Skip to content

Chapter 8

Chương 8: “Kẻ thù và đồng minh”

Section titled “Chương 8: “Kẻ thù và đồng minh””

Trách nhiệm về thất bại của lớp A, lỗi lầm nằm ở đâu?

Chuyện đó vốn dĩ đã quá rõ ràng ngay từ đầu.

Là người lãnh đạo lớp, tôi đã dao động trước sự chuyển lớp của Ayanokouji-kun. Kể từ đó, tôi không thể vực dậy được nữa, cũng chẳng thể đưa ra nổi một chiến lược nào.

Nếu tôi có thể nghĩ ra một hoặc hai chiến thuật hữu hiệu, có lẽ vẫn còn cơ hội giành chiến thắng…

Hoặc có thể, dù kết quả đáng tiếc, thì nội dung trận đấu vẫn là một thất bại hoàn toàn.

Sau giờ học, trong lớp A vắng lặng không còn ai.

Không tìm ra câu trả lời, tôi vẫn ngồi lại một mình ở nơi này.

Sau khi thua cuộc, không ai công khai chỉ trích tôi cả.

Ngược lại, mọi người chỉ nói những lời động viên, rằng vẫn còn cơ hội vào lần sau.

Nhưng hầu hết những lời an ủi ấy, dù ấm áp đến đâu, cũng chẳng đọng lại trong tai tôi.

Tôi không nhớ rõ mình đã nghe thấy những gì, cũng không thể nào nghĩ ra.

Đến khi nhận thức được, tôi đã ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế, cho đến khi trở thành người cuối cùng còn lại trong lớp.

Trong lớp học đang dần nhuốm màu hoàng hôn, tôi bất giác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ đến lúc ấy, tôi mới nhận ra mặt trời sắp lặn.

“Phải về thôi…”

Tôi đứng dậy, không suy nghĩ gì, đặt tay lên cánh cửa.

Nhưng rồi chợt nhớ ra mình đã quên cặp sách, tôi quay lại bàn để lấy nó.

Sau đó, tôi bước đi trên hành lang vắng lặng, hướng về lối ra.

Ở nơi này, tôi đang làm gì vậy?

Ở đây, tôi đang hướng đến điều gì?

Nỗi cô độc ập đến mãnh liệt.

Tôi… đang dần trở nên vô vọng đến mức chẳng thể cứu vãn nổi.

Liệu ngày mai, tôi có thể đứng lên lại không?

Liệu ngày mốt, tôi có thể tiếp tục bước về phía trước không?

Tôi không biết.

Tôi chẳng biết gì cả.

Chỉ mãi mắc kẹt trong vòng lặp vô tận này.

Tôi xỏ giày, bước ra ngoài, rồi bắt đầu đi về.

…Về thôi.

Dù sao thì cũng nên trở về ký túc xá, và lúc này, tôi chỉ muốn được ngả lưng xuống giường──.

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, tầm nhìn cũng chao đảo mạnh.

Tận sâu trong tâm trí, một cú sốc ngoài dự đoán.

Ngay khi cảm nhận được cơn đau nhói ở lưng, tôi không kịp phản ứng gì mà bị đá văng về phía trước.

Dù theo phản xạ có giơ tay ra, nhưng tôi chẳng thể tiếp đất đúng tư thế mà chỉ biết trượt dài trên mặt đất.

Hơn nữa, mặt đất này đầy sỏi đá, chẳng thể gọi là mềm mại dù chỉ là nói cho có.

Chiếc cặp bị hất văng, bụi cát bay tán loạn.

“Đau…!”

Cơn đau lớn hơn ập đến muộn màng.

Cả tay và đầu gối, nơi dùng để đỡ cơ thể, đều bị kích thích mạnh.

“C-cái gì vậy!?”

Mãi một lúc sau, tôi mới nhận thức được sự thật phi lý rằng mình vừa bị đá.

Và rồi, suy nghĩ về việc phải xác định kẻ đã làm chuyện đó cuối cùng cũng được truyền đến não với một chút độ trễ.

“Ngây người quá đấy, Horikita. Không ngờ cô lại không né nổi cú đá vừa rồi.”

Một giọng nói không hề chứa lấy 1% ác ý về cú đá vừa tung ra.

Khoanh tay, nhìn xuống tôi với nụ cười nhạo báng, chính là Ibuki-san.

“Cô đang làm cái gì vậy…! Đầu óc có vấn đề à?”

Cô ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tung một cú đá nghiêm túc vào một người không hề phòng bị hay sao?

Trước khi kịp phản ứng lại bằng sự phẫn nộ và cảnh giác, Ibuki-san đã ném xuống tôi ánh mắt khinh miệt.

“Nhìn bộ dạng vô dụng của cô là tôi lại thấy ngứa mắt. Chỉ cần thấy thôi cũng đủ làm tôi phát cáu rồi.”

“Tùy tiện quá rồi đấy… Nếu thế thì đừng có nhìn tôi nữa.”

Những ngày tháng khổ sở cứ kéo dài không hồi kết, lại thêm trận thua đau đớn vừa rồi.

Tại sao tôi còn phải bị một kẻ cục súc vô duyên đá một cách vô nghĩa thế này?

Hết đá lại dẫm đạp.

