Chapter 6
Chương 6: “Họa phúc như sợi dây thừng xoắn”
Section titled “Chương 6: “Họa phúc như sợi dây thừng xoắn””Thời gian tích tắc trôi qua, chẳng mấy chốc mà giờ tan học hôm nay cũng đã đến. Từ lúc được thông báo về kỳ thi đến nay đã tròn 5 ngày, vậy mà vẫn chưa có bất kỳ biến động nào đáng kể xảy ra.
Sau một chút điều tra, tôi chỉ phát hiện ra rằng tất cả các lớp đều duy trì trạng thái không đi học muộn cũng như không vắng mặt. Hầu hết mọi người đều nghiêm túc hơn bình thường trong việc tiếp cận cuộc sống học đường. Ngay cả trong những ngày cuối tuần – thời điểm dễ khiến người ta lơi lỏng cảnh giác – cũng không nghe thấy ai gây rắc rối. Có vẻ các học sinh vẫn chưa quên đi cảm giác căng thẳng đang đè nặng lên mình.
Học hành nghiêm túc, tập luyện chăm chỉ, không đi trễ, không nghỉ học, tuân thủ kỹ càng các quy tắc và lễ nghi – tất cả những điều này dường như phản ánh rõ ràng rằng cả bốn lớp đều xem “thái độ sống” là chìa khóa cho kỳ thi lần này và đã bắt tay vào thực hiện theo hướng đó.
Lớp của Ryuuen cũng không ngoại lệ. Mặc dù trong ngày đầu tiên trông có vẻ như chưa nhận thức được điều đó, nhưng ngay cả những người như Kondou, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu cân nhắc đến yếu tố “thái độ sống”. Không rõ ai trong lớp Ryuuen đã đề xuất ý tưởng này, nhưng ai cũng biết lớp đó là nơi một lời nói của người lãnh đạo có thể định đoạt tất cả.
Việc họ chọn thực hiện đề xuất này chứng tỏ ít nhất Ryuuen cũng hiểu rõ tầm quan trọng của nó.
Biu~~biubiu~~~~
Khi tôi đang chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thì bất ngờ một cơn đau nhói dữ dội truyền đến từ phía sau cổ.
“Đau đấy! Cậu làm cái gì vậy?”
Không thể làm quen nổi với kiểu đau nhói này, tôi quay đầu lại nhìn – và phát hiện Morishita đang cầm một đôi đũa… tạo hình như một khẩu súng.
“Vậy mà cậu vẫn còn sống à. Cũng cứng đấy chứ.”
“Cứng cái đầu cậu ấy… Cái đó là cái gì vậy?”
“Súng đấy, súng!”
Biu!
Ngay khi tôi vừa quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy liền bắn một sợi dây thun vào lòng bàn tay tôi.
Khẩu súng này được làm bằng cách xếp các sợi dây thun chồng lên trên một đôi đũa, tạo thành một cấu trúc cho phép bắn ra dây thun bằng cách kéo một phần giống như cò súng.
“Đau thật đấy.”
“Tôi bắn là để cậu thấy đau mà.”
“Tại sao nhất định phải khiến tôi thấy đau chứ…”
Mà nói gì thì nói, cách làm cũng khá tinh vi đấy chứ… không phải kiểu làm chơi cho giống khẩu súng mà còn tính cả cơ chế bắn dây thun vào nữa.
“Cậu làm cái này từ lúc nào vậy?”
“Tôi đã dốc hết tâm huyết trong giờ nghỉ để tạo ra vũ khí bí mật này đó. Đây là vũ khí có sức sát thương cực mạnh, thậm chí có thể dễ dàng qua mặt cả cổng dò kim loại đấy!”
Chỉ có thể nói là may mắn vì cô ấy không làm cái này trong giờ học, ít ra vậy còn có thể chấp nhận được.
“Cùng tôi rong ruổi đến tận cùng địa ngục đi nào. BAKYUN!”
“Không đời nào.”
Khi chúng tôi đang trò chuyện linh tinh chẳng đâu vào đâu thì Satonaka bước lại, trông có vẻ hơi ngại ngùng.
“Có thể làm phiền một chút không?”
“Ừ, có chuyện gì vậy?”
Dù có hơi bất ngờ khi một người không mấy thân thiết như vậy chủ động bắt chuyện với mình, nhưng tôi vẫn không kìm được mà tưởng tượng đến cảnh Satonaka bị Morishita bắn dây thun vào người. Chắc hẳn sẽ rất thú vị.
Lén liếc sang Morishita, tôi thấy không biết từ lúc nào cô ấy đã đặt khẩu súng lên bàn, buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Xem ra đối tượng cùng rong ruổi ở địa ngục với cô ấy chỉ có mình tôi thôi.
“Chủ Nhật tuần này, cậu có muốn đi chơi với nhóm tụi tôi không?”
Satonaka vừa nói vừa quay đầu lại, nhóm gồm mấy nam sinh nữ sinh phía sau liền vẫy tay chào tôi.
Là những người mà từ trước đến nay tôi gần như chưa từng giao lưu: Yanagibashi, Tsukasaki và nữ sinh tên Hoashi – tổng cộng ba người.
“Tất nhiên là không ép buộc gì cả, cậu thấy sao?”
“Chủ Nhật này tôi cũng không có kế hoạch gì. Nếu các cậu không chê thì cho tôi tham gia với.”
Sau khi tôi trả lời như vậy, Satonaka liền nở nụ cười vui vẻ. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy thôi cũng khiến người ta vô thức cảm thấy nhẹ lòng, chắc là nhờ vào gương mặt đẹp trai thu hút mọi ánh nhìn của cậu ấy.
“Nếu được thì Morishita cũng đi cùng luôn nhé?”
“Tôi thì miễn đi.”
Morishita từ chối một cách lạnh lùng, thậm chí không buồn liếc nhìn Satonaka lấy một cái, vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Satonaka nói sẽ gửi thông tin chi tiết sau rồi quay lại nhóm của mình.
“Sao cậu lại từ chối?”
“Không có gì đâu, chỉ là hoàn toàn không có hứng thú thôi.”
Không biết từ lúc nào, ánh mắt cô ấy đã rời khỏi cửa sổ và quay trở lại nhìn tôi. Nhân tiện, cô ấy còn tranh thủ cầm chắc khẩu súng cao su bằng tay phải.
“Chẳng lẽ… Morishita, cậu có tình cảm với Satonaka—?”
Biu!!
Sợi dây thun bắn trúng má trái tôi không chút nương tay.
“Thật đáng tiếc, Ayanokouji Kiyotaka. Cậu nghĩ sẽ được thấy tôi đỏ mặt lúng túng sao?”
“Chỉ là nhất thời lóe lên trong đầu thôi, xem ra tôi đã nghĩ sai rồi… mà này, đau đấy, với lại nguy hiểm thật đấy.”
“Tôi chỉ đơn giản là không có hứng thú với cậu ta. Hơn nữa, kiểu mặt trung tính quá mức như thế không phải gu của tôi. Mặt mũi như cậu, xấu đến mức kinh thiên động địa, ngược lại còn khiến tôi thấy thương hại đấy. Biết được tôi thích cậu, có thấy vui không?”
“Không nghi ngờ gì, nỗi buồn chắc chắn nhiều hơn niềm vui. Xin lỗi nhé, tôi về trước đây.”
