Chapter 1
Chương 1: “Khai mạc – Kỳ thi đặc biệt Trò chơi Sinh tồn”
Section titled “Chương 1: “Khai mạc – Kỳ thi đặc biệt Trò chơi Sinh tồn””Sáng sớm vào cuối tháng Sáu.
Chiếc du thuyền lớn chở toàn bộ các khối lớp đang vượt biển khơi để tiến về một hòn đảo hoang nhỏ.
Những học sinh năm nhất không giấu nổi sự bối rối trước quy mô hoành tráng.
Những học sinh năm hai, dù có chút căng thẳng nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin ở một khía cạnh nào đó.
Còn với bọn tôi, những học sinh năm ba, đây lại là trận chiến trên đảo hoang liên tiếp thứ ba.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trận chiến giờ đây đã đến ngay trước mắt, nhưng có một điều duy nhất nằm ngoài dự tính.
Đó là chiến trường lần này lại chính là hòn đảo hoang hoàn toàn giống với năm ngoái.
Nhưng nếu suy nghĩ một cách bình tĩnh, có lẽ điều đó cũng là đương nhiên.
Người ta nói rằng Nhật Bản có hơn mười nghìn hòn đảo hoang lớn nhỏ, nhưng nếu giới hạn lại ở những hòn đảo mà con người có thể đổ bộ lên thì con số sẽ giảm đi đáng kể, và nếu là những hòn đảo hoang có địa hình có thể sử dụng cho kỳ thi đồng thời có thể xin được sự cho phép từ chủ sở hữu thì có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ánh nắng gắt tuy chói chang nhưng không quá nóng gắt, ngược lại, khi hứng làn gió biển, cảm thấy hơi se lạnh. Có lẽ ảnh hưởng của việc dời lịch sớm hơn khoảng một tháng so với năm ngoái và năm kia khá lớn.
Con tàu lớn rẽ sóng tiến về phía trước một cách chậm rãi, rồi dần bắt đầu giảm tốc độ để tiếp cận bờ của hòn đảo hoang.
Lúc đó, đồng hồ đã điểm qua 8 giờ sáng.
“Cuối cùng thì cũng sắp đến rồi nhỉ.”
Vì thời gian cho đến khi tàu cập đảo được quy định là giờ tự do, Hashimoto, người đã cùng tôi đến quán cà phê trong tàu, vừa ngáp dài vừa vươn vai thì thầm.
“Ah~ Buồn ngủ quá. Đáng lẽ đêm qua tôi nên ngủ sớm hơn một chút.”
Có vẻ như cậu ta đã thức khuya nên trông hơi thiếu ngủ.
“Nào… năm nay thì đợi chúng ta sẽ là một kỳ thi phiền phức, à không, khó nhằn đến mức nào đây.”
Lẩm bẩm liên tục như vậy, Hashimoto dùng ngón tay kéo cổ áo sơ mi ngắn tay còn mới tinh của mình lên.
“Chắc chắn có lý do khiến nhà trường đặc biệt phát cho chúng ta bộ đồ thể dục mới rồi.”
Khi lên tàu từ trường, toàn bộ học sinh năm ba bọn tôi đều được phát một bộ đồ thể dục mới và áo phông mặc bên trong, đồng thời bắt buộc phải thay đồ trước khi rời tàu. Bề ngoài trông gần giống như mọi khi, nhưng so với đồ thể dục thông thường, phần vải có vẻ hơi dày hơn một chút, chắc chắn là có sự khác biệt nào đó.
“Nhưng mà, đám học sinh ôn thi đại học chịu không nổi nhỉ? Bị tách khỏi bàn học vào thời điểm này. Mấy năm ba trước đến giờ không hề phàn nàn gì sao?”
Hashimoto, người hiện tại hoàn toàn không có ý định thi đại học, đã buông lời như vậy.
“Không biết nữa. Nhưng tôi có thấy Shimazaki mang theo một bộ dụng cụ học tập lên tàu.”
“Ý là lên cả tàu vẫn chìm đắm trong học tập hả?”
Tuy nhiên, tôi cũng thấy cậu ấy bị say sóng dữ dội và phải bỏ cuộc giữa chừng.
“Dù sao đi nữa, chẳng phải sau vụ này trường sẽ sắp xếp thời gian học bù để cân bằng lại sao?”
“Sẽ không phải là cắt xén kỳ nghỉ hè quý giá của chúng ta đấy chứ? Nếu là kiểu bù đắp như vậy thì tôi xin kiếu.”
Nhà trường đang nghĩ đến những biện pháp gì, hay chẳng có biện pháp nào.
Dù là học sinh năm ba, tôi cũng hơi tò mò, nhưng đúng lúc đó, như thể nghe thấy lời than vãn của Hashimoto, thông báo trong tàu vang lên.
[Sắp sửa đến đảo hoang. Như đã thông báo trước, các học sinh năm ba hãy để lại tất cả vật dụng cá nhân, bao gồm điện thoại di động, trong phòng và không mang theo bất cứ thứ gì, sau đó thay đồ thể dục theo quy định và chuẩn bị rời tàu.]
Một thông báo nhắc lại như vậy. Cả tôi và Hashimoto đều đã thay đồ xong và đang trong tình trạng không mang theo gì, vì vậy chúng tôi chỉ cần đợi tàu dừng hẳn mà không cần di chuyển.
“Ngay tại đây, năm nhất và năm hai cũng không được thông báo, vậy chẳng lẽ bọn họ không xuống đảo hoang ngay lập tức?”
Hashimoto, người vẫn nghĩ rằng kỳ thi đảo hoang sẽ là một cuộc hỗn chiến của tất cả các khối lớp ngay từ thời điểm lên tàu, ngạc nhiên nhìn xung quanh.
“Có lẽ vậy. Nhưng dù có nghĩ thế nào thì bây giờ cũng chưa biết gì đâu.”
“Ừ…”
Chẳng mấy chốc, khi tàu cập bến, thông báo xác nhận tàu đã dừng hẳn được phát ra, tôi cùng Hashimoto đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và đi từ boong tàu ra ngoài.
Từ trong thuyền không thể nhận ra, nhưng vừa bước xuống tôi lập tức nhận thấy hòn đảo hoang đã được cải tạo khá nhiều so với năm ngoái. Ngay cả về thời gian di chuyển, có lẽ ký ức năm ngoái cũng không còn đáng tin nữa.
Một người có vẻ là nhân viên nhà trường đứng gần đó chỉ tay về phía bãi biển.
“Giáo viên chủ nhiệm các lớp đang đợi ở phía trước, hãy nhanh chóng di chuyển đến đó và xếp hàng theo lớp.”
Vì các học sinh năm ba cũng bắt đầu tập trung lũ lượt phía sau, chúng tôi nhanh chóng bước đi.
Ở bãi biển gần đó, một lượng lớn thùng carton được chất thành đống.
“Khá là nhớ đấy. Tràn ngập cảm giác hoài niệm.”
Trong kỳ thi sinh tồn trên đảo hoang có sự tham gia của toàn bộ các khối lớp trước đây, tất cả mọi người đều phải vận dụng hết chất xám để đối mặt với tấm bản đồ, di chuyển liên tục không phân biệt đông tây nam bắc.
Chính vì thế, dù chỉ trong thời gian ngắn, khung cảnh và quang cảnh này có lẽ đã khắc sâu vào trí nhớ.
Tôi di chuyển đến chỗ Mashima-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp 3-C, và chờ toàn bộ học sinh năm ba tập trung.
Quả nhiên vẫn không thấy dấu hiệu học sinh năm nhất hay năm hai xuống tàu.
Liệu họ sẽ bắt đầu kỳ thi chỉ với năm ba trước, hay là các khối lớp khác hoàn toàn không liên quan?
Hiện tại vẫn chưa rõ, nhưng chắc chắn toàn bộ sự thật sẽ sớm được tiết lộ cùng với phần giải thích.
Chỉ sau vài phút, tất cả học sinh năm ba đã tập trung đầy đủ, nhưng trước khi giải thích về kỳ thi, Mashima-sensei, người đã di chuyển đến trung tâm bãi biển, thông báo rằng Nakanishi từ lớp 3-D sẽ vắng mặt trong kỳ thi đặc biệt do sốt.
“Thật đáng tiếc khi có người vắng mặt, nhưng tình trạng sức khỏe không tốt là điều bất khả kháng. Trong trường hợp này, lớp liên quan sẽ bắt đầu với tình trạng thiếu một thành viên. Bây giờ, để bắt đầu kỳ thi đặc biệt Trò chơi Sinh tồn trên Đảo Hoang, tôi sẽ giải thích các quy tắc.”
Việc Nakanishi vắng mặt chỉ được đề cập sơ qua, và dường như không có bất kỳ hình phạt nặng nào. Tất nhiên, việc thiếu người là một bất lợi, nhưng vì đây vốn là lớp của Ichinose với 40 học sinh, và cũng không phải là học sinh có thành tích xuất sắc, nên thiệt hại có lẽ sẽ ở mức tối thiểu.
Từ hàng ghế đầu, một cuốn sổ tay quy tắc ghi chi tiết về kỳ thi đặc biệt được chuyển đến tay tôi.
Có vẻ như chúng tôi được yêu cầu vừa xem sách vừa nghe giải thích.
Trên bìa, ngoài hình ảnh hòn đảo hoang còn có các đường lưới kẻ ô.
Dĩ nhiên hòn đảo hoàn toàn giống năm ngoái, nhưng tôi nhanh chóng nhận thấy một điểm khác biệt. Lần trước, các chữ cái trên đường lưới từ A đến J, và số từ 1 đến 10, nhưng lần này các khu vực dường như được chia nhỏ hơn, với chữ cái từ A đến O và số từ 1 đến 15.
Tôi sẽ xem kỹ bản đồ sau, trước mắt mở sổ ra để kiểm tra tổng quan.
[Kỳ thi đặc biệt Trò chơi Sinh tồn trên Đảo hoang]
Thời gian:
- Tối đa 3 đêm 4 ngày. Nếu có kết quả hoàn toàn dứt khoát, kỳ thi sẽ kết thúc tại thời điểm đó.
- Thời gian thi mỗi ngày từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều (chỉ riêng ngày cuối cùng kéo dài đến 4 giờ chiều)
Tổng quan:
- Sử dụng súng sơn để loại bỏ VIP và Vệ sĩ của các lớp khác và cạnh tranh với nhau.
Chuẩn bị trước:
- Để tiến hành kỳ thi chính thức, mỗi lớp sẽ bổ nhiệm toàn bộ học sinh vào một trong năm vai trò sau.
- Đa số các vai trò đều có giới hạn số lượng, và mỗi vai trò sẽ được cấp các quyền hạn khác nhau.
Chỉ huy × 1 người (Bắt buộc):
- Có thể nắm được vị trí của toàn bộ học sinh thông qua GPS trên máy tính bảng chuyên dụng.
- ・ Lớp A hiển thị màu đỏ, lớp B màu xanh dương, lớp C màu vàng, lớp D màu xanh lá.
