Chapter 4
Chương 4: “Tìm kiếm tri thức”
Section titled “Chương 4: “Tìm kiếm tri thức””Sáng ngày hôm sau khi thông báo kỳ thi.
Từ hôm đó, một tuần được gọi là thời gian thi — hay đúng hơn là thời gian chuẩn bị thi — đã bắt đầu. Tuy nhiên, tôi không định làm điều gì đặc biệt.
Buổi sáng thức dậy đi học, chăm chú nghe giảng trong giờ học, sau khi tan trường thì tự do hoạt động, rồi chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Tôi đã truyền đạt một chỉ thị đến các bạn cùng lớp, ngoài ra thì tất cả đều tự do.
Cứ làm như bình thường là được, nếu muốn học thêm cũng không sao, hoàn toàn tùy vào bản thân mỗi người.
Hiện giờ đi học có hơi sớm, nhưng vì cũng chẳng có việc gì, để duy trì thói quen học vào buổi sáng, tôi tắt TV, xỏ giày vào và chuẩn bị ra ngoài.
Thang máy đến, bên trong có 5 nữ sinh và 1 nam sinh.
Buổi sáng trước giờ đi học thường rất đông đúc, chuyện này cũng không có gì lạ.
Xét từ góc độ sức chứa tối đa thì vẫn còn có thể lên được, trong số những cô gái trong thang máy có ba người tôi nhận ra là học sinh lớp A: Shinohara, Matsushita và Inogashira — người đang dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua tôi.
Cố chen vào cũng chẳng hay ho gì, thôi thì đợi chuyến sau vậy.
Tuy có thể đi cầu thang bộ, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định đợi thang máy kế tiếp.
Lần này bên trong chỉ có ba nữ sinh, còn khá nhiều chỗ trống.
Thế nhưng, chân tôi đột nhiên trở nên nặng nề, trong chốc lát tôi do dự không biết có nên vào hay không. Nhưng không gian vẫn rất thoải mái, nếu không vào thì lại quá gượng gạo. Nghĩ vậy, tôi bước vào thang máy.
Tôi quay người lại đối diện với cửa thang máy, chẳng bao lâu thì đến tầng một.
Vì là người lên cuối cùng nên tôi là người bước ra đầu tiên. Mới bước vài bước thì tôi dừng lại.
Hai nữ sinh phía sau nhanh chóng vượt qua tôi.
”…Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun”
Một cô gái còn lại cất tiếng nhẹ nhàng từ phía sau, giọng nói mang theo sự ân cần như thể không muốn làm tôi giật mình. Tôi tình cờ gặp Hiyori trong thang máy. Kể từ khi tôi chuyển sang lớp C, chúng tôi đã nhiều lần chạm mặt, nhiều lần ánh mắt giao nhau, nhưng lại chưa từng trò chuyện tử tế với nhau một lần nào.
“Chào buổi sáng.”
“Cậu… dạo này vẫn ổn chứ?”
“Vẫn như mọi khi thôi.”
Những lời đối thoại ngắn ngủi, khiến tôi bối rối không biết làm sao để kết nối thành một mạch chuyện.
Nếu có thể tình cờ gặp lại ở thư viện, tôi sẽ xin lỗi vì chuyện chuyển lớp trước tiên, rồi sau đó nói chuyện về sách… tôi đã tưởng tượng ra vô số lần cảnh đó trong đầu mình. Thế nhưng, có lẽ vì lần này là một cuộc gặp bất ngờ, nên những lời tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng lại chẳng thốt ra nổi lấy một câu.
Không đúng, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Trong một vòng tròn sinh hoạt nhỏ hẹp thế này, việc hai người tình cờ chạm mặt như hôm nay là điều hoàn toàn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, kể cả hôm qua hay hôm kia. Tôi lẽ ra nên lường trước khả năng này mới phải.
— Thế nhưng vẫn không thể nói thành lời, đó là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Mang theo cảm giác chưa từng trải qua ấy, chúng tôi bắt đầu bước đi.
Tôi thầm mong rằng, chỉ với vài phút ngắn ngủi trên đường đến trường, chúng tôi có thể tự nhiên bắt chuyện với nhau.
Thế nhưng, đời không như mơ. Trong lúc chúng tôi đang im lặng chờ một cơ hội để mở lời, và cùng nhau bước ra ngoài…
Cách khu ký túc xá không xa, có một nhóm ba người đang dõi mắt nhìn vào sảnh như đang đợi ai đó. Hashimoto, Morishita và Shiraishi. Trông họ như đang nhắm đến tôi, và Hashimoto là người đầu tiên bước tới.
“Yo, chào buổi sáng. Shiina cũng đến sớm nhỉ.”
Hashimoto vẫn như mọi khi, thong dong bước tới và chào hỏi một cách hời hợt.
“Tôi có một vài việc liên quan đến lớp cần xác nhận với cậu trước khi vào học.”
Tuy rằng tôi luôn hoan nghênh các bạn cùng lớp C chủ động bắt chuyện với mình, nhưng thời điểm hiện tại thì hơi không thuận lợi. Không biết là Hiyori đang để tâm đến tôi hay đơn giản là cô ấy vốn đã định giữ khoảng cách. Sau khi chào ba người còn lại, cô ấy lặng lẽ rời đi một mình.
“Làm phiền hai người đang thân mật rồi à? Xin lỗi nha.”
Tuy ngoài mặt thì tỏ ra xin lỗi, nhưng nhìn cách cậu ta viện cớ để đuổi một người ngoài lớp đi thì đủ thấy, đó rõ ràng là lời nói có tính toán kỹ lưỡng.
“Không sao đâu.”
Nếu muốn nói chuyện nghiêm túc với Hiyori, thì vẫn nên làm theo kế hoạch ban đầu ở thư viện.
Đây là việc đã được quyết định từ lâu. Dù trước giờ tôi vẫn luôn trì hoãn, nhưng sau những gì xảy ra hôm nay, có lẽ tôi cũng nên thực sự “chuộc lỗi”.
“Không ngờ đấy, Ayanokouji Kiyotaka. Ngay cả Shiina Hiyori mà cậu cũng không tha.”
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Tôi chỉ buột miệng thôi, còn sự thật thế nào thì tôi đâu có biết.”
“Gần gũi với nhiều cô gái dễ thương thì có gì là xấu chứ. Nói mới nhớ, cậu để mắt đến Shiina-san thì phải khen là mắt thẩm mỹ cao đấy. Tớ đánh giá gu của cậu rất ổn nhé.”
Ánh mắt Shiraishi dõi theo bóng lưng Hiyori đang rời đi, lấp lánh sáng. Điều đó khiến tôi phần nào nhớ lại cuộc trò chuyện với Shimazaki và Yoshida mấy hôm trước.
Dù sao thì cứ tiếp tục kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này cũng chẳng được gì, tôi thúc giục Hashimoto đi vào vấn đề chính.
“Tôi muốn xác nhận lại phương hướng đặc biệt cho kỳ thi cậu gửi hôm qua.”
“Tớ cũng rất quan tâm. Thấy Hashimoto-kun đang đợi cậu, nên quyết định đến nghe cùng luôn.”
“Còn Morishita thì sao? Không ngờ cậu cũng hứng thú với chuyện này…”
“Tôi đơn giản chỉ đến để hóng chuyện thôi.”
Cô ấy dứt khoát thừa nhận mình chỉ là người đến hóng chuyện.
“Tối qua cậu đã gửi chỉ thị vào nhóm chat rồi còn gì. Sau khi đọc tin nhắn đó, nghĩ đến việc cậu cuối cùng cũng hành động như một thủ lĩnh, tôi xúc động đến nỗi nước mắt giàn giụa đấy.”