Morishita buông một câu: “Tính bỏ chạy à?”, rồi liên tiếp bắn mấy phát dây thun nữa về phía tôi. Tôi né được rồi vội vàng rút lui ra hành lang.
Lấy điện thoại ra, tôi một lần nữa xác nhận tin nhắn từ Ichinose.
[Có vẻ như Hoshinomiya-sensei muốn gặp cậu đấy.]
Nhận được tin nhắn như vậy, tôi liền tiến về phía dãy phòng học đặc biệt mà cô ấy chỉ định.
Vào thời điểm tan học như thế này, dãy phòng học đặc biệt luôn vắng người.
Hai năm trước, tại chính nơi này, Sudou đã rơi vào cái bẫy của Ryuuen, bị lợi dụng điểm mù của camera giám sát. Sau sự kiện đó, nhà trường đã lắp thêm camera để đề phòng.
Ngoại trừ những nơi cần bảo vệ quyền riêng tư như phòng thay đồ hoặc nhà vệ sinh, hầu hết các khu vực trong trường đều được lắp camera giám sát. Tuy có một số học sinh cảm thấy ngột ngạt vì bị theo dõi khắp nơi, nhưng đại đa số đều cảm thấy an tâm hơn nhờ vào biện pháp bảo vệ này.
Khi đến nơi đã hẹn, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của Hoshinomiya-sensei đâu.
Tạm thời, tôi chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ để giết thời gian.
Xét đến việc hôm nay còn phải gặp Hiyori, có lẽ tôi không nên nán lại đây quá lâu.
Những học sinh tan học và các học sinh tham gia hoạt động câu lạc bộ hôm nay cũng bắt đầu lác đác xuất hiện.
“—Hoạt động câu lạc bộ à.”
Từ trước đến nay tôi chưa từng gia nhập bất kỳ câu lạc bộ nào, nhưng nếu có thể quay lại năm nhất để làm lại từ đầu, biết đâu tôi sẽ chọn tham gia một câu lạc bộ nào đó. Tâm trạng tôi giờ đã thay đổi đến mức nghĩ về những chuyện như vậy rồi.
Là một học sinh, tôi đã cảm thấy hài lòng chưa? Nếu có ai hỏi tôi như vậy, chắc tôi sẽ vừa do dự vừa gật đầu.
Tôi đưa ánh mắt từ cửa sổ trở lại hành lang.
Không lâu sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong hành lang.
Vừa xuất hiện, cô ấy đã lập tức chạm mắt với tôi, rồi khẽ vẫy tay bước tới.
“Em đợi lâu chưa, Ayanokouji-kun? Gọi tôi đến một nơi thế này, có chuyện gì sao?”
“Không phải là sensei gọi em ra đây trước sao?”
“Em nói gì vậy~? Làm gì có chuyện giáo viên gọi học sinh đến nơi như thế này chứ. Tôi chỉ nghe Ichinose-san nói rằng Ayanokouji-kun muốn gặp tôi nên mới đến đây thôi.”
Dù phía tôi cũng giống vậy, nhưng có lẽ không cần phải hỏi ngược lại nữa.
Trong ánh mắt của Hoshinomiya-sensei, rõ ràng có chứa ý cười.
Khi tôi còn đang suy đoán về ý định thực sự của cô, cô liền tiến sát lại gần, cơ thể gần như áp vào tôi.
“Cô định làm gì vậy?”
“Em đang hỏi… chuyện gì cơ~?”
Cô ấy giả vờ không hiểu, như thể muốn nói thì thầm điều gì đó, rồi cố tình nghiêng người lại gần tôi.
Sau đó, không hề xin phép, cánh tay thon thả của cô ấy đã quấn lấy người tôi.
“Vì muốn Ayanokouji-kun cố gắng hơn trong một năm tới, nên tôi sẽ cho em chút phúc lợi nhé? Như thế này chẳng hạn.”
Việc gọi một hành vi lộ liễu như thế là “phúc lợi”… quả nhiên, đúng là cô ta mà.
Thế nhưng, với tư cách là một giáo viên, hành vi như vậy rõ ràng là không nên tồn tại.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi không thể đứng đây giảng đạo, cũng chẳng thể mạnh tay gạt bỏ cánh tay mảnh mai ấy. Dù thế nào đi nữa, điều quan trọng là tôi không được phản ứng lại.
“Hoshinomiya-sensei đúng là không thể xem thường được nhỉ.”
Tôi không ngăn cô ta bằng hành động, mà là bằng lời nói, để làm chệch hướng mục đích của cô ta.
“Eh? Gì cơ, không thể xem thường là sao?”
“Tuy rằng em đã dự đoán được nội dung của kỳ kiểm tra lần này, nhưng nhờ hành động của cô, em đã xác nhận được một điều. Trong vòng một tuần này, nhà trường sẽ đánh giá dựa trên thái độ trong sinh hoạt học đường hằng ngày, số lần đi trễ và vắng mặt, cũng như sinh hoạt cá nhân v.v… Những điều này thường chỉ ảnh hưởng rất nhỏ đến điểm lớp hằng tháng, nhưng lần này lại trở thành tiêu chuẩn đánh giá quan trọng. Trường đã bố trí rất nhiều camera giám sát trong hành lang. Chỉ cần xem lại video là có thể dễ dàng đưa ra đánh giá về học sinh. Nếu cảnh thân mật với giáo viên khác giới bị phát hiện, sẽ không tránh khỏi việc ảnh hưởng tiêu cực đến kết quả đánh giá.”

Không lâu trước đây, Hoshinomiya-sensei vì muốn lớp mình giành chiến thắng đã quyết tâm đến mức không ngần ngại lợi dụng quyền hạn giáo viên, suýt chút nữa thì mất kiểm soát. Để phòng ngừa tình huống xấu xảy ra, tôi đã kể cho Hoshinomiya-sensei nghe chi tiết về việc tôi liên minh với Ichinose cũng như những điều đã thỏa thuận, nhờ đó cô ấy đã bình tĩnh lại phần nào. Thế nhưng, trong thâm tâm, điều cô ấy mong muốn vẫn là nhanh chóng quay trở lại lớp hạng trên và thấy lớp của Chabashira-sensei bị suy tàn.
“Em nghĩ hơi xa rồi đó, Ayanokouji-kun. Chúng ta chẳng phải đã là một thể thống nhất sao? Làm sao tôi có thể giở trò sau lưng em được? Còn về nội dung kỳ thi, ai mà biết được tôi đoán đúng hay không chứ?”
“Đương nhiên, em không có bằng chứng xác thực. Chỉ là linh cảm mà thôi. Nhưng xin hãy yên tâm, cho dù cách hành xử của cô khiến đánh giá của em về cô có phần giảm sút, thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ đồng minh giữa chúng ta.”
Tôi thản nhiên nói ra những lời mang tính chất công việc, khiến Hoshinomiya-sensei dường như cũng hiểu ra điều đó, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ hơn.
“Vậy thì tốt quá rồi. Vậy lần này, nhường chiến thắng cho lớp tôi cũng được chứ? Dù gì thì với sự chênh lệch chỉ 1 điểm lớp, giúp đỡ lớp bị tụt hậu cũng là điều nên làm mà, đúng không?”
“Nếu em có thể kiểm soát hoàn toàn kết quả thì đúng là vậy. Nhưng lần này là cuộc cạnh tranh giữa bốn lớp. Nếu lớp em bị trừ điểm, thì hoàn toàn có nguy cơ rơi xuống hạng chót. Hơn nữa cũng không thể đảm bảo lớp Ichinose chắc chắn sẽ đứng nhất.”
