Skip to content

Epilogue

Đồng hồ trên tay hiển thị khu vực F11 đến E11, thời gian điểm 3 giờ chiều, lớp A mất đi ba VIP, toàn bộ thành viên bị cưỡng chế loại bỏ, không còn bóng dáng.

Tôi từ từ thả lỏng ngón tay đang đặt trên cò súng, lặng lẽ quan sát xung quanh. Lúc này, một nhóm năm người gồm Yamamura, Shiraishi, cùng Kanzaki và hai VIP lớp D xuất hiện trong tầm mắt tôi.

“Số Vệ sĩ còn lại cũng bị đánh bại hết rồi sao?”

“Ừm. Trên đường bỏ chạy bọn tớ đã bị hai học sinh lớp B tập kích… Theo lời Ichinose-san, hai người đó dường như đã tắt GPS cá nhân từ trước, đánh cho bọn tớ trở tay không kịp. Cực chẳng đã, bọn tớ đành phải tận dụng sự cho phép của Ayanokouji-kun từ trước, sử dụng chiến thuật để tẩu thoát. Nhờ thời gian câu kéo được từ chiến thuật đó mà bọn tớ mới được cứu.”

Shiraishi thở không ra hơi, nhưng vẫn cố gắng báo cáo tình hình cho tôi.

“Cho tôi biết chi tiết đi.”

Yamamura cũng đang thở hổn hển dường như chưa nói nổi, Kanzaki thay cô ấy trải tấm bản đồ ra.

“Thành viên còn lại của lớp B là Ryuuen, Ibuki, Yamashita và Yoshimoto. Vị trí ở D11.”

“Yoshimoto vừa bị tôi hạ gục rồi, nghĩa là còn lại ba người.”

Xem ra họ vẫn chưa nhận được thông tin mới nhất từ Chỉ huy.

”…Dọc đường tới đây cũng có nhiều tín hiệu GPS biến mất, chẳng lẽ tất cả đều do một mình Ayanokouji-kun làm sao?”

“Chỉ là dọn dẹp sạch sẽ kẻ địch trong tầm mắt thôi, nhưng có vẻ vẫn còn sót lại hai tên khó xơi.”

Lớp C còn lại tôi, Yamamura Miki và VIP Shiraishi Asuka. Lớp D thì còn Vệ sĩ Kanzaki cùng VIP Beppu và Himeno. Nếu quy đổi thành điểm số, lớp B và lớp C đều có 102 điểm, còn lớp D là 201 điểm.

Giả sử kỳ thi cứ thế kết thúc, hạng nhất đã được định đoạt, vậy hạng hai và hạng ba có phải tiến hành tử chiến ngắn không?

“VIP của lớp B hình như là Yamashita-san, Shimazaki-kun vừa liên lạc với tớ.”

“Tôi cũng đoán vậy, dù sao để Ibuki làm VIP cũng chẳng có lợi gì.”

Mặc dù đã xác định lớp A đứng chót bảng, tránh được rủi ro bị đuổi học, nhưng hiện tại vẫn còn ba thứ hạng chưa được phân định.

Bây giờ không phải so số lượng VIP, mà là số lượng Vệ sĩ.

Trong một giờ còn lại, chỉ cần lớp nào còn sót lại một Vệ sĩ, là có thể đơn phương quyết định thắng thua.

Nên để Beppu vẫn còn thể lực ở lại đây, hay là Himeno nhỉ?

“Đối phương sẽ hành động thế nào?”

“Ngay cả khi phạm vi hoạt động ngày càng thu hẹp, thông thường họ vẫn sẽ chọn co cụm lại. Còn về chiến thuật, có thể đối phương vẫn còn giữ lại một lần Ngừng GPS cá nhân, nhưng nếu chỉ có một lần, khi VIP không có mặt thì họ không thể theo dõi hành động của chúng ta, nên không có vấn đề gì lớn. Phải rồi, đạn của hai cậu còn bao nhiêu?”

“Eh, của tớ vẫn còn đầy đủ. Cái đó… vì tớ chưa bắn phát nào… băng đạn cũng còn hai cái… xin lỗi…”

“Tôi thì ngược lại, đạn gần như cạn kiệt rồi, trong băng đạn chắc còn khoảng 10 đến 20 viên thôi, đó là tất cả những gì tôi có.”

“Vậy cậu cầm lấy cái này đi.”

Tôi đưa hai băng đạn dự phòng cho Kanzaki.

“Cảm kích vô cùng—nhưng làm thế này có vi phạm quy tắc không?”

“Đây không phải cướp đoạt, chỉ đơn thuần là chuyển nhượng thôi.”

“Thế còn cậu? Đạn có đủ không?”

“Tôi còn 22 viên, chắc là đủ dùng.”

“Vậy tôi không thể nhận được. So với việc tôi giữ, để nó trong tay cậu mới phát huy hiệu quả tốt nhất.”

“Đừng lo. Quan trọng là bảo vệ VIP, trở thành Vệ sĩ sống sót đến cùng. Hơn nữa không mang thừa đạn cũng có cái lợi riêng.”

Nếu mang theo 100 hay 200 viên đạn, thì sẽ không thể phân thắng bại một cách công bằng được nhỉ.

Chiến đấu trong tình huống giới hạn thế này mới có thể tận hưởng trận đấu khó đoán định thắng thua.

Vì đã xác định được top 3, nên tôi có thể gạt bỏ những suy nghĩ thừa thãi, thỏa sức đắm mình vào trò chơi sinh tồn này.

Đứng trên lập trường của Ryuuen, cậu ta có lẽ muốn đánh bại Shiraishi, Beppu và Himeno, chứ không phải đối đầu trực diện với tôi.

Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, khu vực sẽ trở nên chật hẹp hơn, chúng tôi chắc chắn sẽ bị buộc phải giao chiến.

“Cậu… định làm thế nào?”

“Ryuuen sẽ không để yên cho kỳ thi kết thúc thế này đâu. Mặc dù không cần chiến đấu họ cũng có thể giành được hạng hai hoặc hạng ba, nhưng chỉ có thắng trận này mới có cơ hội đoạt lấy hạng nhất.”

Năm phút sau, GPS cập nhật.

Shimazaki và Ichinose gửi báo cáo: Hầu như không có biến động gì.

Đối phương cơ bản vẫn dừng ở vị trí cũ, cũng không có dấu hiệu sử dụng chiến thuật.