Tôi nhìn xuống lòng bàn tay dính chút máu, rồi thở dài.

“Thấy chưa, lại thế nữa. Chính vì cái thái độ yếu đuối đó cứ lọt vào mắt tôi nên tôi mới không chịu nổi đấy. Phải biết ơn vì tôi chỉ đá văng cô thôi đi.”

“Tôi chẳng hiểu ý cô là gì cả.”

Tôi không muốn dây dưa với Ibuki-san vào lúc này.

Phủi đất cát trên người, tôi đứng dậy và nhặt chiếc cặp rơi trên đất lên.

May mắn thay, có vẻ đầu gối tôi không bị trầy xước.

“Hừ. Không phản công nổi à? Mà có đánh lại thì tôi cũng sẽ phản đòn thôi.”

“Làm sao có chuyện đó chứ…? Hơn nữa tôi… còn không…”

Ngay cả trong tình huống này, hình ảnh Ayanokouji-kun vẫn hiện lên trong tâm trí tôi.

“Cô lại vừa nghĩ đến Ayanokouji đúng không?”

”…Vậy thì sao? Đó chẳng phải chuyện liên quan đến cô.”

“Hết đứa này đến đứa khác, lúc nào cũng Ayanokouji, Ayanokouji. Cậu ta rời khỏi lớp rồi thì phải vui mừng mới đúng chứ?”

“Tôi cũng đã nghĩ cô hơi thiếu suy nghĩ… không, là rất thiếu suy nghĩ, nhưng hóa ra cô thật sự ngu ngốc. Làm sao có thể vui mừng khi cậu ấy không còn ở đây nữa chứ.”

“Nếu là tôi thì đã nhảy cẫng lên rồi. Chỉ cần nhìn thấy mặt tên đó thôi là đã đủ khiến tôi phát cáu… a~, chỉ nghĩ đến thôi cũng bực mình nữa là. Vất vả lắm mới cho cậu ta một đòn, vậy mà tên Ryuuen đó lại làm mọi chuyện thành ra thế này. Kẻ mất mặt hóa ra lại là bọn tôi chứ không phải cậu ta.”

Có lẽ vì quá bực bội, Ibuki-san đá mạnh xuống mặt đất.

“Rốt cuộc là chuyện gì đây…”

Lẩm bẩm như vậy xong, tôi hồi tưởng lại kết quả của kỳ thi hôm nay.

Ayanokouji-kun đã dễ dàng đánh bại lớp của Ryuuen-kun.

Hơn nữa, không phải bằng một chiến thắng bình thường, mà là một màn thể hiện đầy ấn tượng và ngoạn mục.

Thế nhưng, ngay cả kết quả kỳ thi ấy, giờ đây cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa, như thể nó là chuyện của một thế giới xa vời nào đó.

“Nếu cô cứ tiếp tục ngu ngơ thế này thì sẽ chỉ gây phiền phức thôi. Tôi sẽ dừng lại ở đây. Từ giờ trở đi, đừng bao giờ dính dáng gì đến tôi nữa, thậm chí đừng để tôi thấy cô trong tầm mắt.”

“Tôi chưa từng gây phiền phức gì cho cô cả. Hơn nữa, ngay từ đầu giữa chúng ta có quan hệ gì để mà phải ‘dừng’ chứ?”

Ngược lại, tôi còn là người đã dành thời gian, công sức và cả tiền bạc để giúp đỡ cô ấy khi cô ấy thiếu tiền.

Nếu có ai đó cần được cảm ơn, thì phải là tôi chứ không phải cô ấy.

“À thế à. Vậy thì thôi.”

Có vẻ như đã trút hết những gì muốn nói, Ibuki-san quay người bỏ đi.

Tôi ngồi thụp xuống tại chỗ, nhắm mắt lại, vẫn cảm nhận rõ cơn đau nơi lưng.

“Tại sao cứ liên tục xảy ra những chuyện như thế này…”

Cuộc sống năm ba đã bắt đầu.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy bảng tên “Lớp A”, đó là niềm vui duy nhất tôi có được.

Nhưng giờ thì…

Khổ sở quá.

Có ai đó…

Hãy giúp tôi với…

Ayanokouji-ku──

”…Cậu ổn chứ?”

Khi tôi đang cúi gằm mặt trong tư thế ngồi xổm, ai đó cất tiếng gọi.

“Cậu bị đá mạnh thế kia, có bị thương không? Có cần tớ gọi giáo viên đến không?”

Người đó có vẻ đã chứng kiến toàn bộ sự việc, và giờ đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Là Karuizawa-san.

Nhìn vào bộ đồng phục của cô ấy, có vẻ cô ấy cũng chưa về ký túc xá.

“Không sao… giờ cơn đau cũng dịu bớt rồi. Cô ta đúng là chẳng có chút ý thức nào về lẽ thường cả…”

Tôi định đưa tay ra nhưng chợt nhớ ra lòng bàn tay mình dính đầy máu và bụi đất, nên vội rụt lại.

Thế nhưng, Karuizawa-san nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi một cách nhẹ nhàng, rồi dùng chiếc khăn tay cô ấy mang theo để phủi bụi trên đồng phục tôi.

