bước vào kỳ thi tốt nghiệp và tìm việc làm, yếu tố này ảnh hưởng rất lớn.
Với thời gian chuẩn bị là một tuần và không có phần giải thích luật lệ, khả năng đó thực sự tồn tại.
Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng không cần thiết phải giấu luật vì điều đó.
Nếu là phỏng vấn thì ngay từ đầu cứ thông báo thẳng ra là được rồi.
Tóm lại, những lựa chọn có khả năng cao và những lựa chọn thiếu thực tế đều đã được đề cập đến. Tuy chưa có quyết định cụ thể, nhưng do trong các lựa chọn có nhiều mục trùng nhau, nên sau khi tinh giản lại thì hiệu suất sẽ được cải thiện rõ rệt.
Về khía cạnh học tập, nếu kỳ thi này đánh giá toàn diện tất cả các môn hay chỉ tập trung vào một vài môn nhất định, thì kết quả thu được sẽ có sự khác biệt rất lớn.
Tôi đã chia sẻ một vài suy nghĩ của mình với Karuizawa-san.
Thông thường những thông tin nghiêm túc như thế này khá khô khan, thế nhưng cô ấy lại không hề tỏ ra chán nản, mà ngược lại còn luôn lắng nghe tôi một cách chăm chú.
Tiện đà, cuộc trò chuyện tiến triển sang một chủ đề mà có lẽ chỉ Karuizawa-san mới có thể can thiệp.
“Chỉ là suy đoán thôi, nhưng tớ nghĩ lớp C và lớp D sẽ bắt tay hợp tác.”
Khi gần đến khu vực gia vị trong siêu thị, Karuizawa-san bỗng nói như vậy.
“Cậu cho rằng Ayanokouji-kun sẽ giúp đỡ Ichinose-san… đúng chứ?”
“Ừm. Lần trước hình như cũng giống vậy. Tớ cảm thấy lần này cũng sẽ không khác đâu.”
Karuizawa-san nhìn thẳng vào mắt tôi, dùng giọng bình thản để nói.
Cô ấy là người đầu tiên đưa ra khả năng này, và điều đó cũng từng là một trong những nguyên nhân khiến chúng tôi thất bại trong kỳ thi đặc biệt trước.
Tất nhiên hiện tại vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng nào. Tôi đã biết rằng mối quan hệ giữa Ayanokouji-kun và Ichinose-san trở nên thân thiết hơn sau khi cậu ấy chuyển lớp, nhưng tôi không ngờ cả hai đã đạt đến mức có thể chia sẻ thông tin với nhau.
“Horikita-san nghĩ sao?”
”…Khả năng đó không hề thấp. Từ góc nhìn của Ayanokouji-kun, việc không muốn để chúng ta chiến thắng cũng là điều hợp lý. Không cần trực tiếp đối đầu, mà chỉ cần chia sẻ thông tin cho Ichinose-san để lớp cô ấy thắng cũng là điều dễ hiểu thôi. Dù sao thì, cậu ấy cũng là người hiểu rõ tình hình lớp chúng ta hơn ai hết.”
Trong khoảng thời gian tôi vẫn chưa hoàn toàn vực dậy được tinh thần, Hirata-kun là người đã đứng ra lãnh đạo việc lựa chọn các thành viên tham gia kỳ thi. Ayanokouji-kun hẳn đã có thể suy đoán được chúng tôi đã bàn bạc thế nào và đi đến quyết định gì, ngay cả khi không trực tiếp quan sát.
Tất nhiên, Hirata-kun và những người khác không hề có lỗi. Tôi linh cảm rằng, ngay cả khi tôi có tham gia thì quá trình có thể sẽ khác, nhưng kết quả cuối cùng có lẽ cũng sẽ giống nhau mà thôi.
“Nhưng kỳ thi lần này không nhất thiết là cuộc đấu một chọi một. Việc cung cấp thông tin cho Ichinose-san có thể sẽ gây bất lợi cho Ayanokouji-kun và lớp của cậu ấy.”
“Không đâu.”
“Cậu nghĩ rằng kể cả khi cậu ấy chia sẻ thông tin thì vẫn không thua à?”
Nghe thấy câu hỏi vặn lại của tôi, Karuizawa-san khẽ bật cười và lắc đầu.
“Nếu Ayanokouji-kun chuyển đến lớp C chỉ để kéo lớp đó lên lớp A, thì như vậy nghe có vẻ nửa vời quá. Nếu muốn làm thế, thà cậu ấy vào thẳng lớp D còn hơn.”
“Nhưng Ichinose-san vẫn là người lãnh đạo của lớp họ, trong khi Sakayanagi-san của lớp C đã bị buộc thôi học. Khi đó vị trí thủ lĩnh đang bỏ trống.”
“Nếu là Ayanokouji-kun… thì tớ nghĩ, kể cả phải để Ichinose-san thôi học, cậu ấy cũng nên về lớp D hơn.”
“Làm sao có thể— chuyện đó hơi bị quá rồi đấy. Mặc dù đúng là có thể nhằm vào người khác trong kỳ thi đặc biệt có rủi ro buộc thôi học… chẳng lẽ kỳ thi cuối năm ngoái, cậu ấy định để Ichinose-san bị đuổi học à?”
Kỳ thi đặc biệt đó không phải là dạng cho phép chủ động khiến người lớp khác bị buộc thôi học. Các quy tắc được thiết lập là để kiểm soát việc học sinh trong lớp mình có bị đuổi hay không.
“Dù hiện tại tớ vẫn chưa nghĩ ra cụ thể, nhưng việc để một người bị buộc thôi học cũng không nhất thiết phải thực hiện trong kỳ thi đặc biệt. Kể cả như hôm nay, trong lúc nhàn rỗi cũng có thể bị nhắm đến mà.”
Với tư cách là người từng có quan hệ tình cảm với Ayanokouji-kun, Karuizawa-san đánh giá cậu ấy còn cao hơn cả tôi. Tất nhiên, tôi không có ý phản bác nhận định đó là quá cao.
“Nếu đúng như vậy thật, thì rốt cuộc lý do cậu ấy chuyển sang lớp C là gì chứ?”
“Tớ cũng không biết nữa. Nhưng Ayanokouji-kun luôn có những suy nghĩ khiến người khác bất ngờ, nên nếu muốn lên lớp A thì chắc không cần phải nhờ vào Ichinose-san đâu. Tớ chỉ nghĩ đơn giản rằng, vì lần trước đã giúp một lần rồi, thì lần này cũng sẽ tiếp tục thôi.”
Nếu các lớp hạng dưới liên thủ với nhau, thì những kỳ thi về sau có thể dễ thở hơn. Chẳng lẽ đây là mục đích?
Tuy việc suy đoán mà không có mục tiêu hay câu trả lời rõ ràng là khá nguy hiểm, nhưng thông tin này vẫn nên được lưu giữ trong đầu.
Hơn nữa, nếu đã xác định sẽ dựa trên giả định này để chiến đấu, thì cần phải nhanh chóng thu hẹp trọng điểm của kỳ thi lần này lại.
Nếu trì hoãn đến ngày mai, có thể sẽ trở thành một điểm chí mạng.
Dù đã thay đổi rất nhiều, tôi cũng không tin rằng trực giác hay cảm hứng sẽ dễ dàng xuất hiện. Tuy nhiên, việc thử thách những điều mới mẻ hẳn sẽ giúp ích cho tương lai.
Dù đã muộn, nhưng tôi vẫn cần phải tập trung vào những gì có thể làm trong hiện tại.
Đã một khoảng thời gian kể từ khi Ayanokouji-kun chuyển lớp, nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn chưa hoàn toàn lành lại.
Có lẽ Karuizawa-san, người đang cùng tôi đi mua sắm, cũng cảm thấy như vậy.
Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều đã có thể nhìn về phía trước nhiều hơn so với trước đây. Dù ở trường, Keyaki Mall hay trong ký túc xá có bắt gặp Ayanokouji-kun, chúng tôi cũng có thể tỏ ra bình thản như không có gì.
Một trong những lý do giúp tôi vực dậy được tinh thần là nhờ Karuizawa-san. Lý do còn lại chính là người trước mặt tôi…
“Là một kẻ thất bại mà trông mặt mũi cũng tươi tỉnh ra rồi đấy, Horikita.”
Sau khi trở về từ siêu thị, đã quá 6 giờ chiều. Ngay khi tiếng gõ cửa thô bạo vang lên, tôi mở khóa cửa thì thấy Ibuki-san cất tiếng đầy châm chọc. Cách nói chuyện hoàn toàn không phù hợp với một người sắp vào nhà người khác ăn cơm.
“Nhờ cú đá xuất thần của cô đấy. Cảm ơn nhiều.”
Tôi đáp trả lại sự châm chọc bằng một câu châm chọc khác, nhưng Ibuki-san lại ưỡn ngực đầy tự hào.
“Nếu lại có chuyện như lần trước thì tôi vẫn sẽ đá thêm lần nữa. Hãy biết ơn tôi đi.”
Trong đầu Ibuki-san, có lẽ cô ấy đã hiểu nhầm lời tôi thành một lời khen chăng…
Dù gì thì việc cô ấy khiến tôi mạnh mẽ lên được một chút cũng là sự thật. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi hơi hối hận vì đã đánh giá cô ấy như vậy.
Không, đúng hơn là, để sau này không còn nạn nhân nào nữa, thay vì nói những lời châm chọc mà cô ấy không hiểu nổi, tôi nên thẳng thắn nói rằng hành vi đó có thể gây rắc rối lớn trong thực tế.
“Việc bất ngờ đá người từ phía sau là hành vi vô cùng nguy hiểm, cô đừng làm như vậy nữa. Ít nhất là, với người khác ngoài tôi thì tuyệt đối không được.”
Tôi là nạn nhân nhưng lại có nền tảng võ thuật, thêm vào đó là may mắn nên mới giảm thiểu được tổn thương. Nếu cú đá đó trúng vào vị trí yếu, có khi sẽ gây thương tích nghiêm trọng. Chính vì vậy, tôi phải nghiêm khắc cảnh báo Ibuki-san về điều đó.
Nhưng thay vì tiếp nhận lời tôi một cách nghiêm túc, Ibuki-san lại nhếch mép cười khinh bỉ.
“Với cô thì được à?”
“Tất nhiên là không. Nhưng tôi sẽ không để bị đá lần nữa đâu. Dù sao thì điều kiện để cô tung cú đá là ‘nếu lại xảy ra chuyện như trước’, đúng không?”