“Xin lỗi Beppu, có thể đi cùng tôi một lát không?”

“Cậu định làm gì…?”

“Về phần mình, tôi cũng không muốn thấy trận đấu rơi vào bế tắc thế này rồi kéo dài đến tử chiến ngắn. Thêm mười phút nữa, nếu đối phương vẫn không hành động, tôi định sẽ chủ động xuất kích.”

Yamamura, Shiraishi, cùng Kanzaki và Himeno tạm thời chờ lệnh tại chỗ. Tôi chỉ thị cho họ nếu GPS xuất hiện bất thường thì lập tức hành động, sau đó cùng Beppu sải bước tiến lên.

Đối phương chắc chắn đã dùng chiến thuật Xác định nhân vật để điều tra tín hiệu GPS xâm nhập vào khu vực lớp A từ chiều tối ngày thứ ba đến sáng hôm sau, vậy thì chắc chắn biết rõ hành động của tôi.

Với cái đầu của Ryuuen, cậu ta ắt hẳn sẽ nhận ra động thái của phe tôi.

3 giờ 20 phút chiều. Còn 40 phút nữa là kết thúc kỳ thi, tôi vừa hỏi Beppu để xác nhận từng vị trí của đối thủ, vừa tiến về trung tâm khu vực E11.

”…Bọn họ đến rồi. Cả ba người đều ở rất gần, ngay trước mắt…! Nếu Ryuuen và Ibuki chia quân làm hai đường thì sao…? Tôi nên làm gì đây?”

“Xác suất đó rất thấp. Khả năng thể chất của Yamashita cũng không cao, chắc cũng sắp đến giới hạn rồi. Cô ấy không thể đuổi kịp nhịp chạy của con trai như cậu, chưa kể đến việc phải nắm bắt vị trí với độ trễ năm phút.”

“Mong là vậy… Nói thật lòng thì tôi cũng tới giới hạn rồi…”

Beppu cười khổ. Gần 4 ngày bôn ba trên đảo hoang, đôi chân cậu ấy sớm đã gào thét thảm thiết rồi.

“Đến lúc đó cứ nằm rạp xuống đất, cầu nguyện họ không phát hiện ra là được.”

“Tha cho tôi đi, làm thế thì…”

Nhìn vào thời gian còn lại, đây chắc chắn là sự kháng cự cuối cùng trước khi bị đánh bại.

“Đang ở đó đúng không, Ayanokouji! Tôi đến để quyết thắng bại đây, liệu hồn mà cảm ơn tôi đi nhé!”

Phía trước truyền đến giọng nói của Ibuki, xem ra cô ta phụ trách trấn thủ phía nam.

“Cái gì vậy, cô ta đang tsundere à… Thế tôi rút trước nhé?”

Beppu khẽ cà khịa một câu, rồi giơ tay lên, lặng lẽ rời khỏi hiện trường.

Tôi dời mắt khỏi bóng lưng Beppu, từng bước tiến lên phía trước.

Những học sinh bị loại đã rút lui, hòn đảo hoang ngày càng vắng vẻ khiến âm thanh xung quanh trở nên rõ ràng hơn.

Trong trò chơi sinh tồn cho đến lúc này, chỉ cần thấy bóng dáng kẻ địch là sẽ không nói hai lời mà nổ súng ngay.

Tuy nhiên, sau khi tôi đi về phía trước, bóng dáng của Ryuuen và Ibuki đã hiện ra qua kẽ lá.

Dù không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy Yamashita đang ở phía sau họ.

“Ha, từ trước đến giờ cứ thi đấu nghiêm túc, cuối cùng lại dùng cái màn đấu súng nhảm nhí chẳng có tí giá trị nào để xóa sổ tất cả mọi người. Thế nên mới hiểu sao Ibuki lại trụ lại được, cô ta tuy đần nhưng thân thủ cũng tàm tạm.”

“Nhìn dáng vẻ cô có vẻ khá năng nổ nhỉ, hạ được bao nhiêu người rồi?”

“Tôi chả thèm nhớ số người đã hạ. Mà này, tại đám VIP lớp A bị xử đẹp cả rồi, hại tôi mất cơ hội giải quyết Horikita!”

Khi nhắc đến chuyện này, giọng cô ấy kìm nén cơn giận, rõ ràng là nảy sinh bất mãn.

“Dù tôi không thích, nhưng nhờ được cung cấp thông tin mà lớp bọn tôi mới thắng được. Đây gọi là lợi ích thống nhất sao?”

Nhìn từ kết quả ngang tài ngang sức, nếu không truyền tin tức, lớp còn lại chưa biết chừng lại là lớp A.

“Nếu không hạ gục lớp A, cả ba lớp đều sẽ đau đầu lắm, đúng không?”

“Phải. Nhưng đối với tao, tao cũng muốn cho mày nếm mùi thất bại. Thời gian không còn nhiều, chúng ta phân cao thấp tại đây, quyết định thứ hạng đi.”

Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía chính diện, cùng với việc Yamashita lùi lại, bóng dáng hai người còn lại cũng lẩn vào rừng cây.

Đối thủ đương nhiên không cảm thấy hai đánh một là hèn hạ.

Nếu là đánh nhau thông thường, hai người họ không nắm chắc phần thắng sẽ không tiến lên khiêu khích.

Nhưng lần này tình huống khác. Chỉ cần bị đạn sơn bắn trúng là có thể hạ gục đối thủ.

Tôi quyết định không ẩn nấp, trực tiếp đi về phía trước, quan sát hành động của đối thủ.

Nếu khoảng cách chưa đến 10 mét thì không được lơ là, nhưng hiện tại khoảng cách của chúng tôi ít nhất là 20 mét, đợi nhìn thấy họng súng rồi phản ứng cũng chưa muộn.

Phải nói là, bên tôi không có đủ đạn dược để hỗ trợ việc bắn nhau ở cự ly xa.

Đạn nhiều quả thực có lợi thế hơn, nhưng lợi thế chưa chắc đã chuyển hóa thành thế thắng. Tôi còn khoảng 20 viên đạn, mọi hành động đều phải được tính toán. Tôi không hít thở sâu, chỉ bình tĩnh suy nghĩ về các biến số mà đối phương sẽ thực hiện—khoảng cách, góc né tránh, thói quen của Ibuki, đường đạn của Ryuuen.

“Chết đi, Ayanokouji!”

Tiếng hét cố ý gây chú ý của Ibuki khiến tôi không khỏi liên tưởng đến Ishizaki trong trận chiến trên sân thượng năm nào.