Tôi không còn chút sức lực nào để từ chối, chỉ im lặng nhìn cô ấy chăm sóc cho mình.

“Xin lỗi và cảm ơn cậu. Chắc cậu đã thấy một cảnh tượng kỳ lạ rồi… Cậu có nghe được nội dung cuộc nói chuyện không?”

“Ừm… lúc đó tớ đang ngồi trên ghế dài thì thấy cậu và Ibuki-san cãi nhau.”

Vừa nói, Karuizawa vừa chỉ vào chiếc ghế dài phía trước, nằm trên đường cô ấy đang đi về.

Lẽ ra tôi phải nhận ra sự hiện diện của cô ấy từ sớm, vậy mà lại không hề để ý.

Nếu đến cả Karuizawa-san mà tôi còn không nhận ra, thì chuyện không cảm nhận được khí thế của Ibuki-san cũng là điều dễ hiểu.

Cô ấy nhặt chiếc cặp của tôi lên và giục tôi ngồi xuống ghế.

Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cơn đau vẫn còn khá rõ, nên tôi ngoan ngoãn nghe theo.

“Xin lỗi nhé… cái khăn tay của cậu bị bẩn rồi.”

“Không sao đâu, nó vốn được dùng để lau những lúc thế này mà.”

“Bây giờ tớ thật sự quá tệ hại rồi…”

Tôi thở dài, rồi khẽ nhắm mắt lại.

Lại một lần nữa, tôi chỉ cho thấy bộ dạng yếu đuối và đáng thất vọng của mình.

“Về bài thi hôm nay, tớ cũng xin lỗi. Vì tớ mà cả lớp đã không thể giành chiến thắng.”

“Tớ không nghĩ đó là lỗi của cậu đâu. Nếu bọn tớ có thể giành thêm nhiều điểm hơn, thì cả lớp có lẽ đã thắng rồi.”

”…Nhưng dù vậy, cuối cùng trách nhiệm vẫn thuộc về tớ.”

Tôi không thể cứ thế này mãi được nữa—

Tôi đã khiến cả Karuizawa-san cũng phải bận tâm đến mình thế này.

“Thật bất ngờ đấy.”

Vẫn ngồi bên cạnh, Karuizawa cất lời.

“Bất ngờ…?”

“Trong mắt tớ, cậu lúc nào cũng rất mạnh mẽ và đáng tin cậy.”

“Tớ không như thế đâu… Tớ…”

Tôi định phủ nhận, nhưng không thể thốt nên lời.

Vì nếu làm vậy, tôi sẽ tự lừa dối chính mình.

”…Không, thực ra là tớ cũng từng nghĩ mình mạnh mẽ thật. Nhưng hóa ra không phải. Người mạnh mẽ không phải tớ…”

Tôi siết chặt bàn tay đặt trên đùi.

Cơn đau dần lan tỏa từ lòng bàn tay bị thương.

“Chỉ là vì có Ayanokouji-kun ở bên cạnh, tớ mới có thể đứng vững được.”

Tôi đã được chống đỡ.

Vậy mà lại tự cho rằng đó là sức mạnh của chính mình.

“Tớ thực sự rất yếu đuối. Nên cậu cứ cười nhạo tớ cũng được.”

Hơn là được an ủi, có lẽ bị châm chọc lúc này sẽ giúp tôi tỉnh táo hơn.

“Tớ không cười đâu. Vì tớ cũng yếu đuối như cậu mà.”

Nhưng cô ấy lại không trách móc tôi.

“Không đâu. Ngay từ khi nhập học, cậu đã có một ý chí rất kiên định. Dù phương pháp có thể không phải lúc nào cũng đáng khen, nhưng bỏ qua chuyện đó đi.”

Cô ấy đã nhanh chóng hòa nhập với bạn cùng lớp và tạo dựng quan hệ bạn bè.

Dù có những lời đánh giá tiêu cực, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ấy đã luôn ở trung tâm của vòng kết nối.

Dù có muốn bắt chước, tôi cũng không thể làm được như cô ấy.

Tôi tự hỏi liệu với Karuizawa-san, việc Ayanokouji-kun chuyển lớp có phải là một điều tốt không…

Là người đã chấm dứt mối quan hệ, liệu cô ấy có cảm thấy rằng việc cậu ấy rời đi là điều tốt hơn không?

Nhưng kể từ ngày hôm đó, tôi chưa từng thấy Karuizawa-san mỉm cười.

Liệu đó đơn thuần chỉ là vì cô ấy lo lắng cho tương lai của lớp?

“Ayanokouji-kun đối với cậu là gì…?”

Dù biết mình không nên hỏi, nhưng những lời đó cứ tự nhiên thốt ra khỏi miệng tôi.

“Cậu ấy là người như thế nào à…? Hmm… thật khó để diễn tả chỉ bằng một từ…”

Karuizawa-san ngước nhìn hoàng hôn như thể đang hồi tưởng lại những ký ức.

“Đối với tớ, cậu ấy là người mà tớ không thể thiếu. Một người quan trọng… một người mà tớ yêu…”

Biểu cảm và lời nói của cô ấy không giống của một người đã sẵn sàng để Ayanokouji-kun rời đi.

”…Là cậu ấy sao? Cậu ấy…?”