Nội dung ghi trong nhóm chat là, tôi cho rằng kỳ thi đặc biệt lần này có khả năng cao sẽ kiểm tra thái độ sống của chúng ta. Các hành vi thường ngày, cộng thêm việc đề nghị những bạn học có khả năng tự chủ kém vào cuối tuần nên giảm bớt việc ra ngoài, v.v. Tôi đã đưa ra những chỉ thị chi tiết.
“Dưới sự chỉ đạo của cậu, vận hành lớp học chắc chắn sẽ gọn gàng hơn nhiều so với tưởng tượng. Thời của Sakayanagi rắc rối lắm. Shiraishi, cậu thấy đúng không?”
Hashimoto muốn mở lời mong được đồng tình, nhưng lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán.
“Tớ thì lại đánh giá rất cao người tiền nhiệm Sakayanagi-san. Đúng là khi cô ấy còn ở đây, chúng ta không được phép tự ý quyết định, nhưng cũng nhờ vậy mà suốt năm hai, chúng ta chưa từng tụt khỏi lớp A – đó là sự thật không thể phủ nhận.”
Trên thực tế, nếu không có sự tồn tại của một “dị nhân” như tôi, thì chỉ cần vận hành hợp lý, giữ vững vị trí lớp A đến khi tốt nghiệp là chuyện gần như chắc chắn.
“Tôi cũng đồng ý với lời Shiraishi Asuka vừa nói. Phải nói là, Hashimoto Masayoshi, cậu ở bên cô ấy lâu như vậy, thế mà vẫn phủ nhận sạch trơn như thế thì đúng là kỳ lạ.”
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng thế… Chính vì làm việc dưới trướng cô ấy tôi mới khổ không để đâu cho hết, nên giờ chỉ muốn than phiền chút thôi mà. Với lại nếu không phải Sakayanagi bày đủ trò, thì chúng ta đâu có tụt xuống lớp C – đó cũng là trách nhiệm của cô ta chứ.”
Hashimoto thể hiện thái độ như thể bản thân không có chút sai lầm nào.
“Tôi thì không nghĩ vậy đâu, cậu có muốn tôi kể chi tiết lý do không, Hashimoto Masayoshi?”
”… Thôi bỏ đi. Nghe cậu nói nhảm thì tôi còn thấy mệt hơn.”
“Cứ vùng vẫy hết sức đi, đồ phản bội, Hashimoto THE Masayoshi.”
“‘THE’ là có ý gì hả? THE!?”
Nghe thấy cách gọi chưa từng có, Hashimoto liền phản ứng như một diễn viên hài.
“Ara, kẻ phản bội là có ý gì vậy?”
“Đừng bận tâm, cứ xem như Morishita đang nói mấy thứ ngớ ngẩn như mọi khi là được. Chúng ta nên quay lại chuyện chính thì hơn.”
Hashimoto kéo đề tài vừa trệch hướng trở về đúng hướng. Ngay khi định quay lại chuyện kỳ thi, thì Kondou và Komiya từ lớp của Ryuuen bước vào từ sảnh, như thể đã canh đúng thời điểm.
“Lãnh đạo mới cùng với đồng bọn à. Mới sáng ra mà đã mưu tính chuyện gì rồi?”
Kondou đảo mắt nhìn chúng tôi một lượt, rồi bắt đầu đi vòng quanh như thể đang dò xét.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Kondou. Dạo này hoàn toàn giữ khoảng cách với lớp bọn tôi rồi nhỉ.”
“Tình hình bây giờ khác rồi. Giờ chúng tôi là lớp B, còn các cậu là lớp C. Chúng tôi chỉ cảnh giác với các lớp trên thôi.”
Miệng thì nói không xem chúng tôi là đối thủ, nhưng hành vi thì lại thể hiện rõ ý đồ tiếp cận. Bằng chứng là chất giọng cậu ta không giấu nổi vẻ căng thẳng.
“Vậy thì hôm nay đừng làm gì cả, thế chẳng phải ổn hơn sao?”
“Nếu không thỉnh thoảng đi lại một chút, tôi sẽ cô đơn lắm.”
Gần đây, những lúc Ryuuen đến lớp chúng tôi cũng là như vậy. Morishita, người vốn luôn ồn ào, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn một cách bất thường như một con mèo. Bây giờ cũng đang đứng yên tại chỗ như một khúc gỗ.
“Nếu có đề tài gì thú vị thì tôi cũng muốn nghe lắm.”
“Không may là tôi đang đau đầu vì hôm nay lại là một ngày nhàm chán đây.”
Để giải mã quy tắc của kỳ thi, có thể khẳng định rằng Ryuuen đang cử Kondou và những người khác đi dò hỏi khắp nơi. Dù chỉ là chút manh mối, họ cũng muốn nắm được. Hoặc cũng có thể, giống như tôi, cậu ta đã phần nào nắm được quy tắc và đang cho người đi do thám tình hình.
Sau đó, Kondou cứ đi theo chúng tôi từ khu giảng đường cho đến tận lớp học. Không lên tiếng, không ra tay, chỉ đơn thuần tỏa ra áp lực vô hình.
Sau giờ tan học, khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi lớp thì Hashimoto tiến đến bắt chuyện.
“Cậu hôm nay không có lịch gì chứ? Nói tiếp chuyện hồi sáng với tôi chút đi.”
“Xin lỗi nhé, tôi còn có việc sau đó, cho phép tôi từ chối. Dù có vì thế mà bị tổn thương thì cũng đừng có khóc đấy nhé.”
Morishita, đang ngồi sau lưng tôi, thẳng thừng từ chối lời mời của Hashimoto.
“Ai mời cô chứ? Tôi mời là Ayanokouji, Ayanokouji cơ mà.”
Tôi đã lường trước được tình huống này từ lúc bị gián đoạn buổi trò chuyện sáng nay. Nếu thế này thì kế hoạch đến thư viện có lẽ phải hoãn lại.
Có nên từ chối cậu ta và ưu tiên gặp Hiyori không nhỉ?
Không… Giờ đã bước vào thời kỳ kỳ thi rồi.
Vì sự vận hành lành mạnh của lớp, chuyện riêng tư như đến thư viện nên tạm gác lại. Sau khi cuộc thảo luận bên này kết thúc, biết đâu vẫn có thể gặp được.
“Đổi chỗ khác đi.”
“Cũng được thôi, dù sao thì phía sau Ayanokouji cũng đang dính theo một bóng ma phiền phức kìa.”
Hashimoto vừa nói vừa nhanh chóng đứng dậy đi ra hành lang.
Shiraishi, người hồi sáng vẫn còn ở đây, giờ đang nói chuyện gì đó với một cô gái tên là Nakajima. Có vẻ cô ấy đã để ý đến tình hình bên này, nhưng rồi hai người nhanh chóng rời khỏi lớp cùng nhau.
“Quán cà phê ở Keyaki Mall thì sao?”
Không có lý do gì để từ chối cả. Khi tôi đang định gật đầu—
“Hashimoto Masayoshi bao trọn nhé?”
“Bao hay không cũng chẳng quan trọng… mà khoan, cô đi theo làm gì?”
“Vì đã bị gọi là bóng ma sau lưng, nên tôi sẽ thực hiện trách nhiệm của một linh hồn! Vì danh dự của bóng ma!”
Việc linh hồn có tồn tại hay không, và chuyện có cần bảo vệ danh dự cho nó không, tôi tạm thời không bàn. Rốt cuộc, Morishita vẫn muốn cùng chúng tôi bàn lại chuyện hồi sáng.