Tôi đã cảnh giác trước để đề phòng bất trắc, không ngờ cô ấy lại nhanh chóng áp dụng nó như vậy.
“Ồ? Cô dám chắc mình đã hoàn toàn vực dậy rồi à?”
“Tôi chắc chắn.”
Ibuki-san có vẻ không mấy tin tưởng lời tôi. Cô ấy cởi giày ra rồi ném đại xuống, sau đó bước vào phòng.
Tôi cúi xuống nhặt đôi giày mà Ibuki-san đã ném bừa bãi, rồi đặt ngay ngắn bên cạnh hai đôi giày đã được sắp xếp gọn gàng từ trước.
Một đôi là của chủ nhân căn phòng này—tức là tôi.
Còn đôi còn lại thì là của…
“Cô nghĩ sao về những gì Horikita vừa nói, Kushida?”
Ibuki-san chuyển ánh mắt sang chủ nhân của đôi giày còn lại và hỏi.
“Thật khó mà tin được.”
Kushida-san không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, chỉ dán mắt vào điện thoại rồi lập tức trả lời.
“Cô ấy nói thế đấy, Horikita.”
“Kushida-san cũng giống cô thôi, kiểu người sẽ không thẳng thắn tán thành lời tôi nói, nên đừng để tâm làm gì cả.”
Tôi thở dài một hơi, rồi từ cửa ra vào bước vào bếp. Vừa lấy nguyên liệu mua từ siêu thị ở Keyaki Mall ra khỏi túi, tôi vừa quay đầu lại nói:
“Tùy ý ngồi đi. Cứ xem điện thoại hay TV như cô ấy cũng được.”
Ibuki-san ngồi phịch xuống chỗ quen thuộc mà cô ấy vẫn thường ngồi, rồi lướt mắt nhìn quanh căn phòng một cách hờ hững.
Kushida-san, trong lúc liếc mắt nhìn Ibuki-san, khẽ nói:
“Cái biểu cảm gì vậy. Trông thấy mà ghê tởm.”
“Hả? Cô đang nói biểu cảm của ai là ghê tởm đấy hả?”
“Bên cạnh tôi chỉ có một người thôi, chẳng lẽ còn cần chỉ đích danh?”
“Cũng có thể là đang nói Horikita đúng không. Cô ta lúc nào mà chẳng đeo cái mặt khó chịu kia.”
“Ra vậy. Ừm… cũng có lý, đúng là dễ gây hiểu lầm.”
Hai người này có biết mình đang ở trong phòng ai không thế…?
“Nhưng lúc nãy tôi chỉ nói đến Ibuki-san thôi đấy.”
“Hả? Gì cơ? Cô muốn gây sự à? Cẩn thận tôi ném gối vào mặt đấy nhé?”
Ibuki-san, người thường xuyên có thái độ gây gổ, liền đáp lại như vậy.
“Bởi vì trên mặt cô như đang viết rõ ràng rằng ‘Lâu rồi mới tới phòng Horikita-san, vui quá đi mất’ ấy.”
“Hả? Cái gì? Tôi đâu có vui gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy may mắn vì được ăn cơm trắng thôi!”
“Đó chẳng phải cũng là vui đấy sao.”
“Hoàn toàn khác nhau!”
Tôi liếc nhìn phòng khách — nơi giờ đây chỉ mới thêm một người mà đã ồn ào cả lên — rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối một cách thành thạo.
Hôm nay tôi đã chi gấp đôi bình thường để mua nguyên liệu nấu ăn.
Dù vậy, so với khoảng thời gian gần đây khi tôi bỏ bê việc nấu nướng mà toàn ra cửa hàng tiện lợi hay mấy chỗ đại loại thế thì vẫn còn rẻ hơn nhiều.
Trước đây, những tiếng cãi nhau qua lại giữa hai người bọn họ tuyệt đối không thể khiến tôi cảm thấy yên tâm.
Thế nhưng bây giờ, âm thanh ấy lại như một bản nhạc êm dịu vang vọng bên tai tôi, khiến lòng tôi trở nên thanh thản.
Chỉ cần thay đổi một chút góc nhìn và suy nghĩ, tâm trạng sẽ có thể biến đổi đến ngạc nhiên.
Vừa cắt rau bằng con dao làm bếp, tôi vừa lặng lẽ nhìn lại tình trạng hiện tại của bản thân.
Lúc nãy, tôi đã nói dối Ibuki-san một chút.
Tôi bảo với cô ấy rằng mình đã vực dậy được rồi.
Đó rõ ràng là một lời nói dối.
Đúng là tôi đã rời khỏi vực thẳm tuyệt vọng, và cũng đã hồi phục đến mức có thể gọi là ổn.
Thế nhưng, trái tim từng bị tổn thương kia thì vẫn còn cách xa hoàn toàn chữa lành.
Bề ngoài, tôi nói dối là để tránh việc lại có thêm nạn nhân vì cú đá bay của Ibuki-san.
Nhưng thật ra, tôi nói dối là để tự lừa mình — để bản thân có thể tin rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Thực tại rằng Ayanokouji-kun không còn ở đây… thật sự quá nặng nề…
Nồi cơm điện được hẹn giờ từ trước vang lên tiếng bíp bíp, như thể đang báo cáo rằng cơm đã chín.
Tôi lập tức mở nắp, dùng vá xới cơm lên để hơi nước thoát ra và cơm được tơi đều.
Sau đó, tôi bày các món ăn đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt Kushida-san và Ibuki-san.
“Đây là hamburger làm từ thịt bò đen Nhật Bản Kuroge Wagyu, không phải loại bò đen thông thường đâu đấy.”
“B-Bò đen Nhật hả!? Nhìn, nhìn sang trọng ghê nhỉ…”
Ibuki-san vừa thốt lên cảm thán vừa xòe tay ra, ánh mắt tràn đầy yêu thích với món ăn trước mặt.
“Chẳng phải cô chỉ muốn ăn ngon thôi sao? Với lại, cách nói tiếng Nhật của cô hơi kỳ lạ đấy, chú ý chút đi.”
Vừa chỉ trích Ibuki-san, tôi lại nhanh chóng quay lại bếp tiếp tục nấu nướng.
“Được chiêu đãi hoành tráng thế này, ngày nào tới ăn tôi cũng không ngại đâu.”
“Làm ơn đừng. Hôm nay là dịp đặc biệt thôi.”
“Đúng là keo kiệt quá đi, Horikita. Thôi kệ, ngày mai dù chỉ là cơm hộp bình thường tôi cũng sẽ tán thưởng cô hết lời.”
Tôi không rõ vì sao cô ấy lại tự tiện quyết định sẽ đến vào ngày mai nữa, nhưng nếu tôi đáp lại, kiểu gì cô ấy cũng sẽ vênh váo lên mất, nên tôi chọn cách lờ đi.
Ít nhất thì, trông cô ấy hoàn toàn xem bữa ăn này là một món quà đáp lễ của tôi. Cô ấy dường như rất hưởng thụ món ăn mà tôi đã nấu với tâm huyết đó.
Các món trên bàn khác hẳn với những bữa ăn thường ngày.
Liếc mắt sang bên, tôi thấy Kushida-san cũng đã ngừng nghịch điện thoại, chăm chú nhìn vào bàn ăn.
“Có vẻ đúng là đặc biệt thật—”
Khác với Ibuki-san mặt mày vui vẻ rạng rỡ, Kushida-san lại tỏ ra cảnh giác hơn hẳn.
“Biết đâu có âm mưu gì phía sau. Nếu cứ vô tư ăn thì sau này có khi sẽ—”
Kushida-san lập tức cảnh báo Ibuki-san, nhưng Ibuki-san thì đã bắt đầu nhét đồ ăn vào miệng từng miếng một cách ngon lành.
“Nhanh thật đấy…”
Cảm giác như còn nghe được cả tiếng rôm rốp khi cô ấy nhai nữa kìa.
Vừa ăn một miếng là không thể dừng lại, cũng không còn ý định dừng nữa.
Cảnh tượng Ibuki-san ăn ngon lành như vậy trái ngược hẳn với hình ảnh thường ngày của cô ấy. Với tư cách là một đầu bếp, cảm giác này thật tuyệt.
“Đồ mọi rợ.”
“Ai là mọi rợ hả!?”
Dù trong miệng vẫn còn đầy đồ ăn, nhưng vừa nghe Kushida-san nói xong là cô ấy liền bật lại ngay.
Tôi thì tạm thời chưa ăn gì, chỉ ngồi nhìn Ibuki-san ăn.
Rồi đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên với nụ cười rạng rỡ.
“Dạo gần đây tôi túng thiếu lắm, được ăn bữa thế này thật sự quá tuyệt vời.”
Tuy tôi có hơi tò mò không biết cô ấy đang sống kiểu gì, nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn để nói.
Bởi vì nếu để cô ấy ăn xong là sẽ rời đi ngay lập tức.
“Tôi muốn nghe ý kiến của hai cô.”
“Ý kiến về bữa ăn này hả?”
“Không. Là về Ayanokouji-kun, người đang gây xôn xao gần đây ấy.”
Vừa nghe đến cái tên đó, Ibuki-san lập tức lộ rõ vẻ chán ghét, không hề che giấu.
Còn biểu cảm của Kushida-san thì không có gì thay đổi.
Tuy nhiên, trong ánh mắt cô ấy thoáng lên một tia “đúng như mình nghĩ”. Có vẻ cô ấy đã nhận ra ý đồ phía sau bữa ăn đặc biệt này.
“Cô đang nói đến chuyện cậu ta chuyển lớp? Giờ nói ra chẳng phải hơi muộn rồi sao?”
Giọng cô ấy rất điềm tĩnh, không có chút cảm xúc nào cho thấy bị sốc trước việc Ayanokouji-kun không còn ở đây nữa. Dù hiện tại chẳng có gì đảm bảo rằng chúng tôi sẽ tiếp tục giữ vững vị trí lớp A.
“Tôi hoàn toàn không có manh mối nào để đánh bại Ayanokouji-kun — người giờ đây đã trở thành đối thủ. Tôi muốn một chút manh mối, một chút gợi ý để tìm ra hướng đi.”

“Ý cô là ‘ba người tụ lại thì cũng thành trí tuệ của Văn Thù’ à? Nếu vậy thì chẳng phải Ibuki-san quá thiếu năng lực sao?”