- ・ Vị trí GPS chỉ được cập nhật mỗi 5 phút trong thời gian thi từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều.
- Có thể sử dụng chiến thuật sẽ được đề cập sau.
- Có thể trò chuyện với VIP bằng radio.
- Có thể biết thông tin (tên, vai trò) của học sinh đã bị loại.
- Không thể tấn công Chỉ huy, và bản thân Chỉ huy cũng không có phương thức tấn công.
- Không thể rời khỏi khu vực Bộ chỉ huy (F14).
- Trong trường hợp không thể tiếp tục do ốm đau hoặc chấn thương, chỉ được phép thay thế bằng người dự bị khi được nhà trường chấp thuận.
VIP × 3 người (Bắt buộc):
- Có thể trò chuyện trực tiếp với Chỉ huy bằng radio.
- Không có phương thức tấn công.
- Nếu kết thúc kỳ thi đặc biệt mà không bị loại, mỗi VIP còn lại sẽ được thưởng 100 điểm.
- Nếu cả 3 VIP bị loại, lớp đó sẽ được tính là bị diệt sạch và thứ hạng của lớp sẽ được xác định.
Vệ sĩ × Không giới hạn số lượng:
- Là những người duy nhất có phương thức tấn công bằng súng sơn để loại đối phương.
- ・ Học sinh sau khi bị loại sẽ bị tước tư cách và phải rời đảo, chờ trong tàu cho đến khi kỳ thi kết thúc.
- Khi bị loại, Vệ sĩ phải mang ít nhất một vũ khí chính về lại Bộ chỉ huy.
- ・ Trong trường hợp bị mất trong quá trình thi, phải lập tức báo cáo với nhà trường.
- Nếu kết thúc kỳ thi đặc biệt mà không bị loại, mỗi Vệ sĩ còn lại sẽ được thưởng 1 điểm.
Phân tích viên × Tối đa 2 người:
- Có thể sử dụng máy tính bảng để nắm được vị trí sự kiện và tên vật tư, cũng như để lấy mật khẩu.
- Nếu có vị trí trống, có thể bổ nhiệm Phân tích viên mới từ số Vệ sĩ còn lại, nhưng không thể quay lại làm Vệ sĩ.
- Việc bổ nhiệm cần được VIP liên lạc với Chỉ huy, và chỉ sau khi được chấp thuận mới có được quyền hạn của Phân tích viên.
- Không có phương thức tấn công.
Trinh sát × Tối đa 1 người:
- Có thể phát hiện sự hiện diện của học sinh lớp khác trong khu vực Trinh sát đang ở và tổng cộng 9 ô xung quanh.
- Nếu học sinh lớp khác vào cùng một khu vực, cũng có thể phát hiện được phương hướng.
- ・ Tuy nhiên, nếu GPS bị dừng do chiến thuật, sẽ không thể phát hiện cả 8 ô xung quanh lẫn cùng khu vực.
- Nếu có vị trí trống, có thể bổ nhiệm Trinh sát mới từ số Vệ sĩ còn lại, nhưng không thể quay lại làm Vệ sĩ.
- Việc bổ nhiệm cần được VIP liên lạc với Chỉ huy, và chỉ sau khi được chấp thuận mới có được quyền hạn của Trinh sát.
- Không có phương thức tấn công.
Xác định thắng thua:
- Cạnh tranh bằng tổng điểm: (Số VIP sống sót × 100 điểm) + (Số Vệ sĩ sống sót × 1 điểm)
- ※ Nếu xảy ra hòa, sẽ chọn ngẫu nhiên 1 người từ mỗi lớp để tiến hành tham gia tử chiến ngắn.
Thưởng và Phạt:
- Hạng 1 +150 điểm lớp
- Hạng 2 +100 điểm lớp
- Hạng 3 -100 điểm lớp
- Hạng 4 -150 điểm lớp
Hình phạt diệt sạch:
- Lớp đầu tiên bị diệt sạch trước khi kỳ thi kết thúc phải chọn ra 1 người bị buộc thôi học.
Vừa xem sổ tay quy tắc, chúng tôi vừa nghe Mashima-sensei giải thích luật của kỳ thi đặc biệt.
Nói một cách ngắn gọn, kỳ thi đặc biệt lần này chính là một trò chơi sinh tồn sử dụng súng sơn trên hòn đảo hoang rộng lớn này để loại đối thủ.
Ấn tượng ban đầu trong tôi là: ‘Nhẹ nhàng hơn tưởng tượng’.
Chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc có học sinh bị buộc thôi học từ một lớp nào đó, nhưng chỉ vậy thôi. Dù thế nào đi nữa, theo luật của kỳ thi, chỉ có duy nhất một người bị buộc thôi học.
Dĩ nhiên, với đa số học sinh, đó là một tin đáng mừng.
Bản thân kỳ thi không gây ấn tượng phức tạp như khối lượng giải thích khổng lồ trong sổ tay, mà thách thức lại nằm ở chỗ khác. Đó là việc đa số học sinh chưa từng chạm tay vào những món đồ chơi như súng sơn, chưa nói đến súng điện hay súng hơi. Có thể thấy rõ sự bối rối lan rộng khắp toàn khối.
“Có đứa nào từng chơi trò chơi sinh tồn hoặc biết về nó không?”
Hashimoto hỏi nhỏ vài nam sinh đứng gần đó, nhưng không một ai gật đầu.
Thật đáng tiếc, trong lớp C của tôi, số người hoan nghênh kỳ thi đặc biệt này dường như rất ít.
Trong khi đó, khi nhìn về phía lớp A, tôi có thể thấy những học sinh như Onizuka hay Ijuuin đang trò chuyện vui vẻ và hào hứng. Xét theo biểu cảm đó, có lẽ họ là những học sinh có kiến thức về trò chơi sinh tồn, hoặc đã từng trải nghiệm, tham gia thực tế. Chỉ riêng vẻ mặt thoải mái của họ cũng đủ cho thấy họ tự tin vào kỳ thi đặc biệt này.
“Bên cạnh yếu tố trò chơi sinh tồn thông thường, việc xoay sở các vai trò cũng vô cùng quan trọng. Các chiến thuật mà Chỉ huy có thể sử dụng tuy bị giới hạn, nhưng có những chiến thuật mang hiệu quả lớn có thể thay đổi cục diện trận đấu, và các ‘sự kiện’ được tiến hành tùy lúc cũng có ảnh hưởng thay đổi tình hình. Hãy tự mình xem xét kỹ nội dung chi tiết trong sổ tay quy tắc.”
Làm theo lời Mashima-sensei, tôi lật tiếp trang sách và thấy ghi chép chi tiết về các chiến thuật của Chỉ huy và các sự kiện.
Chiến thuật (Chỉ huy có thể sử dụng tại thời điểm tùy ý):
- Ngừng GPS toàn bộ: Vô hiệu hóa chức năng GPS của toàn bộ học sinh một lớp được chỉ định trong 30 phút. Số lần sử dụng giới hạn: 1 lần.
- Ngừng GPS cá nhân: Vô hiệu hóa chức năng GPS của một người được chỉ định trong 30 phút. Số lần sử dụng giới hạn: 3 lần.
- Xác định nhân vật: Có thể biết được tên và vai trò của học sinh tại một vị trí GPS được chỉ định. Số lần sử dụng giới hạn: 5 lần.
- ※ Ngay cả khi đang sử dụng ngừng GPS toàn bộ hoặc ngừng GPS cá nhân, Chỉ huy của lớp sử dụng chiến thuật vẫn có thể xác nhận vị trí chính xác mỗi 5 phút trên máy tính bảng của mình.
Các chiến thuật ─ quyền hạn chỉ được trao cho Chỉ huy ─ đúng như lời Mashima-sensei, nếu sử dụng hiệu quả, thực sự có vẻ sẽ thay đổi được cục diện trận chiến. Tuy nhiên, có vẻ như ngay cả những chiến thuật mà nếu sai thời điểm sẽ trở nên vô nghĩa cũng sẽ đòi hỏi khả năng phán đoán.
Đặc biệt, chiến thuật ngừng GPS toàn bộ có vẻ sẽ là một lá bài chủ lực với nhiều cách sử dụng đa dạng, như để tấn công bất ngờ hoặc để chạy trốn khỏi những kẻ truy đuổi một cách chắc chắn.
Đang suy nghĩ lan man thì các nhân viên nhà trường bắt đầu tập trung một cách vội vã, mang theo những chiếc hộp, và từ trong đó, những chiếc đồng hồ đeo tay tôi đã thấy năm ngoái được lấy ra. Chúng được phát cho từng học sinh, sau khi đeo vào tay, mọi người cùng thực hiện thiết lập ban đầu.
“Những chiếc đồng hồ này nghiêm cấm tháo ra. Trong suốt thời gian diễn ra kỳ thi đặc biệt, các em bắt buộc phải đeo chúng 24 giờ, người nào tháo ra giữa chừng sẽ phải chịu rủi ro bị tước tư cách. Trong trường hợp xảy ra trục trặc hoặc lỗi, hãy lập tức báo cáo với Chỉ huy hoặc di chuyển về Bộ chỉ huy. Giống như năm ngoái, ngoài việc có thể biết được huyết áp, nhịp tim, v.v… từ đồng hồ, các em cũng có thể xác nhận khu vực hiện tại đang ở và phương hướng. Hơn nữa, một cơ chế cũng được tích hợp sao cho khi viên đạn sơn trúng vào quần áo, cảm biến sẽ hoạt động và đồng hồ sẽ phát hiện, đưa ra phán định loại. Nói cách khác, vào thời điểm đồng hồ đưa ra phán định loại, đồng nghĩa với việc bị tước tư cách. Tiếp theo, những học sinh được bổ nhiệm làm Trinh sát sẽ được mở khóa chức năng dò tìm GPS của các lớp khác chuyên dụng. Ngoài ra, đồng hồ còn được trang bị nhiều chức năng chi tiết khác, vì vậy hãy tham khảo thêm trong sổ tay quy tắc.”
Vẫn còn trang trong sổ tay quy tắc. Từ đây trở đi, các chức năng và cách sử dụng của đồng hồ, cùng với các quy tắc chi tiết khác cần tuân thủ, được liệt kê. Có lẽ nên xem qua phần này sau. Tôi đã hiểu nội dung kỳ thi rồi.
“Lớp nào có ba VIP bị loại đầu tiên sẽ có người bị buộc thôi học ha. Chà, chí ít thì cũng sẽ đến mức đó thôi.”
Hashimoto lẩm bẩm, vừa xoay cổ tay để nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay trái.
“Đúng như cậu dự đoán à?”