“Chẳng phải đây là cơ hội tuyệt vời để em thể hiện năng lực sao, Ayanokouji-kun? Em chỉ cần dàn xếp để lớp tôi đứng nhất, lớp em đứng nhì, thế là xong.”
“Rất tiếc, em không có ý định can thiệp để thao túng kết quả.”
”…Tại sao chứ~? Chẳng lẽ em định mặc kệ để lớp A hay lớp B giành chiến thắng sao?”
“Lần này, nói thật nhé, dù thế nào thì cũng chẳng sao cả, đúng không?”
“Dù chỉ là 50 điểm lớp, nhưng không đáng để lấy sao? Điểm số—”
“Không phải vậy. Mà là vì em cho rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc để phát huy toàn bộ giá trị của liên minh. Có lẽ cô nên thử đặt niềm tin vào lớp của mình trước đã?”
Trong suốt hai năm qua, lớp Ichinose giống như lớp Sakayanagi, không—phải nói là được xem như lớp giữ kỷ luật nghiêm nhất. Nhưng hiện giờ đã rơi xuống lớp D, Hoshinomiya-sensei không thể chịu đựng nổi hoàn cảnh này, nên lúc nào cũng muốn thay đổi bằng mọi giá, thậm chí không từ thủ đoạn.
Dĩ nhiên, nếu là vì những chuyện không như ý nên mới liều lĩnh, thì còn có thể thông cảm. Nhưng trong kỳ thi lần này, cách làm của Hoshinomiya-sensei chỉ đang bóp chết điểm mạnh hiếm hoi của lớp mình.
“Làm ơn hãy học cách quan sát trong im lặng. Ngay cả Chabashira-sensei cũng làm được điều đó đấy.”
“Tch…”
Tôi nhắc đến cái tên của người đồng nghiệp kiêm đối thủ đã đối đầu với cô ấy bấy lâu nay—Chabashira-sensei.
Ngay lập tức, thái độ của Hoshinomiya-sensei thay đổi hẳn.
Cô ấy dừng bước, tay rút ra khỏi tay tôi trong chớp mắt.
“Có thể tin em được không?”
Hàm ý rất đơn giản. Chính là lời đe dọa, rằng nếu tôi phản bội, thì cô ấy sẽ gây náo loạn bất cứ lúc nào.
“Xin cô đừng nhìn vào ngắn hạn, mà hãy nhìn vào quan hệ đồng minh trong dài hạn. Giờ em chỉ có thể nói được đến thế thôi.”
“Ra vậy. Ừm, ít nhất trong kỳ thi đặc biệt lần trước, em đã không phụ lòng mong đợi của tôi. Vậy lần này tôi sẽ im lặng quan sát vậy.”
Việc Hoshinomiya-sensei vẫn giữ cảnh giác cao độ cũng chẳng có gì là xấu.
Trên thực tế, kỳ thi lần này vốn dĩ không cần phải thao túng để thắng bằng mọi giá. Nếu thật sự chỉ là đánh giá thái độ sinh hoạt thường ngày, thì việc can thiệp không chỉ phiền phức mà còn có thể gây ra những rủi ro khác.
Đối với lớp chúng tôi và lớp Ichinose—những lớp vốn gần như không có hành vi sai trái—việc đề ra các biện pháp dư thừa chỉ khiến nguy cơ tăng thêm. Cứ sống như bình thường mới là đáp án tối ưu.
Sau khi tan học khoảng 30 phút, tôi đến thư viện vào một thời điểm tương đối sớm.
Trải qua bao sóng gió, cuối cùng khoảnh khắc này cũng đã đến.
Tuần lễ vàng, kỳ thi mới, những lời mời và cuộc gặp gỡ sau giờ học liên tiếp diễn ra—tính từ lúc được Ishizaki nhờ đi gặp Hiyori, cũng đã một thời gian dài trôi qua.
Ngay khi vừa bước vào thư viện, một hương thơm nhẹ nhàng đặc trưng lập tức lan tỏa đến.
Có lẽ Hiyori đã đến rồi.
Thư viện của trường rất rộng, tìm người cũng khó như tìm sách vậy.
Tình cờ chạm mắt với người quản lý thư viện đứng ở lối vào, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng với tôi, sau đó lặng lẽ chỉ tay về khu vực đặt tiểu thuyết trinh thám.
Xem ra, người tôi đang tìm đang ở bên đó.
Vẫn còn một khoảng cách khá xa, tôi từ từ bước tới, rồi dáng người của Hiyori cũng hiện ra bên cạnh giá sách.
Ngay sau đó, giữa không gian yên tĩnh và vắng người của thư viện, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô ấy liền quay mặt đi và biến mất vào sau những kệ sách.
Cảm giác rõ ràng là ánh mắt chúng tôi đã chạm nhau—chẳng lẽ cô ấy không để ý thấy tôi?
Việc gọi lớn chào hỏi từ xa có vẻ không lịch sự lắm, nên tôi quyết định tiến lại gần các giá sách.
Tại nơi mà tôi vừa thấy Hiyori, không còn bóng dáng cô ấy đâu cả, vì vậy tôi bắt đầu kiểm tra giữa các khe hở của kệ sách.
Kệ thứ nhất, thứ hai, thứ ba…
Ở đâu nhỉ? Cô ấy chắc chưa thể đi xa được…
Khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, thì đột nhiên ở phía bên kia của giá sách trước mặt, tôi nhìn thấy Hiyori.
Và rồi, ánh mắt chúng tôi lại một lần nữa giao nhau.
Tôi cứ nghĩ lần này có thể sẽ nói chuyện được, nhưng cô ấy lại nhanh chóng quay đi và tiếp tục biến mất vào phía sau những kệ sách khác.
Không còn nghi ngờ gì nữa—Hiyori đã chú ý đến tôi. Nói cách khác, cô ấy đang cố tình tránh mặt tôi sao?
Là do tôi đến quá muộn ư? Hay vì tôi đã không chuyển sang lớp của Ryuuen?
Tôi vừa thầm suy đoán nguyên nhân, vừa tiến tới chỗ cô ấy để tìm cơ hội trò chuyện.
Nếu Hiyori cứ tiếp tục lẩn trốn khắp thư viện như vậy, thì đến một lúc nào đó, tôi cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Dù sao thì, không thể cứ ép buộc bản thân theo đuổi người đang cố né tránh mình mãi được.
Tôi vừa cầu nguyện trong lòng rằng mọi chuyện sẽ không đi đến mức ấy, vừa đi đến chỗ cuối cùng tôi đã thấy cô ấy.
Lần này, cô ấy lại đi đâu rồi nhỉ…
Ngay lúc đó, dường như Hiyori cũng muốn xác nhận xem tôi đang ở đâu, nên khẽ nghiêng người từ sau giá sách gần đó để nhìn ra.
Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đến 2 mét. Nếu hơi với tay một chút là có thể chạm tới cô ấy.
“Hiyori—”
Tôi định gọi tên cô ấy, nhưng cô ấy lại vội vàng rụt đầu lại.
Tuy vậy, lần này Hiyori không bỏ chạy nữa, mà chỉ đơn giản là giấu mặt đi.
Bằng chứng là, tôi vẫn có thể nhìn thấy bàn tay cô đang đặt lên giá sách, cũng như một phần bộ đồng phục học sinh của cô.