(TN: Tục ngữ「三人寄れば文殊の知恵 」(ba người tụ lại thì khôn như Văn Thù) ngụ ý rằng ba người cùng bàn sẽ nghĩ ra điều hay, Kushida đang châm chọc Ibuki)
“Chuyện đó thì tôi hiểu quá rõ luôn.”
Sau khi tôi đáp lại, Ibuki-san siết chặt cái nĩa và gõ nhẹ xuống bàn.
“Tôi chỉ thấy các người đang coi thường tôi thôi. Muốn ăn một cú đá không?”
“Có thể là hơi coi thường thật, nhưng tôi cũng có chuyện muốn nhờ cô đấy. Ít nhất là trong buổi thảo luận này, tôi vẫn hy vọng Ibuki-san có thể đưa ra một ý kiến nào đó nằm ngoài dự đoán của tụi tôi. Dù sao thì… trông cô có vẻ luôn rất để ý đến Ayanokouji-kun mà.”
“Ừm, ra vậy à.”
Có vẻ cô ấy chấp nhận cái cách nói vòng vo của tôi.
“Ibuki-san, cái đó hoàn toàn không phải là ‘ra vậy à’ đâu nhé… Mà thôi bỏ đi.”
Ibuki-san lại cầm nĩa lên, bắt đầu tiếp tục ăn.
Cô ấy vừa nhai thức ăn một cách ngon lành, vừa uống một ngụm nước, rồi nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng, xoay xoay cây nĩa một cách thiếu kiên nhẫn, sau đó gật đầu.
“Đánh bại Ayanokouji à. Không có cửa.”
“Với cô mà nói thì bỏ cuộc hơi sớm rồi đấy. Tôi mong cô hãy suy nghĩ thêm chút nữa trước khi nói thế.”
“Tôi nghĩ đủ rồi. Dù sao thì thằng đó mạnh như quái vật vậy. Đánh lén cũng vô ích thôi. Nếu là kiểu đối thủ mà dù lần này không thắng, nhưng nhìn vẫn có cơ hội chiến thắng trong tương lai thì tôi còn có thể nuôi hy vọng. Nhưng hắn ta hoàn toàn không thuộc loại người như thế. Thế nên tôi từ bỏ rồi.”
Đến cả một người ưa bạo lực như Ibuki-san mà còn nói đến mức đó… Quả đúng là Ayanokouji-kun. Nhưng mà, vấn đề lại không nằm ở đó.
“Cô hình như chỉ nghĩ đến chuyện đánh bại cậu ấy ở khía cạnh thể chất thôi thì phải?”
“Hả? Còn khía cạnh nào khác sao?”
Nếu nghĩ bình thường thì đương nhiên là khía cạnh trí tuệ rồi.
Mà thôi, coi như đây là một cách tiếp cận chỉ có cô ấy mới nghĩ ra được, cũng đáng để tham khảo.
“Trước mắt, cứ lấy phương án của cô làm một hướng suy nghĩ thì cũng không tệ.”
Bởi vì chính nhờ có Ibuki-san, cuộc thảo luận này mới thành hình được.
“Nói đi cũng phải nói lại, tôi có một thắc mắc. Cô không biết gì về bí mật về sức mạnh của tên đó à?”
“Bí mật về sức mạnh?”
“Bất kể là cô hay tôi, đứng trước sức mạnh của hắn đều bất lực thôi. Cả Albert nữa, đứng trước Ayanokouji thì chẳng khác nào một đứa trẻ. Nếu chỉ xét về sức mạnh thể chất, Ayanokouji chẳng có lý do gì để thắng, vậy mà Albert vẫn chẳng phải là đối thủ.”
Ibuki-san dừng tay, không xoay nĩa nữa, rồi siết chặt lấy nó.
Bí mật về sức mạnh đó… Rốt cuộc là từ khi nào, ở đâu mà cậu ấy lại có được thứ sức mạnh phi thường như thế?
Không, không chỉ là sức mạnh thể chất. Trí tuệ của cậu ấy cũng vượt xa mức trung bình của học sinh bình thường.
“Tiếc là tôi không biết gì cả. Cậu ấy… chẳng nói với tôi điều gì hết.”
Rõ ràng tôi là người gần gũi với cậu ấy nhất vậy mà… Trong lòng tôi vang lên một tiếng tự giễu đầy chua xót.
“Chẳng có ích gì cả. Rõ ràng trông hai người cứ như là cộng sự mà.”
Lời nói sắc như dao, nhưng tôi không thể phản bác.
Tôi thật sự muốn bịt tai lại, tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.
Nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi. Mỗi khi câu chuyện xoay quanh Ayanokouji-kun, trong lòng tôi luôn trào dâng những cảm xúc tương tự như vậy. Hết cách rồi. Tôi dần chấp nhận điều đó như một lẽ tự nhiên.
“Mặc dù tôi hoàn toàn không hiểu gì về ‘sức mạnh khi đánh nhau’ là như thế nào, nhưng chắc là vì ngoài cơ bắp ra, Ayanokouji-kun còn có điểm gì đó vượt trội hơn Yamada-kun, đúng không? Bởi vì dù nhìn kiểu gì đi nữa thì rõ ràng Yamada-kun có lợi thế về mặt thể lực hơn mà?”
“Ừ thì, đại khái là vậy…”
Ibuki-san ngừng lại một chút, rồi nhìn sang tôi. Dường như cô ấy muốn giao hết những lời giải thích phiền phức cho tôi xử lý.
“Trường hợp của cậu ta, không thể giải thích bằng cách tập luyện hay thuộc về trường phái nào cả.”
Cách để trở nên mạnh mẽ, về cơ bản ai cũng giống nhau. Ở các lĩnh vực chuyên môn như karate là karate, judo là judo, đầu tiên đều cần liên tục rèn luyện, mài giũa kỹ thuật của bản thân. Kushida-san muốn truyền đạt điều đó.
“Chỉ cần biết được nguồn gốc của kỹ thuật cậu ấy luyện tập thì…”
Dù là thiên tài với tài năng bẩm sinh xuất sắc đến đâu, để trở thành chuyên gia cũng cần tích lũy kinh nghiệm nhiều năm.
Dù tôi không tận mắt chứng kiến nhiều như Ibuki-san, nhưng tôi đã thấy dáng vẻ đối đầu giữa cậu ấy với Housen-kun, và phần nhỏ năng lực cậu ấy thể hiện trong trại huấn luyễn hỗn hợp. Chính vì tôi cũng từng tiếp xúc với võ đạo nên bộ não tôi mới từ chối tiếp nhận điều đó. Đây không phải là trình độ mà học sinh năm ba có thể đạt được.
“Kỹ thuật của Ayanokouji-kun là sau khi đến trường này mới có, hay là trước khi nhập học đã có rồi?”
“Tên đó từ hồi mùa đông năm nhất đã mạnh như một con quái vật rồi. Tuyệt đối không thể là học được sau khi nhập học. Trường này cũng chẳng có chỗ nào để học được kỹ thuật như vậy cả. Đồ ngốc Kushida.”
“Nè, đầu óc của tôi không cơ bắp như hai người đâu nhé. Không biết mấy thứ kiến thức hoang dã như vậy mới là bình thường đấy. Hiểu chưa? Nhưng nếu là như vậy, thì chẳng phải từ trước khi vào tiểu học, hoặc là trong thời gian học tiểu học, cậu ấy đã bắt đầu rèn luyện những thứ này rồi sao?”
“Võ đạo cũng như học tập thôi, Kushida-san. Chỉ tích lũy thời gian không thôi thì không thể trở nên mạnh mẽ thật sự được. Dù học bao nhiêu đi nữa, cũng khó mà vượt trội hơn người khác. Chỉ tập luyện liên tục thì không thể mạnh hơn tất cả mọi người đâu.”
Để trở thành người đứng đầu, tôi đã vùi mình vào học tập suốt thời tiểu học và trung học.
Cho dù khiêm tốn mà nói, tôi vẫn tự tin rằng mình có thể nằm trong top 3 trong suốt thời sơ trung.
Thế nhưng sau khi vào trường Cao trung Giáo dục Nâng cao, thứ hạng của tôi dễ dàng tụt xuống. Dù vẫn có thể giữ vị trí cao, nhưng việc đạt được vị trí số một lại không hề dễ dàng. Có lẽ khi vào đại học cũng sẽ lại trải qua điều tương tự.
Ở nơi tập trung các học sinh xuất sắc trên cả nước, thứ hạng của tôi chắc chắn sẽ tiếp tục giảm. Cứ thế mà lặp đi lặp lại. Cuối cùng sẽ nhận ra rằng chỉ dựa vào nỗ lực thì không thể vươn lên được. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với hiện thực khắc nghiệt đó.
“Vậy thì chỉ còn một đáp án duy nhất đúng không? Học lực của cậu ấy giỏi hơn tất cả mọi người trong trường này, thể lực cũng vượt trội hơn tất cả mọi người trong trường. Nói đơn giản thì Ayanokouji-kun sở hữu tố chất thiên tài đủ để trở thành số một, đúng chứ?”
Đúng vậy. Suy nghĩ cẩn thận thì chỉ có một đáp án đó mà thôi.
Khác với những người học giỏi hay chăm chỉ trong cùng khối, cậu ấy là người thật sự có tài năng.
Sở hữu năng lực đủ để đạt hạng nhất tại một trong những đại học hàng đầu Nhật Bản.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ayanokouji-kun có đủ tư cách đó.
“Nói thẳng ra thì là vậy đấy. Nhưng cho dù là như vậy thì vẫn thấy chẳng thực tế chút nào cả. Đến giờ tôi cũng đã gặp không ít người giỏi hơn mình, nhưng Ayanokouji-kun trong số đó đúng là một cá thể đặc biệt… Chỉ có một mình cậu ta là khiến tôi cảm thấy như không cùng một đẳng cấp vậy.”
—Cảm giác như chúng tôi đang dần thần thánh hóa Ayanokouji-kun mất rồi.
Cứ tạm giả sử cậu ấy là một sự tồn tại khoa trương như vậy đi.
Nếu thực sự hiểu rõ về Ayanokouji-kun, mà phát hiện ra cậu ấy chỉ là một học sinh xuất sắc thuộc khoảng top 10% đến 20%, thì có lẽ trong lòng tôi cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhớ lại chuyện đã xảy ra không lâu trước đây.
“Để tìm hiểu kỹ hơn về cậu ta, trong buổi gặp ba bên lần trước, tôi đã gặp mặt phụ huynh của Ayanokouji-kun.”