“Ừ thì đại khái là vậy──”
Nhìn vào mối quan hệ giữa các vai trò này, những học sinh di chuyển và chiến đấu khắp đảo sẽ không thể biết được vị trí chính xác của mình thông qua thiết bị hay tầm nhìn toàn cảnh. Tương tự, phương pháp để biết vị trí hiện tại của các lớp khác cũng vậy, và việc chỉ có thể nhận thông tin thông qua liên lạc vô tuyến từ Chỉ huy ở Bộ chỉ huy thông qua VIP là khá khó khăn. Không chỉ những sai lầm ngớ ngẩn do lơ là liên lạc, mà chỉ cần có sự hiểu lầm trong trao đổi thông tin cũng sẽ tạo ra nguy hiểm. Hơn nữa, những học sinh bị tách khỏi VIP sẽ phải tìm đồng đội chỉ dựa vào chiếc đồng hồ, và có lẽ cũng dễ bị tấn công bất ngờ.
“Chắc các em cũng đã xem lướt qua sổ tay quy tắc rồi. Thời gian của kỳ thi đặc biệt này là tối đa 3 đêm 4 ngày. Các lớp sẽ sử dụng vật tư ban đầu được phân phát hoặc đạn sơn thu được từ hộp vật tư sự kiện để tấn công các lớp khác, và thứ hạng của lớp sẽ được xác định thông qua việc cạnh tranh này.”
Vừa nghe những lời đó, tôi vừa xem phần chi tiết về sự kiện ở cuối cùng.
Sự kiện:
- Sẽ tự động kích hoạt vào lúc 11 giờ trưa (chỉ lần đầu tiên là 10 giờ sáng), 1 giờ chiều, 3 giờ chiều và 5 giờ chiều.
- ① Hộp vật tư giới hạn trong 1 giờ sẽ xuất hiện tại một khu vực cụ thể, và có thể thu nhận nội dung bên trong.
- ・ Có 3 loại: thực phẩm, đồ dùng hàng ngày, đạn sơn. Chi tiết và số lượng sẽ không thể biết cho đến khi thu nhận.
- ・ Hộp vật tư có thể được thu nhận bằng cách nhập mật khẩu chung.
- ・ Mật khẩu chung sẽ thay đổi mỗi giờ (việc mang theo hộp bị cấm).
- ② Từ ngày thứ hai trở đi, sẽ xảy ra sự kiện các khu vực bị cấm sử dụng sẽ lần lượt được bổ sung.
- ・ Các khu vực được thông báo cấm sử dụng sẽ trở nên không thể sử dụng sau 1 giờ.
- ・ Những người ở lại trong khu vực bị cấm sử dụng quá 5 phút sẽ bị loại và mất tư cách.
Những quy tắc cốt lõi cần phải ghi nhớ có lẽ là đến đây thôi nhỉ?
Đặc biệt, việc các khu vực bị cấm sử dụng tăng lên là một yếu tố quan trọng. Trong bốn sự kiện diễn ra mỗi ngày, từ ngày thứ hai trở đi, chúng sẽ lần lượt xảy ra, và sau khi thông báo, sau một giờ sẽ không thể vào khu vực đó. Tùy thuộc vào địa điểm bị cấm, có thể không tránh khỏi việc tiếp xúc với các lớp khác, hoặc thậm chí bị phục kích.
Ngoài ra, điều không thể quên là thời gian ngoài giờ thi là từ 6 giờ chiều đến 9 giờ sáng. Phản ứng GPS cũng sẽ không được cập nhật trong thời gian này, nhưng về cơ bản việc di chuyển vẫn tự do. Tuy nhiên, có vẻ như bắt buộc phải xuất phát lại từ khu vực đã ở vào lúc 6 giờ chiều ngày hôm trước, và không thể thực hiện hành động như di chuyển quãng đường dài trong đêm rồi tấn công bất ngờ đối thủ vào 9 giờ sáng hôm sau.
Xét đến việc đây là một hòn đảo hoang rộng lớn, tôi thử xây dựng trong đầu nhiều bản đồ giả định về tình thế có khả năng trở thành giai đoạn cuối.
Lần này, nhà trường đã công bố rõ hình phạt với rủi ro buộc thôi học.
Học sinh bị buộc thôi học phải được chọn ra từ lớp bị diệt sạch.
Bề ngoài, đó là một sự hy sinh không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, cũng có thể nói rằng một phương pháp đơn giản để giảm thiểu thiệt hại đã được chuẩn bị trước cho hầu hết các lớp.
Ngay từ khi được thông báo về rủi ro buộc thôi học, tất cả mọi người đều nghĩ đến việc nhờ ‘những học sinh có điểm bảo vệ’ hy sinh, hoặc những người lãnh đạo có quyền lực mạnh sẽ chỉ định một cách ép buộc.
Đúng vậy, sự cứu rỗi duy nhất nằm ở chỗ việc ‘lựa chọn’ được giao phó cho từng lớp.
Nếu chọn một học sinh có điểm bảo vệ, họ có thể tránh được việc bị buộc thôi học bằng cách sử dụng điểm đó, nhưng không chắc tất cả mọi người đều chấp nhận việc tiêu hao điểm bảo vệ của chính mình.
Theo một nghĩa nào đó, hạng chót và hình phạt diệt sạch là hai mặt của một vấn đề. Đó là diễn biến mà bất kỳ lớp nào cũng muốn tránh bằng mọi giá.
Nhưng nếu cứ tiếp tục chiến đấu một cách thụ động vì sợ rủi ro buộc thôi học, nguy cơ hòa sẽ xuất hiện.
Khi cách xác định thắng thua trong trường hợp hòa hoàn toàn phụ thuộc vào yếu tố may rủi, không lớp nào được phép chỉ tiếp tục né tránh, và dù không muốn, họ có lẽ cũng sẽ bị buộc phải giao chiến ở đâu đó.
Ngay cả từ biểu cảm của Mashima-sensei và những người khác, cũng không thấy sự căng thẳng mạnh mẽ, và tôi không có ấn tượng nặng nề.
Lối thoát dễ hiểu và êm ái hơn nhiều so với dự đoán của chúng tôi.
Theo nghĩa đó, có vẻ như vẫn còn sự khoan hồng.
“Bây giờ, tôi sẽ giải thích về vũ khí mà Vệ sĩ có thể sử dụng.”
Nói rồi, Mashima-sensei lấy ra từ một thùng carton gần đó một khẩu súng trường tấn công. Hình dạng của nó rất giống với M16. Sau đó, thầy cầm thêm một khẩu shotgun trên tay kia, và Sakagami-sensei đứng gần đó lấy ra những khẩu súng sơn loại tiểu liên và súng lục để giới thiệu.
“Cái gì vậy, chưa từng thấy khẩu súng sơn nào như thế.”
Những giọng nói như vậy vang lên từ phía lớp A, đầy ngạc nhiên.
“Đây dường như là những khẩu súng sơn vẫn chưa được bán trên thị trường và đang trong giai đoạn thử nghiệm. Để biết thêm chi tiết─ xin mời Kishinami-san.”
Khi Mashima-sensei đưa mắt nhìn, một người lớn lạ mặt đang chờ gần đó gật đầu chào nhẹ.
“Xin chào, lần đầu tiên được gặp mọi người. Tôi là Kishinami, nhân viên phụ trách kinh doanh của công ty Kanto Shooter, một công ty chuyên sản xuất và bán súng đồ chơi, cụ thể là súng hơi và súng mô hình. Lần này, chúng tôi đã hợp tác với giáo viên và học sinh của Trường Cao trung Giáo dục Nâng cao để cùng hỗ trợ lẫn nhau, đồng thời kiêm luôn việc thử nghiệm khẩu súng sơn thể thao mới mà công ty chúng tôi đang phát triển hướng tới tương lai. Trong khi vẫn giữ hình dáng khẩu súng gần giống với thật, nó có thể bắn đạn sơn, và bộ đồ thể dục mà mọi người đã thay trước đó được tích hợp công nghệ tiên tiến độc quyền của công ty chúng tôi, kết hợp các cảm biến như phản ứng nhiệt, phản ứng màu và cảm biến va chạm. Nó được thiết kế để khi viên đạn sơn bắn trúng vào các vùng như bụng hoặc lưng và vỡ ra, nó sẽ liên kết với đồng hồ đeo tay và đưa ra phán định loại. Dù có trúng đạn nhưng đôi khi không bị loại ngay lập tức, tuy nhiên với các vùng như ngực hoặc lưng, hãy coi như hầu hết chỉ cần một phát là bị loại. Ngoài ra, trong trường hợp chỉ dính một chút vào mép đồng phục thể dục, đôi khi cảm biến sẽ không hoạt động và khi đó sẽ được tính an toàn, nhưng vì đây vẫn là giai đoạn thử nghiệm, đôi khi rất hiếm sẽ xảy ra trường hợp dù bắn trúng rõ ràng nhưng không bị phán định loại. Trong trường hợp đó, đừng cho rằng mình an toàn mà hãy ngừng tấn công với tiền đề rằng bạn đã bị loại, và nhất định phải tự mình báo cáo.”
Người đó giải thích về sản phẩm với một giọng điệu trôi chảy đúng như một nhân viên kinh doanh.
Như để bổ sung, Mashima-sensei gật đầu và nhìn các học sinh.
“Trong trường hợp an toàn bị phán định là loại do trục trặc, sẽ được xử lý khắc phục; còn trong trường hợp bị loại lại được phán định là an toàn, nếu tự mình báo cáo nhanh chóng, sẽ có biện pháp không bị xem là đối tượng xử phạt. Ngược lại, nếu tiếp tục tham gia trong khi tự bản thân đánh giá là đã bị loại, sẽ bị xem là vi phạm nghiêm trọng và đôi khi có thể dẫn đến thất bại cho toàn bộ lớp, vì vậy hãy chú ý. Nếu đánh giá rằng đã xảy ra trục trặc, trên đồng hồ đeo tay có chức năng liên lạc để thông báo nghỉ thi hoặc tình trạng sức khỏe không tốt, hãy sử dụng chức năng đó để thông báo chi tiết.”
Có lẽ nhà trường sẽ tiến hành kiểm tra, và nếu được đánh giá là an toàn thì sẽ được phép quay lại.
Ngoài ra, còn có giải thích rằng nghiêm cấm việc bằng cách nào đó cướp súng của lớp khác để sử dụng hoặc làm cho chúng không thể sử dụng, cũng như làm tổn thương đối phương bằng cách đánh đấm hoặc khống chế để khiến họ không thể bắn. Nếu xác nhận được những hành vi đó, người vi phạm sẽ lập tức bị tước tư cách, lập tức bị trừ 100 điểm lớp, và trong trường hợp nghiêm trọng, có thể sẽ trở thành đối tượng xem xét buộc thôi học.