“Tớ đã làm phiền cậu sao?”
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, và sau một chút im lặng, cô ấy mới từ từ ló mặt ra một chút.
“Ayanokouji-kun đến tìm sách à…?”
Dù sao thì, cô ấy cũng đã trả lời tôi. Điều đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Không, hôm nay tớ đến đây là để gặp cậu, Hiyori.”
”…”
Tôi nghĩ mình đã truyền đạt suy nghĩ rõ ràng bằng lời rồi, vậy mà Hiyori vẫn nửa người nấp sau giá sách, không có ý định bước ra. Điều đó khiến tôi nhớ đến lời dặn dò của Ishizaki trước đó:
‘À đúng rồi, dạo này mày nhớ đến gặp Shiina nhé. Cô ấy không như tao, nhưng cũng khá thất vọng đấy.’
Vài ngày trước khi tình cờ gặp trong thang máy, không khí giữa hai đứa cũng khá gượng gạo.
Tại sao tôi lại không đến gặp cô ấy sớm hơn chứ…
Vì cảm giác tội lỗi khi chuyển lớp, tôi cứ trốn tránh mãi, không đến tìm cô ấy. Giờ thì tôi đã thấy hối hận.
“Cậu vẫn còn để tâm chuyện tớ không nhận lời mời chuyển sang lớp B của cậu mà lại chuyển sang lớp C à?”
Tôi cảm thấy trước tiên phải xóa bỏ khoảng cách dư thừa giữa hai người, nếu không thì đến nói chuyện bình thường cũng khó, nên tôi thử hỏi thẳng.
Hiyori lập tức tỏ ra dao động. Cô ấy muốn nhìn vào mắt tôi nhưng lại lảng tránh, khẽ mím môi.
“Có lẽ… nói không để tâm thì cũng không đúng. Chỉ là… tớ cứ nghĩ… chẳng phải chính vì lời mời của tớ mà cậu lại càng rời xa tớ hơn sao…”
“Thật không giống phong cách của cậu chút nào. Cậu phải biết rằng chuyện đó là không thể xảy ra rồi chứ.”
Nghĩ lại thì, trong lòng tôi, Hiyori luôn là người sống thong dong, bình thản, làm mọi việc theo nhịp điệu riêng của mình.
Là người có thể nhìn rõ bản chất sự việc với một trái tim tĩnh lặng.
Dù tôi có chuyển từ lớp A sang lớp C, cô ấy lẽ ra cũng hiểu được rằng đó là hành động cần thiết để đạt được một mục tiêu nào đó.
Chỉ vì đã nhận được lời mời chuyển lớp từ Hiyori nên tôi cố ý giữ khoảng cách ư? Chuyện đó là hoàn toàn không thể xảy ra.
Tuy nhiên, việc đến gặp cô ấy quá muộn, thì đúng là điều không thể chối cãi.
“Tớ xin lỗi lần nữa vì đã không nhận lời mời chuyển sang lớp B. Và cũng vì đã để mọi chuyện kéo dài đến thế này, khiến cậu hiểu nhầm như vậy.”
Trong không gian tĩnh lặng bao trùm thư viện, sau khi nghe những lời tôi nói, Hiyori khẽ lắc đầu.
“Không… Ayanokouji-kun không làm gì sai cả. Chuyện chuyển lớp đó chỉ là do tớ tự ý kỳ vọng mà thôi… Hơn nữa, chuyện cậu không đến gặp tớ, có lẽ cũng là do tớ. Tớ cũng đã không chủ động đến gặp cậu… xin hãy cho tớ xin lỗi về điều đó.”
Nói rồi, Hiyori từ từ bước ra, nửa người vẫn nấp sau giá sách giờ cũng dần hiện rõ.
Sau đó, cô ấy cúi đầu thật sâu.
Rõ ràng là Hiyori chẳng có gì phải xin lỗi cả…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cứ tiếp tục xin lỗi qua lại thế này thì cũng chẳng ích gì.
“Tớ cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi…”
“Tâm lý?”
“Rằng… nếu cậu và tớ không còn cùng một lớp, thì mối quan hệ thân thiết trò chuyện không khoảng cách này cũng nên chấm dứt… Nhưng giờ được nói chuyện với cậu thế này… quả nhiên là…”
Thì ra trước đây cô ấy từng định cắt đứt quan hệ bạn bè, xem tôi như một người ở phe đối lập sao?
Biết được điều đó, tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà tôi đã kịp thời đến gặp cô ấy.
“Nếu Hiyori không ngại, cậu có thể kể cho tớ nghe về những gì cậu trải qua trong tháng vừa rồi không? Hôm nay tớ còn nhiều thời gian.”
“Đ-Được chứ?”
“Tất nhiên rồi. Hôm nay tớ đến đây chính là vì muốn gặp và nói chuyện với Hiyori mà.”
Sau khi bày tỏ thẳng thắn tấm lòng của mình, cuối cùng trên gương mặt Hiyori cũng nở một nụ cười – nụ cười đầu tiên tôi thấy hôm nay.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở một chỗ trống trong thư viện.
Và rồi, như thể để bù đắp khoảng thời gian trống vắng suốt một tháng vừa qua, chúng tôi bắt đầu chậm rãi, từng chút một dệt nên những lời trò chuyện.
Ban đầu Hiyori vẫn còn đôi chút lúng túng và gượng gạo, nhưng rồi cô ấy cũng dần trở nên tự nhiên, giọng điệu trở lại như xưa.
“—Nói cách khác, dù đã lên năm ba, cậu vẫn là mọt sách như trước nhỉ?”
“Ừm. Vừa hay tối qua tớ lại vừa đọc xong một quyển sách nữa đấy.”
Cô ấy liếc nhìn kệ sách đang xếp đầy tiểu thuyết trinh thám, rồi bảo rằng vừa mới trả một cuốn về chỗ cũ.
“À phải rồi, thực ra giờ tớ có thêm một người bạn đọc sách nữa đấy.”
Hiyori chắp hai tay trước ngực, nheo mắt lại đầy hạnh phúc.
“Từ khi lên năm ba, Kaneda-kun thường hay đến vào giờ này lắm.”
“Kaneda à? Mà cũng phải, cậu ấy vốn đã cho người ta cảm giác là kiểu người thích đọc sách rồi, nên cũng chẳng có gì lạ cả…”
Tuy nói vậy, nhưng giờ nghĩ lại thì trước khi kết thúc năm hai, tôi chưa từng thấy Kaneda xuất hiện ở thư viện lấy một lần.
Nếu cậu ta đang hướng tới việc thi đại học, thì thư viện đúng là một nơi lý tưởng để học tập.
“Ah, cậu ấy đến rồi.”
Vì đang quay lưng lại với lối vào thư viện nên tôi không để ý, Hiyori là người đầu tiên nhận ra Kaneda đang bước vào, và vẫy tay chào cậu ấy.
Tôi quay đầu lại, khẽ vẫy tay chào Kaneda đang nhìn về phía này.
Kaneda có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng đi về phía chúng tôi.
”…Chào cậu, Shiina-san. Hôm nay tớ lại đến rồi.”
Xem ra tôi đoán không sai, ngoài sách của thư viện, trên tay cậu ấy còn cầm cả sách học.
“Kaneda-kun thật sự là người yêu sách nhỉ.”