“Tớ không thể nói được. Giữ im lặng… chính là điều khiến sự tồn tại của tớ có ý nghĩa.”

“—Cậu…”

Thật nông cạn và ngốc nghếch biết bao…

Nỗi đau của tôi chẳng thể nào so sánh với nỗi đau của Karuizawa-san.

Chỉ đến khoảnh khắc này, tôi mới thực sự hiểu được điều đó.

“Khi có quá nhiều đau thương chồng chất, thật khó để bước tiếp, phải không?”

”…Ừ… thật sự là vậy…”

Trước mặt Karuizawa-san, cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực tôi dần được giải tỏa.

Sự u ám che mờ tâm trí tôi bắt đầu tan biến từng chút một.

“Thật tình, cô ta đúng là phiền phức mà. Nhìn kiểu gì thì đó cũng chỉ là bạo lực thuần túy thôi.”

Khi tôi bắt đầu bình tĩnh lại, cơn đau ở lòng bàn tay lại nhói lên.

“Có thể lắm. Nhưng… cậu không nghĩ rằng Ibuki-san cũng có cách riêng để lo lắng cho cậu sao?”

“Cô ta á? Không đời nào.”

“Tớ đã ngồi ở băng ghế này cả ngày, và Ibuki-san cứ loanh quanh ở đây, trông chẳng có vẻ gì là định rời đi cả. Cứ như thể cô ấy đang đợi ai đó vậy.”

“Chắc là đang đợi người khác thôi.”

Nếu ngay cả Ibuki-san cũng lo lắng cho tôi, vậy thì tôi thực sự đã ở trong tình trạng tồi tệ đến mức nào chứ.

Nhưng điều đó không quan trọng. Dù động cơ của cô ấy có là gì đi nữa, thì sự thật vẫn là tôi đã rơi vào một tình trạng thảm hại.

“Này, Horikita-san. Tớ có thể hỏi một điều hơi tế nhị không?”

“Tế nhị? Là gì?”

“Có khi nào… cậu cũng thích Ayanokouji-kun không?”

“Eh—!?”

Đôi mắt của Karuizawa-san, nhìn thẳng vào tôi, không có vẻ gì là đang đùa cả.

Một ánh nhìn đầy chân thành.

“C-Cậu đang nói linh tinh gì vậy?”

Không đời nào tôi thích cậu ấy… Không đời nào…

Dù nghĩ vậy, nhưng những ký ức về kỳ nghỉ xuân lại hiện lên trong đầu tôi.

Nhịp tim đập nhanh.

Cảm giác ấm áp khó hiểu, xen lẫn một sự bối rối đến ngượng ngùng.

Những cảm xúc mà tôi chưa từng trải qua trước đây.

“Không đời nào… chuyện đó…” Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra.

“Tớ chưa từng thích ai bao giờ… chưa từng, ngoài gia đình mình…”

“Nhưng chẳng phải việc cậu không thể trả lời ngay chính là câu trả lời thật sự sao? Nếu cậu không thích cậu ấy dù chỉ một chút, chẳng phải cậu đã phủ nhận ngay lập tức rồi ư? Đó vốn là con người cậu mà, Horikita-san. Bình thường cậu sẽ chỉ nói kiểu như, ‘Cậu ấy chỉ là một cộng sự’ gì đó thôi, đúng không? …Không chắc là tớ dùng đúng từ không nữa.”

Thay vì nổi giận, Karuizawa-san chỉ bật cười nhẹ.

Dù cô ấy hẳn đã trải qua nỗi đau và sự tổn thương còn lớn hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.

“Cậu biết không… cậu tốt hơn tớ nghĩ nhiều đấy.”

“Ồ, bây giờ cậu mới nhận ra à?”

“Ừ. Trước đây tớ nghĩ cậu là một người lạnh lùng hơn nhiều.”

“Thật là thô lỗ~. Đùa thôi,” Karuizawa-san nói với một nụ cười tự giễu trước khi tiếp tục.

“Thành thật mà nói, tớ nghĩ mình đã là một học sinh rất tệ. Kiêu ngạo, ích kỷ… thậm chí tớ còn nghĩ mình có thể cứ lấy tiền của người khác mà chẳng bao giờ phải trả lại. Tớ muốn làm bất cứ điều gì mình thích. Ít nhất, đó là con người tớ khi mới nhập học.”

“Ah… xin lỗi nhé… Lúc nãy tớ đã nói một điều thật vô duyên…”

“Không sao đâu. Dù gì thì đó cũng là sự thật mà. Chính tớ cũng ghét con người của mình lúc đó. Nhưng bây giờ tớ có thể nói ra điều này vì tớ đã thay đổi.”

”…Điều gì đã khiến cậu thay đổi?”

“Bởi vì Kiyotaka—không, Ayanokouji-kun… đã kéo tớ ra khỏi bóng tối.”

“Bóng tối…?”

Karuizawa-san nhìn tôi với một ánh mắt có phần mong manh.

“Có một bí mật về Ayanokouji-kun mà ngay cả Maya-chan cũng không biết. Tớ sẽ chỉ kể cho cậu thôi, Horikita-san.”

Vừa nói, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Bàn tay cô ấy lạnh lẽo, nhưng kỳ lạ thay, lại mang một hơi ấm khó diễn tả, khiến tôi cảm thấy an tâm.