“Vì là vấn đề quan trọng, tôi sẽ tiếp tục giải thích dù có phần trùng lặp. Khi đạn sơn bắn trúng, chiếc đồng hồ đeo tay liên kết sẽ đưa ra phán định loại và phát ra tiếng ‘bíp, bíp’ trong hai giây. Nếu học sinh bị loại là Vệ sĩ, hãy nhanh chóng ngừng tấn công trước khi âm thanh này dừng lại. Nếu tiếp tục tấn công dù đã có phán định loại, các em sẽ phải chịu hình phạt. Ngoài ra, điều này không có nghĩa là sau khi bị loại, các em được phép tiếp tục bắn trong vòng hai giây. Nếu tiếp tục tấn công, kháng cự hoặc cản trở một cách có ý thức rõ ràng rằng mình đã bị loại, sẽ bị xem là cố ý và áp dụng hình phạt. Tấn công ngoài giờ thi cũng cùng một tội. Hơn nữa, tất cả hãy tự ý thức rằng những hành vi vi phạm làm lung lay nền tảng của luật lệ kỳ thi đặc biệt tuyệt đối không được chấp nhận.”
Có vẻ như ngay cả khi sơn bắn vào cây văng tung tóe và chỉ dính một chút lên quần áo mà cảm biến không kêu, thì cũng không bị tính là loại, nhưng dù sao trong những trường hợp ranh giới, tốt nhất là nên xác nhận với ban tổ chức.
“Những khẩu súng sơn được cấp ban đầu không chỉ khác nhau về ngoại hình mà hiệu năng cũng khác nhau. Khẩu súng trường tấn công mô phỏng theo M16 này có tầm bắn xa nhất và băng đạn chứa được 50 viên. Shotgun có tầm bắn chỉ bằng khoảng một nửa và băng đạn cũng ít hơn với 30 viên, nhưng có thể bắn đồng thời 5 viên một lần. Súng tiểu liên có tầm bắn không khác súng trường tấn công, nhưng thay vì băng đạn ít với 30 viên, nó lại nhẹ và dễ sử dụng ngay cả bằng một tay. Các vũ khí chính này bị cấm sử dụng đồng thời hai khẩu. Tuy nhiên, đối với súng lục, mỗi lớp chỉ được cấp hai khẩu, nhưng đây là loại vũ khí duy nhất được phép sử dụng đồng thời. Tuy nhiên, người sử dụng bắt buộc phải gắn bao súng ở vị trí có thể nhìn thấy được từ chân. Ngoài ra, tất cả vũ khí đều có pin tích hợp và được thiết kế để bắn được khoảng 1000 viên, nhưng trong trường hợp pin hết, ngoài việc bổ sung từ hộp vật tư, không có biện pháp nào khác để khôi phục. Và mặc dù chúng có khả năng chống nước ở một mức độ nhất định, nhưng nếu để phơi dưới mưa lớn trong thời gian dài, hoặc làm chìm xuống biển, sông, v.v…, chúng có thể bị hư hại và trở nên không thể sử dụng được, vì vậy hãy chú ý.”
Người nhân viên kinh doanh, sau khi lấy hơi, có vẻ như vừa nhớ ra điều gì đó nên vội vàng bổ sung.
“Tất cả đạn sơn đều được thiết kế để có thể tự phân hủy sinh học. Dù có bắn bao nhiêu hay bắn vào đâu cũng hoàn toàn không dẫn đến phá hủy môi trường, vì vậy chúng tôi hy vọng mọi người có thể thoải mái tận hưởng.”
Quả thực, nếu sơn từ đạn sơn gây hại cho môi trường tự nhiên thì sẽ là vấn đề, nhưng nếu không có ảnh hưởng xấu nào ở điểm đó thì dường như không cần phải ngần ngại khi bắn.
“Ban đầu, số súng được cấp cho mỗi lớp tối đa bằng số lượng Vệ sĩ, nhưng số lượng mỗi loại vũ khí được sở hữu có giới hạn. Mọi người không thể chọn toàn súng trường tấn công hoặc toàn súng tiểu liên, vì vậy hãy chú ý.”
Điều này có thể được xem là ẩn ý từ phía công ty hợp tác, rằng họ muốn chúng tôi sử dụng nhiều loại súng sơn khác nhau chứ không chỉ một loại.
“Ngoài ra, số lượng đạn sơn được cung cấp không hề nhiều. Vũ khí chính sẽ được nạp đầy đạn, nhưng ngoài ra, mỗi người chỉ được cấp thêm một băng đạn dự phòng đầy. Vì vậy, nếu tiêu hao lãng phí, có thể sẽ cạn kiệt trong chớp mắt. Khi đó, mọi người sẽ phải thu thập thêm đạn sơn từ các hộp vật tư sự kiện.”
Có lẽ thiết kế này được tạo ra với tiền đề đó.
“Thời gian thi của kỳ thi đặc biệt mỗi ngày là từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Hiệu lệnh bắt đầu và kết thúc sẽ được thông báo bằng tiếng còi tàu. Bắt đầu từ 9 giờ sáng, sự kiện đầu tiên sẽ diễn ra lúc 10 giờ sáng chứ không phải 11 giờ trưa. Sau đó, các sự kiện sẽ được tiến hành đúng theo thời gian ghi trong luật, và việc giao chiến ngoài giờ thi bị nghiêm cấm. Nếu giao chiến ngoài giờ thi và loại học sinh khác, người vi phạm luật sẽ bị loại thay thế. Hơn nữa, nếu chẳng may phát hiện hành vi gian lận nhằm che giấu những vi phạm đó, điểm lớp của lớp có học sinh vi phạm sẽ bị trừ một số điểm không hề nhỏ. Nếu nghiêm trọng, có thể sẽ bị buộc thôi học ngay lập tức.”
Trong cuốn sổ tay quy tắc được phát, có ghi rất nhiều quy tắc, quy định cần tuân thủ, tuân thủ nghiêm ngặt và các vấn đề hỗ trợ. Ví dụ, ngay cả khi dùng đạn sơn để hạ ai đó ngoài giờ thi, họ sẽ không bị tính là loại, và trong trường hợp bắn nhầm, v.v…, bằng cách thông báo cho Chỉ huy, nhà trường sẽ xác nhận và ứng phó, có biện pháp cứu xét như chuẩn bị quần áo để thay. Tương tự, trong giờ thi, dù không trúng đạn sơn nhưng lại nhận phán định loại do trục trặc thiết bị, cũng có trường hợp được phép quay lại sau khi báo cáo. Tất nhiên, những trường hợp này cũng cần có bằng chứng chứng minh tuyệt đối không trúng đạn, vì vậy trong những trường hợp như sau khi phán định loại bị trục trặc lại bị trúng đạn sơn, tốt hơn hết nên nghĩ rằng sẽ không được cứu xét. Trên đảo hoang, học sinh có sức khỏe không tốt sẽ lập tức bị tước tư cách. Ngoài ra, nếu cố ý làm hỏng đồng hồ đeo tay cũng sẽ bị tước tư cách. Nếu phát hiện trục trặc, các bản ghi âm trước và sau sẽ được lưu lại dưới dạng âm thanh.
Cứ như vậy, để phòng khi xảy ra sự cố bất ngờ trong lúc thi, tốt hơn hết nên xem lại cuốn sổ tay quy tắc này.
Và điều tôi nhận ra sau khi đọc là, dù có thể bỏ qua một chút đối với những rắc rối nhỏ nhặt, nhưng những hành vi gian lận vi phạm quy tắc, chẳng hạn như cởi bỏ đồng thể dục có gắn cảm biến để tránh đạn, hoặc tiếp tục bắn sau khi trúng đạn, những hành vi làm lung lay nền tảng của kỳ thi đặc biệt tuyệt đối sẽ không được bỏ qua. Nếu điểm lớp bị giảm mạnh cộng với việc bị buộc thôi học, thì cái giá phải trả là không thể lường trước được, và dù là Ryuuen đi nữa cũng có thể cho rằng cậu ta không thể phá vỡ luật của kỳ thi này. Tôi cũng vậy, rủi ro quá lớn.
Trường hợp duy nhất có thể khiến người ta muốn cố gắng một chút có lẽ là khi VIP bị ốm, nhưng đã có cảnh báo về một hình phạt nghiêm khắc rằng nếu bị phát hiện cố tình tiếp tục, họ sẽ bị phạt gấp đôi là 200 điểm. Vì vậy, trong trường hợp xấu nhất, thành thật bỏ cuộc sẽ ít thiệt hại hơn.
Và giống như năm ngoái, chiếc đồng hồ đeo tay được phát cho mỗi học sinh. Việc đeo nó 24 giờ là bắt buộc, và nó liên tục theo dõi nhịp tim và huyết áp. Có một cơ chế sao cho trong trường hợp xảy ra trục trặc hoặc tháo rời bất ngờ, tín hiệu sẽ ngay lập tức được gửi về Bộ chỉ huy.
Và lần này, ngoài chức năng la bàn, đồng hồ đeo tay mới còn được trang bị một nút cho phép tự nguyện báo cáo rút lui khi đánh giá rằng khó có thể tiếp tục do ốm đau hoặc chấn thương nghiêm trọng.
Việc cố gắng tiếp tục một cách ép buộc trong khi ở trong tình trạng cần được kiểm tra y tế, có lẽ chỉ có hại chứ không có lợi.
“Bây giờ, đại diện của mỗi lớp, bất kỳ ai cũng được, hãy cử một người rút thăm. Đây là để xác định vị trí xuất phát lúc 9 giờ sáng. Có bốn vị trí xuất phát để lựa chọn: C12, E12, G12 và I12. Các em sẽ bắt đầu từ những vị trí cách nhau khoảng 15 phút đi bộ.”
15 phút là một ước tính khá nhanh. Dù các khu vực đã được thu nhỏ, nhưng chắc cũng là do ảnh hưởng của việc cải tạo.
Dù nói là cách nhau một mức độ nào đó, nhưng khoảng cách rất gần. Tùy vào vị trí xuất phát, dù địa hình có khó khăn, nhưng nếu chạy hết tốc lực trên bãi biển, có thể tiếp cận đối phương trong chưa đầy năm phút.
Tuy nhiên, điều đó là không thực tế. Nếu học sinh lao ra bãi biển để chiến đấu ngay lập tức, các lớp khác cũng sẽ nhận thấy và nhắm bắn. Đó là một việc rủi ro cao, lợi nhuận thấp.
C12 phía tây không bị kẹp giữa, hoặc I12 dễ chạy về phía đông có lẽ sẽ tốt hơn.
Dù việc rút thăm để quyết định vị trí xuất phát quan trọng như vậy, nhưng vì ai rút cũng như nhau, nên tôi nhờ Sanada, người đang đứng gần đó. Cậu ấy vui vẻ đồng ý và đi rút thăm.
Sau khi phần giải thích toàn bộ của Mashima-sensei và những người khác kết thúc, các lớp được yêu cầu giữ khoảng cách và tạo thành vòng tròn xung quanh giáo viên chủ nhiệm. Đúng lúc đó, Hashimoto tiến lại gần tôi và lên tiếng.
“Giải thích thì dài dòng phức tạp, nhưng cốt lõi là phải thắng trò chơi sinh tồn đối kháng giữa các lớp, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Trước mắt là giữ khoảng cách với các lớp khác và quan sát tình hình nhỉ. Hãy để họ tự tiêu diệt lẫn nhau đi.”