Từ lời nói của Hiyori, có thể thấy Kaneda đúng là thường xuyên tới đây. Tôi liếc nhìn chỗ trống cạnh mình, ra hiệu mời cậu ấy ngồi, và sau khi khẽ gật đầu, cậu ấy ngồi xuống.
“Ừm, cũng gần như vậy. Tôi có nghe nói Ayanokouji-shi trước đây cũng hay tới thư viện. Gần đây sao không thấy cậu đâu cả?”
Vì tôi đã không tới trong suốt một tháng vừa qua—trùng hợp đúng lúc Kaneda bắt đầu lui tới thư viện.
“Thời gian đúng lúc bị lệch nhau thôi. Nhưng từ giờ chắc sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt đấy.”
”…Vậy à. Nếu chỉ xét trên phương diện bạn đọc sách thì tôi vẫn thấy khá vui.”
Cậu ta nói miệng thì tỏ vẻ hoan nghênh, nhưng trên nét mặt lại chẳng có chút biểu cảm gì là vui vẻ cả. Cũng phải, việc tôi có tới hay không chẳng liên quan gì tới Kaneda, nên không lạ khi cậu ấy thờ ơ như vậy. Có lẽ chỉ có những học sinh như Hiyori mới thực lòng thấy vui khi có thêm bạn đọc sách mà thôi.
“Mà nói mới nhớ, dạo này cậu bận rộn quá ha. Từ lớp A chuyển sang lớp C, đến cả tôi cũng hơi—không, rất là bất ngờ—”
Không ngờ đến, một bóng người đột nhiên xuất hiện—là cô quản lý thư viện.
“Xin lỗi vì làm phiền cuộc trò chuyện của ba em. Shiina-san, cô có một chuyện gấp muốn nhờ em giúp. Chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu—”
“Tất nhiên rồi, em rất sẵn lòng ạ. Ayanokouji-kun, Kaneda-kun, hai người cứ ngồi đợi chút nhé. Một lát nữa tớ sẽ giới thiệu cho mấy quyển hay.”
Nói xong câu đó, Hiyori rời khỏi chỗ ngồi, đi cùng với cô quản lý thư viện.
Người còn lại tại hiện trường, chỉ có tôi và Kaneda – hai người hoàn toàn không thân thiết chút nào.
Khi người quen chung rời đi, bầu không khí trở nên gượng gạo, điều này vốn chẳng phải hiếm gặp. Trong quá trình sống ở ngôi trường này, tôi cũng đã học được cách xử lý những tình huống như vậy.
Lúc này, để phá tan bầu không khí, có lẽ tôi nên chủ động dẫn dắt câu chuyện.
“Kaneda, bình thường cậu hay đọc loại sách gì vậy?”
“Tôi không giỏi kiểu nói chuyện phiếm vô nghĩa này.”
Một nhát cắt dứt khoát. Quả bóng tôi vừa chuyền sang lập tức bị đá bay đi xa tít.
Vốn dĩ tôi định bắt đầu một cách tự nhiên từ chủ đề yêu thích về sách, nhưng có vẻ Kaneda không mấy thích câu hỏi này. Hoặc cũng có thể là cách tôi đặt câu hỏi quá tệ.
“Xin lỗi. Nếu câu hỏi vừa rồi khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm thì tôi thành thật xin lỗi.”
Tôi cứ tưởng rằng hiện tại mình đã có thể ứng phó trôi chảy với những tình huống nhỏ nhặt thế này, nhưng xem ra vẫn còn quá tự tin rồi.
”…Không, là tôi mới thất lễ. Cậu cũng không cần phải tỏ ra thất vọng như vậy.”
“Tôi thật sự chỉ định mở đầu câu chuyện một cách suôn sẻ thôi. Là thật đấy.”
“Chuyện đó thì tôi cảm nhận được phần nào.”
“Nếu cậu thấy không thích nói chuyện với tôi, cũng không cần phải miễn cưỡng.”
”…Có vẻ như tôi đã hơi quá lời. Tôi không hề ghét cậu đâu, chỉ là… việc được đối mặt nói chuyện trực tiếp với người như Ayanokouji-shi khá hiếm, nên không tránh khỏi việc có nhiều suy nghĩ lộn xộn. Trước khi Shiina-san quay lại, nếu được thì… chúng ta trò chuyện một chút nhé.”
Thấy Kaneda thể hiện thái độ muốn giao tiếp, tôi cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
“Nếu cậu có điều gì thắc mắc thì cứ hỏi. Tất nhiên, về những chuyện liên quan đến lớp thì tôi cũng không thể nói hết toàn bộ được.”
Dù sao thì Kaneda chắc cũng hiểu điều đó, nhưng tôi vẫn nhấn mạnh trước cho chắc.
Kaneda tháo kính ra, hà một hơi lên tròng kính, lấy khăn trong túi ra lau sạch cả hai bên, rồi từ tốn đeo lại.
“Cậu với Shiina-san… có vẻ thân nhau nhỉ?”
“Hả? Ừ, cũng giống như với cậu thôi, chúng tôi là bạn cùng đọc sách. Thỉnh thoảng cũng nói chuyện.”
“Bạn đọc sách à. Có lẽ đúng là như thế thật. Nhưng khi nãy, tôi nhìn từ xa thấy gương mặt của Shiina-san hiện lên biểu cảm mà suốt một tháng qua tôi chưa từng thấy. Thành thật mà nói, lúc nhìn thấy từ cửa, tôi đã khá sốc đấy. Không nhớ đã bao lâu rồi chưa thấy cô ấy nở một nụ cười thuần khiết đến vậy.”
“Có thể là do tôi. Vừa nãy, tôi đã xin lỗi Hiyori, và cô ấy đã tha thứ cho tôi. Nên từ giờ, dù là trong lớp hay ở thư viện, chắc sẽ lại có thể thấy cô ấy cười như trước rồi.”
Về chuyện cô ấy từng rủ tôi chuyển lớp, tạm thời không nhắc đến. Nếu nói ra điều đó với học sinh lớp khác – đặc biệt là người như Kaneda, người có vị trí gần với Ryuuen – thì e rằng sẽ khiến đối phương cảm thấy khó xử. Hơn nữa, tôi cũng không thể biết chắc được cậu ta sẽ lan truyền chuyện đó ra ngoài như thế nào.
“Cậu có biết chuyện đó… lợi hại đến mức nào không?”
“Lợi hại?”
“Cậu vẫn chưa hiểu à? Không, chắc là… cậu đang giả vờ không hiểu nhỉ? Ayanokouji-shi, cậu có nhận ra bản thân mình được trời ưu ái đến mức nào không?”
Cậu ta đặt ra câu hỏi như thể đang thử dò xét tôi.
“Được trời ưu ái? Khái niệm đó mơ hồ quá, tôi không trả lời được.”
“Xin lỗi, có lẽ nói thế vẫn chưa đủ cụ thể. Từ góc nhìn của tôi – một người đàn ông – thì Ayanokouji-shi có vẻ ngoài nổi bật, chiều cao cũng cao hơn mức trung bình, cơ bắp phát triển nhưng không mang lại cảm giác đe dọa. Toàn thân toát ra một sự cuốn hút khác biệt, đầy thanh thoát. Ngoài ra, trước đây cậu từng hẹn hò với Karuizawa-san, gần đây lại còn xuất hiện nhiều tin đồn với Ichinose-san. Là một người cùng giới, càng tìm hiểu về cậu, tôi càng ngưỡng mộ, đồng thời cũng càng cảm thấy ghen tị với khoảng cách quá lớn giữa chúng ta.”
