Chapter 7
Chương 7: “Người quan sát”
Section titled “Chương 7: “Người quan sát””Ngày thứ bảy kể từ khi thông báo kỳ thi được công bố, cuối cùng cũng đến thứ Năm – ngày công bố kết quả.
Nếu nói về những rủi ro tiềm tàng, thì chẳng qua chỉ là việc chạm mặt Ike và mấy người kia ở quán cà phê, cùng với sự tiếp cận của Hoshinomiya-sensei. Ngoài ra, không có báo cáo nào khác từ các bạn trong lớp về vấn đề gì nghiêm trọng.
Chuyện của Hoshinomiya-sensei tuy bất lợi cho liên minh, nhưng ngược lại, nó cũng phản ánh khao khát chiến thắng mãnh liệt của cô ấy.
Kỳ thi lần này có thể nói là một cuộc đua song song giữa các bên ngang tài ngang sức. Khoảng cách giữa các lớp hẳn là vô cùng sát sao – học sinh lớp Ryuuen vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh và kỷ luật, không hề ra tay với các lớp khác, đã trải qua một tuần như những hình mẫu chuẩn mực. Có thể nói, thắng bại thực sự sẽ được định đoạt bởi sự chênh lệch cực kỳ nhỏ.
Trong lớp học buổi sáng, khi tôi còn đang đợi các học sinh khác đến lớp thì Hashimoto với vẻ mặt đầy phiền não đã vội vã chạy vào.
“Tệ rồi, Ayanokouji! Đến phút chót thì Rokkaku và Yano xác nhận là không đến được!”
“Do Ryuuen làm à?”
“Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là nghĩ vậy, nhưng nghe nói là hoàn toàn không có dấu hiệu bị tiếp cận. Chỉ là sốt cao và ngã bệnh!”
Theo lời Hashimoto thuật lại, hai người họ nhớ lại rằng mấy hôm trước có đi mua sắm, và khi ấy đã bị một nhân viên trong cửa hàng đang hắt hơi lây bệnh. Đến mức này rồi thì chỉ có thể xem đây là một tai nạn không thể lường trước.
Rokkaku và Yano đều biết rõ nguyên nhân bị bệnh, cũng không cố tình đến trường khi đang ốm, nên thực sự không thể trách cứ gì họ được.
“Nếu việc đến muộn hay nghỉ học không ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi thì tốt… Nhưng mà chắc không may mắn vậy đâu nhỉ?”
“Chắc là không rồi.”
Khả năng cao kỳ thi có tính đến tình trạng điểm danh buổi sáng hôm nay. Việc hai người đó vắng mặt có thể sẽ là đòn chí mạng trong một trận chiến cân tài cân sức như thế này.
“Giờ thì chỉ còn biết cầu mong lời tiên đoán của cậu sai thôi, mong rằng đây chỉ là một kỳ thi không quan trọng gì cả!”
Hashimoto đem chút hy vọng cuối cùng gửi gắm vào nội dung quy tắc kỳ thi vẫn chưa được công bố.
“Mặc dù tôi tin tưởng vào tư cách của mọi người trong lớp, nhưng phải truyền đạt thật rõ ràng: tuyệt đối không được chỉ trích hai người nghỉ học! Dù vì thế mà thua đi chăng nữa, cũng không được để điều đó làm lung lay nền móng của lớp.”
“Tôi biết là cậu sẽ nói vậy nên đã nhắn trước rồi.”
Hashimoto giơ màn hình điện thoại lên, trên đó hiển thị tin nhắn vừa gửi đi.
Sau đó, các học sinh khác lần lượt đến lớp, sau khi xác nhận tình hình thì tuy không thể che giấu sự thất vọng và dao động, nhưng ai nấy đều nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng và ngồi vào chỗ. Mọi người đều hiểu rất rõ — giờ phút này có hoảng loạn cũng chẳng ích gì.
Còn hy vọng mà Hashimoto đặt vào kỳ thi “không liên quan gì” kia vẫn chưa bị dập tắt, một số học sinh đã bắt đầu quay lại với việc ôn tập.
Sau giờ học, tôi định theo lời mời của Ichinose đến phòng gym ở tầng hai Keyaki Mall để thảo luận đôi chút dựa trên kết quả kỳ thi. Nhưng lại thấy Watanabe đang đứng gần lối vào, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu của phòng gym, bước qua bước lại mấy lần mà vẫn chưa dám bước vào.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Uwaa, A-Ayanokouji!? Đ-Đã lâu không gặp… ha! Đúng là trùng hợp thật đấy!”
Watanabe giơ tay chào lại, nhưng giọng nói lắp bắp đã để lộ rõ sự bối rối.
“Tớ đang suy nghĩ có nên đăng ký thẻ tập gym hay không! Nói thế nào nhỉ, đột nhiên muốn rèn luyện cơ thể săn chắc chăng? Hay là nghĩ rằng nếu cùng tập với Amikura thì sẽ có thêm thời gian ở bên nhau? Ừm, nói chung là kiểu cảm xúc hỗn tạp thế đó!”
Cả hai lý do đều không tệ, nhưng rõ ràng lý do thứ hai mới là chính.
“Đã có kế hoạch như vậy thì cứ tham gia thôi. Có cậu làm bạn tập cùng thì còn gì bằng.”
“Th-Thật sao? Vậy tớ có thể nói là được Ayanokouji rủ à?”