Lúc nói về võ đạo, Kushida-san vẫn còn có vẻ không mấy hứng thú, nhưng giờ thì cô ấy tỏ ra khá ngạc nhiên, há miệng hỏi:
“Phụ huynh của Ayanokouji-kun á? Là người như thế nào vậy?”
“Tôi cũng tò mò đấy. Có mạnh như gorilla không?”
Ibuki-san cũng tỏ vẻ quan tâm đến điều tôi sắp nói, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
“Có thể sẽ làm các cậu thất vọng. Người đến tham gia buổi gặp mặt là cha của cậu ấy. Ấn tượng để lại là một người khá nghiêm khắc, nhưng nhìn chung thì chỉ là một người bình thường điềm tĩnh. Ông ấy nói bản thân không hề có thay đổi đặc biệt nào trong việc giáo dục con trai cả.”
“Này này này, thế chẳng khác gì đang nói dối à? Không cải tạo Ayanokouji thành cyborg thì nghe có vẻ chẳng hợp lý gì cả.”
Ibuki-san húp súp miso xì xụp, rồi nói ra một câu chẳng biết nên phản bác từ đâu.
“Nhưng mà… nhìn thì không giống đang nói dối.”
“Dù gì thì cũng là phụ huynh của Ayanokouji-kun mà. Nói thật thì, chuyện này quả là kỳ quặc.”
”…Ừ, đúng là vậy.”
Ayanokouji-kun không phải là sản phẩm của một nền giáo dục bình thường.
Chỉ khi đã được đào tạo thiên tài ở mức độ cực kỳ khắt khe, thậm chí vượt xa hơn cả thế, thì mới có thể tạo ra một con người như vậy.
Phải chăng cha cậu ấy đã nói dối chỉ để không khiến con trai mình trở nên kiêu ngạo?
“Nói đến người thân… Trong trường này có ai từng học chung trường sơ trung với Ayanokouji-kun không?”
“Không rõ nữa. Trước đây tôi cũng vài lần hỏi cậu ta những chuyện kiểu vậy, nhưng toàn bị đánh trống lảng.”
“Nếu học sơ trung ở trường bình thường thì đáng ra nên trả lời được chứ. Việc im lặng, chẳng phải là có điều gì mờ ám sao?”
Câu nói ấy phát ra từ Kushida — người từng che giấu thông tin về trường sơ trung của mình — lại càng tăng thêm tính thuyết phục.
Nếu không có lý do bất tiện nào đó, thì đúng là chẳng có lý do gì để giấu giếm.
“Cái thằng Ayanokouji ngoài đánh nhau ra thì mấy môn thể thao khác cũng bá đạo lắm đúng không? Chạy cũng nhanh nữa mà.”
“Thật ra thì sao nhỉ… Tôi cũng không rõ lắm. Lúc mới nhập học, tôi vẫn chưa nghi ngờ gì nhiều, nhưng nếu nhìn vào chuyện cậu ta cố ý không đạt điểm cao trong các bài thi lý thuyết, thì cũng có thể cậu ấy cố tình che giấu khả năng trong các môn thể thao mình giỏi.”
“Vậy thì dù có tra được câu lạc bộ thể thao ở sơ trung đi nữa, cũng có khả năng là cậu ta hoàn toàn chỉ đang làm cho có lệ để che giấu thực lực.”
”…Ừ. Nếu thật sự cậu ấy có tài năng thể thao vượt trội thì từ lâu đã nổi như cồn, ai ai cũng biết rồi.”
“Tôi vừa tra thử tên Ayanokouji-kun trên mạng, nhưng không có kết quả gì cả. Họ Ayanokouji rất hiếm nên lẽ ra dễ tìm kiếm mới đúng. Thế mà chẳng thấy bất kỳ hồ sơ nào liên quan đến tiểu học hay sơ trung. Toàn là các nghệ sĩ hay chính trị gia không liên quan thôi.”
Kushida-san vừa vuốt màn hình điện thoại, vừa nói như vậy.
Dù là tốt hay xấu, trước khi nhập học, cậu ta không để lại bất kỳ thông tin gì trên mạng.
Dù đây có thể xem là một manh mối, nhưng hoàn toàn chẳng giúp ích được gì cho việc điều tra.
Có ai trong tay có manh mối nào về Ayanokouji-kun không…?
“Có vẻ như thằng đó biết điều gì đó.”
Ibuki-san lẩm bẩm như vừa sực nhớ ra điều gì đó.
Gần như cùng lúc, tôi cũng nghĩ đến người mà cô ấy gọi là “thằng đó”.
“Cái thằng tên gì ấy nhỉ, học dưới chúng ta một khóa…”
“Yagami, Yagami Takuya-kun.”
“Đúng đúng đúng, Yagami đó. Không biết nên nói là nó bất thường hay đã hóa điên thì đúng hơn. Tụi Komiya từng bị nó đánh ở đảo hoang, hình như lúc đó nó còn lảm nhảm gì đó liên quan đến Ayanokouji nữa?”
Trong lúc tôi và Ibuki-san đang nhớ lại về Yagami-kun, thì Kushida-san – người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe – lập tức cứng đờ nét mặt khi nghe cái tên ấy. Yagami-kun là người từng bị Nagumo-senpai, Ryuuen-kun và cả các giáo viên dồn vào bước đường cùng trong phòng hội học sinh. Cậu ta từng gây ra vụ bạo lực trên đảo hoang và cuối cùng bị đuổi học.
Lúc đó, tôi từng nghi ngờ có kẻ khác đứng sau giật dây sự việc ấy, thậm chí từng nghĩ liệu có phải tất cả đều là kế hoạch của Ayanokouji-kun. Nhưng tôi hoàn toàn không có bằng chứng nào cả, chỉ là một cảm giác trực giác mơ hồ. Và giờ khi nhắc lại chuyện này, ngọn lửa nghi ngờ đó lại bắt đầu bùng cháy trong tôi.
“Cuối cùng thì Amansawa còn xuất hiện. Thậm chí còn có cả mấy người lớn kỳ lạ kéo đến nữa.”
“Ừ… Mấy người đó hình như có liên quan đến Yagami-kun và Amasawa-san. Tuy giờ tôi cũng nhớ không rõ lắm, nhưng đúng là có chuyện như vậy.”
Yagami-kun và bọn họ từng định khiến Ayanokouji-kun bị đuổi học.
Ayanokouji-kun đã gọi Yagami-kun – người có suy nghĩ như thế – đến bằng một lá thư…
Yagami-kun và Amasawa-san chắc chắn có mối liên hệ nào đó.
Nhưng giữa họ và Ayanokouji-kun có dính líu hay không thì vẫn chưa rõ.
“Yagami và Amasawa, với cả Ayanokouji nữa, đều học cùng một trường sơ trung, hoặc từng quen biết nhau từ trước? Cũng khá hợp lý đấy chứ? Thử tra tên Yagami và Amasawa trên mạng xem sao?”
“Tiếc là vẫn không ra kết quả gì. Tôi vừa thử rồi.”
Kushida-san có vẻ đã bắt đầu tìm kiếm, cô ấy cho tôi xem màn hình điện thoại và cho biết kết quả.
Ngay lúc đó, tôi sực nhớ ra một chuyện mà trước đó mình đã quên khuấy mất.
“Khoan đã. Nói mới nhớ… Yagami-kun từng học chung trường sơ trung với tôi—”
“Hả? Vậy là thằng đó không liên quan gì đến Ayanokouji à? Sao cô lại quên mất chuyện đó chứ?”
“Còn cách nào khác đâu? Tôi với cậu ta thậm chí chưa từng gặp nhau hồi sơ trung. Nhưng Kushida-san thì khác.”
Kushida-san – người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe – nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn.
“Kushida-san cũng học cùng trường sơ trung với tôi, và cô ấy biết Yagami-kun. Đúng chứ?”
“Thế thì là lỗi của đồ ngốc Kushida rồi. Khai ra mau.”
“Yagami… à.”
Kushida-san lẩm bẩm nhỏ một tiếng, rồi tiếp tục:
“Mà, dù sao thì Ayanokouji-kun cũng đã chuyển lớp rồi, tôi cũng chẳng cần phải giấu nữa. Tôi sẽ nói cho các cậu biết. Tôi và Yagami-kun thật ra không học cùng một trường sơ trung.”
“—Eh?”
“Hả? Gì cơ? Chuyện gì thế này? Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.”
Ibuki-san hoàn toàn rối bời. Tôi cũng cảm thấy khó hiểu.
Tôi nhớ năm ngoái, sau khi các học sinh năm nhất nhập học, khi Yagami-kun bước vào lớp học năm hai, cậu ta đã từng nói chuyện với Kushida-san về việc cả hai từng học cùng một trường sơ trung.
Tôi chưa từng nghi ngờ gì về chuyện đó. Ấy vậy mà giờ đây, tiền đề lớn lao ấy lại bất ngờ sụp đổ.
Ngay sau đó, Kushida-san đã nói cho chúng tôi biết lý do.
Yagami-kun là người biết rõ bản chất thời sơ trung của cô ấy. Mặc dù Kushida-san hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về người đàn em tên là Yagami Takuya ấy, nhưng cách đối phương hành xử lại rõ ràng cho thấy cậu ta biết được bản chất của cô.
Vì lo rằng Yagami-kun sẽ phơi bày chuyện đó vào lúc nào đó mà cô ấy không hay biết, khiến bản thân rơi vào tình cảnh bất lợi, nên cô đã lựa chọn phối hợp cùng cậu ta nói dối rằng từng học cùng trường sơ trung. Đồng thời, cô cũng muốn lợi dụng cơ hội này để điều tra xem rốt cuộc Yagami-kun biết đến mức nào. Nhưng kết cục thì lại tệ đến cực điểm.
Mặc dù Yagami-kun không học cùng trường sơ trung với cô ấy, nhưng cậu ta lại biết rất rõ về quá khứ của cô. Để quá khứ đó không bị phơi bày, cô đã bị ép phải làm nhiều việc cùng với Yagami-kun. Dường như Amasawa-san cũng có liên quan đến chuyện này.
“Đ-Đợi đã. Nhiều thông tin quá tôi theo không kịp. Gặp mặt cái là biết Yagami-kun rất thông minh… nhưng cậu ta thực sự không phải đàn em của cô à?”