Bàn tay đầy vết thương lẽ ra phải đau đớn, vậy mà trong khoảnh khắc ấy, cơn đau dường như tan biến.

Và rồi, câu chuyện về cuộc đời của Karuizawa Kei bắt đầu mở ra.

Một quá khứ mà tôi chưa từng tưởng tượng tới.

Những trận bắt nạt mà cô ấy phải chịu đựng ở sơ trung.

Quyết định nhập học ngôi trường này với mong muốn thay đổi cuộc đời, quyết tâm leo lên đỉnh của hệ thống phân cấp xã hội, dù có bị ghét bỏ đi chăng nữa.

Mối quan hệ hời hợt với Hirata-kun.

Và rồi—những mầm mống của sự bắt nạt lại một lần nữa xuất hiện khi một số học sinh phát hiện ra sự thật.

Sự can thiệp của Ayanokouji-kun, người cuối cùng đã giải thoát cô ấy.

Dẫu vậy, ngay cả điều đó cũng là một phần trong kế hoạch của cậu ấy.

Những sự kiện từ năm nhất—cuộc đối đầu trên sân thượng với Ryuuen-kun.

Tôi đã từng nghe Ibuki-san nhắc đến chuyện này vào mùa hè, nhưng ký ức của cô ấy không đáng tin cậy, và vẫn còn nhiều chi tiết chưa rõ ràng.

Tôi biết Karuizawa-san đã phải chịu đựng sự tàn nhẫn của Ryuuen-kun, nhưng tôi chưa từng hiểu hết ngọn ngành câu chuyện.

Bây giờ, khi chính cô ấy kể lại, những mảnh ghép rời rạc cuối cùng cũng được ghép lại với nhau.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má tôi.

Một phần trong tôi cảm thấy thương cảm cho quá khứ khắc nghiệt của cô ấy.

Phải đóng vai một kẻ đáng ghét để che giấu sự yếu đuối—điều đó hẳn rất khó khăn và đau đớn.

Nhưng đó không phải lý do khiến tôi khóc.

Tôi khóc vì… khi Ibuki-san kể cho tôi nghe chuyện này, tôi đáng lẽ nên cố gắng hiểu nó sâu sắc hơn.

”…Cậu thật sự chẳng hiểu gì về cậu ấy, đúng không?”

Tôi đã luôn ở bên cạnh cậu ấy.

Thế nhưng, tôi chỉ tưởng rằng mình hiểu cậu ấy.

Nhưng tôi đã sai.

Có lẽ, hơn bất kỳ ai khác, tôi chính là người biết về cậu ấy ít nhất.

Cậu ấy chưa từng quay đầu lại.

Chưa từng một lần chờ đợi.

”…Thật đáng thương.”

Tôi cảm thấy mình thật đáng thương.

Tôi đã luôn đứng ngoài lề, vậy mà lại hành động như thể mình là người chịu tổn thương nhiều nhất, như thể mình là nạn nhân thực sự.

“Tớ thật sự quá đáng thương mà…”

“Tớ cũng cảm thấy vậy.”

Karuizawa-san nói với một nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười tự nhiên ấy, tôi cảm thấy khuôn mặt mình cũng dần giãn ra.

“Có lẽ… đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tớ mới thật sự cười được.”

“Tớ cũng vậy.”

Tôi và Karuizawa-san.

Tôi luôn nghĩ rằng giữa chúng tôi chẳng bao giờ có bất kỳ sự kết nối nào.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cô ấy lại là người gần gũi với tôi hơn bất kỳ ai trong lớp.

Tôi nhẹ nhàng siết lấy tay cô ấy.

Và có lẽ, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu của Karuizawa-san cũng dâng trào.

Đôi mắt cô ấy ánh lên những giọt nước mắt lấp lánh.

“Chúng ta đều đã vướng vào một người vô cùng phiền phức rồi nhỉ.”

“Ừm… Đúng thật là vậy.”

Có lẽ tốt hơn hết là đừng dấn quá sâu vào chuyện của cậu ta.

Bây giờ, tôi cuối cùng cũng nhận thức được điều đó một cách rõ ràng.

Chỉ là—

Tôi không thể bỏ cuộc ngay tại đây.

“Đến nước này rồi, dù chỉ bằng ý chí chiến đấu, nhất định phải khiến cậu ta đối mặt với chúng ta. Và nhất định, tớ phải cùng mọi người tốt nghiệp từ lớp A. Chúng ta đã hứa rồi mà.”

Việc này không hề đơn giản.

Bởi vì từ khi cậu ta trở thành kẻ địch, việc tốt nghiệp từ lớp A sẽ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Nhưng tôi không còn muốn dừng lại nữa.

“Cậu thật sự rất mạnh mẽ, Horikita-san.”

“Không đâu, tớ vẫn còn yếu lắm. Chỉ là… cuối cùng tớ cũng nhận ra rằng, tớ không hề đơn độc.”

Chỉ cần nhận ra rằng mình không đơn độc…

“Được rồi… có lẽ đã đến lúc tớ phải thay đổi cách nghĩ rồi.”

Lau đi những giọt nước mắt, Karuizawa-san vươn vai rồi đứng dậy khỏi băng ghế.