Phát biểu ngoài dự đoán của Kaneda đã khiến tôi cảm thấy hứng thú, liền nghiêng tai lắng nghe.
“Không chỉ là ngoại hình, mà cả học lực nữa. Trong giới học sinh có học lực cao, ngày càng có nhiều người cho rằng cậu là học sinh No.1 của năm ba. Trước đây tôi còn nghĩ học lực của mình không thua gì Ayanokouji-shi, vậy mà giờ tôi thấy thật xấu hổ, thậm chí mỗi khi nhớ lại chuyện đó tôi lại bật cười một mình. Ngoài ra, về thể chất, từ các tiết thể dục bắt đầu từ tháng Tư, cậu cũng đã thể hiện thành tích xuất sắc. Đối với một người không giỏi vận động như tôi, dù có dốc hết sức thì cũng chẳng thể sánh bằng tiềm năng mà Ayanokouji-shi sở hữu—”
Hóa ra Kaneda Satoru lại là một học sinh ăn nói trôi chảy và tràn đầy nhiệt huyết đến vậy.
Vừa khen ngợi tôi, lại vừa hạ thấp bản thân mình.
Xét về giá trị tổng thể trong khối, Kaneda thuộc top 30%. Tôi cảm thấy cậu ta chẳng cần phải cố ý tự hạ thấp như thế…
Sau khi ép buộc mình phải tán dương tôi một trận, Kaneda tiếp tục nói:
“Bây giờ cậu đã bộc lộ sức mạnh được ẩn giấu suốt hai năm, tái thiết lại lớp C sau khi Sakayanagi-san rút lui. Có thể nói cậu chính là hình mẫu của anh hùng. Tôi thật lòng ngưỡng mộ cậu đó.”
“Ngưỡng mộ sao? Tôi chỉ là một kẻ phản bội đã từ bỏ lớp A. Sở hữu sức mạnh mà không dùng đến, không thể hiện thực lực của bản thân, từ góc nhìn khách quan, chắc chỉ nhận lại nhiều lời chỉ trích thôi.”
“Anh hùng phản diện thì vẫn là anh hùng mà.”
Kaneda nở một nụ cười gượng gạo rồi ngoái đầu nhìn ra phía sau.
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ta, thấy Hiyori cùng nhân viên thư viện đang thao tác gì đó trên máy tính. Có vẻ còn lâu mới xong.
Từ thái độ và lời nói của Kaneda, tôi có thể chắc chắn một điều, đó là cậu ta dành cho tôi một tình cảm mãnh liệt đến mức khó tin. Dù tôi biết việc chuyển lớp sẽ khiến người khác có đủ kiểu suy nghĩ về tôi, nhưng mức độ cảm xúc mãnh liệt của Kaneda thì thuộc hàng top trong số đông học sinh. Ban đầu tôi còn nghĩ cậu ta nói vậy vì đang để ý đến lãnh đạo lớp mình là Ryuuen, nhưng có vẻ không phải như thế.
Và còn một điều tôi có thể chắc chắn nữa: Kaneda không hề thích tôi.
“X-Xin lỗi. Hình như tôi đã nói quá rồi.”
Kaneda dường như nhận ra những lời mình nói có thể khiến đối phương cảm thấy thế nào.
“Không cần phải xin lỗi. Việc đánh giá người khác vốn dĩ là tự do cá nhân.”
“Cái vẻ ngầu lòi này cũng thật khiến người khác khó chịu đấy, Ayanokouji-shi. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị người khác ghét, nhưng thật sự khi bị ghét thì cũng không dễ chịu gì đúng không? Hay là nói đúng hơn, vì người đó là tôi, nên cậu chẳng bận tâm gì đến thiện cảm của tôi cả?”
“Không phải vậy. Dù là ai, tôi cũng sẽ phản ứng như vậy thôi.”
Tôi đã dự liệu trước việc bị người khác ghét khi đi đến bước này.
“—Vậy nếu là Shiina-san… thì cũng như thế sao?”
Lúc này, Kaneda ném ra cái tên Hiyori.
Quả thật, nếu phải đưa ra ví dụ, cô ấy là một trong những người phù hợp nhất.
Tôi định trả lời ngay như mọi khi, nhưng giọng nói lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Dù có bị Hiyori ghét thì cũng không sao cả.
Xét về bản chất thì đúng là như vậy.
Tôi đã từ chối lời mời của Hiyori và chuyển sang lớp C, trong khi biết rõ tương lai có thể sẽ như thế.
Tôi không xin lỗi ngay cũng là vì tôi còn những việc cần ưu tiên hơn.
Cảm xúc của cô ấy nghĩ gì, chỉ là thứ yếu. Hay nói đúng hơn, là một việc có mức độ ưu tiên thấp hơn, không phải điều cần cân nhắc hàng đầu.
“Xin hãy quên những gì tôi vừa nói đi. Có vẻ tôi đã hỏi một câu thật vô duyên.”
Chưa kịp để tôi trả lời, Kaneda đã lặng lẽ kéo ghế đứng dậy.
“Hôm nay xin phép dừng ở đây.”
“Vậy có ổn không? Dường như Hiyori muốn cậu ở lại cùng mà.”
“Không sao đâu. Hôm nay có hay không có tôi cũng chẳng khác gì. Một mình nói luyên thuyên nhiều như vậy, thật xin lỗi.”
“Không sao mà, cậu đừng bận tâm.”
“Vậy à, vậy thì cảm ơn sự rộng lượng của cậu.”
Kaneda nói xong như thể đã quyết tâm sẵn sàng, rồi rời khỏi thư viện.
Một lúc sau, Hiyori quay lại với vẻ mặt đầy nghi hoặc khi nhìn quanh một lượt.
“Eh? Chỉ có mình Ayanokouji-kun ở đây sao?”
Xem ra Kaneda đã rời đi mà không chào Hiyori, dù cô ấy đang ở gần lối vào.
“Ừm. Có vẻ như Kaneda có việc gấp nên về trước rồi. Cậu ấy nhờ tớ nhắn lại rằng sẽ ghé qua vào một ngày gần đây.”
“Vậy à, nghe vậy thì thật mong chờ quá.”
Nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt Hiyori có lẽ là biểu hiện của sự chờ mong chân thành đối với lần tới Kaneda đến.
Tôi đã tự cho rằng, trong suốt tháng vừa rồi, Hiyori vẫn luôn một mình.
Nhưng thực tế, cô ấy đã dần mở rộng vòng giao tiếp của mình, và cùng Kaneda trải qua thời gian tại thư viện này.
Nếu nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì lạ cả.
Giống như tôi đã thay đổi lớp học, thay đổi bạn bè. Sau đó, dù chỉ là chút ít, số người có liên quan đến tôi cũng đã tăng lên.
Hiyori trước mắt tôi lúc này, cũng đã khác so với lần đầu chúng tôi gặp mặt.
Ở đâu đó, chắc chắn sẽ có một cuộc gặp gỡ mới, và cô ấy sẽ dần rút ngắn khoảng cách với ai đó.
Ban đầu chỉ là bạn cùng lớp, là hậu bối hay tiền bối.
Từ mối quan hệ đó phát triển thành bạn bè, rồi thành tri kỷ.