“Tôi chỉ là có chút ấn tượng sau khi xem OAA của học sinh mới thôi. Dù sao cũng là học lực A, nên tôi nhớ được khuôn mặt ấy. Nếu giống như Horikita-san mà có một đàn em cùng trường sơ trung thì sẽ rất phiền phức phải không? Nên ngay khi có thể xem OAA, tôi đã kiểm tra hết tên và mặt của tất cả học sinh mới rồi.”
Kushida-san thú nhận rằng, cô đã lợi dụng việc mình biết Yagami-kun có học lực A để giả vờ như là người quen.
“Không biết trong lòng Horikita-san và mọi người có bao nhiêu phần chắc chắn, nhưng người khiến Yagami-kun bị đuổi học, không nghi ngờ gì nữa, chính là Ayanokouji-kun.”
Kushida-san đã nói ra câu trả lời xác thực mà tôi và Ibuki-san trước đó đều không thể đưa ra.
“Sau khi Yagami-kun bị đuổi học, tôi đã lập tức đi hỏi Ayanokouji-kun. Cậu ấy nói là vì muốn giúp tôi – người bị lợi dụng – nên mới xử lý Yagami-kun. Dù Yagami-kun và Ayanokouji-kun hình như học khác trường, nhưng Ayanokouji-kun nói họ quen nhau. Amasawa-san hình như trước đây cũng sống gần họ.”
“Mấy chuyện thế này thì cô nên nói sớm đi chứ, đồ ngốc Kushida.”
“Với tôi, đó cũng là quá khứ mà tôi đã phong ấn rồi. Vốn dĩ tôi chẳng muốn nói ra chút nào cả.”
“Thật đấy, không ngờ ngay gần đây lại có người biết rõ điều mà chúng ta đang tò mò.”
“Phải ha… Giờ thì tôi hiểu rõ rồi. Đúng là người trong cuộc thì hay bị mù quáng.”
Cảm giác như những khối gỗ xếp chồng lên nhau một cách cẩn thận từ trước đến giờ bất chợt bị đập tan trong chốc lát.
“Ayanokouji-kun nói là hai người đó vốn đã không ưa gì cậu ấy từ trước. Amasawa-san thì dường như đã tha thứ rồi? Hay đã hóa giải hiểu lầm? Dù tôi có cảm giác như vậy, nhưng Yagami-kun thì có vẻ vẫn chưa chịu tha thứ. Có lẽ vì cậu ta biết quá khứ của tôi, nên đã điều tra để trả thù Ayanokouji-kun chăng…?”
Kushida-san cố gắng nhớ lại những cuộc trò chuyện từ năm ngoái.
“Mấy chuyện này chắc Ayanokouji-kun cũng chưa nói với ai đâu, nhưng độ tin cậy của tôi thì… cũng không rõ nữa.”
Kushida-san cười gượng, rồi uống một ngụm nước.
Nói ra bao nhiêu là sự thật bị che giấu trước đây, chắc hẳn cũng khát nước rồi.
“Đã để cô phải nhớ lại quá khứ không mấy tốt đẹp. Nhưng thông tin này thực sự rất quan trọng. Có vẻ như… chúng ta cần phải sắp xếp lại mọi thông tin từ đầu thôi.”
Thân thế của Ayanokouji Kiyotaka vẫn là một điều mơ hồ.
Nhưng điều có thể khẳng định là Ayanokouji-kun có quen biết với cả Amasawa-san và Yagami-kun. Đồng thời, cả ba đều sở hữu năng lực phi thường. Xét trên điểm này, quan hệ giữa họ chắc chắn không hề bình thường.
Cậu ấy đã bị hai người đàn em căm ghét đến mức nào vậy chứ—
“Từ hồi sơ trung, thậm chí là từ thời thơ ấu đã sống trong cùng một môi trường—?”
Rồi trong đó đã xảy ra chuyện gì… Những dòng suy nghĩ bắt đầu lắp ghép lại trong đầu tôi.
“Tôi không rành về võ thuật, nhưng có thể cho rằng cậu ấy từng đến các đạo quán nổi tiếng toàn quốc về karate hoặc judo nên mới mạnh như vậy không?”
“Ngốc quá đó, Kushida. Sức mạnh của tên đó không phải là thứ có thể luyện ra dễ dàng như vậy đâu.”
“Tôi ngay từ đầu đã nói là mình không hiểu võ thuật. Ibuki-san, cô đừng có công kích người khác chỉ vì phát biểu của họ không giống với nhận thức của cô được không? Như thế chỉ càng buồn cười hơn thôi. Và tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có thêm từ “ngốc” vào trước tên tôi. Thành tích học tập của tôi với cô căn bản không cùng một đẳng cấp.”
Sau đó, Kushida-san lại buông thêm một câu như thể than thở:
“Tôi chỉ đưa ra suy nghĩ từ góc nhìn của một người bình thường thôi mà.”
“Ờ thì, võ thuật chẳng phải là một loại kiến thức phổ thông à?”
“Không có cái loại kiến thức phổ thông đó đâu.”
“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Nhưng mà đúng là, cho dù có đến đạo quán nổi tiếng đi chăng nữa, thì cũng không dễ mà có được kỹ thuật như của Ayanokouji-kun… Ngược lại, phải nói là những đạo quán nổi tiếng ấy sẽ muốn đến chiêu mộ những người như cậu ấy mới hợp lý hơn.”
Tôi nhớ lại lúc Yagami-kun phát điên trong phòng hội học sinh, đã có những người lớn đến tiếp nhận cậu ta.
Nếu những người đó cũng có liên quan đến cả ba người họ thì hẳn phải tồn tại một mối dây liên kết nào đó.
“Hay là… sau này thử đi hỏi trực tiếp Amasawa-san xem sao?”
“Cô nghĩ con tiểu ác ma đó sẽ chịu nói cho cô biết à?”
“Nói thế cũng đúng… Thế hai người nghĩ sao?”
“Tôi xin rút.”
“Chỉ cần nhìn thấy mặt Amasawa là tôi đã muốn đấm rồi, không đi đâu.”
Hai người họ gần như đồng thanh từ chối.
Quả thật, nếu tiếp xúc trong tình trạng không vui vẻ thì khả năng thu được kết quả là rất thấp.
Có lẽ nên bắt đầu từ việc quan sát tình hình thì sẽ tốt hơn.
Sau khi ăn no, Ibuki-san về trước. Khoảng hai phút sau, Kushida-san cũng tiến ra cửa để thay giày.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ cứ thế rời đi mà không nói gì, nhưng—
“Cảm ơn đã chiêu đãi hôm nay.”
”…Ít ra cô cũng biết điều, biết cảm ơn đàng hoàng, không giống ai đó.”
“Thật ra thì, tôi cũng không muốn cảm ơn bất kỳ ai cả, bao gồm cả Horikita-san. Nhưng đây là thói quen thường ngày thôi. Vì tôi luôn ý thức phải thể hiện bằng lời nói nên cuối cùng cũng thành phản xạ.”
Cô ấy thản nhiên giải thích rằng lời vừa rồi chỉ là phản xạ vô thức.
“Vậy à… Dù ý nghĩ thực sự là gì, thì nói ra được vẫn là quan trọng nhất.”
Thật ra, chỉ cần nghe được một câu cảm ơn dù mang tính hình thức cũng đã khiến người ta phần nào cảm thấy hài lòng.
Khi cô ấy chuẩn bị rời đi, như thể sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói:
“Nói mới nhớ, kỳ thi lần này cô ổn chứ? Cô đã dự đoán được quy tắc của kỳ thi chưa?”
“Cũng có vài giả thuyết rồi. Tôi định ngày mai sẽ đề xuất một vài phương án trong lớp.”
Nếu có Ibuki-san – người thuộc lớp đối địch – ở đây, tôi không thể nói những điều đó.
Có lẽ vì thế mà Kushida-san mới cố tình về trễ hơn để tránh mặt.
“Cô cũng đang cảnh giác… với Ibuki-san sao?”
“Với trình độ của cô ta thì thật ra không cần phải đề phòng đâu. Khi ăn tôi cũng đã để ý xem liệu cô ấy có thử thăm dò gì về kỳ thi không, như hỏi chúng ta nghĩ sao về luật lệ. Nhưng Ibuki-san chẳng hề có hành động nào như thế. Hoặc đúng hơn là cô ấy hoàn toàn quên mất chuyện đó.”
Cô ấy đến đây có lẽ đơn thuần chỉ để ăn mà thôi.
Nhưng để đề phòng, Kushida-san vẫn cố tránh nói đến đề tài nhạy cảm.
Có được sự cảnh giác như thế quả thực rất hữu ích.
“Ngay cả khi chưa biết quy tắc là gì, cô vẫn định giành chiến thắng sao?”
“Không ngờ cô lại hỏi vậy. Tất nhiên rồi? Mấy lớp khác cũng đều ở trong tình trạng tương tự mà.”
“Nhưng lớp C có Ayanokouji-kun mà.”
Ánh mắt sắc lẹm. Lời nói của Kushida-san không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Đây cũng là cách cô ấy thử kiểm tra lại trạng thái tinh thần của tôi.
“Thật kỳ lạ. Lúc mới nhập học tôi chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng giờ chỉ cần nghe đến tên cậu ta là cơ thể tôi phản xạ có điều kiện, trở nên cảnh giác, cảm thấy sợ hãi, và nghĩ rằng đó là đối thủ không thể đánh bại.”
Tôi không định che giấu cảm xúc thật, thẳng thắn thừa nhận và thở dài vì sự yếu đuối của bản thân:
“Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn chiến đấu vì chiến thắng. Đó là tinh thần tối thiểu cần phải có, đúng không?”
“Có lẽ vậy.”
Sau khi trả lời như thế, Kushida-san quay mặt đi, không nhìn tôi, rồi tiếp tục nói:
“Khi lên được lớp A, tôi tưởng mình sẽ thấy vui một chút. Nhưng thực tế, chúng ta chỉ đang ở trong tư thế cố gắng chạy trốn. Giống như một con thỏ bị sư tử truy đuổi. Nếu cứ thua mãi thì chẳng còn mặt mũi nào cả.”
Là một học sinh ưu tú, Kushida-san có lòng tự trọng rất cao, và cực kỳ quan tâm đến thể diện.
Dù cô ấy không nói ra, nhưng chắc chắn khi bị phân vào lớp D – lớp tệ nhất – ngay từ đầu, cô ấy đã cảm thấy vô cùng bất an và sốt ruột.
Sau đó, trong kỳ thi đặt biệt nhất thống, bản chất thật của cô ấy bị bại lộ và môi trường cũng thay đổi.