Đó là điều đáng mong đợi nhất, nhưng tôi không nghĩ sẽ suôn sẻ như vậy.
Bởi vì luật lệ và cơ chế được thiết kế để ai cũng muốn trở thành người ngồi rình mò lợi dụng sự mâu thuẫn của người khác.
Ngay lập tức, vị trí xuất phát được xác định bằng cách rút thăm, và chúng tôi được xác định sẽ xuất phát từ khu vực E12. Lớp B của Ryuuen ở C12, lớp A của Horikita ở G12, và lớp D của Ichinose ở I12.
Sanada đã xin lỗi vì không lấy được khu vực ở rìa tốt nhất, nhưng tôi nói với cậu ấy đừng bận tâm vì đó là vấn đề không thể làm gì được.
Rồi có lẽ chúng tôi chuyển sang bước tiếp theo, được hướng dẫn đến trước những thùng carton và phần giải thích về vật tư theo từng lớp bắt đầu.
“Những thứ ở đây là vật tư ban đầu được cấp cho mỗi lớp, và nội dung bên trong là giống nhau cho tất cả các lớp. Các em có thể mang theo tất cả những thứ ở đây, hoặc nếu đánh giá là không cần thiết, có thể để lại bao nhiêu tùy thích. Tuy nhiên, một khi kỳ thi bắt đầu, những vật tư bị bỏ lại về cơ bản sẽ được thu hồi, nên sẽ không thể bổ sung sau. Hãy suy nghĩ và quyết định giữa các học sinh về những gì cần thiết dựa trên điểm này.”
Tối đa 3 đêm 4 ngày. Chắc chắn phải suy nghĩ kỹ xem nên mang theo những gì.
Trước hết, nếu không biết bên trong có gì thì cũng không thể bàn luận được, nên tôi quyết định trực tiếp kiểm tra bên trong thùng carton. Thứ thu hút mắt tôi đầu tiên hơn cả là một thực tế đầy bất lợi. Đó chỉ là một lượng nhỏ thực phẩm mà trong mắt bất kỳ ai cũng chỉ có thể thấy là thiếu hụt nghiêm trọng.
“Cái này ít quá vậy… Chắc không đủ cho một ngày chứ?”
Thực phẩm được chuẩn bị chỉ có thức ăn dinh dưỡng dạng khối và nước khoáng. Đếm thử thì chỉ có hai phần cho mỗi người trong lớp, và ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác có thể ăn được.
Có vẻ như chỉ chuẩn bị một lượng vừa đủ để dùng hết cho bữa trưa sắp tới.
“Nếu muốn ăn thì phải cố bằng mọi giá để lấy từ vật tư sự kiện sao… Đùa hay vậy.”
Nếu vật tư sự kiện là bắt buộc để đảm bảo thức ăn, thì dù không muốn cũng phải tham gia sự kiện. Đương nhiên, rủi ro đụng độ với các lớp khác sẽ tăng vọt.
Dù có thể bỏ qua sự kiện, nhưng cơ bản thì chỉ với vật tư được cung cấp ban đầu chắc chắn sẽ không đủ. Để kích thích giao chiến, quả thực có lẽ cần một biện pháp ép buộc đến mức này.
“Nhìn từ luật lệ, nếu có thể tiếp tục chạy trốn, thì ít nhất sẽ không thua ngay. Đạn sơn sẽ không hao hụt trừ khi chiến đấu, nhưng vấn đề thức ăn thì không thể tránh khỏi.”
Shiraishi cầm một hộp thức ăn dinh dưỡng dạng khối và nói như vậy.
Đó là một sự thật không thể chối cãi, những lớp thất bại trong việc đảm bảo thực phẩm sẽ có ít chiến lược khả thi hơn, trở nên hoảng loạn, và lao vào những trận chiến liều lĩnh rồi bị loại.
Chấp nhận rủi ro để thu thập vật tư, hay tránh rủi ro và chịu đựng thiếu thốn vật tư.
Hoặc là một chiến lược cân bằng ở giữa.
Ngay lập tức, trong lớp, cuộc thảo luận trở nên sôi nổi và các ý kiến bắt đầu chia rẽ.
“Tôi vẫn nghĩ nhắm vào sự kiện ở gần là nguy hiểm. Thay vì chịu rủi ro bị loại vì chiến đấu bừa, sao chúng ta không tránh lớp A ngay sau khi bắt đầu và vượt núi? Như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng độc chiếm các sự kiện ở khu vực đông bắc. Các lớp khác chắc cũng không cất công đến đó để chiến đấu đâu nhỉ?”
Nhìn chăm chú vào lượng nhỏ thực phẩm, Sugio, người đang nghe cuộc trò chuyện, đã đề nghị như vậy.
Nhưng ngay lập tức, một ý kiến phản đối từ Shimazaki bùng nổ.
“Tôi phản đối. Các lớp khác cũng có thể nghĩ tương tự. Hơn nữa, dù có cố gắng vượt núi, không có gì đảm bảo sự kiện sẽ xuất hiện ở phía đông bắc, phải không?”
Chỉ có các học sinh nghĩ rằng chúng sẽ được phân bổ đồng đều, nhưng trên thực tế, không thể biết chúng sẽ được sắp xếp thế nào cho đến khi bắt đầu.
“Nếu vậy, tôi nghĩ tốt hơn là không nên đi xa khỏi điểm xuất phát cho đến khi sự kiện đầu tiên bắt đầu.”
Nếu theo phương án đầu tiên của Sugio, có thể tránh được chiến đấu, nhưng nó cũng đi kèm với nhiều rủi ro. Tiêu hao thể lực để vượt núi, cộng với sự không chắc chắn về việc xuất hiện sự kiện. Và cả động thái của đối thủ. Không thể xem nhẹ điều nào. Ở giai đoạn này, ngay cả tôi cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác chắc chắn.
Trên hòn đảo hoang này, để di chuyển lên phía bắc một cách an toàn và nhanh nhất từ điểm xuất phát, chúng tôi phải đi qua khu vực sông hẹp ở G8. Có thể lớp A, những người có điểm xuất phát gần nhất, sẽ chạy đua để đến đó trước, và việc đuổi theo họ sẽ dẫn đến một cuộc chiến.
“Không di chuyển, hả? Tôi không định phủ nhận điều đó, nhưng nếu vậy, đồng nghĩa với việc chúng ta phải sẵn sàng chiến đấu ngay từ khi mở màn, phải không? Nếu chẳng may cả ba VIP bị loại─”
Không cần nói đến ba đêm, đôi khi trận chiến có thể kết thúc trong vòng chưa đầy một giờ sau khi kỳ thi bắt đầu.
Sugio tưởng tượng và nói ra viễn cảnh tồi tệ nhất đó.
“Ok, ok. Tôi hiểu ý Sugio muốn nói gì, nhưng trước hết hãy xem các vật tư khác đã. Trong lúc đó, lãnh đạo của chúng ta sẽ nghĩ ra một ý tưởng hay thôi.”
Hashimoto chen ngang vào giữa ánh mắt của hai người và thúc giục.
Ai cũng có thể đưa ra ý kiến.
Nhưng nếu cố gắng thúc đẩy ý kiến đó, một cách tự nhiên, trách nhiệm sẽ đi kèm.
Dù là Sugio hay Shimazaki, có lẽ đều không dễ dàng có đủ sự chuẩn bị tinh thần để gánh vác điều đó.
”… Đúng vậy.”
Vì vậy, họ tạm dừng thảo luận và giao quyết định cho lãnh đạo.
Dù con đường chiến lược bị tạm hoãn, không có nghĩa là bầu không khí căng thẳng đã biến mất.
Trong kỳ thi này, nơi mà chiến đấu và di chuyển thường xuyên được yêu cầu, việc phần lớn lớp trở nên nhạy cảm là điều không thể tránh khỏi.
Đó là bằng chứng cho thấy họ vô thức ôm ấp một cách mãnh liệt rằng họ tuyệt đối muốn tránh những lựa chọn sai lầm, bởi vì các thành viên lớp C có thế mạnh thiên về học lực.
Sau khi tạm gác lại động thái mở màn và vấn đề lương thực, tôi kiểm tra thùng carton tiếp theo, và từ đó xuất hiện những vật dụng nhỏ như bản đồ giấy, bút bi, bàn chải đánh răng và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Theo lời Mashima-sensei bổ sung, với điều kiện không vứt bỏ và phải thu hồi, những thứ này dường như có thể được mang theo không giới hạn trong thời gian thi. Chúng không cồng kềnh, và việc mang theo nhiều một chút, bao gồm cả đồ dự phòng, sẽ tiện lợi và hữu ích cho nhiều việc.
Tiếp theo, tôi mở thùng carton lớn. Bên trong, những chiếc lều cần thiết và tiện lợi cho việc ngủ nghỉ đã lộ ra, được chuẩn bị với nhiều kích cỡ khác nhau.
“Lều à, phải nhanh chóng nghĩ xem nên mang theo bao nhiêu và loại nào. Nhưng mà không biết nên để Ayanokouji gánh vác việc suy nghĩ đến mức nào đây…”
Hashimoto nhìn tôi như để thăm dò. Đáp lại, tôi khẽ gật đầu một cái.
“Tôi sẽ đưa ra mốc về những vật tư cần thiết và số lượng cần vận chuyển. Nếu có ý kiến khác, hãy nói cho tôi biết kèm lý do vào lúc đó.”
Trước hết cứ định ra một kế hoạch, sau đó sẽ tiếp thu ý kiến của các bạn cùng lớp nếu cần thiết.
Đây có lẽ là cách tối ưu để không lãng phí thời gian.
Sống trong lều, nếu muốn ngủ thoải mái, lý tưởng là mỗi người dùng một lều. Tuy nhiên, việc mỗi người mang theo một chiếc lều chỉ cho riêng mình sẽ trở nên cồng kềnh và tốn công sức, đồng thời làm giảm khả năng cơ động. Vậy thì ngay từ đầu, nên giới hạn số lượng và xem xét tập trung vào lều dành cho hai người, lều đa người. Với cách này, sẽ dễ dàng thay phiên nhau khi mệt mỏi, v.v…
Quan trọng hơn là chuẩn bị tổng cộng bao nhiêu chỗ. Theo thời gian, chắc chắn sẽ có những người rút lui. Nói cách khác, hiện tượng đảo ngược sẽ xảy ra khi từ giai đoạn giữa, hoặc thậm chí từ giai đoạn đầu, lều đa người trở nên không cần thiết và lều nhỏ dành cho 1-2 người trở nên thuận tiện hơn. Vì lều nhỏ có cơ chế dựng lên một lần chạm, nên việc chuẩn bị và thu dọn cũng dễ dàng.
Vừa suy nghĩ trong đầu về sự cân bằng của những chiếc lều mang theo, tôi vừa nhìn về phía nhóm thùng carton cuối cùng còn lại.
Ở đó là thứ quan trọng nhất, vũ khí để chiến đấu.
“Nhìn gần thì giống thật nhỉ. Lần đầu tiên tôi chạm vào thứ như thế này.”