Trong những ngày sắp tới, sẽ có những người thân thiết với Hiyori hơn tôi, lần lượt xuất hiện bên cạnh cô ấy.
Biết đâu, ngay cả ngày mai thôi, ở chỗ trống bên cạnh cô ấy, sẽ có ai đó ngồi vào—
”…”
Nhìn Hiyori đang chăm chú đọc sách, tôi chợt sững người bởi những suy nghĩ vừa trào lên trong đầu.
Việc ai thân thiết với ai, cùng lắm cũng chỉ là một mẩu thông tin.
Chỉ để tôi phán đoán rằng người đó có thể sẽ hữu ích trong tương lai hay không.
Thế nhưng, lại có những cảm xúc vô căn cứ trỗi dậy trong tôi.
Tôi đã cố hình dung bên cạnh Hiyori, có một ai đó mà mình không thể nhìn thấy.
Tôi không hiểu vì sao mình lại không thể nhìn Hiyori giống như cách nhìn các học sinh khác.
Cùng giới, khác giới, bạn bè, hay tri kỷ.
Tôi chưa bao giờ bị ràng buộc bởi giới tính hay mức độ thân thiết trong mối quan hệ, mà vẫn tiếp xúc với rất nhiều học sinh.
Dù sở thích có hợp hay không, quan hệ có tốt hay không – những điều đó tuy có ảnh hưởng ít nhiều, nhưng nhìn chung cũng không phải lý do chính để tôi quyết định gần gũi hay xa cách một ai đó.
Với từng ấy tạp âm hiện lên trong đầu, tôi không thể không thừa nhận điều này.
Đó là — Hiyori, từ lâu đã là một sự tồn tại có chút khác biệt so với phạm vi suy nghĩ thông thường của tôi.
Không phải là theo ý mình, đem một vật từ bên phải chuyển sang bên trái.
Mà là một vật vốn còn ở bên phải vào ngày hôm qua, chẳng biết từ lúc nào đã đột nhiên xuất hiện ở bên trái.
Chỉ cần cùng đọc sách trong một không gian, chia sẻ khoảng thời gian ấy thôi, trong lòng đã thấy tràn đầy.
Nếu phải dùng từ ngữ để diễn tả, thì chính là “cảm giác hạnh phúc”.
Có lẽ không có cách nói nào phù hợp hơn thế.
Thời gian chúng tôi ở bên nhau không dài, cũng chẳng có những cuộc trò chuyện dồn dập trong một khoảng ngắn.
Nhưng khi hồi tưởng lại, dường như từ rất sớm, tôi đã tự nhiên cảm thấy thân thiết với cô ấy.
Ngay cả cái tên gọi—tôi cũng không phải vì được cô ấy yêu cầu mà bắt đầu gọi là “Hiyori”.
Nói cách khác, cách gọi ấy không xuất phát từ một mục đích nào cả.
Tới khi hoàn hồn lại, tôi mới nhận ra mình vẫn đang chăm chú nhìn khuôn mặt của Hiyori, người đang đắm chìm trong thế giới sách vở.
Hiyori vẫn chưa nhận ra ánh mắt tôi ngay lập tức, nhưng vào một khoảnh khắc vô tình nào đó, cô ấy đột nhiên nhìn về phía tôi, và đương nhiên là chúng tôi đã nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì cả…”
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt Hiyori thôi, trong lòng tôi liền trở nên bình lặng. Nhưng dù có nói điều đó với cô ấy, e rằng cũng chỉ khiến cô ấy thêm bối rối mà thôi.
Sau 6 giờ tối, tôi và Hiyori rời khỏi thư viện, cùng nhau bước ra khỏi trường.
“Ngày mai cậu vẫn có thể đến thư viện chứ?”
“Đương nhiên là được rồi. Hơn nữa cũng đâu cần sự cho phép của cậu đâu, đúng không?”
Có vẻ cảm thấy câu hỏi của tôi hơi buồn cười, Hiyori khẽ lấy tay che miệng rồi khúc khích cười.
“Chắc là do tiềm thức của tớ đã coi thư viện như là nhà của Hiyori mất rồi.”
“Chuyện đó… cũng không thể phủ nhận. Nếu không có việc gì đặc biệt, thì mỗi ngày tớ đều sẽ tới.”
Trước đây, có lần Hiyori không đến, tôi còn tưởng là cô ấy bị cảm. Giờ nghĩ lại thì, đúng là đã có khoảng thời gian Hiyori vắng bóng ở thư viện, hình như là khi tin tôi và Karuizawa quen nhau bắt đầu lan ra trong trường. Dù chỉ là bạn cùng đọc sách, Hiyori đã để tâm đến tôi mà cố tình điều chỉnh thời gian.
“Ah—”
Hiyori bỗng cất tiếng. Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy một chiếc xe đẩy nhỏ đang tiến về phía cổng trường, bánh xe phát ra tiếng cót két.
Trên mặt bàn hàng chất đầy những bông hoa đủ màu sắc, nhìn từ xa trông rất bắt mắt.
Khi hai chúng tôi đang dừng lại ngắm nhìn, người phụ nữ trung niên kéo xe hoa đó cũng để ý đến chúng tôi và tiến lại gần.
“Hôm nay bác được phép đặc biệt bán hoa ở đây đấy. Nếu hứng thú thì lại xem thử nhé?”
“Được không ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Được cất lời nhẹ nhàng như thế, Hiyori hạnh phúc nheo mắt lại rồi bước tới gần xe hoa. Tôi đứng bên cạnh cô ấy, cúi đầu ngắm nhìn những bông hoa tươi thắm.
Ở Keyaki Mall không có tiệm hoa. Nếu ai đó muốn tặng hoa trong dịp sinh nhật hay lễ kỷ niệm, thì chỉ có thể chọn hoa giả trong tiệm tạp hóa hoặc đặt hàng online. Thế nên, được tận mắt nhìn thấy hoa tươi được bán theo cách này, thực sự rất mới lạ.
Từ những đóa hoa cắt như hoa baby đến cả chậu hoa cẩm tú cầu, rồi cả vài chậu cây trồng phối hợp.
“Thật đẹp quá…”
Hiyori khẽ thốt lên khi nhìn ngắm hoa, dường như vẫn đang phân vân nên chọn bông nào. Rồi sau một lúc, cô ấy như đã tìm thấy bông hoa mình ưng ý và vươn tay ra.
“Cho cháu xin cành hoa này được không ạ?”
Vừa nói, Hiyori vừa chỉ vào một bông hoa anh túc đỏ được gói gọn gàng, tỉ mỉ.
“Chỉ một bông thôi sao, Hiyori?”
“Vâng. Chính vì chỉ có một bông, nên tớ mới thấy nó đặc biệt thu hút.”
“Vẻ đẹp của hoa không nằm ở số lượng đâu, cậu trai ạ.”
Nhân viên bán hàng vừa mỉm cười tươi rói, vừa giải thích rằng đây là kiểu hoa gọi là “đơn đóa”.
“Vậy cho tôi một bông.”
Tôi lấy điện thoại ra, chuẩn bị thanh toán.
“Eh… không được đâu, Ayanokouji-kun. Cái này là tớ muốn tự mình mua mà—”
“Không sao đâu. Hãy để tớ tặng cậu một món quà nhé.”
Nói xong câu đó, khi Hiyori ngẩng đầu nhìn tôi, tôi tiếp tục:
“Coi như là quà xin lỗi vì đã để cậu chờ suốt một tháng. Dù tớ cũng không chắc một món quà nhỏ thế này có đủ để gọi là tạ lỗi không.”