“Chịu rồi. Định bám theo tôi đến tận đâu nữa đây?”
“Đây là con đường cần thiết để điều hành lớp một cách lành mạnh mà. Yên tâm, tôi sẽ không gọi món đắt tiền đâu. Tôi là một cô gái dịu dàng cả với ví tiền đấy.”
“Ai bảo là tôi sẽ mời cô?”
“Mời Ayanokouji Kiyotaka mà không mời tôi? Đây chẳng phải là… phân biệt đối xử với phụ nữ sao?”
Với vẻ mặt ngơ ngác không biết có phải thật không, Morishita mở to mắt thì thầm một câu.
“Tôi sẽ lên mạng kêu gọi hội chị em đứng lên chống lại cậu.”
Cô ấy bất ngờ rút điện thoại ra, ngón tay lướt lia lịa.
“Trời ạ, tôi chịu thua rồi. Đi với cô thì chẳng thể nói chuyện nghiêm túc nổi.”
“Nếu muốn tiếp tục bàn chuyện nghiêm túc thì việc mời tôi một ly trà có là gì? Chỉ cần cậu mời là mọi thứ suôn sẻ ngay, đơn giản thế mà.”
“Phiền thật. Được rồi, tôi mời, được chưa? Nhưng đổi lại, khi bàn chuyện nghiêm túc thì làm ơn giữ im lặng giúp tôi, được chứ?”
Có vẻ đây chính là câu cô ấy chờ đợi, Morishita khẽ gật đầu và im lặng. Sau đó, cô dùng ngón cái và ngón trỏ tay trái kéo ngang môi như thể kéo khóa miệng vậy. Chắc là muốn nói mình sẽ im lặng đấy nhỉ.
Xác nhận rằng cô ấy đã yên lặng, Hashimoto vừa đi về phía trước vừa nhìn tôi, bắt đầu lên tiếng.
“Hôm qua tôi đã đi do thám các lớp khác rồi.”
“Có thu hoạch gì không?”
“Đáng tiếc là chẳng có thu hoạch gì ra hồn. Một kỳ thi không giải thích quy tắc thì cũng khó mà hành động ngay được, tôi thấy vậy cũng hợp lý thôi. Ba lớp còn lại chẳng có động tĩnh gì cả, đúng hơn là vẫn như thường lệ.”
Đây không phải là trọng tâm, Hashimoto chỉ nhắc nhẹ một câu rồi tiếp tục nói.
“Chỉ thị mà cậu đưa ra cho bọn tôi hôm qua, cậu cũng đã nói với Ichinose rồi nhỉ?”
“Tất nhiên. Giữa các đồng minh thì việc trao đổi thông tin là điều cần thiết mà.”
“Vậy à, mà, nếu lớp D hiện tại có thể tấn công các lớp trên thì cũng là một chuyện tốt cho chúng ta. Nếu chúng ta có thể trở lại vị trí thứ nhất, còn lớp Ichinose giành được vị trí thứ hai thì không còn gì tốt hơn.”
Hashimoto không phải là hoàn toàn không có bất mãn. Có lẽ cậu ta chỉ xác nhận lại để phòng hờ thôi.
“Nếu kỳ thi diễn ra đúng như dự đoán của tôi, thì khả năng lớp của Ryuuen thua là rất lớn. Lớp Horikita cũng vậy, nếu lơ là mà biết quy tắc chậm hơn người khác một bước thôi thì cũng không thể cứu vãn được. Dù kỳ thi có theo quy tắc khác đi nữa, trong lĩnh vực học thuật thì chúng ta sẽ không thua đâu. Cậu cũng đã nghĩ đến điều đó rồi đúng không?”
“Khinh địch là sẽ bại trận. Hơn nữa, Horikita cũng không phải kẻ ngốc. Cái khả năng liên quan đến thái độ sinh hoạt học đường mà tôi đã nói, chắc là hôm qua cô ấy cũng đã nhận ra rồi.”
Tôi tự tin nói ra điều đó, và Hashimoto liền dừng bước trong chốc lát rồi quay đầu lại nhìn tôi.
“Hả? Thật vậy sao?”
Sau khi nhận ra rằng tôi không đùa, cậu ta lại quay đầu lại và tiếp tục đi về phía trước.
“Sao cậu lại khẳng định họ đã biết rồi?”
“Để cả lớp đồng lòng đoàn kết thì đâu phải chuyện dễ dàng gì.”
Tôi chỉ nói như vậy, Hashimoto như nhận ra điều gì đó liền huýt sáo một tiếng.
“Là đã tìm được một trinh sát giỏi, hay là có gián điệp đang ẩn náu trong lớp họ đây—dù là trường hợp nào, nếu mọi việc tiến triển tốt thì vẫn ổn thôi.”
Vốn dĩ, một Hashimoto tò mò về tiến triển của sự việc đáng lẽ đã phải hỏi thêm, như kiểu “Có phải là Yamamura không?” chẳng hạn. Nhưng cậu ta lại không làm vậy. Cậu ta hiểu rằng nếu tự tiện điều tra quá sâu, thì đánh giá từ phía tôi sẽ giảm sút—và đó tuyệt đối không phải là một chiến lược khôn ngoan. Bản năng của Hashimoto đã nắm rõ điều đó.
Ba người cùng đến trước quán cà phê trong Keyaki Mall. Ở cửa tiệm, một cô gái đang nhẹ nhàng vẫy tay về phía chúng tôi. Tôi và Hashimoto liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng bước tới gần cô ấy.
“Tớ cũng muốn tham gia thảo luận với mọi người.”
Người lên tiếng là Shiraishi, vốn trước đó đã rời lớp cùng Nakajima.
“Nakajima đâu rồi?”
“Tớ chỉ nói chuyện phiếm với cô ấy một chút thôi, sau đó thì tách ra. Mà cậu biết rõ chuyện tớ đi với Nakajima-san quá nhỉ?”
“Bình thường cậu ấy cứ đứng từ xa mà dùng ánh mắt dán chặt để dõi theo Shiraishi Asuka. Đó chính là tuyệt kỹ của Ayanokouji Kiyotaka mà, đúng không?”
Morishita vừa bộp một cái vỗ vào vai tôi, vừa giơ ngón cái ra.
“Đừng có nói người ta như biến thái vậy chứ.”
“Sợ bị ghét à? Dù gì thì cậu cũng đã bị tất cả các bạn học trong lớp cũ ghét rồi mà.”
“Này này, Morishita, dù là sự thật thì cũng đừng nói ra chứ. Mà giờ thì cậu vẫn còn chúng tôi bên cạnh. Mà, cái cảm giác muốn dõi theo Shiraishi, là đàn ông thì tôi cũng hiểu được.”
Vừa nói Hashimoto vừa bộp một cái vỗ vào vai còn lại của tôi, cũng giơ ngón cái lên.
“Dù Ayanokouji Kiyotaka có cái bản chất như vậy, nhưng xin cậu đừng ghét cậu ta nhé.”
Bằng cách nào đó, Morishita đang cố ý dẫn dắt để tôi bị người ta ghét bỏ. Giờ có nói rằng bản thân chỉ đang cố nắm bắt tình hình chung của cả lớp thì cũng chỉ bị xem là ngụy biện thôi.
“À mà, tớ thì lại thấy rất vui đấy. Được người mình thích chú ý đến, cảm giác thật vinh dự không gì sánh được.”
“Thật à? Chúc mừng nhé, Ayanokouji. Cơ hội đến rồi đấy.”