Hashimoto ngay lập tức giơ tay ra và cầm lấy một khẩu súng trường tấn công. Đếm số lượng, có vẻ như có tổng cộng 40 khẩu được chuẩn bị: 20 khẩu súng trường tấn công, 10 khẩu súng tiểu liên và 10 khẩu shotgun làm vũ khí chính. Ngoài ra còn có 2 khẩu súng lục làm vũ khí phụ. Vũ khí chính, lực lượng chính trong chiến đấu, có thể trao cho mỗi Vệ sĩ một khẩu, vì vậy tất cả mọi người đều có thể có.
“Nhưng mà shotgun có vẻ khó dùng nhỉ. Nặng nữa.”
Tôi thử cầm lần lượt ba loại vũ khí chính và kiểm tra sơ qua. Dù không thể đánh giá thực sự cho đến khi sử dụng, nhưng từ số lượng được chuẩn bị ban đầu, có thể thấy súng trường tấn công có vẻ là vũ khí dễ sử dụng và cân bằng nhất. Vì vậy, có lẽ sẽ chỉ chọn súng tiểu liên và shotgun cho những Vệ sĩ chưa có súng trường?
“Ban đầu, nếu không bổ nhiệm Phân tích viên, chúng ta có thể mang theo nhiều hơn hai khẩu, chúng ta nên làm thế nào?”
Sau khi xác nhận số lượng vũ khí, Morishita tiến lại gần và hỏi như vậy.
“Việc nhận được nhiều đạn sơn hơn một chút quả thực là một lợi thế, nhưng chúng ta sẽ cần Phân tích viên ngay lập tức. Thật khó để nói liệu có lợi hay không khi xem xét công sức vận chuyển và quản lý súng vào lúc đó.”
Vũ khí chắc chắn không thể vứt bỏ tại chỗ giống như đồ dùng hàng ngày, việc mang theo và mang về là bắt buộc. Nếu Vệ sĩ có thể sử dụng đồng thời hai khẩu súng, thì sẽ có những cách sử dụng bất thường, nhưng điều đó cũng không thể do vi phạm luật, và kết quả là ai đó sẽ phải giữ phần thừa.
Mỗi khi Phân tích viên hoặc Trinh sát bị loại, một người mới sẽ được bổ nhiệm từ Vệ sĩ, vì vậy hành lý sẽ tiếp tục tăng lên.
“Chúng ta sẽ theo phương châm không tăng hành lý.”
“Ý cậu là chúng ta không định mang theo dư thừa. Trong những lúc như thế này, tâm lý con người thường muốn chuẩn bị một khoản bảo hiểm dù nhỏ trong tay, và họ có xu hướng trở nên tham lam.”
Nếu vũ khí bị hỏng thì sao? Nếu hết đạn thì sao?
Vì vậy, hãy mang theo càng nhiều vũ khí và đạn càng tốt.
Nếu tất cả mọi người có thể tiếp tục chiến đấu mà không bị loại, thì việc có vũ khí và đạn dự phòng sẽ là một sự trấn an.
Vì vậy, tâm lý muốn mua bảo hiểm là điều đương nhiên.
“Nếu có thứ chúng ta muốn, chúng ta có thể lấy nó từ sự kiện. Đó là lý do tại sao những quy tắc này ra đời.”
Tuy nhiên, về mặt lý thuyết, rất khó để tiến hành kỳ thi mà không bị tổn thất gì, và chắc chắn sẽ có trường hợp bị loại khi chưa sử dụng hết vũ khí. Đặc biệt là trong lớp này, có ít học sinh có thể trông cậy vào mặt tấn công, nên cho dù có dư thừa vũ khí hay đạn dược mà bắn không trúng thì cũng vô nghĩa. Hơn nữa, vũ khí dự phòng thường là những khẩu tiểu liên hạng nhẹ, nhưng mỗi khẩu chỉ có 60 viên đạn tính cả băng đạn dự phòng. Thêm vào đó, vì tiêu chuẩn băng đạn khác với súng trường tấn công, nên mỗi lần thay đạn đều phải lấy từng viên ra, rất mất công.
Việc có các phương thức khác để để lại, chẳng hạn như thu hồi từ những học sinh bị loại nếu thiếu vũ khí, hoặc dự trữ các băng đạn dự phòng trong một chiếc ba lô cụ thể từ trước, cũng là một lý do cho kết luận đó.
“Thôi thì phó mặc cho cậu vậy, tôi cũng muốn đổ trách nhiệm lên Ayanokouji Kiyotaka.”
“Được thôi.”
Sau khi xác nhận nguyện vọng của lớp, tôi báo cáo với Mashima-sensei những thứ cần thiết và nhận vật tư.
Những nam sinh có sức mạnh và thể lực sẽ đảm nhận những thứ nặng như nước, trong khi những người không giỏi vận động hoặc nữ sinh sẽ chỉ mang theo những vật dụng tối thiểu với ít gánh nặng nhất, chẳng hạn như đồ lót của chính họ và các vật dụng tiện ích.
“Trước khi kỳ thi bắt đầu, tôi có điều muốn nói, hãy lắng nghe tôi.”
Tôi gọi những bạn cùng lớp đang thực hiện kiểm tra vật tư lần cuối xem có thiếu thứ gì không, và khiến họ quay lại nhìn tôi lần nữa.
“Tôi muốn bàn về trường hợp chúng ta là lớp đầu tiên bị diệt sạch trong kỳ thi đặc biệt này.”
“Ý cậu là bàn chuyện về thất bại trước khi bắt đầu? Tại sao?”
Matoba, người tỏ ra hơi khó chịu, hỏi tôi như thể cậu ta có linh cảm xấu.
Hoặc có lẽ cậu ta hiểu rằng tôi đang đưa ra lời bào chữa cho thất bại trước.
“Khi đó, có một hình phạt không thể tránh khỏi. Bởi vì chúng ta buộc phải đuổi học một người. Tôi muốn xác định và quyết định trước người sẽ bị buộc thôi học để tránh tranh cãi.”
Cùng với tuyên bố đó, một bầu không khí căng thẳng tràn ngập từ các bạn cùng lớp.
“Quả thực, tôi không muốn tham gia kỳ thi trong khi nghĩ rằng mình có thể bị đuổi học…”
“Ayanokouji-kun, cậu có chắc quyết định đó là đúng không?”
Sanada, người đã hiểu nội dung câu chuyện, cũng mở lời như để hùa theo Matoba.
“Lớp chúng ta không có học sinh nào sở hữu điểm bảo vệ. Nói cách khác, một khi chịu hình phạt diệt sạch, chắc chắn ai đó sẽ bị buộc thôi học. Đối với người này, đó chẳng khác nào địa ngục.”
Như Matoba và Sanada đã nói, khó có học sinh nào sẵn sàng chấp nhận một tình huống xác định rằng nếu thua, chính họ sẽ bị buộc thôi học.
“Với lại, ý cậu là vì cậu là lãnh đạo nên cậu sẽ quyết định ai sẽ bị buộc thôi học từ đây sao?”
Không một ai ở đây muốn tự nguyện bị buộc thôi học.
Hơn nữa, nếu một người mới đến như tôi chỉ đạo, phản ứng từ chối sẽ rất mạnh.
“Hay là đợi lúc thua rồi hẵng quyết định, cứ để kẻ tội đồ của kỳ thi chịu trách nhiệm đi? Hoặc nếu thua, hãy coi như cùng sống chết có nhau và quyết định bằng cách rút thăm. Chỉ có cách đó thôi.”
Xung quanh rõ ràng phản đối việc quyết định tại thời điểm này, nhưng tôi cũng có suy nghĩ của mình.
“Hashimoto Masayoshi, có vẻ như phương châm của Ayanokouji Kiyotaka đã được quyết định. Tôi hiểu cậu ấy đã quyết định thế nào mà không cần nghe giải thích từ cậu ấy.”
“Thật sao?”
Đáp lại sự nghi ngờ của Hashimoto, Morishita gật đầu đầy tự tin.
“Nếu chúng ta phải chịu hình phạt, lúc đó, trước tiên Hashimoto Masayoshi sẽ hy sinh để bảo vệ các bạn cùng lớp. Đây là kết luận công bằng và cân bằng nhất, phải không?”
“Ra vậy, nếu vậy thì tôi─ đồng ý làm sao được…! Thật là, tha cho tôi đi. Thật ngu ngốc khi tôi đã nghiêm túc lắng nghe dù chỉ một giây.”
“Vậy sao? Nhưng tôi đang nói thật, nghiêm túc và chân thành đấy? Ít nhất, ngoại trừ Hashimoto Masayoshi, tôi nghĩ mọi người sẽ vui vẻ chấp nhận đề xuất này, không phải sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu bản thân an toàn thì đúng vậy.”
“Nhìn này, mọi người đều được cứu. Nghĩa là sẽ không có nạn nhân xấu số.”
“Vậy hy sinh tôi là được sao?”
“Điều đó là không thể tránh khỏi. Cậu sẽ bảo vệ các bạn cùng lớp và trở thành ngôi sao. Cậu là anh hùng. Tạm biệt Hashimoto Masayoshi. Tôi sẽ nhớ sự tồn tại của cậu trong một tuần.”
“Chỉ một tuần thôi sao, dù là một năm tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận. Với lại, cậu đã cố tình đưa tên tôi ra và nếu thuận lợi, cậu thực sự định biến tôi thành vật hiến tế, phải không?”
Trong một tình huống như thế này, không ai hoan nghênh việc tên mình được đưa ra như một ứng cử viên bị buộc thôi học.
Bởi vì xu hướng thường hướng về những người vốn đã không được ưa trong lớp.
“Tch, cậu đã nhận ra rồi sao.”
“Thật là, xem ra tôi không được để lơ là hay sơ hở chút nào.”
Sau khi khẽ nhếch mép với Morishita, Hashimoto nhìn tôi với một chút bất an.
“Nếu Hashimoto tình nguyện, thì cũng được thôi, nhưng không may là tôi đã quyết định ai sẽ bị buộc thôi học rồi, và dù có ý kiến phản đối, tôi cũng không có ý định thay đổi.”
“Khoan đã. Như tôi đã nói trước đó, chỉ vì cậu là lãnh đạo không có nghĩa là cậu có thể quyết định mọi thứ─”
Khi Matoba định lao vào, tôi ngăn lại bằng tay.
“Nếu chúng ta rơi vào tình huống phải chịu hình phạt, tôi sẽ nhận lấy vai trò đó.”
Khi tôi trả lời như vậy, các bạn cùng lớp đang ồn ào đột nhiên im bặt.
Ngay cả Mashima-sensei, người đang khoanh tay im lặng nghe câu chuyện, cũng vô thức buông tay xuống.
”… Cậu nói thật đấy à? Cậu là lãnh đạo mà.”