Ngay sau đó, cô ta rút ra một khẩu súng tiểu liên, xả một tràng đạn bừa bãi.

Đây không phải là để hạ gục tôi, mà là mồi nhử cô ta tung ra, muốn ép tôi phải ẩn nấp, từ đó mất đi tầm nhìn và thính giác, dẫn đến không thể nắm bắt được vị trí của Ryuuen.

Súng tiểu liên có dung lượng đạn rất ít, nhân lúc cô ta bắn hết 30 viên đạn, tôi đạp mạnh chân xuống đất, thu hẹp khoảng cách với Ibuki.

Thấy vậy, Ibuki vội vàng xoay người, trượt người thấp xuống luồn lách giữa các hàng cây.

Tôi hạ thấp trọng tâm, nhắm vào cô ta bắn vài phát. Đạn sượt qua một, hai chiếc lá, đường đạn hơi rung lắc, lướt qua vai Ibuki, nhưng do không vỡ ra nên âm thanh phán định của đồng hồ không vang lên. Ngay sau đó, Ibuki nghiến răng trừng mắt nhìn lại với vẻ mặt dở khóc dở cười.

Tiếp đó, cô ta dựa lưng vào thân cây, bắt đầu nạp lại đạn. Tôi không biết vị trí hiện tại của Ryuuen, nên rất khó để vòng qua diệt gọn Ibuki nhằm rút ngắn khoảng cách.

Tiếng ma sát nhẹ của nhựa truyền đến. Nghe thấy tiếng động, tôi di chuyển sang bên vài bước, thông qua việc thay đổi vị trí để tránh đường đạn, lén quan sát tình hình qua kẽ lá.

Sâu trong rừng rậm, Ibuki chậm rãi di chuyển.

Khoảnh khắc khóe mắt liếc thấy nòng súng, tôi vô thức hạ thấp người xuống.

Tiếng đạn sơn xé gió lướt qua tai, vỡ tung trên vỏ cây phía sau lưng.

Trước khi xác nhận bắn trượt, Ryuuen đã bắt đầu di chuyển đến địa điểm tiếp theo. Mặc dù tôi rất muốn dùng mắt thường để theo dõi bóng dáng cậu ta, nhưng Ibuki sau khi thay đạn xong lại bắt đầu nổ súng, buộc tôi phải dời tầm mắt đi.

“Động tác quả nhiên nhanh nhẹn thật.”

Thân hình nhỏ nhắn của Ibuki thoăn thoắt như một con thú nhỏ luồn lách trong rừng cây. Cô ta dường như đã quen với việc vừa chạy vừa ngắm bắn ở một mức độ nào đó. Đạn từ khẩu tiểu liên tuôn ra xối xả, liên tiếp găm vào gốc cây lớn tôi dùng làm vật che chắn.

Tôi cảnh giác việc cô ta vòng ra sau lưng. Sau khi lùi lại vài bước, tôi quyết định thay đổi vị trí.

Chưa kịp nhìn thấy cô ta bằng mắt thường, cành lá xung quanh đã rung lên, lá rơi lả tả.

Tôi dự đoán quỹ đạo di chuyển của cô ta, bắn liền hai phát.

Đạn găm vào thân cây, dăm gỗ bay tứ tung.

Mặc dù không trúng đích, nhưng khiến bước chân tiến lên của Ibuki khựng lại trong giây lát là đã đủ rồi.

“Đang ngắm đi đâu thế hả? Tưởng dựa vào cái kỹ thuật bắn súng tệ hại đó mà trúng được tôi sao? Quá kém cỏi rồi đấy.”

Giọng nói của Ibuki vang vọng trong rừng cây.

Tôi điều chỉnh nhịp thở, không đáp lại lời khiêu khích của đối phương.

Ibuki lại ló đầu ra lần nữa.

Trên mặt cô ta thậm chí còn tràn ngập ý cười. Đó là tự tin, hay là ngạo mạn đây?

Trong động tác không hề có sự do dự, vẫn thẳng thắn bộc trực và dễ đoán như trước đây.

Khoảnh khắc lao ra, vị trí hông, tầm mắt, tất cả mọi thứ đều đồng nhất đến lạ.

Đúng lúc này, Ryuuen lại bắn đạn sơn về phía tôi lần nữa.

Bị bắn trúng là kết thúc. Dù không tình nguyện, nhưng sự chú ý của tôi lúc này chỉ có thể đặt vào việc né tránh.

Ngay sau đó, tôi bóp cò ba lần mang tính cảnh cáo, ép Ryuuen tạm thời lui lại. Mặc dù Ibuki đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi trong hai, ba giây, nhưng tôi vẫn quay sang hướng cô ta ẩn nấp cuối cùng.

“Dính rồi—!”

Tiếng hét của cô ta vang lên từ gốc cây thứ hai bên cạnh mục tiêu mà tôi đã xác định.

Có lẽ nghĩ rằng tôi chưa phát hiện ra vị trí của mình, cô ta ngang nhiên lộ diện để ngắm bắn tôi.

“Cái…!”

Quả thực, cơ thể và tầm mắt tôi đều hướng về nơi Ibuki ẩn nấp vài giây trước, nhưng duy chỉ có một thứ là không hướng về đó. Đó chính là thứ vũ khí tôi đang nắm chắc trong tay—họng súng.

Nhắm thẳng vào Ibuki, người đang lao tới trước mặt vì ngỡ rằng đã nắm chắc phần thắng.

Tôi xác nhận cảm giác nơi đầu ngón tay đang đặt trên cò súng, rồi dứt khoát bóp cò.

Đường đạn xé toạc không khí, lao đi theo một đường thẳng.

Thấy vậy, Ibuki lập tức vặn người né tránh, nhưng vẫn không thể tránh thoát hoàn toàn.

Viên đạn sơn găm trúng đùi phải của cô ta và vỡ tung. Âm thanh phán định chậm lại nửa nhịp, rồi vang lên giữa rừng cây.

Ibuki kinh ngạc trợn tròn mắt, cứ thế ngã gục xuống đất. Âm thanh điện tử liên tục vang lên.

“Aaa—thật là! Lại là kết quả này sao! Tức chết mất thôi! Thế nên tôi mới bảo là không muốn đánh nhau ở đây mà!”