Có lẽ đây là lần đầu tôi nghe Shiraishi trả lời kiểu như vậy. Hashimoto cũng đùa đùa theo phụ họa. Với tôi thì, dù đáp lại bên nào cũng khó xử, nên cứ im lặng chờ câu chuyện trôi qua thì hơn.
“Cậu hiểu mà nhỉ, Morishita?”
“Giữ yên lặng trong lúc thảo luận, yên tâm đi. Cậu chỉ cần đãi bọn tôi là được rồi.”
Từ ba người, nhóm chúng tôi đã thành bốn người. Sau khi gọi món xong, chúng tôi tìm chỗ ngồi trống và ngồi xuống.
Chỗ ngồi của mỗi người đều có thể gọi là “chỗ cũ quen thuộc”.
Thật kỳ lạ, con người thường có xu hướng hình thành thói quen một cách tự nhiên, giống như hiệu ứng phụ thuộc vào đường đi.
Có cảm giác yên tâm khi đến một nơi quen thuộc. Góc nhìn từ chỗ ngồi, hướng ánh sáng, khoảng cách với bàn bên cạnh—những yếu tố nhỏ như vậy lại quyết định chỗ mình chọn.
Không chỉ là lý do vật lý, mà còn chịu ảnh hưởng bởi các mẫu ký ức. Nếu đã từng trải qua thời gian thoải mái cùng người bạn cùng bàn—lúc thì có câu chuyện vui, lúc lại có những ý tưởng hay—thì những yếu tố tích cực như vậy cũng không thể bỏ qua. Ngược lại, nếu chỗ ngồi đó gợi nhớ kỷ niệm khó chịu thì ai cũng sẽ muốn tránh.
Suy luận tâm lý hợp lý. Việc tôi dần kéo gần khoảng cách với Hashimoto và Morishita cũng nằm trong tính toán.
Dù sự xuất hiện bất ngờ của Shiraishi sẽ mang lại tác động tích cực hay tiêu cực thì vẫn chưa rõ, nhưng tôi có ấn tượng cô ấy là người rất biết cách hòa nhập vào tập thể.
“Không ngờ lại gọi món đắt thế này. Rõ ràng biết tôi đang thiếu thốn tiền bạc mà vẫn ngang nhiên gọi món giá trên trời…”
Để đổi lấy sự yên lặng trong lúc thảo luận, Hashimoto đã đãi Morishita một phần đá bào dâu tây mới ra mắt.
Chỉ cần nhìn sơ cũng thấy ít nhất có năm quả dâu lớn. Cỡ này thì một phần cà phê cũng đã dao động từ 500 đến 800 điểm, thêm phần đá bào dâu chắc cũng phải đến 1300 điểm.
“Mẹ tôi từng dạy rằng, nếu ai đó đãi thì cứ mạnh dạn nhận lấy. Tôi chỉ đang làm đúng theo lời mẹ dạy thôi mà.”
Một lời nói khiến người khác không tài nào phân biệt được thật hay giả. Nhưng nhìn biểu cảm dửng dưng của cô ấy, có lẽ là đang nói dối nhỉ.
“Vốn dĩ tôi còn định nghe theo bản năng mà gọi một ly latte cơ… Haizz.”
Morishita lại lẩm bẩm với vẻ miễn cưỡng, sau đó ủ rũ cắm ống hút vào ly đá bào dâu tây.
“Vậy thì gọi đi chứ.”
Tôi liếc nhìn hai người đang đối đáp qua lại, rồi uống một ngụm lớn cà phê trong tay, như để làm ấm giọng chuẩn bị cho cuộc trò chuyện với Hashimoto sau đó.
“Vậy thì, giờ vào chuyện chính thôi.”
Nghe tôi nói thế, Morishita làm động tác như kéo khóa miệng từ phải sang trái.
Ý bảo sẽ câm lặng hoàn toàn, hãy yên tâm.
“Tuy nói có động lực là điều tốt, nhưng nói thật là lần này tôi không có ý định cố chấp vào chuyện thắng thua.”
Cả ba người đều nhìn về phía tôi, tôi nhẹ nhàng bắt đầu câu chuyện.
“Ý cậu là gì?”
Hashimoto — hay đúng hơn là hầu như toàn bộ học sinh — đều xem việc cố gắng thắng các kỳ thi đặc biệt là điều đương nhiên.
Nên phản ứng bất ngờ khi nghe tôi nói không bận tâm đến thắng thua cũng là điều dễ hiểu.
“Những kỳ thi trước cũng vậy. Mức dao động điểm lớp không quá lớn đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường, không đủ tạo ra ảnh hưởng quá lớn. Số điểm có thể kiếm được cũng chỉ khoảng một nửa so với lần trước.”
“Ý cậu là dù kỳ thi này lẽ ra có thể thắng mà lại thua thì cũng chẳng sao cả à? Nhưng ngay cả vậy, sao lại không bận tâm thắng thua?”
Chỉ cần có một tia cơ hội là sẽ nỗ lực vươn lên — lòng tham là như vậy.
Lời tôi nói ra là để phá bỏ nhận thức ấy, nên khiến Hashimoto cảm thấy phản cảm cũng phải thôi.
Nhưng tôi không định dốc toàn lực cho kỳ thi lần này.
“Nói là không bận tâm thắng thua cũng được, nhưng đúng hơn là không thể bận tâm thì chính xác hơn.”
Cách dùng từ hơi khác biệt đó dường như trùng với suy nghĩ của Shiraishi, cô ấy mỉm cười khẽ gật đầu.
“Tớ hiểu rồi. Ý Ayanokouji-kun muốn truyền đạt cho bọn tớ chính là — câu trả lời gần như đúng nhất chính là bản thân nội dung đó.”
Kỳ thi lần này không thông báo cho chúng tôi quy tắc cụ thể. Vì vậy, tất cả học sinh năm ba chỉ có thể trải qua một tuần bằng cách phỏng đoán một vài khả năng có thể xảy ra.
Thông thường, nếu là dạng bài kiểm tra viết có liên quan đến năng lực, đúng như Hashimoto nói, học hành chăm chỉ suốt một tuần sẽ giúp tiến gần hơn đến chiến thắng.
Nhưng tôi dự đoán mục tiêu thực sự của kỳ thi lần này là thái độ sống.
“Dù có thể né tránh được các yếu tố bị trừ điểm thì cũng không có cách nào cộng thêm điểm cả. Thế nên chỉ có thể ngồi đợi lớp đối thủ phạm sai lầm thôi. Có muốn tranh thắng cũng vô ích.”
“Lần này không có kiểu quy tắc phân thắng bại rõ ràng như thi học thuật hay thể thao à? Nếu vậy, cậu nói sớm với mọi người có được không? Có khối người đang nỗ lực hết mình để chuẩn bị cho những kỳ thi có thể xảy ra đó.”
“Muốn cố gắng thì cứ để họ cố gắng. Nhưng nếu chưa biết rõ quy tắc thì cũng không cần thiết phải dồn toàn lực vào một hướng làm gì.”
Những lời này với Hashimoto dường như hơi khó tiếp thu, biểu cảm cậu ta có phần cứng ngắc. Còn Morishita thì vẫn giữ im lặng.
Đúng lúc tôi nghĩ chủ đề kỳ thi đặc biệt đã kết thúc, thì bất ngờ Shiraishi lại cất lời…
“Tớ có thể hỏi cậu một câu không? Kỳ thi mà Ayanokouji-kun nói là xoay quanh thái độ sống, khả năng xảy ra chuyện đó là bao nhiêu phần trăm vậy?”
“Ít nhất là trên 90%, tôi suy đoán như thế.”