So với việc tự mình bước bước cuối cùng, cậu ta có vẻ muốn ai đó đẩy nhẹ một cái hơn.
“Chuyện nhỏ, để tôi lo.”
Được tôi đồng ý dứt khoát, Watanabe lộ rõ vẻ vui mừng, trong mắt như phát sáng.
“Chút nữa tôi có hẹn gặp Ichinose, hay là nhân cơ hội này trải nghiệm đăng ký luôn đi? Amikura cũng chắc sẽ đến.”
“Đ-Đây là… ra mắt thực chiến luôn sao…!”
Tưởng cậu ta sẽ chùn bước, nhưng Watanabe lại hít sâu một hơi và gật đầu thật mạnh.
Thế nhưng, đến khi thực sự đứng trước cửa phòng gym, bước chân đã lấy hết dũng khí lại khựng lại.
”…Có phải hơi cố quá không?”
“Khó mà phủ nhận được. Nhất là con gái rất nhạy cảm với tín hiệu tình cảm. Một người xưa nay chẳng hề quan tâm đến gym như cậu mà đột nhiên đăng ký, không chỉ Ichinose mà ngay cả Amikura cũng có thể nghi ngờ.”
Tôi kết hợp phân tích đang dần hoàn chỉnh, từ tốn nói với Watanabe.
“Không được! Dù thế nào cũng không thể để Amikura phát hiện ở giai đoạn này!”
Có vẻ cậu ta vừa tưởng tượng ra viễn cảnh đó, lập tức nhận ra hành vi của bản thân quá đáng ngờ.
“Nhưng để đối phương nhận ra tình cảm cũng là một chiến lược khả thi mà.”
“N-Nói thì nói vậy… nhưng tớ đâu có kinh nghiệm tình trường như Ayanokouji đâu! Bây giờ tớ chỉ như một dũng sĩ vừa rời khỏi làng tân thủ, mới level 1 thì sao mà đánh được ma vương…”
Dù ví dụ có hơi kỳ quặc, nhưng rõ ràng cậu ta rất cố gắng để không bị Amikura phát hiện tình cảm của mình.
“Vậy cậu định từ bỏ việc đăng ký à?”
“Ừm… Thật ra chỉ cần có thêm nửa phút nói chuyện với Amikura cũng thấy đáng… Nhưng mà…”
“Nếu vậy thì cũng có một chiến thuật vòng vo có thể giúp cậu che mắt đấy.”
“Che mắt?”
“Dù nói là ‘giấu cây trong rừng’ thì hơi khoa trương, nhưng chỉ cần rủ thêm hai ba người cùng đăng ký là ổn. Nếu cậu trà trộn vào nhóm người được mời thì sẽ khó bị để ý hơn.”
“Ồ ồ! Chiêu này hay đấy! Lớp C của các cậu có ai thích hợp không?”
“Không, người bên lớp C thì không ổn. Muốn hòa nhập tự nhiên với nhóm của Ichinose và Amikura thì tốt nhất nên chọn từ lớp D cùng lớp.”
Hơn nữa, nếu dính dáng đến lớp C, khi quan hệ đồng minh chấm dứt sẽ dễ phát sinh phiền toái.
“Ra là vậy… đúng là dễ tạo cảm giác thân thiết hơn với bạn cùng lớp… Nhưng liệu có ai chịu rỗi hơi đi cùng tớ không đây…”
Dù đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện sâu với Watanabe sau khi tôi chuyển lớp, cậu ta lại không hề đả động gì đến chuyện tôi từ lớp A xuống lớp C. Không phải là cậu ta cố tình né tránh, mà dường như là thật sự không hề để tâm.
“Tôi không hiểu rõ lắm về lớp D, nhưng Shibata thì sao? Người trong câu lạc bộ bóng đá chắc không ghét vận động, nhân tiện còn có thể dùng gym để lột xác hình ảnh―”
“Tuyệt đối không được!”
Watanabe đột nhiên trợn tròn mắt, giữ chặt vai tôi như muốn bịt miệng tôi.
“Không được à?”
“Cậu thật tàn nhẫn quá đấy, Ayanokouji… Không biết rõ nguyên do mà đã nói vậy thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa cả. …Nếu Shibata mà thấy cảnh cậu với Ichinose đi cùng nhau như đôi tình nhân, chắc cậu ta khóc tại chỗ luôn quá…”
“Hmm…?”
Sau câu “khóc tại chỗ luôn” dường như cậu ấy còn lẩm bẩm gì đó nữa, nhưng tiếng nhỏ quá nên tôi không nghe rõ.
“Cậu nghĩ mà xem, Shibata không chừng sẽ trở thành tình địch của tớ đó! Cậu ta được yêu thích một cách đáng ngạc nhiên đó, cậu cũng biết rõ mà?”
“Góc nhìn này thì tôi chưa từng nghĩ đến thật.”
Dù sao thì tôi cũng chẳng biết gì về chuyện ai thích ai trong lớp D cả.
“Nhưng mà tớ cũng chẳng nghĩ ra người nào khác hợp hơn. Phí vào hội cũng đâu rẻ…”
Quả thật, nếu ép ai đó không có hứng thú vào hội chỉ vì nể mặt thì vừa tốn kém lại còn rủi ro cao.
“Vậy thì còn một cách tuyệt vời hơn. Chỉ cần chắc chắn họ không trở thành tình địch của cậu là được rồi chứ gì?”