Tôi không có thời gian để nghe Ibuki than vãn, tiếng gió xao động phía sau lưng, tôi lập tức quay đầu lại, bóp cò nhắm vào Ryuuen đang chĩa súng về phía mình. Nhưng đạn không được bắn ra. Mặt khác, pha vừa chạy vừa bắn của Ryuuen cũng không trúng đích, viên đạn chỉ bay lệch khỏi vai tôi một chút.

“Hết đạn rồi sao—”

Tôi một tay cầm vũ khí, cắm đầu chạy về hướng nam.

Thoạt nhìn thì có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực tế, cậu ta giống như một con dã thú sắp vồ lấy con mồi, bám đuổi không chút do dự.

Đây là cái giá phải trả cho việc tôi đã tiêu tốn quá nhiều đạn dược vào những tiểu tiết.

Việc hạ gục Ibuki đã rút cạn băng đạn của tôi.

Khẩu súng trường tấn công của tôi đã chẳng còn lại dù chỉ một viên đạn sơn.

Tôi đánh lừa bằng cách đặt súng sau lưng, nhưng Ryuuen hoàn toàn không sợ hãi, vẫn tiếp tục lao tới điên cuồng.

Cậu ta đang truy đuổi với tâm thế chấp nhận mọi rủi ro thua cuộc.

Đồng hồ hiển thị tôi đã đến khu vực E12.

Nhưng lúc này tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu để nhìn kỹ đồng hồ nữa.

Tôi cố gắng di chuyển theo đường thẳng ngắn nhất có thể, nhưng khu rừng rậm rạp không dễ dàng để tôi trốn thoát.

Sang phải, sang trái, đôi khi chướng ngại vật lại trồi lên từ dưới chân.

Sự cản trở của thiên nhiên không cho phép tôi dốc toàn lực để chạy.

Đạn sơn bay tới từ phía sau.

Tôi không còn lo được nhiều nữa, ném phăng món vũ khí vướng víu trên tay phải xuống đất.

Thoát khỏi khu rừng, chờ đợi tôi phía trước là cả một bãi cát trải dài.

Hoàn toàn không có vật che chắn nào để ẩn nấp.

Tôi chạy trên cát khoảng 20 mét, rồi dừng bước.

“Tôi đầu hàng.”

Tôi giơ hai tay lên, nói với Ryuuen đang chĩa súng ở sau lưng.

“Ngay cả là mày, ở cái chốn này cũng không thể tránh được đạn đâu nhỉ?”

Cậu ta tuy thở hổn hển, nhưng lại bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng.

“Đành chịu thôi. Quả thực không thể tránh được.”

Nếu ở đây là nền bê tông không bị lún chân, có lẽ tôi còn có thể giãy giụa được đôi chút chăng? Không, e là vẫn không thể.

Trừ khi đối phương chỉ còn lại một hai viên đạn, thì tình huống sẽ khác, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra.

Bởi lẽ khả năng nhỏ nhoi còn sót lại đó đã tan biến cùng với tiếng “cạch” khi thay băng đạn rồi.

“Đối thủ là mày thì phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa mới được, đúng không?”

“—Có lẽ là vậy. Nhưng tại sao cậu lại quyết định chiến đấu với tôi? Ibuki phản đối kịch liệt lắm mà?”

“Nếu đối thủ là mày, thì dù là hai đánh một, dù là đấu súng, cũng không có gì đảm bảo sẽ thắng. Cô ta chắc là muốn đánh cược, cho rằng trực tiếp hạ gục VIP thì phần thắng sẽ cao hơn.”

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế giơ hai tay lên, chỉ xoay cổ nhìn về phía sau.

“Cậu không nghĩ như vậy sao?”

“Không hẳn đâu. Nếu chỉ đơn thuần muốn thắng, tao cũng nghĩ cách đó tốt hơn. Tuy nhiên, hiếm lắm mới có cơ hội, dùng cái hình thức trốn tránh đó để phân định thắng thua thì vô vị quá. Nó khác xa so với chiến thắng mà tao mong muốn.”

Cho đến nay, việc liên tục nếm mùi thất bại đã thôi thúc khao khát chiến thắng của Ryuuen, khiến cậu ta lựa chọn trận chiến hai chọi một này sao?

“Tôi hiểu lý do rồi. Nhưng đã vậy, tại sao sau khi thay đạn xong cậu không nổ súng ngay? Nếu chiến thắng mà cậu kỳ vọng là đánh bại tôi, thì chỉ còn một bước nữa là toại nguyện rồi, chỉ cần đầu ngón tay cậu dùng lực bóp cò, mọi thứ sẽ kết thúc.”

Không hề có chút giả dối nào, chỉ cần cậu ta bước thêm bước này, tôi sẽ bị loại.

Nhưng cậu ta không làm vậy, chính là vì cậu ta khao khát một chiến thắng xác thực.

Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lại không thể tin rằng mình thực sự có thể thắng.

“Ha—đúng thật. Bản thân tao khi xem mấy cảnh này trên phim ảnh cũng thường cảm thấy sốt ruột lắm. Có thời gian nói nhảm thì thà nổ súng quách cho xong.”

“Hành động sáng suốt đấy. Trong lúc tốn thời gian nói chuyện này, Yamashita không chừng đang bị Vệ sĩ của chúng tôi nhắm vào rồi.”

“Chắc là vậy. Tuy nhiên, có những chuyện phải tự mình trải nghiệm thì mới hiểu được.”

Ryuuen cười, nhưng hoàn toàn không buông lỏng cảnh giác.

Cậu ta không hề khinh địch dù đang chiếm ưu thế áp đảo.

“Tao chỉ muốn biết một điều, mày thực sự đầu hàng rồi sao? Một kẻ mà tao vốn nghĩ là không thể đánh bại, sẽ thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này như thế nào, hay nói cách khác, mày có nghĩ bản thân có thể thoát hiểm không. Nếu có thể, dù phải một mình gánh chịu toàn bộ rủi ro thất bại, tao cũng muốn tận mắt chứng kiến.”

Ryuuen dừng lại một chút, tư thế hoàn toàn không đổi, chỉ lùi lại nửa bước.

“Ngay cả là mày, cũng không thể hoàn toàn tránh được đạn tao bắn ra đâu nhỉ?”

“Tôi đã nói là không thể rồi. Súng sơn được phát có vận tốc đầu nòng khoảng 90m/s, còn thời gian phản ứng trung bình của con người là 0.2s đến 0.3s. Nếu chúng ta cách nhau khoảng 20m, ít nhiều còn có biến số, nhưng khoảng cách này thì tuyệt vọng rồi. Cho dù may mắn tránh được vài phát, cũng tuyệt đối không thể tránh mãi đến khi cậu bắn hết băng đạn.”