“Quả thật là cao nhỉ. Vậy thì tôi cũng nên hướng tới phía trước thôi, nếu dự đoán chính xác thì lòng tin của mọi người dành cho Ayanokouji sẽ ngày càng lớn hơn.”
“Cậu dựa vào cơ sở nào để đưa ra phán đoán đó? Nói cho cùng thì, chúng ta cũng không thể xác định được chính xác tuần này là thời gian chuẩn bị hay là thời gian thi. Chính vì vậy mọi người mới suy đoán đủ kiểu về quy tắc. Ayanokouji-kun dường như dựa vào lời của Mashima-sensei là ‘làm đúng bổn phận của học sinh’ để đánh giá. Nhưng chỉ dựa vào một câu nói đó làm cơ sở, tớ cho rằng vẫn hơi mơ hồ.”
Shiraishi muốn biết, ngoài câu nói đó ra, tôi còn dựa vào cơ sở nào để đánh giá khả năng xảy ra là 90%.
“Chỉ dựa vào câu nói của Mashima-sensei, khả năng đó chắc chỉ chưa đến 50% thôi.”
“Vậy, ngoài ra còn phát ngôn nào đáng chú ý khác không? Hay là tôi đã bỏ sót gì đó?”
Hashimoto vừa nói vừa cố gắng nhớ lại lời của Mashima-sensei, rồi xác nhận với Shiraishi và Morishita.
“Tớ không nghĩ ra.”
Shiraishi lắc đầu phủ nhận, Morishita cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu không nói gì.
“Thật ra ngoài câu nói đó ra thì không có gợi ý gì thêm từ phía lớp C cả.”
“Ý cậu là sao?”
“Lần này, điều khiến một số học sinh để ý là câu nói ‘làm đúng bổn phận của học sinh’ của Mashima-sensei.”
“Tôi cũng rất để tâm đến nó. Nhưng mà, vẫn chưa thể nói chắc nó có liên quan đến kỳ thi lần này hay không đúng không?”
“Nếu cảm thấy không chắc chắn thì hãy tìm cách xác minh. Điều tôi chú ý là bước tiếp theo — câu nói đó liệu có ý nghĩa đặc biệt nào không, nếu có, thì tiếp theo là xác nhận xem liệu tất cả các lớp có nhận được thông báo giống nhau không. Nếu trường học đã truyền đạt chỉ thị đó y hệt cho tất cả mọi người, thì tôi tin chắc câu nói đó mang ý nghĩa đặc biệt.”
“Ý cậu là điều tra xem ba giáo viên của các lớp khác đã nói gì — đúng chứ?”
“Đúng vậy. Tôi không rõ Sakagami-sensei đã nói gì. Còn lời của Hoshinomiya-sensei là ‘Chỉ cần các em cứ giữ vững như thường ngày là được’. Còn Chabashira-sensei thì nói ‘Tôi muốn thấy các em đã khác so với hồi mới nhập học’.”
Kết hợp với lời của Mashima-sensei, quy tắc của kỳ thi lần này đã trở nên rất rõ ràng. Ba người ở đây chắc cũng có thể liên tưởng được.
“Nếu chỉ là lời của một người thì rất khó để chắc chắn. Nhưng khi có thêm thông tin từ các lớp khác thì có thể loại bỏ được những suy đoán sai lệch.”
“Đúng thật… Không thể nghĩ ra được quy tắc nào khác ngoài thái độ sống cả.”
Hashimoto vừa cười gượng vừa thở dài.
Lớp Horikita mất toàn bộ điểm số vì thái độ sống tệ hại ngay từ khi nhập học.
Lớp Ichinose dù có bị trừ điểm, nhưng vẫn để lại những thành tích vững chắc.
Và lớp Sakayanagi thì luôn ổn định hơn các lớp khác.
Các giáo viên đã đưa ra lời khuyên phù hợp với hoàn cảnh của từng lớp.
“Nhân tiện, cách tôi thu thập được thông tin từ hai lớp còn lại là bí mật.”
Ít nhất thì Hashimoto và Morishita cũng có thể đoán rằng lời của Hoshinomiya-sensei đến từ lớp Ichinose. Còn thông tin về lớp Horikita, vì có Shiraishi ở đây nên tôi tạm thời chưa định nói ra.
Thông tin về liên minh, chỉ cần công bố khi cần thiết là đủ.
“Thái độ sống được quyết định bởi hành vi thường ngày, không thể chi phối thắng bại. Vì vậy không nên quá bận tâm đến thắng thua — như thế thì cũng hợp lý thôi.”
“Hiểu được là tốt rồi. So với chuyện này thì ba người các cậu nên chuẩn bị sớm cho kỳ thi đặc biệt tiếp theo thì hơn.”
“Lần tới? Ý cậu là kỳ thi đặc biệt lần tới, khả năng là một trận chiến lớn đúng không?”
“Ừ. Dựa vào kỳ thi lần này và lần trước, việc xuất hiện nội dung có rủi ro cũng không phải điều không thể xảy ra.”
“Cậu đang nói đến loại bài thi mà có thể dẫn đến việc bị đuổi học đúng không?”
“Không thể nói là chắc chắn sẽ có. Chỉ có thể nói khả năng ấy không nhỏ, nên nếu có thật thì cũng đừng ngạc nhiên.”
“Tuy không phải kỳ thi nào cũng an toàn, nhưng số lượng kỳ thi thực sự có rủi ro chắc cũng không nhiều đâu nhỉ?”
Hashimoto tỏ ra nghi hoặc, như muốn hỏi: “Có cần cảnh giác đến vậy không?”
“Chuyện đó không nói trước được. Rủi ro bị đuổi học ở năm ba cao hơn bất cứ năm học nào khác, có thể thấy điều đó qua tình hình của các học sinh khóa trên trong hai năm qua.”
Người trả lời là Morishita – cô nàng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
Qua giọng điệu của cô ấy, có vẻ như cô ấy rõ những gì đã xảy ra với thế hệ của Horikita Manabu và Nagumo Miyabi.
“Nghe nói vào thời điểm vừa bắt đầu học kỳ hai năm ngoái, đã có rất nhiều học sinh bị đuổi học phải không?”
“Đúng vậy, có khoảng 15 người bị đuổi học. Nagumo Miyabi là kiểu người rất thích làm theo ý mình mà. Dù đó là trường hợp cực đoan, nhưng để toàn bộ học sinh đều vượt qua năm nay thì chắc là không thể rồi.”
“Nếu mà bị đuổi học vào một thời điểm quan trọng như thế này, thì đúng là cười không nổi thật. Mà nói đi cũng phải nói lại, Morishita nhớ rõ thật đấy.”
“Mấy chuyện này là kiến thức phổ thông đấy, kiến thức phổ thông.”
Mặc dù Hashimoto đã thiết lập khá nhiều mạng lưới thông tin trong khối của mình, nhưng xem ra cậu ta lại không biết nhiều về tình hình các khối khác.
“Mà này, sao tự nhiên cậu lại lên tiếng vậy? Khóa kéo trên miệng của cậu đâu rồi?”
“Hmm? Tôi từng nói là sẽ không nói chuyện à? Nói lúc nào, mấy giờ mấy phút mấy giây, vào vòng quay thứ mấy của Trái Đất nào?”
“Hả? Đừng có phát ngôn mấy câu khó hiểu kiểu đó chứ. Vòng quay thứ mấy của Trái Đất là cái gì vậy?”
“Haizz… Thế hệ trẻ sống ở thời đại này đã quên hết những lời của các vĩ nhân đời trước rồi sao.”