“Ai vậy?”
“Kanzaki và Himeno, thêm Hamaguchi nữa. Ba người này chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Tổ hợp này cũng đột phá quá rồi đó. Himeno là con gái, Kanzaki với Hamaguchi thì cũng chẳng giống mấy kiểu người sẽ vì chuyện tình cảm mà tranh giành nhau. Còn tưởng tượng cảnh họ đến phòng gym cũng khó lắm rồi đó.”
“Cũng chưa chắc đâu. Đặc biệt là Kanzaki, nếu cậu ta thực sự muốn cải thiện bản thân thì khả năng đàm phán thành công khá cao.”
“Thế… thế hả?”
Watanabe nghiêng đầu, vẻ mặt lộ rõ sự hoài nghi.
“Chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể thay mặt cậu đi mời họ. Thế nào?”
“Vậy… cũng được ha.”
Ban đầu tôi dự tính dùng Kanzaki và những người khác để tạo động lực cho Ichinose trưởng thành. Nhưng sự thay đổi mà Ichinose thể hiện ra lại vượt xa kỳ vọng của tôi—mặc dù Kanzaki và bọn họ rất vui mừng, nhưng họ vẫn không thể dập tắt nghi ngờ: liệu sự biến chuyển ấy có bao nhiêu phần là thật?
Chính vì vậy, kể cả khi Kanzaki biết về liên minh, đến giờ cậu ta vẫn chưa chủ động liên lạc với tôi.
Dù trong quá khứ chúng tôi chỉ có vài lần trao đổi lẻ tẻ, nhưng trong những tháng tới đây, tôi cần tìm cách tạo ra nhiều cơ hội giao tiếp sâu sắc hơn với cậu ta.
Bởi lẽ, ngay cả khi Ichinose thoát khỏi sự mơ hồ trong lòng, nếu chỉ có một mình thì cũng khó mà chiến thắng.
Tôi cần giúp cho Kanzaki, Himeno, tất nhiên cả Watanabe và Amikura—những học sinh như họ—đều trưởng thành hơn nữa.
Việc biến phòng gym thành nơi tụ họp cho lớp D vốn chỉ là một ý tưởng chợt nảy ra, nhưng nếu vận hành suôn sẻ, có thể nó sẽ trở thành một nước cờ xuất sắc.
“Chuyện đăng ký hôm nay tạm gác lại đi, cho tôi chút thời gian. Tôi sẽ tìm cách kéo Kanzaki và bọn họ vào hội, tạo cơ hội để Watanabe tự nhiên tiếp cận Amikura.”
“Ồ ồ! Cảm ơn nha, Ayanokouji! Cậu đúng là… tốt bụng thật đấy!”
Cậu ta cố gắng kìm nén niềm vui đang lộ rõ trên mặt, rồi quay người rời khỏi phòng gym tầng hai, bước xuống cầu thang.
Dáng đi nhẹ tênh như muốn nhảy chân sáo, hoàn toàn để lộ sự hào hứng khó giấu.
Còn một lúc nữa Ichinose mới đến, vậy nên tôi quyết định đi thay đồ rồi khởi động sớm một chút.
Khi tôi đang quét thẻ tại quầy lễ tân để vào phòng thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
”…Xin chào…”
Là Utomiya của lớp 2-C. Tôi chưa từng thấy cậu ta ở phòng gym này, chẳng lẽ là thành viên mới?
Cậu ta có vẻ ngại ngùng khi bị tôi nhìn chằm chằm, mở lời với vẻ bối rối.
“Tôi chỉ… tiện đường ghé xem thôi. Anh thường xuyên đến đây sao?”
Có vẻ cậu ta đang suy tính việc đăng ký thành viên? Có lẽ phòng gym vốn yên tĩnh này sắp đón làn gió mới rồi.
“Ừ, trước kia bị bạn kéo đến, rồi sau đó cứ thế duy trì cho đến giờ.”
“Vậy à… thì ra là vậy.”
Toàn thân cậu ta toát ra bầu không khí “tôi chẳng có hứng thú với phòng gym lẫn anh đâu”.
“Ở đây có lớp trải nghiệm miễn phí, nếu cậu hứng thú thì thử xem sao.”
Tuy biết rõ là thừa thãi, nhưng tôi vẫn lịch sự buông một câu.
“Tôi sẽ cân nhắc.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng đó như viết rõ ràng hai chữ “Không đời nào”, thậm chí cậu ta còn chẳng buồn che giấu sự chống chế.
Có lẽ vì bị tôi bắt gặp đang do dự, cảm thấy khó xử, nên cậu ta quay người bỏ đi luôn, thậm chí không thèm bước vào trong.
“Hồi nãy là Utomiya-kun đúng không? Quan hệ giữa hai người không tốt à? Bầu không khí căng thẳng quá đó.”
Akiyama-san, người vừa đi ngang qua, cười gượng hỏi tôi.
“Cũng không đến mức xích mích, chỉ là không thân thiết gì cho cam.”
Dù sao thì mỗi lần tôi nói chuyện với Utomiya trước đây, gần như lúc nào cũng có Tsubaki ở cạnh. Cơ hội để chỉ có hai người thì hầu như không tồn tại.
“Mà Akiyama-san nhớ được tên cậu ta à?”