“Chính vì là lãnh đạo nên tôi phải chịu trách nhiệm cho thất bại. Nghe thì có vẻ hay ho, nhưng lý do thì khác. Dù tốt hay xấu, tôi là người ngoài. Tôi mới vào lớp này chưa được bao lâu. Nếu tôi, người đã vào đây để giúp lớp chiến thắng, lại dẫn đến kết quả thất bại trong kỳ thi, thì việc tôi chịu trách nhiệm cho điều đó là hợp lý và đúng đắn.”
“Nhưng mà, đây không phải là kỳ thi mà một mình cậu có thể hoàn toàn kiểm soát thắng thua, đúng chứ? Đây không phải là lĩnh vực mà lớp chúng ta giỏi, ngay cả khi nói khéo đi nữa? Với lại, nếu cậu biến mất, tương lai của lớp này sẽ ra sao?”
“Dù thế nào đi nữa, một lãnh đạo mà không thể làm gì và thất bại thảm hại thì không thể tin tưởng được.”
”… Ra vậy… Quả thực có thể nhìn nhận theo cách đó…”
Thứ mà lớp học hiện đang chìm ở vị trí thấp này cần là một lý do để có thể chiến thắng. Chỉ một điểm đó thôi.
“Thái độ chịu trách nhiệm nhất định với tư cách là lãnh đạo không phải là không đáng đánh giá. Nếu buộc phải có người bị buộc thôi học, thì Ayanokouji Kiyotaka sẽ biến mất. Bây giờ như vậy không phải là ổn sao? Hơn hết, ít nhất thì chúng ta cũng được đảm bảo an toàn trước mắt.”
Morishita đáp lại một cách khô khan, hay đúng hơn, xét đến áp lực tinh thần của các bạn cùng lớp, tốt hơn hết là nên làm vậy ngay bây giờ.
“Nhưng nếu điều đó thực sự xảy ra, đó sẽ là sự hy sinh bản thân và tự nguyện xin thôi học, phải không, Hashimoto Masayoshi?”
“Trông cậu như không thể chịu nổi việc không được hy sinh tôi vậy.”
Tuy nhiên, khác với lúc đầu khi bị chỉ tên, không có sự phản đối mạnh mẽ nào.
Có một cảm giác mạnh mẽ rằng việc tranh luận với Morishita mỗi lần đều vô ích, nhưng có lẽ còn một lý do khác.
Đó là bởi vì nếu tôi biến mất khỏi lớp, thì điều đó cũng gần như đồng nghĩa với việc chính Hashimoto cũng sẽ biến mất. Giờ đây khi đã từ bỏ cả tấm vé chuyển sang lớp khác, ngoài cách này ra thì gần như không còn phương pháp nào để tốt nghiệp ở lớp A nữa. Tất nhiên, cho dù chuyện đó có thực sự xảy ra đi chăng nữa, cậu ta cũng sẽ không chấp nhận một cách vô điều kiện và cũng sẽ không cam lòng, nhưng có lẽ cậu ta sẽ phải chấp nhận từ bỏ việc không thể lên được lớp A.
Lúc này, cậu ta chỉ có thể tin tưởng vào năng lực thực sự của tôi và tạm thời chấp nhận.
Vì không thể đưa ra một học sinh thay thế, nên không có lựa chọn nào khác.
“Mashima-sensei. Không có vấn đề gì khi nói với mọt người xung quanh về quyết định này, phải không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Dù là sự thật hay dối trá về việc ai sẽ bị buộc thôi học khi thua, bản thân việc tuyên truyền với những người xung quanh không có vấn đề gì.”
“Vậy thì em có thể nhờ thầy một việc được không?”
“Là việc gì?”
“Như em đã nói, nếu có người trong lớp phải bị buộc thôi học, em muốn xác định trước rằng người đó là em. Để ngăn chặn việc sau này rút lại lời. Việc thông báo và quyết định trước không liên quan đến luật của kỳ thi, phải không ạ?”
”… Em nói thật lòng chứ?”
“Tất nhiên rồi. Đây không phải là lời nói có thể thốt ra chỉ để xoa dịu sự bất an của các bạn cùng lớp.”
Nếu không có lời cam kết chắc chắn này, thì khi thua cuộc, sẽ có người được phép chống đối bằng cách nói rằng “tôi sẽ không nghỉ học”. Dù phải hứng chịu sự chỉ trích, họ vẫn có thể đổ lỗi cho người khác.
“Thật xin lỗi, nhưng theo luật, thầy không thể xác nhận điều đó tại thời điểm này. Nhưng thầy sẽ ghi nhận suy nghĩ của em.”
“Cảm ơn thầy.”
Mặc dù Mashima-sensei không giấu được sự bối rối, nhưng vì không thể đưa ra một ứng cử viên buộc thôi học khác, nên thầy buộc phải tôn trọng ý kiến cá nhân đó tạm thời.
“Vậy là, phần giải thích đã khá dài, nhưng cuối cùng cũng đến hồi kết. Bây giờ, các em hãy tự thảo luận với nhau và suy nghĩ về việc ai sẽ đảm nhận từng vai trò. Nếu không thể quyết định trong vòng 30 phút, nhà trường sẽ chọn ngẫu nhiên, vì vậy hãy chú ý.”
Tại đây, Mashima-sensei lùi ra xa chúng tôi một chút.
Thời gian giáo viên can thiệp đã kết thúc, và quyền quyết định được giao lại cho học sinh.
“Chỉ huy, VIP, và ba vai trò khác à. Đây sẽ là bước ngoặt lớn đầu tiên.”
Nếu phân bổ sai các vai trò quan trọng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ chiến thắng.
Lấy một ví dụ cực kỳ rõ ràng, chỉ cần giao vai trò Chỉ huy cho những học sinh như Ike hay Hondou từ lớp Horikita, hoặc Ishizaki hay Kondou từ lớp Ryuuen, tỷ lệ chiến thắng của lớp đó sẽ giảm mạnh. Mặt khác, Ishizaki có khả năng thể chất tương đối cao và có thể lực, vì vậy cậu ta có thể là một tài sản quý giá nếu được sử dụng làm Vệ sĩ.
Trước khi tôi kịp mở miệng, Morishita bước một bước lên phía trước.
“Chỉ huy có thể nói là một vị trí cực kỳ quan trọng. Họ phải bao quát toàn bộ tình hình, thấu hiểu động thái của các lớp khác, và hơn hết là xác định thời điểm sử dụng chiến thuật. Vì vậy, trong số 37 người của lớp, đây nên là vai trò đầu tiên được xác định.”
“Những điều hiển nhiên như vậy cũng cần phải nói à.”
Trong khi Hashimoto thì thầm đủ nhỏ chỉ để tôi nghe được, Tamiya cũng cất giọng như để đồng tình.
“Tớ cũng đồng ý với Morishita-san. Sẽ là một trận chiến khó khăn nếu không có chỉ đạo của Chỉ huy. Đơn giản là Ayanokouji-kun sẽ phù hợp, phải không? Cậu ấy là lãnh đạo mà.”
“Khoan đã, đúng là tôi nghĩ không có gì phải nghi ngờ việc nếu Ayanokouji trở thành Chỉ huy thì chắc chắn sẽ mang lại kết quả. Nhưng tôi kịch liệt phản đối, tốt hơn là nên để cậu ta chỉ huy tại hiện trường. Vai trò Vệ sĩ là tốt nhất.”
“Vệ sĩ? Các vai trò khác thì còn có thể, nhưng tại sao lại là Vệ sĩ?”
“Lý do chỉ có một thôi. Bởi vì tôi coi Ayanokouji là một lực lượng chiến đấu đặc biệt. Nói một cách khó nghe thì Vệ sĩ là quân tốt hy sinh, nhưng chính những Vệ sĩ đó lại là những người duy nhất được trao phương thức tấn công. Trừ tôi và Kitou, không thể nói là có nhiều học sinh mạnh trong loại trận chiến này. Vì vậy, tốt hơn hết là để Ayanokouji chiến đấu ở tiền tuyến. Với lại, ngay cả khi không thể giao tiếp trực tiếp với Chỉ huy, cũng không có trở ngại gì trong việc tập hợp lớp, phải không?”
Lời thỉnh cầu mạnh mẽ từ Hashimoto, với một chút nhiệt huyết, khiến các bạn cùng lớp cũng hơi ngạc nhiên.
VIP là vị trí quan trọng quyết định thắng thua, nhưng tiền đề của nó là không bị loại. Việc Hashimoto đề xuất muốn dồn lực cho Vệ sĩ để bảo vệ VIP không bị loại là không sai.
Và ngay cả khi không thể giao tiếp trực tiếp với Chỉ huy, vẫn có thể liên lạc với Chỉ huy thông qua VIP, dù hơi phiền phức. Thậm chí có thể yêu cầu Chỉ huy kích hoạt chiến thuật. Vì vậy, ngay từ trước khi thảo luận, khả năng tôi đảm nhận VIP, Phân tích viên hoặc Trinh sát đã bị loại bỏ đầu tiên. Nhưng giữa Chỉ huy và Vệ sĩ, vẫn có chỗ để xem xét.
Bởi vì thực tế là chỉ một mình Chỉ huy có thể nắm được GPS của toàn bộ học sinh trong lớp, đây là một vị trí cực kỳ hấp dẫn, thuần túy kết nối trực tiếp với tỷ lệ chiến thắng.
Bản thân tôi, trong hòn đảo hoang rộng lớn này, không có cách nào để biết ai từ lớp khác đang di chuyển như thế nào và nhắm mục tiêu gì, và chỉ có thể phó mặc cho tình thế. Chính vì vậy, đây là một vị trí không thể xem nhẹ.
Tuy nhiên, chỉ với năng lực của Chỉ huy, cũng không thể kiểm soát 100% thắng thua.
“Trước hết, ngay cả Ayanokouji cũng không muốn giao phó vận mệnh của mình cho người khác, phải không?”
Tôi nghĩ rằng vai trò đưa ra chỉ đạo thông qua máy tính bảng và radio cũng không tệ, nhưng đối với kỳ thi đặc biệt này, đó là một sự thật không thể lay chuyển rằng những học sinh có khả năng thể chất nên trở thành VIP hoặc Vệ sĩ.
“Cậu đã bắt đầu nghĩ về việc phân vai trò rồi phải không? Hãy cho tôi nghe ý tưởng của cậu đi.”
Năm loại vai trò. Việc tôi sẽ đảm nhận vị trí nào sẽ là một lựa chọn không cho phép sai sót.
Đặc biệt, Chỉ huy ở lại Bộ chỉ huy có thể nói là một vị trí vô cùng quan trọng. Họ có thể xác nhận vị trí hiện tại của toàn bộ học sinh bằng GPS, và còn có thể sử dụng các quyền hạn và chiến thuật có thể lật ngược tình thế. Vì là vai trò duy nhất được phép nhìn cục diện trận chiến từ góc nhìn toàn cảnh, nên không thể giao cho một học sinh kém cỏi.
Nếu vậy, việc tôi đảm nhận vai trò đó cũng là một lựa chọn đáng để xem xét.