Tôi tự tin là mình đã ghi nhớ kha khá những câu nói nổi tiếng của các bậc vĩ nhân, nhưng không có câu nào giống vậy cả.
Trái Đất mất khoảng 24 giờ để quay một vòng. Chính xác thì đó là đơn vị được đặt ra dựa trên thời gian quay quanh Mặt Trời trong một vòng quỹ đạo – 1 năm tương đương khoảng 365 ngày. Nếu tính luôn cả năm nhuận… Thôi bỏ đi, hoàn toàn là phép tính vô nghĩa.
“Nếu cậu không thể chấp nhận được thì trả lại đồ uống cho tôi cũng được.”
“Trả lại cái gì chứ… chỉ còn cái vỏ rỗng thôi mà.”
Có vẻ trong lúc chúng tôi trò chuyện, Morishita đã ăn sạch phần đá bào dâu rồi.
Chắc cô ấy đã cố gắng ăn thật nhanh để có thể sớm lên tiếng.
Sau đó, tôi đã thu thập thông tin về lớp C, lấy Hashimoto và Shiraishi làm trung tâm.
Dù sao thì, chỉ dựa vào kết quả OAA và điểm thi viết cũng không thể hiểu hết được mọi thông tin cá nhân. Ai thân với ai, ai không hòa hợp với ai v.v…
Mặc dù Hashimoto rất hiểu rõ tình hình trong lớp, nhưng quả nhiên giữa các nữ sinh vẫn tồn tại những điều mà chỉ các cô gái mới cảm nhận được. Cuối cùng, tôi đã thu được vài thông tin hữu ích khiến tôi không khỏi gật đầu.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ trò chuyện vui vẻ tại quán cà phê, đến chiều muộn, quán càng lúc càng đông đúc.
Ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy có lẽ nên kết thúc buổi gặp thì—
“Khỉ thật… Lại là Ayanokouji sao…!”
Tôi quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói, hai người vừa ngồi xuống bàn bên cạnh tỏ ra thất vọng.
Là Ike và Hondou, hai người tôi đã tình cờ gặp vào trưa hôm qua ở căng-tin.
“Thật là có duyên nhỉ.”
Tôi đáp lại như thế, nhưng họ nheo mắt lại đầy khó chịu, thể hiện rõ vẻ không vui.
“Duyên cái gì mà duyên. Đồ phản bội, đừng có làm thân.”
Biểu cảm của họ đầy sự ghét bỏ. Có vẻ như họ cũng định làm như hôm qua ở căng-tin là lập tức đổi chỗ, nhưng do quán đã gần như kín chỗ, cả hai đành bất đắc dĩ ngồi xuống.
Trước phản ứng của hai học sinh lớp A như vậy, Hashimoto liền lên tiếng:
“Dù cho có khác lớp thì rốt cuộc chúng ta vẫn là học sinh cùng học trong một ngôi trường mà, sống chan hòa một chút không được sao? Hay mỗi lần gặp nhau đều phải trút giận thế này?”
“Tao cũng không có ý như vậy… nhưng quả nhiên vẫn thấy tức lắm.”
Ike vừa nhìn Hashimoto bằng ánh mắt căng thẳng, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.
“Có cần phải giận dữ đến mức đó không? Ayanokouji đâu phải chuyển từ lớp C sang lớp A. Việc chuyển lớp cũng không ảnh hưởng gì đến điểm lớp cả, cũng chẳng bắt các cậu trả tiền. Đúng chứ? Các cậu là lớp A vô địch thiên hạ cơ mà?”
Hashimoto ra sức dỗ dành, cố gắng làm dịu cơn cáu giận vô nghĩa của họ.
“Tuy là lớp A thật đấy, nhưng Ayanokouji đã che giấu việc mình học giỏi. Cứ như đã phản bội lớp ngay từ giai đoạn đầu vậy. Hơn nữa mới chuyển lớp đã được điểm tuyệt đối. Chưa từng thấy ai khiêu khích đến mức đó.”
Dù tôi cũng đã có những đóng góp đáng kể trong nửa sau thời gian ở lớp Horikita, nhưng có lẽ trong mắt Ike và những người như cậu ta vẫn còn nhiều điều không vừa ý.
“Còn nữa—”
Có vẻ họ vẫn còn điều không hài lòng. Ánh mắt của Ike rời khỏi Hashimoto và hướng thẳng về phía tôi.
“Tao đã nghe được rất nhiều tin đồn không hay. Dù là Sakura hay Maezono, đều là do mày cố tình sắp đặt để họ bị buộc thôi học. Có lẽ… cả Haruki cũng bị Ayanokouji đuổi học đúng không?”
Những người bạn cũ từng thân thiết. Những cái tên được nhắc đến đều là học sinh rất thân thiết với Ike và Sudou.
“Haruki? Ai vậy?”
Với vẻ mặt ngơ ngác, Hashimoto nghiêng đầu sang bên trái, thể hiện rằng chưa từng nghe qua cái tên đó.
“Là Yamauchi Haruki!”
Ike đập mạnh tay xuống bàn. Cú đập khiến chiếc cốc rung lắc, nhưng may mắn là không bị đổ.
Dù trước đó vẫn còn giữ được sự bình tĩnh dù khó chịu, nhưng lần này có vẻ Ike đã bị đụng trúng “điểm mù” một cách bất ngờ.
“Yamauchi… À đúng rồi đúng rồi, hình như có học sinh đó thật. Xin lỗi xin lỗi. Vì là chuyện lớp khác nên tôi quên sạch mất. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đó là do Sakayanagi làm đấy chứ. Dù sao đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến Ayanokouji cả. Đổ hết trách nhiệm lên đầu Ayanokouji thì quá đáng quá rồi.”
Hashimoto vừa xin lỗi vì đã quên mất, vừa vội vã trấn an cơn giận dữ của đối phương.
“Tao tuyệt đối sẽ không bị đuổi học bởi loại người như mày đâu!”
“Thế nên tôi mới bảo cậu bình tĩnh lại đi mà, Ike. Không cần phải tự mình dựng cờ hiệu lớn như thế đâu. Cãi nhau ở đây thì cũng chẳng có lợi gì cho ai cả.”
Đối mặt với Ike đang quá kích động và không thể giữ bình tĩnh, Hashimoto cũng bắt đầu cuống lên. Dù cậu ấy không quan tâm đến tâm trạng của Ike và nhóm cậu ta, nhưng một cuộc cãi vã như vậy sẽ chẳng đem lại lợi ích gì cho cả lớp.
Horikita chắc chắn đã nói cho họ biết về một trong những khả năng của quy tắc kỳ thi lần này, nhưng liệu họ có thực sự hiểu được không?
Hay là… tất cả chỉ là diễn xuất, như một chiến lược nhằm kéo lùi lớp C lại? Nếu đúng như vậy thì có thể đáng khen. Nhưng nếu thế thì rủi ro thất bại của phía mình cũng sẽ tăng lên tương ứng, nên cũng không hẳn là thông minh gì.
Nếu tiếp tục lớn tiếng, giữ nguyên thái độ như bây giờ, thì dù không muốn cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với nhà trường, chắc chắn sẽ bị trừ điểm.
“Bọn tao… dù có hơi ồn ào một chút, nhưng ít ra thì lớp A vẫn có quyền than thở chứ. Mày đã nhận bao nhiêu mà phản bội lớp vậy hả?”
Xem ra thất bại trong kỳ thi đặc biệt lần trước đã khiến họ rất suy sụp.
Qua loa cho xong chuyện như Hashimoto cũng không khó. Nhưng đối mặt trực diện với cơn phẫn nộ và tiếp nhận nó lại là cách làm tốt hơn.