“Dạo gần đây em ấy cứ loanh quanh quanh gần đây suốt. Lúc thì đứng ở lối vào nhìn vào, lúc thì hỏi han gì đó ở quầy, nên cô có trò chuyện vài câu.”
“Vậy là thật sự đang tính đăng ký thành viên?”
“Ai mà biết. Có thể là như vậy… nhưng cô đoán là vì để ý cô bé năm nhất kia thì đúng hơn?”
“Cô bé năm nhất?”
“Có một nữ sinh năm nhất mới được Utomiya-kun đưa đến đăng ký cách đây hai hôm. Nhìn hai người họ khá thân thiết. Không chừng em ấy đang theo đuổi cô bé đó đấy?”
Nhìn vào mức độ thân thiết đó, nói là họ mới quen nhau sau khi lên năm hai thì không bằng nói là bạn cũ cùng thi vào một trường cao trung thì đúng hơn.
“Nhưng mà, hôm nay cô bé đó vẫn chưa tới thì phải.”
“Vậy à.”
Nhưng nếu thực sự là người quen từ trước, thì đâu cần phải cất công tới tận phòng gym để đợi làm gì?
Có chuyện gì thì chỉ cần nhắn tin qua điện thoại là được. Nghĩ vậy, có lẽ họ mới quen không lâu và vẫn chưa kịp trao đổi liên lạc?
“Tiện thể nói luôn, cô bé đó có năng lực vận động kinh khủng lắm. Ngày đầu tiên vào hội mà đã chạy như bay trên máy chạy bộ, khiến ai nấy đều ngoái nhìn. Tốc độ 20 km/h mà vẫn chạy được vài phút liền, xong rồi còn bình thản bước xuống tập tiếp. Mashima-sensei cũng bị náo động mà ra xem đấy.”
Dù gì thì cũng đâu có ai mới tập thể hình mà dám để tốc độ chạy lên đến 20 km/h chứ.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ ngã dúi dụi, thắng gấp cũng chẳng kịp. Bình thường chỉ có vận động viên điền kinh hay võ sĩ tập luyện nước rút mới chơi kiểu đó.
Mà học sinh năm nhất mới chỉ 15-16 tuổi mà đã có thể lực như vậy, đúng là không thể xem thường.
Nhớ hồi còn ở White Room, cũng từng có không ít học sinh không đạt được đến trình độ đó.
Nói tóm lại thì phòng gym này vừa mới đón thêm một nhân vật rất thú vị.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là tại sao Utomiya lại quan tâm tới cô gái đó?
Khi tôi còn đang ngẫm nghĩ―
“Biết đâu sắp có một cơn bão tình yêu đổ bộ rồi đó.”
Akiyama-san bật cười khúc khích, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Ra vậy à. Giống như mối tình đơn phương của Watanabe, hay những mối tình đầy tranh chấp âm thầm do Shiraishi gây ra, chuyện lần này có lẽ cũng chỉ là một phần trong bức tranh toàn cảnh ấy.
Nếu không phải từng hẹn hò với Karuizawa, có lẽ tôi sẽ mãi chẳng thể hiểu nổi mùi vị này của tình yêu.
Lúc ấy, hình ảnh của Hiyori bỗng nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi dần trở nên nhạy bén hơn với cảm xúc của chính mình và với tình yêu xung quanh.
“À phải rồi… cô có chuyện này muốn hỏi một chút, được không?”
“Vâng, cô cứ hỏi đi ạ.”
“Ờm… Mashima-sensei ấy… phải nói sao nhỉ, cái vẻ nghiêm túc mà cô thấy của thầy ấy, có phải là bản chất thật không? Hay là sau lưng lại là kiểu người ăn chơi…?”
“Tuy không thể khẳng định hoàn toàn là không có khả năng đó… nhưng em nghĩ thầy ấy là một người thầy đáng tin cậy. Cảm giác của cô chắc cũng giống với ấn tượng mà em có thôi.”
“Thật, thật sao? Cảm ơn em nhiều lắm!”
Tuy giữa hai người chưa có tiến triển rõ rệt, nhưng vẻ mặt của Akiyama-san lúc này lại khiến người ta có cảm giác rằng, một câu chuyện mới sắp sửa bắt đầu.
Phòng gym trống vắng, không thấy Kouenji đâu, cũng chẳng có bóng dáng của học sinh năm nhất mà người ta hay đồn đại.
Sau buổi luyện tập đầy mồ hôi và sảng khoái, tôi cùng Ichinose và Amikura rời khỏi phòng tập gym.
“Vậy thì tớ sẽ đi đường vòng về trước nhé.”
Vừa bước ra khỏi cửa, Amikura đã nhẹ nhàng lùi lại hai bước, vẫy tay rồi xuống thang cuốn.
“Đi nhanh thật đấy. Có hẹn với ai à?”
“Ừm. Có lẽ là cậu ấy muốn chừa không gian riêng cho chúng ta — để Ayanokouji-kun và tớ có thể trò chuyện riêng một chút.”
Có lẽ là quan tâm đến mối quan hệ giữa hai người đứng đầu liên minh hai lớp? Hoặc cũng có thể mang một nỗi niềm nào khác? Dù là gì, sự thật đằng sau cũng không quá khó đoán.
“Muốn về cùng không? …Vừa nói những lời như vậy, giờ mà từ chối thì có vẻ không hay lắm nhỉ.”
“Cậu không cần để tâm đâu. Tớ vốn cũng định về thẳng, hơn nữa chuyện kỳ thi vẫn chưa nói rõ.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, tớ vui lắm luôn đó.”