Tôi hơi nhìn quanh bốn phía, mô tả những sự thật khách quan.

“Nếu trò chơi này không có quy tắc, tôi còn có thể nắm bắt khoảnh khắc sơ hở khi né tránh, lao tới cướp súng của cậu để khống chế ngược lại—đáng tiếc cướp đoạt vũ khí bị nghiêm cấm. Nếu tôi có súng lục, ít nhất còn có thể phản kích, nhưng người mang súng lục bắt buộc phải đeo bao súng ở đùi có thể nhìn thấy, vì thế cũng không thể giấu vũ khí. Hiện tại, khi cả việc khống chế lẫn phản kích đều bị phong tỏa, tôi chỉ có thể liên tục né tránh mà thôi.”

Ryuuen khẽ quét mắt quanh người tôi một chút, xác nhận lại lần nữa.

Đương nhiên, tôi không có súng lục.

“Ừ, đúng thật. Nghĩ thế nào thì mày cũng hết đường chạy rồi.”

“Cậu đã dồn tôi vào đường cùng một cách hoàn hảo rồi, còn trông mong tôi thể hiện thủ đoạn tẩu thoát sao?”

“Tao quả thực rất muốn chứng kiến—nhưng mày nói không có cách thì thôi vậy. Tao sẽ hạ gục mày ở đây, rồi đi săn lùng những VIP và Vệ sĩ còn lại. Mày cứ đặt cược tất cả vào Vệ sĩ cuối cùng còn sót lại đi.”

Ryuuen vững vàng nâng súng lên lần nữa, hạ thấp tông giọng.

Cân nhắc đến thời gian còn lại, cậu ta cũng sắp sửa giải quyết tôi để quay lại rừng rậm rồi.

“Đặt cược tất cả vào Vệ sĩ cuối cùng sao… gợi ý này không tồi.”

“Còn lại là Kanzaki và Yamamura hả? Xin lỗi nhé, tao sẽ không thua mấy đứa tép riu đó đâu.”

“Vậy sao? Cái đó còn phải xem điều kiện thế nào đã.”

Ryuuen dường như cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của tôi, cậu ta nhíu mày.

“Mày cứ thế đi về phía trước vài mét đi. Đúng, đứng yên ở đó đừng động đậy.”

Sau khi Ryuuen bắt tôi đi qua đó, cậu ta dùng chân giẫm lên nền cát tôi vừa đứng.

“Xem ra cũng không tồn tại cái trò chôn vũ khí ở đây, rồi dụ tao tới nhỉ.”

Cậu ta dường như đang suy nghĩ về khả năng chưa đến 1% còn sót lại của tôi, muốn loại bỏ nó.

“Ý tưởng dụ địch quả thực không tồi. Tôi đã hết đạn, vứt vũ khí ngay trước mắt cậu rồi bỏ chạy, nhưng cậu có dám khẳng định là tôi thực sự đang chạy trốn không?”

”…Hả?”

“Tôi liều mạng bỏ chạy, không phân biệt trái phải cứ thế băng qua rừng ra bờ biển—cậu không thấy chuyện này có gì kỳ lạ sao? Mặc dù khu vực có thể di chuyển bị giới hạn, nhưng tôi cũng không thể nào không ghi nhớ bản đồ trong đầu. Đã muốn chạy, thì cứ chạy vòng quanh trong rừng còn tốt hơn hiện tại gấp trăm lần. Dù sao thì chạy đến cái nơi không có vật che chắn, lún chân khó di chuyển, lại càng không thể né tránh như bờ biển này chẳng có lợi ích gì cả.”

”…Trong rừng thì lúc nào cũng có thể gặp chướng ngại vật mà. Nhưng tao vẫn không hiểu, mày dụ tao đến cái nơi chỉ có lợi cho tao thế này, thì có lợi gì cho mày?”

“Góc nhìn sự việc khác nhau mà thôi. Không có vật che chắn tuy sẽ khiến bản thân bị lộ hoàn toàn, nhưng đồng thời cũng khiến đối thủ lộ diện. Bất kể kỹ năng bắn súng tệ đến đâu, chỉ cần bóp cò ở cự ly gần, đạn sơn chắc chắn sẽ trúng kẻ địch.”

Ryuuen nhíu chặt mày.

Dù sự thật này là lợi thế đối với Ryuuen, nhưng đối với tôi thì lại không—đây là điều hiển nhiên.

“So với tiếng gió và tiếng sóng biển rì rào ở nơi này, thì khu rừng lại quá đỗi tĩnh lặng, chỉ cần giẫm phải cành cây khô phát ra tiếng động thừa thãi là rủi ro bị phát hiện sẽ rất cao. Nơi đây mới chính là địa điểm tuyệt vời nhất để từ từ tiếp cận từ phía sau.”

“Mày nói phía sau…?”

Ryuuen không dám lơ là, không thể rời mắt khỏi tôi.

Tôi tiếp tục buông lời với Ryuuen, kẻ đang bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.

“Vừa nãy cậu đuổi theo tôi, nhưng đồng thời tôi cũng đã ra chỉ thị cho những Vệ sĩ còn lại—một khi xác nhận tình huống một chọi một, tôi sẽ dụ Ryuuen đến địa điểm này, sau đó các cậu hãy tiếp cận từ phía sau và giải quyết cậu ta—đại loại là như vậy.”

“Mày nghĩ là tao không phát hiện ra sao?”

“Cậu thực sự phát hiện ra sao? Trong đầu chỉ chăm chăm muốn truy đuổi tôi, dùng từ cố chấp để hình dung cũng không quá đáng nhỉ. Tuy nhiên kết quả là, cậu đã lơ là cảnh giác phía sau. Giống như hiện tại đang có người chĩa súng cách vài mét phía sau lưng, cậu không nhận ra hiện thực và lập trường rằng mình đã bị họng súng nhắm vào rồi sao?”

“Đừng chọc tao cười, chỉ nói suông thì ai mà chẳng làm được.”

“Cậu nghĩ có người lại gần mình thì nhất định sẽ biết sao? Đáng tiếc trong số Vệ sĩ còn sống có Yamamura, cô ấy cực kỳ giỏi xóa bỏ sự hiện diện, trọng lượng cơ thể lại nhẹ. Mặc dù không có thần kinh vận động tốt, nhưng xét về khả năng lặng lẽ tiếp cận, cô ấy là ứng cử viên số một.”