“Ai mà biết được. Có thể là 20 triệu, cũng có thể là 30 triệu. Đáng tiếc là tôi không định nói con số thật cho cậu biết đâu.”
Quan trọng là phải xử lý lạnh lùng.
Như vậy Ike và nhóm cậu ta sẽ căm ghét tôi một cách không do dự, rồi đem chuyện đó về lớp. Nhờ vậy, họ có thể thống nhất ý chí bằng cách coi tôi là kẻ thù chung.
Hơn nữa, nếu bên này cũng lớn tiếng thì sẽ khiến lớp C gặp bất lợi. Nếu nhà trường có sử dụng camera hoặc cử người ngoài quan sát tình hình này, thì tôi muốn để họ thấy cảnh lớp A khiêu khích và cãi nhau, còn lớp C thì đang cố giải quyết một cách hòa bình.
Dù chưa rõ nhà trường có thể kiểm tra kỹ đến mức đó không, nhưng cho dù kỳ thi này không liên quan đến thái độ sinh hoạt, việc học sinh tuân thủ quy định hàng ngày vẫn là điều quan trọng. Dù điểm lớp liên quan đến thái độ có thể rất nhỏ, nhưng vẫn có thể bị ảnh hưởng.
Những lời mà giáo viên các lớp nói với học sinh lúc trước, có thể được xem như một cơ hội tốt. Giúp học sinh một lần nữa nhận ra tầm quan trọng của việc tuân thủ kỷ luật.
“Sau này đừng có hối hận rồi khóc lóc xin được quay lại lớp bọn tao đấy.”
Sau khi biến sự bất mãn thành lời một lần nữa, hai người họ rời khỏi tôi và quay lại chỗ ngồi, có vẻ tâm trạng cũng dịu xuống đôi chút.
Đối phương vừa mới ngồi xuống, đây là khoảng thời gian cà phê hiếm hoi, tốt nhất là đừng để họ mất vui.
“Chắc đến lúc quay về rồi nhỉ?”
Tôi lên tiếng đề nghị với ba người, rồi cầm ly gần uống hết đứng dậy.
“Phải ha. Những gì cần nói cũng nói xong rồi.”
Sau khi Hashimoto đáp lại, Morishita và Shiraishi cũng đứng dậy theo sau.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Hashimoto quay đầu lại nhìn về phía Ike và nhóm cậu ta.
“Lúc nãy Ike lải nhải oán trách chẳng qua chỉ là xả giận thôi. Dù có đổ hết tội lên Ayanokouji, thực tế là bầu không khí lớp họ vẫn nặng nề, đáng lẽ họ nên sớm thay đổi tư duy mới đúng.”
“Có thể cậu nói đúng, nhưng tốt nhất là đừng truy cứu nữa, Hashimoto-kun. Nếu tớ là học sinh lớp A, chắc giờ tớ cũng ngồi không yên.”
“Cũng có thể. Nhưng mà này, Ayanokouji. Cậu không nhận tiền mà lại không phủ nhận, vậy có ổn không? Giờ thì mấy tin đồn vớ vẩn kiểu đó sẽ lan rộng đấy.”
“Không sao đâu. Dù sao thì cũng đã có những lời đồn như vậy rồi. Dù độ chân thực của tin đồn có tăng thêm một chút, thì tình hình cũng chẳng thay đổi gì.”
“Tức là cậu không quan tâm đến đánh giá của người khác sao. Nhưng mà kéo cả chuyện Yamauchi vào, phải nói là suy nghĩ thật nhảy vọt hay gì đó…”
Trước vẻ ngạc nhiên của Hashimoto, Morishita im lặng đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía tôi.
“Khó mà nói nhỉ. Ai mà biết được người con trai tên là Ayanokouji Kiyotaka này đã làm gì sau lưng đâu. Biết đâu đấy, biết đâu là cậu ta thật sự có nhúng tay vào đấy~”
“Dù thế nào thì cũng không đến mức đó đâu. Nhưng mà nếu thật sự là vậy, thì Ayanokouji đúng là một kẻ máu lạnh. Là đồng minh thì càng mạnh càng tốt mà.”
Dù mọi chuyện có diễn ra thế nào đi nữa, Hashimoto vẫn có xu hướng nhìn nhận tích cực.
“Nếu đánh giá tôi quá cao, sau này có khi sẽ thấy hụt hẫng đấy.”
“Tôi sẽ đánh giá cậu còn cao hơn nữa.”
Tôi định nói vậy để phòng hờ, nhưng xem ra Hashimoto không định làm theo ý tôi rồi.
Rời khỏi Keyaki Mall đã là hơn 5 giờ chiều.
Tuy bầu trời vẫn còn xanh, nhưng hoàng hôn cũng đang dần buông xuống.
“Xin lỗi, tôi phải ghé qua một chỗ rồi mới về.”
“Ghé qua? Đi đâu cơ? Rõ ràng là tôi còn muốn về cùng cậu nữa mà.”
Hashimoto hỏi với giọng lười nhác. Có vẻ cậu ta thật sự muốn về ký túc xá cùng tôi.
“Trường học. Tôi muốn ghé qua thư viện một chút.”
“À, Shiina hả. Mà này, sáng nay hình như tôi làm phiền lúc hai người đang nói chuyện thì phải.”
Lấy lý do là có việc riêng, nếu đã như vậy thì cũng chẳng thể đòi hỏi gì thêm. Biểu cảm của Hashimoto như thể đang ngầm nói điều đó.
“Vậy thì hôm nay tôi đành tiễn cậu một đoạn vậy. Đi thôi, Morishita, Shiraishi.”
“Ghét ghê. Tại sao lại phải đi về cùng Hashimoto Masayoshi chứ?”
“Đâu ai nói là phải nắm tay đâu nhỉ? Cậu tưởng tượng phong phú quá rồi đó.”
“Dù không cần nắm tay thì tôi cũng không muốn đi cùng cậu. Tôi sẽ dạo thêm vài vòng ở Keyaki Mall rồi mới về. Tạm biệt.”
Nói rồi Morishita xoay người một vòng thật duyên dáng rồi quay lưng bước về phía trung tâm mua sắm.
“Có vẻ như mức độ bị Morishita ghét của cậu vượt quá tưởng tượng rồi đấy, Hashimoto.”
“Không sao cả, bị cô ta ghét cũng chẳng ảnh hưởng gì. Vậy, Shiraishi, chúng ta cùng—”
“Tớ cũng có việc phải ghé qua một chỗ trước khi về. Hẹn lần sau nhé, Hashimoto-kun.”
“Uwaa… Vậy à. Tiếc thật đấy.”
Lúc bị Morishita từ chối thì Hashimoto chẳng mảy may để tâm, nhưng bị Shiraishi từ chối thì có vẻ nằm ngoài dự đoán, nên cậu ta đành rũ vai quay đi trong tiếc nuối.
“Có thể đi cùng cậu một đoạn được không, Ayanokouji-kun?”
“Cậu cũng định đến trường à?”
“Không, tớ chỉ muốn trò chuyện thêm một chút với Ayanokouji-kun thôi.”
“Tôi á? So với Hashimoto thì nói chuyện với tôi chẳng thú vị chút nào đâu.”
“Cậu khiêm tốn quá rồi đấy. Ayanokouji-kun là người rất thú vị mà.”
Dù được khen nhưng tôi lại chẳng cảm thấy vui cho lắm. Tuy vậy, câu nói đó dù có là lời xã giao thì cũng không mang ác ý.
Shiraishi bước đến bên cạnh tôi, hai chúng tôi sóng bước hướng về phía trường học.