Ichinose ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt hơi cong lên, trên khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng. Ngay sau đó, tôi cùng cô ấy rời khỏi Keyaki Mall.
Dù đã quá 6 giờ rưỡi chiều, bầu trời vẫn chưa tối hẳn và tôi có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Cái bóng của mùa đông lạnh giá đã lặng lẽ rút lui, thay thế cho nó là ánh hoàng hôn kéo dài dần theo mỗi buổi chiều.
“Lần này kết quả kỳ thi thật đáng tiếc nhỉ.”
“Dù có quản lý tình trạng cơ thể chặt chẽ đến mấy, vẫn có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát. Đành chịu thôi.”
Đúng như các lớp đã dự đoán, kỳ thi lần này kéo dài trọn một tuần.
Trọng điểm chấm điểm tập trung vào thái độ sinh hoạt và mức độ tuân thủ nội quy trường học. Dù không công bố chi tiết điểm số, nhà trường cũng đã xác nhận rằng bốn lớp có điểm gần như ngang nhau.
Cuối cùng, lớp của Ichinose giành chiến thắng với 50 điểm lớp; lớp của Horikita và Ryuuen đồng hạng hai với 10 điểm mỗi lớp; còn lớp tôi do có hai người vắng mặt nên xếp cuối và bị trừ 25 điểm. May thay, việc Hoshinomiya-sensei mất kiểm soát không gây ra án phạt bổ sung nào.
Lớp Horikita: 1240 điểm
Lớp Ryuuen: 1081 điểm
Lớp Ayanokouji: 867 điểm
Lớp Ichinose: 864 điểm
Thứ hạng các lớp không thay đổi, khoảng cách từ A đến D cũng gần như được giữ nguyên.
“Cũng chưa ảnh hưởng đến cục diện lớn. Kỳ thi đặc biệt tiếp theo chỉ cần thắng tuyệt đối là có thể lật ngược tình thế.”
“Vậy à, cậu thật đáng tin cậy. Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ.”
“Tất nhiên là phải trông cậy vào cậu rồi. Mà thật ra, tớ còn một chuyện muốn bàn — tớ muốn mở rộng thành viên phòng gym. Cậu thấy sao nếu tớ mời thêm người?”
“Đương nhiên là tốt rồi! Tớ cũng đang lo âm thầm rằng ít thành viên quá sẽ ảnh hưởng doanh thu nữa đó.”
Ichinose đồng ý ngay không chút do dự, cho rằng đề xuất này rất hợp lý.
“Nhưng mà, sao lại phải xin phép tớ vậy?”
“Tình huống lần này hơi đặc biệt. Những người tớ muốn mời đều là học sinh lớp cậu.”
“Ồ? Là những ai vậy?”

“Tớ định sẽ tiếp cận Watanabe, Kanzaki, và cả Himeno, ba người này trước tiên.”
Tôi cố tình xướng tên theo một trật tự tự nhiên, để không làm lộ bất kỳ dụng ý tổ hợp nào.
Và tôi cũng cố ý lược qua cái tên Hamaguchi.
Tuy nhiên, đó rốt cuộc cũng chỉ là trò đánh lạc hướng nhỏ nhặt. Vừa nghe thấy ba cái tên ấy, Ichinose khẽ bật cười.
“Thật là một tổ hợp thú vị. Dạo gần đây hình như Kanzaki-kun cố tình giữ khoảng cách với tớ, ngược lại thì lại hay nói chuyện riêng với Himeno-san. Tớ hiểu, khi tớ làm không tốt thì hai cậu ấy đã cố gắng cứu vãn tình hình. Nếu có thể cùng tham gia các hoạt động ở phòng gym, có lẽ khoảng cách giữa bọn tớ sẽ dần được xóa bỏ. Nhưng… không định mời cả Hamaguchi-kun à?”
Xem ra cô ấy hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của tôi, mà cũng nắm bắt tình hình trong lớp mình một cách tường tận.
“Còn Watanabe-kun thì… có lẽ chỉ đơn thuần là muốn đến gần Mako-chan thôi, đúng không?”
“Xuất sắc. Quả nhiên không thể giấu nổi cậu.”
Tôi thật lòng muốn làm sôi động lại phòng gym, nhưng lý do chọn người thì lập tức bị nhìn thấu.
“Trình độ như thế thì tớ vẫn hiểu được mà. Nhưng chỉ cần Watanabe-kun giả vờ như không biết gì là được. Chỉ lo không biết Kanzaki-kun và hai người kia có thật sự chịu tham gia không thôi?”
“Họ sẽ tham gia. Hay đúng hơn là… nhất định phải để họ tham gia.”
“Cũng phải ha. Thực ra, cho dù không phải ở phòng gym thì tớ cũng nghĩ là đã đến lúc phải thật sự gắn kết lớp học lại rồi.”
“Vậy thì tớ yên tâm mà đi mời họ được rồi.”
“Ừm, cảm ơn cậu. Tớ thực sự rất vui khi nhận được sự ủng hộ như vậy từ cậu.”
Ichinose đang đi phía bên phải tôi khẽ nở một nụ cười thuần khiết, không một chút u ám. Đột nhiên, mu bàn tay trái của cô ấy chạm nhẹ vào mu bàn tay phải của tôi. Đầu ngón tay cô ấy chậm rãi tiến gần, rồi các ngón tay chúng tôi chạm và đan vào nhau.