Sau đó, cô ấy quay lại nhìn tôi với một nụ cười.

“Hãy khiến cậu ấy hối hận vì đã rời khỏi lớp chúng ta đi.”

“Ừ! Chúng ta nhất định sẽ khiến cậu ấy hối hận.”

Cuối cùng, tôi đã bước lên phía trước—cả về thực tế lẫn trong trái tim mình.

Kỳ thi đặc biệt đã kết thúc suôn sẻ với chiến thắng của lớp C và lớp D.

Sau đó, một buổi tiệc chào mừng nho nhỏ được tổ chức tại Keyaki Mall bởi nhóm Shimazaki và những người khác để chúc mừng chiến thắng.

Trên đường trở về, khi hoàng hôn đã buông xuống và màn đêm sắp sửa bao trùm, tôi tách khỏi lớp để ghé qua một nơi khác.

Ngước nhìn bầu trời, tôi trầm tư về những việc sắp tới.

Cho đến khi kỳ thi đặc biệt tiếp theo được công bố, có lẽ chúng tôi sẽ có ít nhất vài tuần trống.

Thông thường, trong khoảng thời gian này, học sinh sẽ tận dụng để nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống bình thường.

Nhưng từng ngày vẫn đang trôi qua, và quỹ thời gian còn lại vẫn tiếp tục giảm dần.

Đến năm ba, vấn đề về tương lai luôn bám theo như một cái bóng.

Không thể nghĩ rằng “mới chỉ tháng tư”—mà phải ý thức rằng “đã là tháng tư”. Đối với lớp đang phải bám đuổi như chúng tôi, không có thời gian để nghỉ ngơi.

Vì thế, tôi phải hành động ngay khi có thể.

Cần phải chuẩn bị trước cho mọi khả năng.

Giống như cách người ta trữ sẵn lương thực và đồ dùng phòng chống thiên tai—tốt nhất là không bao giờ phải dùng đến, nhưng nếu có, thì nó sẽ cứu lấy mạng sống.

Dưới ánh chiều tà, Kushida—một học sinh của lớp A mà tôi đã hẹn—đứng dựa vào lan can, lặng lẽ chờ đợi tôi.

“Tại sao cô lại chọn chỗ này để gặp mặt?”

Tôi cất tiếng hỏi khi tiến lại gần, nhưng Kushida vẫn không quay đầu lại mà chỉ trả lời.

“Lúc mới nhập học chưa lâu, vì chủ quan mà tôi đã để Ayanokouji-kun nhìn thấy nhiều thứ…”

Cô ấy lảng tránh câu hỏi, nhưng tôi cũng không định truy hỏi thêm nên cứ để trôi qua.

“Chuyện đó cũng từng xảy ra nhỉ.”

Việc tình cờ tái ngộ Horikita—người từng học cùng trường sơ trung—đã khiến Kushida rơi vào áp lực nặng nề, tích tụ những cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Ngay cả những bạn cùng lớp, những người từng nghĩ cô ấy có tính cách ôn hòa, khi biết được bộ mặt thật hẳn cũng đã vô cùng kinh ngạc.

Lúc đó, Kushida thậm chí còn không ngần ngại dùng chính cơ thể mình để bịt miệng người khác ngay lập tức.

Dù chỉ mới hai năm trước, nhưng cảm giác như đã từ rất lâu rồi—thật kỳ lạ.

“Dù là tai nạn, nhưng cô vẫn lo lắng khi bị đe dọa nhỉ?”

“Không biết nữa. Nhưng từ lúc đó, cậu đã nghĩ đến chuyện gài bẫy tôi ở đâu đó trong đầu rồi phải không?”

“Tôi chưa từng có ý định đó. Thật đấy.”

Dù tôi trả lời như vậy, Kushida vẫn liếc nhìn tôi một chút với ánh mắt không hề tin tưởng.

Lúc mới nhập học, tôi còn quá nhiều điều chưa biết.

Trong số đó, chuyện về những người đồng trang lứa có lẽ là điều tôi mù mờ nhất.

Trong White Room, những đứa trẻ cùng tuổi lần lượt bị loại bỏ và biến mất.

Tôi đã sống một thời gian dài trong môi trường hoàn toàn đơn độc.

Vậy nên, việc thu hẹp khoảng cách với những người bạn cùng trang lứa, đặc biệt là người khác giới, chưa từng xảy ra từ khi tôi rời khỏi White Room cho đến lúc nhập học.

Không—

Có lẽ đã có một lần. Tôi nhớ rằng trước khi nhập học, tôi đã gặp một cô gái bị loại khỏi White Room.

Nhưng có vẻ như bộ não tôi đã quyết định rằng ký ức đó là không cần thiết, nên gần như chẳng còn sót lại chút gì về cô ấy.

Chỉ trong khoảnh khắc, một đoạn ký ức không đáng có về quá khứ lại lóe lên.

Tên của cô ấy là gì nhỉ?

Chúng tôi đã nói chuyện gì với nhau?

Hay là thậm chí còn chẳng nói gì cả?

99% là tôi không thể nhớ ra.

Đó có thể là hậu quả của việc tôi đã dồn toàn bộ tài nguyên não bộ vào học tập.