Ngay cả với tôi – người cô từng căm ghét nhất – cô vẫn có thể giao tiếp bình thường, vẫn quyết chiến đến cùng dù có bị thương.
Cô ấy cảm nhận được nguy cơ. Vị trí lớp A mà chúng tôi đã vất vả giành được, có thể sụp đổ chỉ trong chớp mắt. Chính vì thế mà cô ấy mới lo lắng đến thế.
“Dù sao đi nữa, chỉ dựa vào mỗi Horikita-san thì không ổn rồi.”
”…Dù muốn phủ nhận cũng không được.”
“Vì vậy, nếu có được bất kỳ manh mối nào về kỳ thi, nhớ nói cho tôi biết nhé. Tôi sẽ suy nghĩ từ góc nhìn của bản thân.”
“Ừ. Tất nhiên. Và còn nữa…”
Dù cô ấy luôn thẳng thừng thể hiện sự bất mãn, nhưng vẫn sẵn sàng giúp đỡ.
“Không ngờ cô lại nói ra câu ủng hộ tôi đấy. Hóa ra cô cũng có mặt dịu dàng và thuần khiết nữa nhỉ.”
Trước lời khen thẳng thắn của tôi, Kushida-san chỉ khẽ cười đầy khinh thường.
Cô ấy mở to mắt, giữ nguyên nụ cười và nói với tôi:
“Tôi chỉ đang giả vờ làm một cô gái dễ thương và dịu dàng mà thôi. Chính vì biết rõ bản thân mình có tính cách tồi tệ, nên mới cố ý thể hiện hình tượng như thiên thần trước mặt Horikita-san. Vậy nhé, tạm biệt. Mong là sự mạnh mẽ của cô không chỉ là vẻ ngoài.”
Mang theo giọng điệu trêu chọc nhẹ nhàng, Kushida-san rời khỏi cửa và quay về.
“Thì ra là vậy… Hóa ra con mắt nhìn người của mình vẫn còn kém lắm.”
Không chỉ là ngạc nhiên, tôi còn cảm thấy khâm phục.
Kushida-san sống một cuộc đời chỉ chú trọng vào việc trình diễn bản thân — đến mức độ đó, rốt cuộc là vì sự cố chấp nào?
Những lời cuối cùng cô ấy nói vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
‘Mong là sự mạnh mẽ của cô không chỉ là vẻ ngoài.’
”…Tôi cũng mong bản thân mình như vậy.”
Tôi khép cửa lại, hít sâu một hơi rồi trở về phòng khách.
Ngày mai, kỳ thi mới sẽ bắt đầu.
Nhưng hôm nay vẫn còn việc khác phải làm trước khi được nghỉ ngơi.
“Vậy thì… dọn dẹp đã nào.”
Tôi dằn lại cảm giác phiền toái trong lòng, rồi nhìn về phía bàn ăn.
Kushida-san luôn giữ tác phong lịch sự khi ăn uống, điều khiến tôi bất ngờ lại là Ibuki-san.
Nhiều người sau khi ăn vẫn để lại vài hạt cơm trong bát, nhưng cô ấy lại ăn sạch đến hạt cuối cùng.
Tuy nhiên—
“Chỉ điểm này là đáng khen thôi, còn lại thì hoàn toàn không chấp nhận nổi.”
Khi uống canh miso để lại những vệt nước, cùng với vụn đồ ăn văng ra khắp nơi — không chỉ trên bàn mà cả chỗ cô ấy ngồi cũng bừa bộn.
Chắc chắn váy đồng phục của cô ấy cũng bị dính bẩn rồi.
“Thật mong là cô ấy ý thức được rằng người khác sẽ quan sát thói quen và phép tắc thường ngày của mình…”
Ngay khi tôi định đưa tay ra dọn, thì động tác bỗng khựng lại.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Phải rồi… Những chuyện thế này cũng nằm trong phạm vi cần quan tâm…”
Kỳ thi kéo dài một tuần do nhà trường đưa ra, không hề có bất kỳ quy tắc nào.
Liệu điều đó ám chỉ khoảng thời gian một tuần, hay là chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
Hiện tại vẫn chưa có đáp án rõ ràng.
Chính vì thế mà tất cả các lớp đều đang đau đầu vì vấn đề này.
“Khả năng đó… không hề thấp.”
Những hành động và thái độ của Chabashira-sensei.
Nếu đó là một gợi ý nào đó mà cô ấy cố tình đưa ra cho chúng tôi?
Muốn cho chúng tôi cảm nhận sự khác biệt so với lúc mới nhập học.
Những lời nói lạnh lùng ấy, chính là suy nghĩ thật lòng của giáo viên khi nhìn vào lớp học còn non nớt này.
Nếu linh cảm của tôi là đúng — thì việc chuẩn bị ngay từ hôm nay là điều không thể thiếu.
Bởi vì việc có thể kiểm soát “người đó” hay không, sẽ trực tiếp quyết định thắng bại lần này.
Vừa qua 8 giờ tối, tôi đã lao ra khỏi phòng. Trước tiên là xuống tầng dưới bằng thang máy, sau đó đứng trước cửa phòng của Sudou-kun, kìm nén sự nôn nóng trong lòng rồi gõ cửa.
Sau khi tiếng bước chân luống cuống vang lên từ phía bên kia, cánh cửa được Sudou-kun mở ra một cách hơi thô lỗ.
“Gì thế, tối rồi mà ai—eh?”
Cậu ta chỉ cởi áo khoác ngoài, vẫn đang mặc đồng phục đứng trước mặt tôi.
Bình thường rất hiếm khi thấy cậu ấy đeo kính, nên trông có chút mới mẻ.
“Xin lỗi vì đến mà không báo trước. Có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
“S-Suzune?! S-Sao cậu lại xuất hiện ở đây… À, thôi bỏ đi.”
Sudou-kun luống cuống, trong tay đang cầm một cây bút bi.
“Are, Horikita-san?”
Từ phía sau Sudou-kun, Onodera-san bước ra với vẻ mặt đầy thắc mắc.
Chỉ thoáng nhìn xuống cửa ra vào, tôi đã thấy có hai đôi giày. Đến cả tôi cũng không tránh khỏi những suy nghĩ mông lung.
“Tôi có làm phiền hai người không?”
“Không, không hề! Bọn tôi chỉ đang học cùng nhau thôi.”
“Học à?”
Đúng thật, Sudou-kun đang đeo kính và cầm bút, cả hai vẫn còn mặc đồng phục.
Có vẻ như họ không làm gì khiến tôi, với tư cách hội trưởng hội học sinh, phải lên tiếng chỉ trích.
”…Nói thế nào nhỉ, cái kỳ thi lần này. Dù trông không giống một bài kiểm tra học lực, nhưng nếu lỡ như lại có kiểm tra viết thì sẽ rất phiền phức đúng không? Chuẩn bị sẵn vẫn hơn là không.”
Chưa kịp thông báo phương án cho ngày mai, mà cậu ta đã tự mình bắt đầu chuẩn bị đối sách. Nghe cậu ấy nói như vậy, ai mà nghĩ đây là con người lúc mới nhập học chứ.
“Có được suy nghĩ như vậy là điều đáng khen, nhưng nhớ đưa Onodera-san về trước giờ giới nghiêm nhé.”
“Đ-Đương nhiên rồi. Mà nói mới nhớ, cậu đến đột ngột như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?”
Sudou-kun vẫy tay ra hiệu cho Onodera-san quay lại phòng khách, nhưng tôi giơ tay ngăn lại. Vì Onodera-san cũng có mặt, tiện thể giải thích luôn cho cả hai sẽ tốt hơn.
“Cho tôi làm phiền một chút được không? Đây là chuyện không thể để các lớp khác nghe thấy.”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
Tôi bước vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Sau đó gọi Onodera-san đang nhìn tôi chăm chú lại gần cửa ra vào.
“Về kỳ thi ngày mai, tôi không thể chắc chắn 100%, nhưng có một vài quy tắc có khả năng sẽ xuất hiện mà tôi đã nghĩ tới.”
Tôi hạ giọng xuống, nói cho cả hai nghe.
“Thật sao? Cậu đã nghĩ ra điều gì vậy?”
“Khi Chabashira-sensei công bố kỳ thi, các cậu có để ý là cô ấy lạnh lùng hơn bình thường không?”
“Kanji và mấy người đứa khác cũng than phiền về chuyện đó, còn suy đoán đủ thứ lý do.”
“Tôi nghĩ đó không phải là cô ấy trở lại kiểu lạnh lùng như trước vì bỏ mặc chúng ta, mà là cô ấy đang cố tình diễn như vậy.”
“Eh? Diễn sao? Làm vậy thì có ích gì chứ? Chỉ khiến người khác ghét thêm thôi mà.”
“Thái độ đó là điều sensei đã tính đến, là cách gợi ý tối thiểu mà giáo viên được phép dành cho học sinh… Tôi nghĩ là như vậy. Có lẽ cô ấy muốn chúng ta nhớ lại thời điểm mới nhập học.”
“Là hồi năm nhất đúng không? Quả thật, lúc đó sensei khá là lạnh lùng.”
Hồi tưởng quá khứ, ánh mắt của Onodera-san và Sudou-kun giao nhau. Khi cả hai cùng nhớ lại khoảng thời gian đầu năm học, họ đồng loạt gật đầu như đồng tình.
“Còn nhớ kỳ thi đặc biệt đầu tiên của lớp D chúng ta hồi năm nhất không?”
“Hả? Là bài kiểm tra trên đảo hoang… phải không?”
Onodera-san chậm rãi bước ra, đứng cạnh Sudou-kun rồi thì thầm.
“Cách nghĩ của cậu không hoàn toàn sai. Nhưng kỳ kiểm tra kéo dài một tháng ngay sau khi nhập học, không có bất kỳ lời giải thích nào — chính là nguồn gốc của tất cả những gian khổ chúng ta phải chịu suốt hai năm qua.”
Nghe tôi nói vậy, Sudou-kun lập tức nhớ ra, sau đó Onodera-san cũng đồng tình.
“Phải rồi. Đi học trễ, vắng mặt, rồi cả thái độ trong giờ học nữa. Vì những tiêu chí đánh giá đó mà điểm lớp chúng ta đã bị đưa về con số không.”
Những đứa trẻ mới lên cao trung, đột nhiên được cho một khoản điểm số tương đương 100,000 yên mỗi tháng để tự do chi tiêu. Hết lần này đến lần khác đi học trễ, nói chuyện trong lớp. Cô giáo chẳng hề nhắc nhở, chỉ lặng lẽ quan sát.