Nhưng rồi cô ấy chợt nhận ra sự bất thường và hoảng hốt rút tay về.
Má cô ấy ửng đỏ, ánh mắt vội vã né tránh, nhưng rồi lại rụt rè hướng trở lại.
“X-Xin lỗi… Tớ không kiềm lòng được… Chỉ là bạn bè thôi, vậy mà…”
Dù đã thấu hiểu mọi điều về nhau, quan hệ vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè.
Tuy rằng chỉ là một khác biệt về cách gọi, nhưng giữa chúng tôi lại tồn tại một bức tường không thể vượt qua.
Ngay lúc này, nếu muốn nắm lấy bàn tay đang chần chừ ấy, thực ra cũng không phải chuyện khó.
Mà cô ấy chắc hẳn cũng sẽ không từ chối hành động đó.
Bất kể là phẩm hạnh, thân thể hay suy nghĩ của cô ấy, tôi đều không có chút chán ghét nào.
Thậm chí, so với những người chỉ làm được nửa vời, cô ấy còn cuốn hút hơn nhiều.
Khi tôi nhìn thẳng vào cô ấy, Ichinose cũng ngượng ngùng nhìn lại.
Dẫu đã biết phần nào mặt tối trong tôi, cô vẫn có đủ độ lượng để bao dung tất cả.
Thế nhưng―
Nếu hỏi lúc này trong lòng tôi có rung động vì tình yêu không, thì câu trả lời là không.
Ký ức bất chợt hiện về—hình ảnh Hiyori ôm bó hoa, trong thư viện sau giờ tan học vài hôm trước.
Trái tim tôi tràn ngập hạnh phúc, một cảm giác tươi mới chưa từng có.
Tôi muốn được sống lại cảm giác rung động xa lạ mà sống động ấy, một cách rõ ràng.
“―Cậu đang nghĩ đến ai vậy?”
Như thể nhìn thấu dòng suy nghĩ qua ánh mắt giao nhau, cô ấy khẽ cất tiếng hỏi.
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Tại vì… trông cậu có vẻ rất hạnh phúc.”
Ichinose vốn luôn giỏi quan sát sắc mặt người khác, từ đêm hôm đó dường như càng trở nên nhạy cảm hơn.
“Xin lỗi, không cần trả lời đâu. Đây không phải là chuyện mà bạn bè nên xen vào… đúng chứ?”
Ánh mắt cô ấy thoáng qua vẻ cô đơn chỉ trong một khoảnh khắc, rồi lại trở về dáng vẻ thường ngày.
Cuối cùng, chúng tôi vẫn giữ một khoảng cách mơ hồ như vậy mà bước đến trước ký túc xá.
“Tớ sẽ đợi phản hồi từ Kanzaki-kun và mấy người kia.”
“Ừm.”
Sau khi nhìn theo bóng lưng cô ấy vội vã chạy vào ký túc xá, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhuốm màu hoàng hôn.
Tận hưởng niềm vui khi trải nghiệm một cảm xúc mới mẻ.
Và suy nghĩ xem cảm xúc đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến bản thân tôi và những người xung quanh.
Thứ cuối cùng sẽ đến là sự thăng hoa hay là sự hủy diệt?
Hay sẽ là một kết cục hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng?
Tôi của lúc này, đang đắm chìm trong một sự trọn vẹn vô ngần—
Khoảnh khắc được bao bọc bởi sự mãn nguyện này, quả thực là điều đáng để trân trọng.
Vào chiều thứ Năm, sau 4 giờ rưỡi, khi Ayanokouji gặp nhóm Ichinose và những người khác—
Shiraishi, người đã nhận được liên lạc, xuất hiện một mình tại nhà ăn.
Lúc này, phần lớn học sinh đều tụ tập ở quán cà phê, trong khi nhà ăn chuyên phục vụ các bữa chính lại vắng vẻ lạ thường, chỗ trống nhiều không kể xiết.
Cô ngồi xuống chiếc bàn ăn ở góc sâu trong quán và dùng máy tính bảng để gọi một ly hồng trà.
Hương vị của trà thì… không thể khen nổi, tràn ngập cảm giác công nghiệp của các loại thực phẩm đóng gói rẻ tiền.
Shiraishi thầm nghĩ, nếu chất lượng món ăn sánh ngang được với quán cà phê, thì giờ này hẳn đã kín bàn rồi. Dẫu vậy, cũng có lác đác vài thực khách ngồi rải rác quanh quán. Đúng lúc trà đen được mang ra, một học sinh bước vào nhà ăn và ngồi xuống bàn bên cạnh Shiraishi.
Từ phía sau truyền đến âm thanh điện tử đặc trưng của máy tính bảng khi gọi món.
“Xin lỗi, để chị đợi lâu rồi chứ?”
Một giọng nói trong trẻo nhưng có phần sần sùi, vang lên từ sau lưng, tuy non nớt nhưng lại đầy nội lực.
“Không sao cả. Chị cũng mới đến thôi.”
“Chọn chỗ gặp nhau ở đây thật sự ổn chứ?”
“Ừ. Ngồi quay lưng lại nhau, ngăn cách bằng lưng ghế sofa thế này, vừa kín đáo lại vừa thoải mái.”
“Khách ít đúng là tiện cho việc trò chuyện, nhưng ngược lại cũng rất dễ bị chú ý. Hai người gặp nhau trong quán thế này, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với người chứng kiến.”