Nếu tôi không rời khỏi White Room, tôi đã không bao giờ có những suy nghĩ này.

Có lẽ vì đã chứng kiến quá nhiều loại người khác nhau trong ngôi trường này, tôi mới bắt đầu có chút hứng thú với quá khứ của mình.

Cô ấy, và những người khác, giờ đang sống như thế nào?

Có một số người, giống như Yagami, có lẽ vẫn đang bị huấn luyện lại?

“Cậu gọi tôi ra đây làm gì?”

Có lẽ vì tôi đã im lặng quá lâu khi chìm vào ký ức, nên Kushida lên tiếng thúc giục.

“Tôi chỉ muốn biết tình hình của lớp. Tôi có hơi lo lắng một chút.”

“Thật sao? Nếu cậu thực sự quan tâm đến chuyện đó, cậu đã không chuyển lớp rồi.”

“Cũng đúng.”

“Nhưng chắc chắn đây không phải là lý do chính, đúng không?”

Tôi đứng cạnh Kushida và quyết định nói thẳng với cô ấy.

“Để thu hẹp khoảng cách với lớp A, tôi sẽ dễ dàng hành động hơn nếu có nội gián.”

“Hả? Cậu đang bảo tôi phản bội lớp mình sao?”

“Không hẳn vậy. Nếu cô mang lại kết quả xứng đáng, tôi sẽ trả cô bằng điểm cá nhân.”

Ngay khi tôi thừa nhận điều đó, tôi cảm thấy như Kushida khẽ nở một nụ cười.

“Tôi đã từng gặp rắc rối vì trao đổi điểm cá nhân rồi. Cậu nghĩ tôi sẽ hợp tác với Ayanokouji-kun, người giờ đã trở thành kẻ thù của tôi sao?”

Kushida từ đầu đến cuối không hề quay sang nhìn tôi, thể hiện rõ ý định từ chối.

“Việc hợp tác hay không là tùy cô, nhưng trong trường hợp đó, tôi không thể đảm bảo giữ bí mật giúp cô đâu.”

Bản chất thật của Kushida đã bị phơi bày trong lớp A.

Nhưng đối với các lớp khác, vẫn chưa có nhiều người biết.

“Cậu nghĩ đó là một lời đe dọa sao? Ngay cả Ryuuen-kun cũng biết chuyện này rồi.”

“Bởi vì đó là Ryuuen. Nếu cậu ta tung tin xấu về cô, chẳng ai tin cả.”

Ngay cả khi Ryuuen cố tình lan truyền những lời đồn về Kushida, người ta vẫn có thể gạt bỏ nó với lý do “chẳng đáng tin”. Các học sinh lớp A chắc chắn cũng không dại gì mà đứng về phía cậu ta.

“Vậy thì Ayanokouji-kun cũng đâu khác gì? Cậu đã tự ý chuyển lớp, chẳng có gì đảm bảo người ta sẽ tin nếu cậu tiết lộ cả.”

“Còn tùy thuộc vào cách làm.”

”…Cậu có vẻ rất tự tin nhỉ?”

“Tôi không phủ nhận điều đó.”

Không có vẻ gì là bất ngờ trước câu trả lời của tôi, dường như Kushida đã lường trước được điều này.

Đôi mắt cô ấy nheo lại khi nhìn khung cảnh trước mặt. Trong đôi mắt đó còn phản chiếu điều gì khác không?

“Ngay cả khi không có sự giúp đỡ của tôi, hạ bệ cái lớp ngu ngốc của Horikita-san cũng đâu có khó.”

“Nó không dễ dàng như cô nghĩ đâu. Sớm muộn gì, Horikita cũng sẽ vực dậy được.”

“Hmm… Xem ra cậu đánh giá cô ta cao hơn tôi tưởng.”

Một mình Horikita có lẽ không đủ sức, nhưng với sự hỗ trợ từ bạn cùng lớp, câu chuyện sẽ khác.

Sớm hay muộn, cô ấy và lớp sẽ trở thành rào cản lớn trên con đường của chúng tôi.

“Hơn nữa, nếu có lúc cần phải ép ai đó thôi học, tình thế sẽ thay đổi.”

Ngay khi tôi nói điều đó, Kushida cuối cùng cũng quay sang nhìn tôi, như thể đang xác nhận ý đồ thật sự của tôi.

“Thôi học…? Ý cậu là từ lớp của chúng tôi sao?”

“Tôi không thấy có lý do gì để loại trừ khả năng đó.”

Sử dụng thông tin của Kushida để loại bỏ một học sinh trong lớp A.

Nghe vậy, có một điều rõ ràng hiện lên trong đầu.

“Chuyện đó rất rủi ro. Dù tôi có nhận tiền và cố tình cản trở lớp mình, nhưng nếu tôi không thể tốt nghiệp với lớp A thì cũng vô nghĩa. Hơn nữa, nếu người ta phát hiện tôi có liên quan đến cậu, tôi sẽ mất hết chỗ đứng.”

“Vậy thì cô chỉ còn cách kiếm đủ số điểm cá nhân cần thiết trong năm cuối cùng này.”