Không ai suy nghĩ sâu xa rằng đằng sau đó có ẩn ý gì. Bọn tôi cứ thế tận hưởng, ca hát tuổi thanh xuân. Kết quả là khởi đầu tại lớp D.
Cái giá phải trả quá nặng nề — những gian khổ tôi vừa nhắc đến chính là như vậy.
“Kỳ thi lần này cũng theo kiểu đó sao… Ý là muốn chúng ta thể hiện bản thân đã trưởng thành, đừng để lặp lại sai lầm năm xưa?”
Sudou-kun, người đã lắng nghe nghiêm túc lời Chabashira-sensei, cố gắng lý giải ý đồ đằng sau.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Nên kỳ thi lần này rất có thể sẽ sử dụng lại những quy tắc tương tự.”
“Quả thực, nghe vậy thì thấy khả năng đó là cao nhất rồi.”
Nhìn biểu cảm của Onodera-san sau khi nghe xong, có thể thấy cô ấy cũng không cảm thấy gì mâu thuẫn với phân tích đó.
“Tất nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng xuất hiện một kỳ thi đặc biệt với quy tắc khác. Nhưng nếu cứ để cả lớp dồn toàn lực vào việc học như lần trước, sẽ khiến học sinh dần tích tụ bất mãn. Khi ấy lại khó đạt được kết quả như mong muốn.”
Những học sinh như hai người họ, luôn giữ nhiệt huyết với việc học, là thiểu số trong lớp.
“Nói thật thì, kiểu làm mọi thứ chu toàn không phù hợp với lớp mình.”
“Đúng vậy, tập trung làm tốt một việc thì dễ dàng hơn nhiều.”
“Dù vậy, cũng không thể nói là không có rủi ro. Nếu đến ngày thi mà họ mới thông báo đây là bài kiểm tra viết, thì khả năng thắng là rất thấp. Nhưng mà…”
“Không rõ Sudou-kun nghĩ thế nào, nhưng tớ ủng hộ kế hoạch của Horikita-san. Học tập không phải việc xấu, nhưng nếu quá căng thẳng thì hiệu quả lại giảm đi. Để giành chiến thắng thì cách làm đơn giản và hiệu quả có lẽ vẫn tốt hơn, đúng không?”
“Ừ. Tôi sẽ truyền đạt ý tưởng này cho toàn lớp trong hôm nay. Từ ngày mai bắt đầu thực hiện nếp sống sinh hoạt nghiêm túc. Dù chỉ một lần đi học trễ thôi cũng có thể là yếu tố quyết định thắng bại.”
Lớp của Ayanokouji-kun và Ichinose-san vốn đã có nhiều học sinh ưu tú.
Bình thường chẳng ai đi trễ hay vắng mặt, cũng chẳng cần ai nhắc nhở vẫn giữ được kỷ luật và lối sống gương mẫu.
Nếu ngay bước đầu mà mắc sai lầm, thì sẽ chẳng còn chút cơ hội nào để thắng.
“Nhưng nhất định đừng để lộ ra rằng chúng ta đã biết chuyện này rồi. Nếu Kanji và mấy người khác buột miệng nói ra thì sẽ tổn thất lớn đấy.”
“Đương nhiên. Đây sẽ là chìa khóa quyết định xem liệu ngày đầu tiên của chúng ta có thể giành được một bước lợi thế hay không.”
Tuy chưa nói đến các lớp khác, nhưng chắc chắn Ayanokouji-kun sẽ không bỏ sót khả năng này. Rất có thể lớp C vào thời điểm hiện tại đã nghĩ xong phương án đối phó. Và giống như điều Karuizawa-san lo lắng, thông tin này cũng có khả năng sẽ được chia sẻ cho lớp D.
”…Có lẽ Ayanokouji cũng đã nghĩ ra rồi.”
Dù tôi chưa nói ra, nhưng Sudou-kun cũng đã hiểu ý.
Vậy là tốt rồi. Chính điều đó mới là bằng chứng cho thấy mọi người đã nhận ra Ayanokouji-kun là một đối thủ đáng gờm.
“Mặc dù vậy, các lớp khác chắc vẫn chưa nắm được thông tin mà chúng ta biết. Cậu có thể giúp tôi giữ bí mật chuyện này chứ?”
“Ồ, tôi có thừa tự tin để bắt bọn họ phải giữ bí mật.”
Sudou-kun ưỡn thẳng lưng, đập tay lên ngực cái “bốp”, ra dáng đáng tin cậy.
“Nhưng chỉ ngăn được Ike-kun và mấy người kia là chưa đủ, lớp mình vẫn còn một trở ngại chí mạng.”
“Trở ngại?… À, ra vậy. Nên cậu mới đến đây.”
Cả Onodera-san và Sudou-kun đều đồng thời nghĩ đến cái tên phiền phức mà chẳng ai nói nổi.
“Dù Kouenji-kun hiếm khi đi học trễ hay nghỉ ngang, nhưng thái độ trong giờ học và đời sống cá nhân lại là vấn đề nghiêm trọng. Nếu chỉ một mình cậu ta kéo lùi tập thể lại thì lớp mình chắc chắn không có cửa thắng.”
Để giành chiến thắng trong kỳ thi, làm thế nào để khiến cậu ta hợp tác là đề bài quan trọng nhất lần này.
“Nhưng đâu có cách nào bắt cậu ta nghe lời được.”
“Nếu tiếp cận như mọi khi thì đúng là không có hiệu quả… Nhưng tôi có một ý tưởng. Tôi muốn đến gặp Kouenji-kun, nhưng tôi chưa từng tới phòng cậu ấy lần nào, nên định rủ cậu cùng đi.”
“Đến tìm Kouenji vào giờ này sao? Thế thì đúng là sẽ gây náo loạn thật. Nếu tên đó nổi cơn điên thì đến tôi cũng không chắc kiềm chế được. Nhưng mà, đúng là cậu không đi một mình là lựa chọn chính xác.”
Thực ra thì tôi chẳng lo ngại gì vụ đó cả…
Nhưng xen ngang phản bác lúc này thì có phần kỳ cục, nên tôi tạm gác lại.
“Chuyện là như vậy. Cho tôi mượn Sudou-kun một lúc nhé? Nhanh thì khoảng 10–20 phút là về.”
“Dĩ nhiên rồi. Tớ sẽ đợi ở đây một lát vậy.”
Sudou-kun cũng đồng ý ngay, rồi bọn tôi nhanh chóng mang giày và rời khỏi phòng.
Khi đến trước cửa phòng của Kouenji-kun, Sudou-kun tiến lên một bước và gõ cửa.
Trong phòng hoàn toàn không có phản hồi.
“Cậu ta chưa về sao…?”
Tôi cứ nghĩ giờ này chắc chắn cậu ấy phải ở nhà rồi. Có lẽ tôi đã đánh giá tình hình quá đơn giản…
“Khó nói lắm. Biết đâu tên đó thấy phiền, nên lười chẳng buồn mở cửa cũng nên.”
Vừa nói, Sudou-kun vừa gõ cửa mạnh hơn. Có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ do dự không dám làm chuyện này, nên cậu ấy không ngần ngại đảm nhận luôn nhiệm vụ gọi Kouenji-kun dậy. Thật sự là một sự giúp đỡ lớn.
Sau một hồi gõ cửa, cuối cùng — sau một khoảng im lặng kéo dài — cánh cửa cũng mở ra.
“Yo, Kouenji. Quả nhiên mày có ở nhà.”
“Oh ya oh ya, tôi cứ tưởng là tên ngu ngốc nào đó, hóa ra lại là bạn cùng lớp à.”
“Xin lỗi vì đã đến vào giờ này, Kouenji-kun. Tôi có một yêu cầu hơi khó nói ra.”
“Nếu muốn hẹn gặp tôi thì gọi điện là được mà.”
“Không thể đảm bảo là gọi điện sẽ liên lạc được với cậu. Nếu để đến ngày mai thì sẽ rắc rối, vì vậy bọn tôi đành phải tới tận nơi. Tôi nghĩ nếu không nói chuyện trực tiếp thì cậu sẽ không đồng ý, chuyện này liên quan đến kỳ thi.”
“Cứ tưởng cô đến nhờ chuyện gì cơ, Horikita-girl. Tôi tưởng cô đã nhận ra qua cuộc trò chuyện ban ngày rồi chứ.”
“Không sao nếu chuyện này không có kết quả. Cậu cũng không nhất thiết phải một mình gánh vác số phận của cả lớp, nhưng nếu cứ để thế này thì không ổn… Nếu có điều kiện gì có lợi cho cậu, liệu cậu có thể cân nhắc không? Chỉ nghe thử thôi thì cũng chẳng có hại gì cả, đúng chứ?”
Treo một củ cà rốt trước mũi con ngựa để kích thích động lực của nó — đó là phương pháp tôi không muốn dùng nhiều.
Nhưng đối với người như Kouenji-kun, thì chỉ để giữ cho cuộc đối thoại tiếp tục đã là chuyện chẳng dễ dàng.
“Vậy sao. Vậy thì để tôi nghe thử xem.”
Nói rồi, Kouenji-kun mở rộng cửa trước khi chúng tôi bắt đầu nói tiếp.
“Bên ngoài ồn quá, vào trong đi.”
Có lẽ vì vừa rồi đã nghe qua chuyện kỳ thi, cậu ấy cũng có điều gì đó muốn suy nghĩ. Kouenji-kun mời chúng tôi vào lối cửa ra vào.
“Không ngờ có ngày được bước vào phòng mày đấy, Kouenji.”
“Hmm hmm hmm, cứ việc vui sướng đi, red hair-kun. Cậu là người đàn ông đầu tiên đặt chân vào phòng tôi đấy.”
“Nghe chẳng vui nổi chút nào luôn…”
Với vẻ mặt như sắp nôn đến nơi, Sudou-kun đặt hai tay sau lưng, đứng trước tôi nửa bước.
“Nói thử xem, điều kiện có lợi cho tôi là gì?”
“Ừm. Tôi muốn từ ngày mai trở đi, cậu cứ đi học đều đặn như thường, không đi trễ, không nghỉ học. Trong giờ học thì đừng nói chuyện ngoài lề. Trên cơ sở đó, cải thiện tư thế ngồi và thói quen tay chân của cậu. Ngoài ra, đừng có làm mấy chuyện phá hoại quy tắc ở Keyaki Mall hay những nơi tương tự. Chỉ cần duy trì điều đó trong vòng một tuần.”