Tuy nhiên, không thể nói rằng lớp C có nhiều học sinh có năng lực thể chất vượt trội, và mặc dù có những học sinh có thể chiến đấu như Kitou hay Hashimoto, nhưng nếu loại trừ lực lượng chính, tỷ lệ học sinh ở mức trung bình hoặc thấp hơn chiếm đa số. Dù Chỉ huy có đưa ra chỉ đạo chính xác đến đâu, nếu không thể thực hiện thì cũng vô nghĩa.
Mặt khác, nếu đảm nhận vai trò Vệ sĩ, vốn có phương thức tấn công, tôi có thể phát huy hết khả năng cá nhân. Bởi vì ngay cả khi không dựa vào thông tin hay chiến thuật của Chỉ huy, nếu có kỹ năng, không phải là không thể vượt qua.
“Nguyện vọng của tôi là trở thành Vệ sĩ.”
“Được, đó là lựa chọn chính xác.”
“Nhưng chỉ trong trường hợp có một người thích hợp để giao phó vai trò Chỉ huy.”
Ai sẽ là Chỉ huy? Một cái tên lập tức hiện lên trong đầu.
Đó là Morishita. Đối với vị trí Chỉ huy, tôi muốn bổ nhiệm một học sinh không chỉ đơn thuần là học sinh giỏi, mà còn có góc nhìn khác biệt với người khác. Vì vậy, tôi đánh giá cao năng lực của Morishita.
Tuy tôi đánh giá cao, nhưng… việc cô ấy là một người lập dị là một yếu tố gây lo ngại lớn, và việc truyền đạt thông tin thông qua VIP dễ dẫn đến sự hỗn loạn không mong muốn.
Ngay cả khi bao gồm cả điều đó, vẫn có chỗ để xem xét, nhưng quan trọng hơn cả là bản thân cô ấy có muốn hay không.
Khi tôi liếc nhìn Morishita, cô ấy mở to mắt và bắt gặp ánh mắt của tôi.
“Nếu cậu định nhờ tôi đảm nhận vai trò Chỉ huy, thì tôi xin từ chối một cách trân trọng.”
Cô ấy giơ bàn tay lên và từ chối thẳng thừng.
“Tôi chưa nói gì cả mà.”
“Đôi mắt của cậu đã nói lên tất cả rồi.”
“Ừ thì, tôi thực sự đang xem xét. Dù sao thì, hãy cho tôi biết lý do từ chối.”
“Lý do? Bởi vì tôi sẽ tham gia với tư cách là Vệ sĩ. Nhìn thấy hòn đảo hoang này, dòng máu cổ xưa trong tôi không thể không sôi sục. Đúng vậy, ngày xưa, tôi từng được những người xung quanh gọi là Nữ Chiến binh Rừng xanh và khiến họ phải khiếp sợ─. Không, đây là chuyện cũ rồi, hãy quên nó đi. Không có gì nhiều để kể đâu.”
Cô ấy nói là không kể nhiều, nhưng thực ra cô ấy đã kể kha khá, và từ mọi góc độ, đó chắc chắn 100% là nói dối, nên tôi sẽ quên nó đi mà không do dự.
Nhưng như vậy thì ngoài Morishita, tôi không nghĩ ra được bạn cùng lớp nào khác có vẻ sẽ phát huy được thực lực như tôi mong muốn. Thật đáng tiếc, không có ứng cử viên nào phù hợp…
Vậy thì, bằng phương pháp loại trừ, hãy chọn một người như Sanada, người có thể giao tiếp tốt với tất cả mọi người trong lớp─
“Ayanokouji. Nếu cậu đang phân vân không biết chọn ai làm Chỉ huy, thì cậu có thể để tôi đảm nhận được không?”
Cắt ngang khoảng im lặng ngắn ngủi, Shimazaki tiến lại gần.
“Tôi không biết mình có thể đáp ứng kỳ vọng đến mức nào, nhưng tôi nghĩ mình có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách ổn định.”
Đúng như mong đợi ở một ứng viên, tôi không có phàn nàn gì về trí tuệ của Shimazaki.
Tuy nhiên, dù tốt hay xấu, Shimazaki là một học sinh giỏi theo lối thông thường. Có một chút nghi ngờ về mức độ linh hoạt và nhanh trí của cậu ấy. Nhưng vì trên hết, tôi không có Chỉ huy nào khác mà tôi muốn giới thiệu đến mức phải từ chối lời tình nguyện này, nên việc chỉ từ chối không thôi có thể làm tổn hại mối quan hệ với Shimazaki trong tương lai.
“Tôi có thể giao phó cho cậu không?”
“Ừm. Với lại, từ đầu tôi cũng không thích việc phải di chuyển khắp đảo hoang. Tôi đánh giá rằng mình có thể trở thành một lực lượng chiến đấu hơn nếu được tập trung vào suy nghĩ.”
Chỉ riêng việc cậu ấy thể hiện thái độ tích cực đối với vị trí Chỉ huy đầy áp lực, dù muốn hay không, cũng đủ để đánh giá rằng cậu ấy có đủ tư cách.
“Được rồi. Vậy thì tôi sẽ giao vai trò Chỉ huy cho Shimazaki. Nhưng cậu không cần phải quá căng thẳng. Chỉ huy cũng chỉ có thể làm những việc có hạn, và toàn bộ trách nhiệm đối với kết quả của kỳ thi thuộc về tôi, người đã giao phó hoàn toàn cho cậu.”
Sau khi tôi nói vậy, biểu cảm căng thẳng của Shimazaki dịu đi một chút.
Sau đó, tôi bổ nhiệm ba người tình nguyện làm VIP: Takemoto, Shiraishi và Nishikawa.
Tiếp theo, tôi bổ nhiệm Sanada và Nakajima làm Phân tích viên, và Tsukaji làm Trinh sát.
Phần còn lại, đương nhiên, tất cả đều được chỉ định làm Vệ sĩ và kết thúc việc phân vai.
“Có vẻ như tất cả các vai trò đã được quyết định. Bây giờ, hãy nhanh chóng mang theo những vật tư cần thiết và di chuyển đến điểm xuất phát. Học sinh đảm nhận vai trò Chỉ huy hãy ở lại vì sau đó sẽ di chuyển đến Bộ chỉ huy.”
Mashima-sensei ra lệnh cho học sinh làm theo.
Tại đây, tôi sẽ chia tay Shimazaki và không thể tiếp xúc trực tiếp với cậu ta cho đến khi kỳ thi kết thúc, vì vậy tôi nhanh chóng tiến lại gần và gọi.
“Trước khi xuất phát, tôi có điều muốn nói.”
“Là gì vậy?”
“Dù là thay đổi nhỏ nhặt đến đâu, nếu cậu cảm thấy kỳ lạ hoặc thắc mắc, hãy đừng ngần ngại mà truyền đạt lại.”
“Tôi đang được giao một vai trò quan trọng, không cần phải nói tôi cũng biết.”
“Không phải vậy. Càng lo lắng về vị trí Chỉ huy, đôi khi cậu càng không nhìn thấy những thứ đang diễn ra trước mắt. Chỉ huy của lớp khác cười hay tức giận. Những thay đổi GPS ở mức độ kỳ lạ không đáng để truyền đạt. Hãy báo cáo ngay cả những điều mà bản thân Shimazaki cảm thấy bận tâm.”
“Điều đó… liệu có khiến hệ thống chỉ huy bị rối loạn khi nhận quá nhiều thông tin linh tinh không?”
“Ừ, đúng vậy. Vì vậy, không phải ai cũng được. Hãy giới hạn chỉ một người thôi.”
“Tôi nên báo cáo với ai?”
“Ai cũng được, nhưng… để xem nào. Trước mắt cứ chọn Shiraishi đi. Đối với Shimazaki, điều đó cũng dễ dàng hơn, phải không?”
Giống như Yoshida, tôi biết từ những trao đổi trước đó rằng Shimazaki có tình cảm với Shiraishi.
Vậy thì nếu tôi tăng điểm tiếp xúc cho cậu ấy một chút, đó nên là điều đáng hoan nghênh.
Về phần tôi, trong ba người Takemoto, Nishikawa, và Shiraishi, dù không phải tôi biết rõ về tất cả, nhưng cô ấy cũng là người mà tôi đánh giá là có cái nhìn sắc bén nhất trong cả ba.
“Không, không… Ngược lại còn khó hơn đấy… Yoshida sẽ nổi điên mất.”
“Không cần thiết phải thiên vị chỉ mỗi Yoshida. Đối với tôi, cả hai đều là những người bạn quan trọng.”
“Sao cậu có thể nói điều đó một cách bình thản như vậy… Nhưng, Shiraishi vẫn là…”
“Vậy sao? Vậy thì Takemoto hay Nishikawa cũng được─ Takemoto là con trai nên có lẽ là lựa chọn chắc chắn nhất.”
Vì họ thân nhau, nên nếu có trao đổi không hay gì từ Nishikawa đến Shiraishi thì cũng có thể sẽ bị lọt tai từ bên này qua bên kia.
“Không, dù sao thì… ừm, được rồi, cứ để Shiraishi đi. Tôi sẽ làm tốt nên đừng lo lắng.”
Mặc dù có chút do dự, nhưng Shimazaki vẫn đổi ý và chấp nhận báo cáo cho Shiraishi.
Tôi nghĩ có lẽ cậu ta cho rằng đằng nào cũng phải nói chuyện, thì đối phương là Shiraishi vẫn tốt hơn.
“Xác nhận lần cuối này, mặc dù cậu sẽ vừa quan sát GPS vừa thao tác, nhưng về cơ bản liên lạc với VIP nào cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, với những vấn đề không chắc chắn hay cảm giác sai lệch, để tránh gây thêm áp lực thì cứ liên lạc với Shiraishi nhé. Số lượng người truyền tin càng nhiều thì sự hỗn loạn cũng sẽ kéo theo ngay. Nói cách khác, cậu truyền đạt thông tin gì cho Shiraishi cũng không sao cả.”
Nếu Shiraishi bị loại, thì đợi đến lúc đó rồi tính sau vậy.
”…Phải ha, tôi hiểu rồi, cứ làm như vậy đi.”
Sau đó, tôi dặn dò thêm một vài việc cần nhờ cậu ta điều tra sau khi đến Bộ chỉ huy, và Shimazaki cũng vui vẻ nhận lời.
Trước khi xuất phát, toàn bộ chúng tôi đều đeo kính bảo hộ để bảo vệ mắt. Mặc dù quy tắc cấm ngắm bắn vào đầu, nhưng để đảm bảo an toàn trong thời gian thi, về nguyên tắc nhà trường khuyến khích nên đeo nó, và nếu có tai nạn nào xảy ra trong lúc tháo kính bảo hộ, thì tự bản thân phải chịu trách nhiệm.
Tất cả đều tùy thuộc vào mỗi cá nhân. Nhưng xét đến việc nó có thể giảm bớt cảm giác đau đớn do tác động của đạn sơn mang lại, thì đeo vào vẫn an tâm hơn.