Giữa tiếng sóng biển vỗ bờ liên hồi, Ryuuen dỏng tai lên nghe ngóng.

Nhưng muốn bắt được tiếng hít thở của đối thủ đang dừng bước chân, e là rất khó khăn.

“Cho dù Yamamura có ở sau lưng tao… thì đã sao? Tại sao mày không bảo nó nổ súng?”

“Cũng giống như cậu thôi, muốn đối chứng kiến toàn bộ kết quả nhỉ?”

“Kuku… thế mới thú vị chứ. Tao cứ tưởng mình đã tạo ra được cục diện tuyệt đối không bị mày uy hiếp, nhưng xem ra vẫn có sơ hở. Giả sử Yamamura đang ở sau lưng tao, và tao quay lại bắn nó trước khi nó kịp tấn công, mày sẽ làm thế nào? Yamamura sẽ bị loại, và trước khi mày kịp nhặt khẩu súng của nó lên, tao chắc chắn sẽ bắn xuyên qua mày trước.”

“Biết đâu sẽ thành ra như vậy, cũng có thể là không. Nếu cậu để tâm thì cứ việc thử xem.”

Ryuuen trước mặt hít sâu một hơi lạnh.

Khác với ban nãy, cậu ta còn phải cảnh giác phía sau lưng đầy bí ẩn.

Giả sử Yamamura đứng ở phía sau—

Điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ với tư cách là Vệ sĩ cuối cùng đặt dấu chấm hết cho trò chơi này.

Ryuuen không kìm được suy nghĩ, bản thân thực sự đã bị đuổi theo một cách không hay biết sao?

Không, không thể có chuyện đó—dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, vẫn để tâm đến phía sau.

Quan trọng không phải là việc Yamamura có ở phía sau hay không.

Mà là bắt buộc phải hành động dựa trên tiền đề cô ấy đang ở phía sau.

Phải nhanh chóng quay đầu lại, bắn trúng Yamamura trước khi cô ấy kịp nổ súng.

Ngay cả khi cậu ta làm được điều đó suôn sẻ, nhưng lỡ Yamamura bắn ra viên đạn trước khi phán định loại bỏ xuất hiện, thì Ryuuen bắt buộc phải tránh được viên đạn đó. Đây chắc chắn không phải chuyện đơn giản.

Tuy nói là vậy, giải quyết tôi trước cũng chẳng có ý nghĩa gì. Yamamura sẽ bắn cậu ta trong khoảng thời gian đó, kết thúc trò chơi.

Suy nghĩ của Ryuuen hiện lên rõ mồn một.

Cậu ta không thể phớt lờ phía sau lưng.

Quan trọng nhất là, trong tay tôi không có súng, chỉ có thể lựa chọn né tránh.

Đã vậy, dù có quay đầu lại nhìn phía sau trong tích tắc cũng không thành vấn đề.

Nếu không có ai ở đó, chỉ cần chưa đầy một giây để điều chỉnh lại là được.

Cho dù tôi muốn bỏ chạy, đối mặt với bãi cát và vùng biển này, cũng chỉ đi lại khó khăn, khó lòng thoát được.

Sau khi cậu ta khẽ thở hắt ra—

Ryuuen quay phắt người lại, họng súng cũng chĩa ra sau lưng.

Nhưng trong tầm nhìn của cậu ta chỉ có cánh rừng xa xa và bãi cát không một bóng người—

Không có bất kỳ ai ở đó.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm trong khoảnh khắc.

Tiếp theo chỉ cần quay lại phía bên này, bắn xuyên qua kẻ không có vũ khí, chiến thắng sẽ được định đoạt.

Nhưng trước khi cậu ta kịp chuyển tầm mắt về phía này, tay phải của tôi đã phát lực trước.

Tôi quả thực không có vũ khí.

Cũng không có cách nào để chạy trốn.

Tuy nhiên—tôi có cách để chiến đấu.

Tôi cũng vặn người, nhìn về phía Ryuuen.

Tin chắc vào chiến thắng, Ryuuen quay lại hướng này, ngón tay vẫn luôn đặt trên cò súng bắt đầu bóp vào trong.

Mặc dù tôi không thể hoàn toàn tránh được viên đạn bay tới, nhưng đó không phải là vấn đề.

Giữa ngón trỏ và ngón cái tay phải của tôi đang kẹp một viên đạn sơn đầy vết trầy xước.

Tôi dùng hết sức mình, giống như cầu thủ bóng chày ném bóng vào găng tay, ném mạnh viên đạn đó về phía Ryuuen.

Cùng lúc vùng bụng tôi bị nhuộm màu, vùng bụng của Ryuuen cũng bị nhuộm một màu tương tự.

“Cái gì…”

Chỉ còn lại tiếng động cơ bắn đạn vang vọng yếu ớt giữa bầu trời.

Đồng hồ gần như đồng thời vang lên, tuyên bố sự bại trận và bị loại của cả hai bên.

Viên đạn sơn này về cơ bản giống hệt những viên đạn nằm trong băng đạn, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất. Thông thường, đạn do người ném ra dù có trúng đích cũng sẽ không vỡ.

Tôi đã lặp đi lặp lại các thử nghiệm.

Cần lực mạnh đến mức nào khi va chạm mới vỡ?

Cần vật thể cứng đến mức nào khi va chạm mới vỡ?

Làm thế nào là hiệu quả nhất?

Lớp màng bao bọc viên đạn cần bị tổn hại đến mức nào mới chịu vỡ ra?

Trong ba ngày qua, tôi đã thực hiện thí nghiệm nhiều lần, tạo ra những vết xước hoàn hảo vừa đủ để không bị vỡ ngay, và chuẩn bị kỹ lưỡng viên đạn này.

“Không ngờ lại là… ném…!”

“Về mặt quy tắc thì không có vấn đề gì cả. Chỉ là sử dụng vũ khí sẽ thực tế và tiện lợi hơn. Chẳng qua là không ai cảm thấy cần thiết phải làm như vậy mà thôi.”

Ryuuen trừng mắt nhìn tiếng cảnh báo ồn ào phát ra từ đồng hồ, rồi ném mạnh vũ khí xuống đất.