Tất cả những điều trên đều là yêu cầu một chiều từ phía tôi, và tôi thừa biết nếu chỉ nói vậy, Kouenji-kun sẽ chẳng buồn ngó đến.
Vì vậy, tôi lập tức đưa ra điều kiện có lợi:
“Nếu cậu có thể giống như các bạn học khác, không làm gì gây rắc rối trong suốt một tuần, sau đó tôi sẽ trả cho cậu 200,000 điểm cá nhân.”
Chỉ cần duy trì nếp sinh hoạt quy củ trong một tuần là có thể nhận được 200,000 điểm cá nhân. Đây chắc chắn là một phần thưởng ngoài sức tưởng tượng.
Sudou-kun nhìn tôi với vẻ mặt “cậu chơi lớn thế cơ à?”. Nhưng nếu không có mức độ đãi ngộ gây sốc như vậy, thì e là cũng chẳng thể lay chuyển được Kouenji-kun.
Nếu trường hợp đó vẫn chưa đủ khiến cậu ta chấp nhận, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ xoay sở bằng mọi cách để gom đủ 300,000 điểm.
“Horikita-girl cho rằng việc duy trì lối sống có quy củ chính là quy tắc của kỳ thi lần này phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thật trùng hợp nhỉ, tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Thế thì… đúng là trùng hợp thật. Có thể cho tôi biết vì sao cậu lại nghĩ thế không?”
“Có lẽ là do tư duy của chúng ta giống nhau. Chính là thái độ của giáo viên đó.”
Không giống như tôi vừa nãy mới chợt nhận ra, có lẽ Kouenji-kun đã để ý từ sớm hơn rồi. Tuy cũng muốn nghe cậu ta nghĩ thế nào cụ thể hơn, nhưng lần này thì bỏ qua vậy.
“Nhưng trên đời này đầy rẫy cạm bẫy. Lấy tình hình hiện tại mà nói, xác suất kỳ thi thật sự là kiểm tra lối sống điều độ cũng chỉ khoảng 70% thôi. Nếu kỳ thi hoàn toàn chẳng liên quan hoặc lớp thua vì nguyên nhân nào đó không do tôi… Trong tình huống đó, cô vẫn trả toàn bộ điểm cho tôi chứ?”
“Này, chuyện đó sao có thể được, Kouenji!”
“Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. Nếu không chấp nhận thì cứ xem như tôi chưa từng nói gì.”
“Tôi đoán trước được là cậu sẽ nói như vậy. Tôi cũng đồng ý với điều kiện đó, nhưng với điều kiện là cậu không được phạm bất kỳ hành vi vi phạm nào, dù chỉ bị trừ 1 điểm.”
“Hmm hmm hmm, vậy là cuộc thương lượng đã thành công. Bắt đầu từ ngày mai trong suốt một tuần, khả năng tự kỷ luật của tôi sẽ được bán cho cô, với mức giá đặc biệt là 500,000 điểm cá nhân.”
”…Cậu đúng là được voi đòi tiên. Tôi không thấy đây là mức giá được đưa ra với thiện ý gì cả.”
“Đây đã là giá ưu đãi đặc biệt cho cô rồi đấy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện tôi không thể soi gương để chỉnh mái tóc mái khi đang ngồi học… Với một người luôn theo đuổi vẻ đẹp tối thượng như tôi, đó là một sự tra tấn không nhỏ đâu. Hơn nữa, thay vì cứ phải đoán tôi đang nghĩ gì, làm một vụ mua bán dứt điểm không phải sẽ thoải mái hơn sao?”
Chỉ với một câu đó, cậu ta đã phá vỡ mức trần 200,000 điểm cá nhân mà tôi đã định sẵn trong đầu. Lại là kiểu tấn công trực diện vào điểm yếu như trong cuộc trò chuyện sau giờ học lần trước.
“Dù vậy mày cũng phải có giới hạn chứ! Nếu lợi dụng điểm yếu của người khác mà ra giá trên trời thì…”
Tôi ngăn Sudou-kun đang định phản bác đầy giận dữ, cắt lời cậu ấy lại.
“Cậu nên hiểu rằng, đến lúc đó nếu cứ cố chấp giữ lấy cái gọi là hường thức của mình thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phải sống một quãng thời gian bi kịch mà không thể ngắm nhìn đôi chân đẹp đẽ của mình. Nhưng chuyện đó cũng đành chịu thôi.”
“Thế này ổn chứ, Suzune? Dù sao thì 500,000 điểm cá nhân cũng là—”
“Giao dịch thành công. Ngoài ra, chuyện liên quan đến hợp đồng này, mong cậu giữ bí mật.”
Thỏa thuận đã được chốt.
Đúng như Kouenji-kun nói, không có gì đảm bảo chắc chắn rằng kỳ thi lần này sẽ là kiểm tra về thái độ sống điều độ. Nhưng nếu có đến 70% khả năng xảy ra, thì cũng đủ để đặt cược. Nếu không thể chịu được rủi ro ở mức đó thì sẽ không thể vượt lên trên các lớp khác trong cuộc cạnh tranh này.
Quan trọng hơn, người như Kouenji-kun sẽ không dễ dàng ra tay hành động. Những điều như yêu cầu đạt điểm cao trong kỳ thi hay giành giải nhất trong các môn thể thao, nếu đưa ra những yêu cầu như thế, chắc chắn không có cửa để thương lượng.
Chính vì vậy lần này tôi chọn cách đi ngược lại, yêu cầu cậu ta “không làm gì cả”.
Mặc dù đó là một số điểm cực lớn, tôi vẫn quyết định chấp nhận lời đề nghị 500,000 điểm cá nhân đó.
“Hai người cũng nên quay về thôi. Với tôi thì đêm nay vẫn còn rất dài. Hay là Horikita-girl, cô muốn ở lại cùng tôi trải qua đêm dài cô đơn này không? Tôi đảm bảo cô sẽ không hối hận đâu.”
“Mày đang nói cái quái gì vậy! Chúng ta đi thôi, Suzune.”
Sudou-kun nắm chặt tay tôi, không chịu dừng lại dù chỉ một giây, kéo tôi rời khỏi cửa ra vào.
“Tên khốn đó, chỉ toàn nói những điều chẳng đâu vào đâu…”
Trên đường quay về, đứng trước thang máy, Sudou-kun khẽ chửi một câu.
“Chỉ là một câu đùa thô lỗ thôi mà, tôi không để tâm đâu. Dù sao thì cuộc thương lượng cũng đã đạt được kết quả rồi.”
“Nhưng chỉ cần không làm gì mà đã được 500,000 thì… cũng quá nhiều rồi chứ?”
“Nếu để các bạn học khác nghe được, chắc chắn sẽ có người không hài lòng. Nhưng cậu không cần lo, tôi sẽ không để bất kỳ ai khác phải chịu phần chi phí đó đâu.”
“Ý tôi không phải vậy… Dù chưa bàn đến chuyện tự bỏ tiền túi ra, thì ngay cả khi chỉ nghe đến đề xuất đó thôi, cũng sẽ có người không thể chấp nhận nổi mà?”
“Ừm. Chính vì thế tôi mới chọn cậu để đi cùng. Nếu là cậu, Sudou-kun, tôi tin chắc cậu sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay cho ai cả.”
Tuy tôi không nói thẳng ra, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu ấy sẽ giữ kín chuyện này giúp tôi.
Sudou-kun thoáng lộ vẻ nghi hoặc, đưa tay tới nút điều khiển thang máy, rồi gật đầu một cách dứt khoát.
“Vậy à… cậu đã nhờ tôi giữ bí mật thì tôi sẽ không nói với ai hết.”
“Cảm ơn cậu. À, chỉ cần nhấn nút xuống là được rồi.”
Tôi ngăn bàn tay đang chầm chậm vươn ra của Sudou-kun lại và nhấn nút hướng xuống.
“Tôi sẽ đi cầu thang bộ về. Vậy tôi đi trước đây. Cảm ơn cậu đã đồng ý với lời đề nghị đột ngột hôm nay.”
Sau khi cảm ơn, tôi quay người bước về phía lối thoát hiểm.
”…Suzune.”
Tôi dừng bước.
“Gì thế?”
“T-Tôi… cái đó…”
Không biết là vì chưa nghĩ ra nên nói gì, hay là đã nghĩ ra rồi nhưng lại không thể nói ra miệng.
Nhìn vẻ lúng túng, bồn chồn của cậu ấy, tôi khẽ nghiêng đầu.
“Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi. Có phải cậu không hài lòng với cách tôi làm không?”
“Không… không phải vậy… chỉ là… tôi không thể thay thế được Ayanokouji…”
Khi nghe thấy cái tên Ayanokouji, tôi khẽ giật mình, bất giác mở to mắt.
“Tôi không mạnh mẽ như cậu ta, đầu óc cũng không nhanh nhạy… Nhưng dù vậy, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Suzune. Nên là, nếu gặp khó khăn, hãy cứ nhờ đến tôi như hôm nay nhé.”
Trong đôi mắt của Sudou-kun ánh lên một ý chí mạnh mẽ, truyền tải thẳng thắn đến tôi.
“Cậu đã gây không ít rắc rối cho lớp vào năm nhất. Nên mong cậu hãy cố gắng bù đắp trong năm cuối này.”
“Ừm…”
Lời lẽ có phần nghiêm khắc khiến Sudou-kun toát mồ hôi lạnh, rồi cậu ấy cười gượng.
“Thang máy đến rồi kìa. Gửi lời hỏi thăm Onodera-san giùm tôi nhé.”
“Ờ, vậy thì… hẹn gặp lại ngày mai.”
“Ừm, mai gặp lại.”
Tiễn Sudou-kun vào thang máy xong, tôi quay người bước về phía cầu thang thoát hiểm.
”…Cảm ơn cậu, Sudou-kun. Nghe cậu nói vậy, tôi thật sự rất vui.”
Tôi không nói ra lời cảm ơn một cách thành thật, là bởi vì những lời chân thành, tha thiết ấy đã khiến trái tim tôi bừng cháy.
Tôi vẫn còn đồng đội. Vẫn còn những người bạn mà tôi có thể tin tưởng, dựa vào.
Không thể vì Ayanokouji-kun đã rời đi mà tôi cứ mãi dậm chân tại chỗ như thế này được.
Tôi phải đáp lại tấm lòng của những người đã luôn bên tôi, cùng tôi đi đến ngày hôm nay.