Giọng nói tuy bình thản, nhưng ẩn sâu trong đó là một sợi dây cảnh giác đang căng chặt.
Trong tình huống chỉ được nghe giọng, lợi thế thuộc về Shiraishi — và đó là điều mà những người ngoài không thể biết được.
“Nếu chỉ xét về thị giác thì có thể đúng. Nhưng tư thế ngồi quay lưng lại nhau đủ để che giấu mối liên hệ giữa chúng ta. Khi bị người khác chú ý, chúng ta cũng đang chú ý ngược lại. Chỉ cần không để lộ sơ hở, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Chỉ là hai người khách đơn độc tình cờ cùng chọn một nhà ăn vắng vẻ mà thôi. Những người nhìn thấy hai học sinh thuộc hai lớp — không, hai khối khác nhau — sẽ hiếm khi nghĩ đến khả năng họ cố tình hẹn nhau để bàn chuyện gì đó bí mật.
“Những học sinh bình thường cùng lắm chỉ nghĩ rằng chúng ta đang chờ người khác. Nhưng những người em để tâm thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu một trong số đó— chẳng hạn như Ayanokouji-senpai bắt gặp cảnh tượng này…”
“Cho dù lúc đó cậu ta chưa hiểu chuyện gì, thì theo bản năng cũng sẽ ghi nhớ hình ảnh này, để sau đó có thể truy xuất và phân tích khi cần.”
Khi ấy, chắc chắn cậu sẽ suy luận: tại sao vào ngày hôm đó, vào đúng thời điểm đó, Shiraishi và Nanase lại ngồi quay lưng với nhau? Có phải đang cố tình giả vờ không quen, để thực hiện một cuộc trò chuyện bí mật? Một kiểu suy luận vượt ngoài lẽ thường.
“Đã hiểu rõ rủi ro rồi, vậy có thể nói cho em biết lý do gì khiến chị vẫn kiên quyết chọn cách này không?”
“Rủi ro mà Nanase-san lo lắng đã được loại bỏ rồi. Ayanokouji-kun vừa cùng Ichinose-san vào phòng gym, ước chừng ít nhất một tiếng nữa cũng chưa ra.”
“Không phải chị đã trực tiếp hỏi Ayanokouji-senpai, hoặc phái ai đó đi thám thính đấy chứ? Chỉ riêng hành động đó thôi cũng đủ để làm người ta sinh nghi rồi.”
Shiraishi không bỏ sót sự dao động rất nhỏ ẩn sau giọng nói bình tĩnh kia.
“Yên tâm. Hôm nay chị chỉ chào hỏi cậu ấy vào buổi sáng thôi.”
“Vậy làm sao chị nắm được hành tung của anh ấy?”
“Về nguồn tin tình báo ấy à… xin lỗi, đó là bí mật.”
Khi trao đổi với Ayanokouji trước đó, Shiraishi đã cố ý sử dụng chính những lời cậu từng nói.
“Xin thứ lỗi nếu em vô lễ – nhưng nếu chị đã lợi dụng mối quan hệ với Nishikawa-senpai thì e là hơi bất cẩn đấy. Nếu lén theo dõi như thế, Ayanokouji-senpai không thể nào không phát hiện ra. Anh ấy hoàn toàn có lý do để nghi ngờ đây là chiêu trò do Shiraishi-senpai – người khá thân thiết với anh ấy – đứng sau dàn dựng. Hay là… Nishikawa-senpai ấy thật ra có năng lực vượt ngoài tưởng tượng?”
Một biến đổi nhỏ đến mức khó nhận thấy trong giọng nói dịu dàng của Nanase – chỉ khi nhắc đến cái tên Nishikawa, trong chất giọng nhẹ nhàng của cô mới xen lẫn một chút nhấn mạnh khó có thể nhận ra.
“Em nghĩ một kẻ nửa mùa như vậy có thể gánh vác việc này à? Xin lỗi nhé, chị với Nishikawa-san chỉ là quen sơ thôi. Em suy diễn đến thế thì đúng là vô nghĩa rồi đấy.”
“Vậy à.”
“Em cẩn thận rà soát xem chị có sơ hở nào, đúng là chu đáo thật. Nhưng mà chính em lại để lộ sơ hở đấy nhé. Không chỉ để học sinh không liên quan biết đến sự tồn tại của điện thoại dự phòng, mà còn bị bắt gặp khi đang liên lạc với một người lẽ ra đã rời khỏi trường–”
“Em thừa nhận, đó là sự sơ suất của em.”
“Chuyện của Hashimoto-kun và Morishita-san – những người đã chứng kiến, chị cũng đã xử lý ổn thỏa. Mặc dù sớm muộn gì thông tin này cũng sẽ đến tai Ayanokouji-kun, nhưng ít nhất hiện tại thì vẫn ổn.”
“Thì ra chị đã giải quyết trước rồi. Em rất biết ơn điều đó.”
Shiraishi nhẹ nhàng nhấc đĩa trà lên bằng tay trái, rồi dùng ngón tay thon thả bên tay phải móc lấy quai cốc một cách tao nhã.
“Giờ thì nên vào chủ đề chính rồi chứ? Việc em chủ động tiếp cận chị đã rõ ràng là vi phạm quy định sẵn có rồi đấy.”