“Mày cố tình kéo dài trận đấu đến mức này chỉ để cho tao thấy cái trò vặt xảo quyệt này thôi sao? Nhỡ tao không chút do dự mà bóp cò ngay thì thế nào? Mày sẽ chẳng có thời gian để thực hiện đòn phản kích này đâu.”

“Ngay khoảnh khắc tôi dụ cậu ra bờ biển, cậu đã nắm chắc ưu thế áp đảo, tôi dự đoán xác suất rất cao là cậu sẽ không nổ súng ngay lập tức. Hơn nữa, phía tôi cũng có những toan tính riêng. Mặc dù tôi muốn tận hưởng thắng thua một cách thuần túy, nhưng nói một cách cực đoan, thua ở đây cũng chẳng sao cả. Bởi vì mục đích của tôi đã đạt được rồi.”

”…Mục đích?”

“Bây giờ tôi sẽ chính thức nói cho cậu biết. Tôi và Ichinose của lớp D đã bắt tay nhau rồi. Mặc dù tôi không thể trả lời liên minh này sau này sẽ đi đến đâu, cũng như tiến triển đến mức độ nào, nhưng chúng tôi đã đoàn kết nhất trí, cùng nhau tiến lên vị trí các lớp hạng trên. Tuy nhiên, cho dù tôi có nói muốn liên minh, các học sinh khác—đặc biệt là lớp C, chưa chắc đã có thể thản nhiên chấp nhận. Vì vậy điều tôi ưu tiên hàng đầu, chính là đẩy cục diện vào tình thế bắt buộc phải liên minh.”

“Hóa ra là vậy. Nói thế nghĩa là, sở dĩ cuộc tập kích diễn ra suôn sẻ—”

“Chính xác. Thời điểm các lớp ở khoảng cách gần nhau nhất chính là lúc rủi ro cao nhất trong kỳ thi đặc biệt này. Ngoại trừ hồi kết, thì phần mở đầu là nguy hiểm nhất. Bất kỳ ai ban đầu cũng sẽ vội vã di chuyển, dùng GPS xác nhận từng chút một với Chỉ huy xem đã kéo giãn khoảng cách với các lớp khác hay chưa. Nếu lớp C nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, cậu chắc hẳn cũng sẽ không sử dụng chiến thuật ngay từ khi khai màn đâu nhỉ.”

Nhưng trên thực tế, lớp C vừa xác nhận các lớp khác rời đi thì lập tức dừng bước.

“Trước tiên dạy mọi người cách sử dụng vũ khí, xây dựng chiến lược—khiến cậu lầm tưởng rằng chúng tôi chuyển sang phương châm đó, từ đó tạo ra môi trường thuận lợi để phát động tập kích.”

“Vậy nên mày mới để bạn bè trong lớp hứng chịu cuộc tập kích mà không chút phòng bị nào sao?”

“Phải. Thật không may, ngay từ đầu điều tôi muốn làm không phải là giành chiến thắng. Tôi chỉ muốn tạo ra tình huống mà lớp C dù không muốn cũng buộc phải dựa vào lớp D.”

Ngay cả những người hiểu rõ tình hình hơn một chút như Hashimoto và Morishita, cũng đều mang lòng hoài nghi mạnh mẽ đối với việc liên minh.

Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao thì việc bắt tay với lớp D, lớp học chưa có biểu hiện gì nổi bật cho đến nay, khiến họ cảm thấy hại nhiều hơn lợi. Một liên minh chỉ dựa trên lời nói suông thực sự không thể khiến họ thẳng thắn chấp nhận.

Nhưng nếu chúng tôi bị dồn đến bờ vực, nếu không có sự giúp đỡ của lớp D thì không thể tìm ra đường sống trong kỳ thi đặc biệt này, nếu trên con đường dẫn đến vị trí chót bảng lại có thể mở ra lối thoát để giành hạng hai, hạng ba, thì chuyện lại hoàn toàn khác.

Khi đó, các học sinh lớp C sẽ chủ động khẩn cầu được hợp tác với lớp D.

“Tất nhiên, ngay cả khi không chịu sự tập kích, tôi vẫn có thể cưỡng ép thiết lập liên minh. Nhưng cậu hãy thử tưởng tượng xem, giả sử lớp C và lớp D liên thủ trong trạng thái hoàn toàn lành lặn thì sẽ thế nào? Dù có mạnh mẽ đến đâu, việc thách thức đối thủ gần 80 người cũng là quá liều lĩnh. Suy cho cùng, ngay cả liên minh CD đã bị làm suy yếu ở mức độ vừa phải, cậu cũng chẳng thể chiếm được lợi thế. Tương tự, lớp A cũng sẽ mang tâm trạng như vậy. Cứ đà này, lớp A và lớp B sẽ rơi vào vũng lầy của cuộc chiến tranh giành vị trí chót bảng.”

Ryuuen cũng trải tấm bản đồ ra trong đầu, suy diễn xem nếu đổi lại là mình thì sẽ hành động ra sao.

“Vì thế, tự nhiên cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ tương tự—chỉ riêng trong kỳ thi đặc biệt này, lớp A và lớp B sẽ liên thủ, tiêu diệt các lớp nhóm dưới trước rồi mới phân định thắng thua.”

Bất kể đối thủ làm gì, bản thân cũng sẽ thực hiện điều tương tự, kéo cục diện trở về thế cân bằng.

Điều này đương nhiên sẽ không đơn giản. Họ có lẽ không thể hoàn toàn hòa làm một như lớp C và lớp D. Tuy nhiên, họ có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác, tránh tiêu hao lẫn nhau, và cùng tấn công liên minh CD.

“Tao hoàn toàn không ngờ mày lại cố tình hứng chịu cuộc tập kích… Ý mày là, tao không phát động tấn công thì tốt hơn, phải không?”

“Đó chỉ là vấn đề thời gian. Sang ngày thứ hai, tôi sẽ phát động tấn công vào lớp B đang nghiêm trận chờ đợi, cũng là để làm suy yếu thêm chiến lực của phe mình. Cách để đập tan sự tự tin của đồng đội thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Thất bại của ngày thứ hai mới chính là mấu chốt.

Các học sinh lớp C nhận ra rằng bản thân đã không còn đường lui, thế là chủ động đề nghị liên minh với lớp D.

“Rốt cuộc thì Ibuki mới là người đúng nhất. Đều tại tao quá cố chấp với mày nên mới nhận lấy kết cục này.”