Với nhịp đi thế này, chắc chỉ vài phút là tới cổng trường.
“Nghĩ lại thì, đây là lần thứ hai chúng ta đi riêng với nhau thế này.”
Lần đầu là vào ngày thứ hai sau khi tôi chuyển sang lớp C. Khi tôi đến trường sớm để quan sát các bạn cùng lớp.
“Fufu, cũng đúng nhỉ. Dù vậy, cũng chưa cách ngày đó bao lâu.”
”…Ừ nhỉ.”
Từ sau hôm đó, tôi vẫn giữ thói quen đến trường sớm, nhưng Shiraishi chưa từng là người đầu tiên xuất hiện trong lớp nữa. Ấn tượng hiện giờ của tôi về Shiraishi là kiểu người đến lớp hơi trễ một chút. Lúc đó, cô ấy từng nói rằng mình hiếm khi dậy sớm, nên chắc cũng không phải người có thói quen dậy sớm từ đầu.
“Shiraishi thấy tôi là người như thế nào?”
“Ồ, hỏi thẳng ghê ha.”
“Eh?”
“Tớ cứ tưởng Ayanokouji-kun là kiểu người hơi có phần cứng rắn một chút. Hỏi thẳng như vậy thật là táo bạo đấy.”
“Không… à, ra là vậy à, lại bị hiểu thành như vậy sao. Xin lỗi.”
Có lẽ cách nói của tôi khiến người ta cảm thấy như thể đang lôi chuyện yêu đương ra để hỏi.
“Điều tôi muốn biết là: Shiraishi nghĩ thế nào về việc tôi chuyển lớp. Ngay từ đầu cậu đã tỏ ra hoan nghênh, nhưng thông thường người ta sẽ nghi ngờ hơn chút chứ nhỉ?”
“Cậu nghĩ tại sao vậy?”
Câu hỏi bị trả ngược lại.
“Tôi không rõ… Trong suốt hai năm qua, tôi cũng chưa từng nói chuyện với Shiraishi. Nếu nói về hình ảnh của tôi trong mắt người ngoài, thì tôi nghĩ ấn tượng về mình chắc không mấy tốt.”
Tôi đã vượt qua kỳ thi đặc biệt đầu tiên một cách suôn sẻ, được các bạn cùng lớp dần chấp nhận. Nhưng dường như Shiraishi đã tin tưởng tôi từ trước cả thời điểm đó.
Không thấy dấu hiệu gì cho thấy Hashimoto hay Morishita đã nhắc nhở cô ấy từ sớm.
“Cậu là người sẵn sàng chuyển sang lớp C sau khi Sakayanagi-san rút lui mà. Hơn nữa, Hashimoto-kun còn chắc chắn rằng cậu sẽ là một chiến lực to lớn. Có người nghi ngờ cậu là điều bình thường. Nhưng ngược lại, cũng không phải là không có người như tớ, sẵn sàng kỳ vọng và tin tưởng cậu một cách thẳng thắn, đúng không nào?”
Thay vì từ bỏ việc lên lớp A, thà rằng tin tưởng vào cơ hội cuối cùng và đặt cược một phen.
Nói miệng thì dễ, nhưng có lừa được trái tim mình hay không lại là chuyện khác.
Từ giờ trở đi, xét đến tình huống của Yoshida và Shimazaki, tốt nhất là hạn chế ở riêng với Shiraishi. Chính vì vậy, bây giờ nên tìm hiểu kỹ thêm một chút.
“Có thể sẽ bị nói là quá tự luyến… nhưng, Shiraishi, cậu đã để mắt tới tôi từ trước cả khi chuyển lớp rồi đúng không?”
Ánh mắt mà tôi từng cảm nhận được trong phòng karaoke, như thể đang dõi theo tôi.
Đối với một người gần như là lần đầu gặp mặt, hành động đó có hơi quá đà.
Cảm giác về khoảng cách giữa cô ấy và tôi, so với Yoshida hay những nam sinh khác, cứ thấy có gì đó khác biệt.
“Ah─”
Đôi môi của Shiraishi hơi hé mở, phát ra một âm thanh mơ hồ, giống như vừa thở ra vừa định nói điều gì đó.
Sau đó, cô ấy bước tới, dừng lại cách tôi vài bước, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ah… không được rồi…”
“Không được? Ý cậu là sao?”
Tôi nhẹ nhàng hỏi lại, nhưng Shiraishi chỉ giữ nguyên nụ cười và không trả lời.

Thời gian như ngừng trôi, sau vài giây lặng im kéo dài—
“Tớ là Shiraishi Asuka.”
Shiraishi cất lời như vậy.
Tự giới thiệu gì chứ, việc đó đã làm từ lâu rồi. Giờ nghỉ trưa hay ngày nghỉ cũng từng ở bên nhau.
Vậy tại sao bây giờ, Shiraishi lại nói ra tên mình một lần nữa, lại còn đưa tay ra với tôi?
“Còn cậu là─ai vậy?”
Lời nói mang theo ý đồ gì đó.
Hoặc… chỉ đơn giản là muốn trêu chọc tôi.
“Tôi là Ayanokouji Kiyotaka.”
Tôi đáp lại Shiraishi, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị cười nhạo, và nắm lấy tay cô ấy.
Bàn tay hơi lành lạnh, nhưng từ đầu ngón tay mảnh mai ấy lại truyền đến một chút hơi ấm.
“Nói cả họ tên ra khiến người ta liên tưởng đến Morishita-san nhỉ.”
“Đúng là… vậy thật.”
Shiraishi không hề chế giễu, mà đơn thuần là thấy giống Morishita nên bật cười.
So với mức độ hiểu biết của tôi về Hashimoto và Morishita, hay Yoshida và Shimazaki, thì đối với Shiraishi, tôi vẫn còn biết quá ít.
Shiraishi trong mắt Yoshida, Shiraishi trong mắt Shimazaki.
Thông qua ấn tượng của cả hai, kết hợp với ấn tượng của chính mình về người hàng xóm này, tuy chỉ là một chút nhưng cũng được xem là có tiến triển.
Tôi muốn tiến gần hơn một chút nữa.
Thế mà, không ngờ đến cuối cùng, điều duy nhất tôi thu được lại là thêm nhiều điều bí ẩn.
Bạn cùng lớp, hàng xóm — ánh mắt của cô ấy dường như muốn nói rằng bản thân không thể được định nghĩa chỉ bằng những nhãn mác đơn giản như thế.
Hay nói cách khác, đó chính là một phần tính cách và khí chất bí ẩn của Shiraishi.
“Vậy nhé, tớ về trước. Gửi lời chào của tớ đến Shiina-san nha.”
Cuối cùng, Shiraishi không trả lời câu hỏi của tôi.
Là vì vốn dĩ không có lý do nào sao? Hay là có nhưng không muốn trả lời?
Dù là thế nào đi nữa, hiện tại vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì là nguy hiểm.
Tôi sẽ cố gắng hiểu thêm về cô ấy — người con gái này — thêm một chút nữa.
Sau đó, tôi đến trường rồi bước vào thư viện.
Nhưng trên đời luôn có những lúc duyên chưa đến.
Trong thư viện rộng lớn ấy, không hề thấy bóng dáng Hiyori đâu cả. Tôi thử hỏi nhân viên thư viện quen mặt, thì được biết Hiyori đã rời đi trước 5 giờ. Là thứ sáu, cuối tuần sắp đến gần, nếu Hiyori có một hai kế hoạch thì cũng không lạ.
Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, ngày gặp lại Hiyori lại càng muộn hơn—