“Em hiểu rõ rằng chị luôn sống với thân phận học sinh bình thường. Nhưng… em cũng có một sứ mệnh mà chỉ bản thân em mới có thể hoàn thành, điều này là bất khả kháng. Mong chị giúp đỡ em lần này.”
“Em muốn chị làm gì?”
“Em mong chị sẽ tìm cách khiến Ayanokouji-senpai bị buộc thôi học càng sớm càng tốt – vào một thời điểm thật bất ngờ.”
Shiraishi khép mắt lại, trong lòng lặp đi lặp lại lời Nanase vừa nói.
Một cảm giác bức bối – giọng điệu của cô ấy không giống như đang nói dối. Trong lòng Shiraishi đang âm thầm cân nhắc độ đáng tin cậy.
“Chị hiểu cảm xúc của em. Nhưng… rất tiếc, chị không thể chấp nhận lời đề nghị này.”
“Tại sao… lại từ chối ạ?”
“Nói cho cùng, chị chẳng qua chỉ là một ‘người quan sát’ mà thôi. Ngay từ đầu chị đã không được giao bất kỳ nhiệm vụ nào khác. Chính vì suốt hai năm qua chị chưa từng can dự vào bất kỳ sự kiện nào, nên trong mắt Ayanokouji-kun, chị luôn chỉ là một nữ sinh ở lớp A bên cạnh–”
“Thế thì tại sao bây giờ chị lại đột nhiên trở nên thân thiết hơn? Cho dù anh ấy không biết thân phận thật sự của chị, thì rất có thể cũng đã cảm nhận được chị không phải học sinh bình thường rồi chứ?”
“Em nói đúng. Nhưng biết sao được đây? Số phận trêu ngươi mà. Chị và cậu ấy lại tình cờ bị xếp cùng lớp. Rồi lại tình cờ ngồi cạnh nhau. Rồi trong lớp học vào buổi sáng, lại tình cờ có cơ hội hai người trò chuyện riêng… Trong hoàn cảnh như vậy, ai mà không bị lay động chứ?”
Nhớ lại buổi sáng sớm trong phòng học chỉ có hai người, khóe môi Shiraishi cong lên thành một nụ cười.
“Giờ đây là bạn cùng lớp, chị chỉ muốn đơn thuần tận hưởng quãng thời gian ở bên cạnh Ayanokouji-kun. Chỉ đến mức ấy thôi — với tư cách là một ‘người quan sát’. Dù sao thì người gây cản trở là Sakayanagi-san cũng đã tự mình rút lui khỏi trường.”
“Vậy à… Em hiểu rồi. Có vẻ sẽ khó tiếp tục trông cậy vào Shiraishi-senpai nữa rồi.”
Nanase khẽ nhấp một ngụm trà sữa đá vừa được mang tới, tận dụng khoảnh khắc hút bằng ống để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Những người bạn cùng lớp với Shiraishi-senpai… có phải cũng gánh vác một sứ mệnh tương tự—tức là cũng là người quan sát không ạ?”
“Cái đó thì ai mà biết. Có thể cũng có người có cùng nhiệm vụ như chị, nhưng chị không rõ. Nhiệm vụ được giao cho bọn chị, chỉ đơn giản là sống như một học sinh bình thường trong ba năm mà thôi.”
“Trong lúc vẫn còn có thể tiếp cận Ayanokouji-senpai, em sẽ hành động. Nếu không thể nhận được sự giúp đỡ từ phía chị, thì có lẽ em buộc phải tìm đến những người khác sẵn lòng hợp tác.”
“Dù em có đe dọa đi chăng nữa, chị vẫn khó mà cân nhắc chuyện hợp tác.”
“Em vốn đã thuộc phe bọn chị rồi còn gì.”
“Câu nói đó có vẻ chưa đủ chính xác nhỉ? Phải nói là ‘tạm thời’ mới đúng chứ?”
”…Xin lỗi. Đúng là lập trường của em có phần mơ hồ. Nhưng chính vì lập trường đặc biệt, nên mới không bị xem là phá vỡ quy tắc, đúng không?”
“Ừ. Lý do hôm nay chị đến gặp em là để em yên tâm về chuyện của Hashimoto-kun và Morishita-san. Ngoài điều đó ra, chị không định giúp gì thêm.”
“Ít nhất, xin hãy tiết lộ cho em một ít thông tin… ví dụ như tên của đồng đội chẳng hạn. Phần còn lại cứ để em—”
“Nếu thực sự muốn biết, sao em không hỏi thẳng cấp trên? Hình như là Tsukishiro-san thì phải? Ông ta cũng có một chỗ dựa đáng tin cậy mà, đúng không? Dù chị không có thiện cảm gì với người đó cả.”
Shiraishi đặt chiếc tách đã uống cạn lên đĩa, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Giờ đã biết không thể nhận được sự hợp tác, nhưng xin chị hãy khắc ghi lấy một lời này. Em có thể nói chứ?”
“Xin mời.”
“Nếu trước khi vận mệnh của Ayanokouji-senpai được định đoạt, mà em lại bị đuổi học… thì mọi việc có thể sẽ tiến triển theo hướng mà Shirogane-sensei không mong muốn. Xin hãy… cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Chị hiểu rồi. Chị sẽ ghi nhớ điều đó.”
Không hề quay đầu lại, Shiraishi chỉ để lại lời đáp như vậy rồi rời khỏi nhà hàng trước Nanase.