—Tuyên ngôn bại trận. Tuy nhiên, điều này có chút khác biệt so với dáng vẻ thảm hại từng phơi bày lần trước.

“Bất kể trong hoàn cảnh nào, mày cũng đều có thể lợi dụng mọi thứ để giành chiến thắng, tao coi như đã được mở rộng tầm mắt. Đã vậy, tiếp theo đây tao cũng sẽ thực sự không nương tay nữa đâu.”

“Hóa ra từ trước đến nay cậu đều nương tay sao? Thật là dịu dàng quá nhỉ.”

Ryuuen thong thả nhặt vũ khí lên, dời mắt khỏi tôi và ngước nhìn ra biển lớn.

Cậu ta không đáp lại lời tôi nói, cứ thế sải bước trên bãi cát. Sau khi tiễn cậu ta rời đi bằng ánh mắt, tôi quay lại nhặt món vũ khí đã cố tình ném bỏ, rồi trở về Bộ chỉ huy muộn hơn một chút.

Sau khi quay về tàu chờ lệnh, mặc dù được thông báo là thời gian tự do cho đến khi kỳ thi kết thúc, nhưng cũng chẳng có gì để làm, thời gian cứ thế trôi đi cho đến thời khắc dự định.

Kết quả vẫn chưa được công bố, nhưng lớp A đã bị diệt sạch, lớp B cũng mất hết Vệ sĩ, vì vậy lớp A đứng chót, lớp B hạng ba, lớp C hạng hai, và lớp D hạng nhất—điều này gần như là chắc chắn. Horikita và Kouenji của lớp A đều sở hữu điểm bảo vệ, nên sẽ không phát sinh người bị đuổi học.

Ngay khi Hashimoto đến để tán thưởng tôi, thông báo xuống tàu vang lên.

Xem ra kết quả kỳ thi đặc biệt sẽ được công bố ở bên ngoài.

Trên đường cùng nhau xuống tàu, các học sinh xung quanh đều bàn tán rằng kỳ thi lần này rất gian khổ, thực sự là vậy sao? So với kỳ thi đặc biệt lần trước, lần này quả thực tồn tại sự giam hãm trong thời gian dài, cùng sự biến động điểm lớp nhất định. Dù có sự tồn tại của điểm bảo vệ, nhưng đúng là vẫn phải chọn ra người bị đuổi học. So sánh ra thì, kỳ thi lần này quả thực khắc nghiệt hơn.

Chúng tôi xuống đến bến tàu, được chỉ thị chọn tùy ý một chai trong số những chai nước nhựa có dán vài loại nhãn mác khác nhau được xếp sẵn, nhưng loại nào cũng là nước và vị cũng y hệt nhau, nên tôi cầm đại một chai rồi đi xuống bãi biển. Có vẻ cũng không cần phải xếp hàng theo lớp, các giáo viên bảo chúng tôi tự tìm chỗ thích hợp để chờ đợi.

Tôi đảo mắt tìm kiếm Hiyori, người mà tôi chưa gặp mặt lần nào trong suốt kỳ thi trên đảo hoang lần này.

Từ xa, tôi nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện với Kaneda cùng lớp.

Cô ấy không có vẻ gì là bị thương hay sức khỏe không tốt, trông có vẻ rất phấn chấn.

Tôi có nên qua bắt chuyện không nhỉ?

Trong lúc đang do dự, Yoshida phát hiện ra tôi và Hashimoto nên chạy lại gần. Cậu ta bá vai chúng tôi, nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ chúc mừng mọi người giành được hạng hai.

Tôi không thể rời đi, đành cùng hai người họ giết thời gian chờ đợi.

Có thể nhìn thấy các giáo viên đang tất bật chuẩn bị gì đó.

Nếu chỉ đơn thuần là công bố kết quả kỳ thi đặc biệt, thì bầu không khí này quá mức nặng nề.

Điều bất thường không nằm ở tình hình các lớp, mà là ở các giáo viên.

Ngay cả Hoshinomiya-sensei, người lẽ ra đang phải cố kìm nén niềm vui sướng, cũng hoàn toàn không hề thả lỏng chút nào.

Quả nhiên có điều gì đó không ổn.

Hashimoto và Yoshida ban đầu chưa nhận ra bầu không khí này, giờ cũng đã bắt được sự thiếu tự nhiên đó.

Rất nhiều thùng carton mới được chuyển đến vẫn hoàn toàn chưa được mở ra.

“Cứ có cảm giác, dự cảm chẳng lành chút nào, đúng không?”

”…Khéo thật đấy, Hashimoto, tôi cũng đang định nói câu y hệt vậy.”

Cả Yoshida và Hashimoto đều đã nhận ra sự bất thường này, và ý thức được rằng có một thứ gì đó mới mẻ sắp bắt đầu.

Không lâu sau, nhóm Yamamura với vẻ mệt mỏi rã rời được giáo viên đưa về Bộ chỉ huy, sau khi đón những người sống sót cuối cùng, họ lập tức bị gọi ra bãi biển mà không có lấy nửa phút nghỉ ngơi.

Giữa những học sinh bị loại ngay từ đầu và những người sống sót đến cuối cùng có sự chênh lệch rõ rệt về tình trạng sức khỏe và thể lực, thế nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ sự quan tâm nào từ phía nhà trường.

Hay nói cách khác, ngay cả điều này cũng nằm trong sự sắp đặt của họ?

Dưới ánh nhìn chăm chú của các học sinh, Mashima-sensei cầm chiếc loa phóng thanh lên, đưa sát vào miệng.

“Kỳ thi đặc biệt Trò chơi Sinh tồn trên Đảo hoang, đến đây là kết thúc—”

Đáng lẽ tiếp theo sẽ là phần công bố kết quả.

Thế nhưng, lời phát biểu tiếp theo lại trở thành sự thật minh chứng cho những dự cảm chẳng lành của các học sinh trước đó.

“Bây giờ, sẽ bắt đầu tiến hành kỳ thi đặc biệt trên Đảo hoang.”

Đó là tiếng kèn hiệu báo hiệu một trận chiến hoàn toàn mới bắt đầu.

Hoàn toàn khác biệt với trò chơi sinh tồn mang tính chất giải trí mở rộng và hình phạt “khoan hồng” trước đó.

Để đánh giá xem học sinh có đủ tư cách tốt nghiệp hay không, trận chiến của sự “Tin tưởng” và “Phản bội” nhằm mục đích sàng lọc học sinh, chính thức vén màn tại đây.