“Cậu nghiêm túc đến mức nào vậy…”

Sự nghi ngờ hiện rõ trong giọng nói của Kushida, nhưng dường như cô ấy cũng không cố tìm hiểu xem lời tôi nói là thật hay giả.

Có phải cô ấy đã mặc định rằng tôi đang nói dối ngay từ đầu? Hay còn lý do nào khác?

Cô ấy không muốn để lộ cảm xúc thực sự mình.

“Tôi không yêu cầu cô phải trả lời ngay lập tức. Nếu cô muốn, cô có thể kể chuyện này cho Horikita hoặc bất cứ ai khác. Nếu đang ghi âm bằng điện thoại, cô cũng có thể phát tán nó. Dù sao thì, nếu chuyện này được lan truyền, nó cũng chỉ khiến lớp Horikita thêm đoàn kết mà thôi.”

“Gì chứ? Vậy rốt cuộc Ayanokouji-kun muốn làm gì? Cậu chỉ muốn kéo lớp A xuống thôi à?”

“Trùng hợp là, điều tôi muốn làm không chỉ có một.”

Tôi tránh giải thích chi tiết, nhưng có vẻ Kushida cũng không định truy hỏi thêm.

“Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có một điều chắc chắn—cậu thật sự rất tùy tiện. Trong kỳ thi đặc biệt lần này, cậu đã một mình đạt điểm tuyệt đối một cách ngoạn mục. Giờ thì chẳng còn gì phải che giấu nữa đúng không?”

“Đúng vậy.”

Hôm nay, tôi đã truyền đạt những gì cần nói.

Câu trả lời của Kushida có thể để lần sau cũng được.

”…Lần này cậu đã đưa ra lời khuyên cho lớp của Ichinose à? Cậu đoán trúng ba người đúng không?”

“Chỉ một chút thôi. Xét đến trạng thái tinh thần của Horikita, có khả năng cao Hirata sẽ là trung tâm dẫn dắt mọi chuyện. Yukimura, ngay cả khi bị trừ điểm một chút, sẽ tin rằng bản thân có khả năng chiến thắng. Và Wang Mei-Yu sẽ hưởng ứng theo Hirata vì mong muốn đáp ứng kỳ vọng của cậu ấy. Horikita, người dễ thu hút sự chú ý khi làm lãnh đạo, sẽ không được chọn, một phần để giúp cô ấy nghỉ ngơi. Còn Kouenji, người tương đối nghiêm túc trong việc học, có thể được xem là một lựa chọn tiềm năng để tạo ra bất ngờ. Đại loại như vậy.”

“Nếu dự đoán sai, cậu có sợ bị đổ lỗi không?”

“Tất nhiên, đây cũng chỉ là dự đoán trong khả năng, không có gì đảm bảo chắc chắn. Nhưng thay vì chọn đại năm người một cách vô tội vạ, chẳng phải đáng để thử sao?”

Đằng sau những suy luận này không chỉ có nỗ lực của tôi.

Không thể bỏ qua việc Ichinose cũng tự thu thập thông tin và đưa ra đánh giá của riêng mình.

Đó là lý do tại sao cô ấy có thể chấp nhận lời khuyên của tôi.

Mối quan hệ chỉ có thể tồn tại khi cả hai bên không hoàn toàn phụ thuộc vào nhau.

Vào lúc đó, điện thoại tôi rung lên.

“Ai vậy?”

“Hashimoto. Cậu ấy rủ tôi tiếp tục tiệc chào mừng ở ký túc xá.”

“Kỳ thi đặc biệt lần này cậu đã lập công, có vẻ lớp C cũng công nhận cậu rồi nhỉ.”

“Cũng có thể nói vậy.”

“Này.”

Vừa quay lưng định rời đi, tôi nghe Kushida gọi lại.

“Gì vậy?”

“Cậu thực sự sẽ chuẩn bị điểm cá nhân cho tôi chứ?”

“Tất nhiên. Trước khi cô phản bội, tôi sẽ nói trước số tiền. Nếu không chấp nhận, cô có thể từ chối bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại thì chưa cần vội. Cả tôi lẫn lớp của tôi đều đang khá eo hẹp.”

Thật tiếc, nhưng hiện tại tôi chưa thể chuẩn bị ngay số tiền đủ để thỏa mãn Kushida.

“Cho tôi thêm chút thời gian để suy nghĩ.”

“Dĩ nhiên. Tôi cũng chưa đặt ra thời hạn.”

Vừa đi được vài bước, tôi cảm thấy có ánh nhìn từ phía sau liền quay lại.

Kushida đang vịn vào lan can, hướng ánh mắt về phía tôi.

“Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi cũng đã đánh giá khá cao cậu đấy, Ayanokouji-kun.”

Trước khi tôi kịp đáp lời, Kushida đã quay mặt đi.

“Chỉ vậy thôi. Tôi chỉ muốn nói ra vậy thôi.”

“Vậy à. Hẹn gặp lại.”

Giọng điệu của cô ấy có chút ẩn ý, nhưng lúc này tôi không cần phải bận tâm.

Cuối cùng, tất cả phụ thuộc vào việc Kushida sẽ đặt lợi ích cá nhân lên trên hay ưu tiên lớp học.

Dù thế nào đi nữa, đây cũng sẽ là một lựa chọn thú vị để chờ đợi trong tương lai.