Chỉ là một bông hoa anh túc đỏ. Giá chưa đến 400 điểm — một món quà rất rẻ.
“Không hề nhỏ nhặt chút nào cả. Tớ thật sự rất vui.”
Hiyori cúi đầu xuống, rồi khi ngẩng lên lần nữa, dường như trên gương mặt cô ấy ánh lên một chút ửng đỏ.
Phải chăng là vì ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ khuôn mặt ấy trong khoảnh khắc này?
”…Vậy thì… tớ xin nhận, không khách sáo nữa.”
Nếu không đứng gần, thì lời cảm ơn khe khẽ ấy e là cũng chẳng nghe thấy được.
Sau khi thanh toán, người bán hàng không trao hoa cho Hiyori mà đưa cho tôi, rồi liếc nhìn cả hai người chúng tôi, mỉm cười nói một câu cảm ơn quý khách.
Cả hai chúng tôi chỉ im lặng dõi theo chiếc xe đẩy hàng cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt.
Khi chỉ còn lại hai người, tôi tự tay trao bông anh túc đỏ cho Hiyori.
“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Không cần cảm ơn đâu. Đây chỉ là sự thỏa mãn bản thân từ lời xin lỗi đơn phương thôi mà.”
Tôi đã trả lời như vậy, nhưng thực ra thì hơi khác một chút.
Chỉ đơn giản là muốn tặng quà cho Hiyori.
Muốn cô ấy vui vẻ một cách thuần khiết.
Hành động một cách bốc đồng như thế, tôi tặng đi bông hoa anh túc đỏ ấy.
Hiyori ôm bông hoa nhỏ vào ngực, lặng lẽ nhìn tôi.
Khi bốn mắt giao nhau trong khoảnh khắc, cô ấy quả thực đã mỉm cười.
Thế nhưng, theo thời gian, nụ cười ấy dần dần biến thành một biểu cảm khác.
Trên gương mặt Hiyori hiện lên một cảm xúc mà tôi không ngờ tới.
“Cậu đang khóc sao?”
Khóe mắt cô lấp lánh giọt lệ trong suốt — có lẽ chính cô cũng chưa nhận ra.
Cô ấy vội vàng đưa bàn tay trắng trẻo, mảnh mai lên lau đi những giọt nước mắt.
“Với tớ, hôm nay vốn dĩ chỉ là một ngày bình thường để gặp Ayanokouji-kun. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành một khoảnh khắc tràn ngập hạnh phúc, giống như một giấc mơ vậy… thật khó tin…”
Giọng nói cô ấy vang lên nhẹ nhàng từ tận sâu trong lòng.
“Thật tốt quá… thật sự tốt quá… vì tớ không bị Ayanokouji-kun xa lánh…”
Trùng hợp thay, tâm trạng của tôi lúc đó cũng giống hệt như Hiyori.
“Tớ cũng vậy. Cứ tưởng hôm nay sẽ là một ngày vô vị, nhưng bây giờ lại trở thành một ngày đầy ắp cảm xúc — thật đấy.”
Nếu những lời của Hiyori là thật lòng, thì điều đó có nghĩa là chúng tôi đã đồng điệu trái tim với nhau.
Đây vốn dĩ chỉ là một sự đồng điệu vô nghĩa trong tâm hồn, nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại cảm thấy xốn xang, vô cùng vui sướng.
Dưới bầu trời chiều đỏ rực ánh hoàng hôn…
Tôi đã khắc sâu hình bóng của cô ấy — người con gái ôm bông hoa anh túc đỏ với đôi mắt ngấn lệ — vào tận sâu tâm trí mình.
Để rồi sau này, bất cứ khi nào cũng có thể hồi tưởng lại…
Quay lại sảnh ký túc xá, chúng tôi bắt gặp Hashimoto đang ngồi trên ghế sofa. Thấy chúng tôi, cậu ấy liền đứng dậy.
“Xin lỗi nhé, Shiina. Cho tôi mượn Ayanokouji một lát.”
Trước sự xen ngang nhẹ nhàng nhưng cũng khó lòng từ chối ấy, Hiyori không tỏ ra khó chịu gì mà chỉ vui vẻ gật đầu, vẫy tay chào rồi đi thẳng vào thang máy.
Hashimoto cũng vẫy tay đáp lại với vẻ mặt tươi cười, tiễn cô ấy rời đi bằng ánh mắt.
“Trùng hợp ghê. Cậu đang đợi tôi về à?”
“Ừm, đại khái là vậy. Ra ngoài đi dạo chút đi.”
Tôi bị cậu ấy nửa lôi nửa kéo ra khỏi sảnh, đi đến một con đường nhỏ lệch hẳn khỏi lối đi học thường ngày.
“Cậu đối với Shiina có vẻ đặc biệt bao dung nhỉ? Không, phải nói là rất thân thiết thì đúng hơn. Hoa lúc nãy là quà cậu tặng cô ấy à?”
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
Lúc đó xung quanh đâu có ai, Hashimoto lẽ ra không thể thấy được mới đúng.
“Giả vờ ngốc cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu, chuyện này dễ đoán mà. Cô ấy vui vẻ ôm bó hoa như thế, ai nhìn cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi.”
Có vẻ là do cậu ấy thấy cảnh tôi đi cùng Hiyori nên mới có cảm giác như vậy.
“Vì cậu cứ suốt ngày nhắc đến Shiina thế này thế nọ, tôi cũng có chút chuyện để ý. Dù thế nào thì hôm nay cũng muốn xác nhận cho rõ.”
Hashimoto điều chỉnh hơi thở, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mấy người khác có thể ngại nói, vậy thì để tôi – kẻ thô lỗ này – hỏi thẳng nhé: Shiina có phải là người đặc biệt thân thiết với cậu không?”
Ánh mắt nghiêm túc của cậu ấy cho thấy đây là một câu hỏi hoàn toàn nghiêm chỉnh.
“Gần gũi với một người nhất định thì có vấn đề gì sao?”
“Không hẳn là có vấn đề… nhưng không nên khuyến khích lắm.”
Giọng nói của Hashimoto có chút lấp lửng. Khi tôi nhìn sang thì cậu ấy cũng hơi lúng túng mà tránh ánh mắt.
“Không chỉ tôi đâu. Ichinose chắc chắn trong lòng cũng không dễ chịu gì cả. Có tin đồn nói Ichinose thích cậu. Là từ lớp D lan ra đấy. Nói cách khác, sau khi biết chuyện cậu chia tay Karuizawa, cô ấy đã chính thức tuyên bố mình là ứng cử viên bạn gái tiếp theo của cậu. Hôm bàn chuyện đồng minh tôi đã thấy ánh mắt Ichinose nhìn cậu khác thường rồi… Dù sao thì, tôi cứ nghĩ cậu nhất định sẽ chọn hẹn hò với Ichinose — hay là, hai người đã hẹn hò rồi?”
“Bọn tôi không hẹn hò.”
Đó lẽ ra là câu trả lời mà Hashimoto mong muốn, thế nhưng vẻ mặt cậu ấy lại tỏ ra khó xử sau khi nghe thấy.
”…Tại sao lại như vậy chứ. Người ta là Ichinose đấy, không thể chê vào đâu được nếu làm người yêu cả. Nói thật nhé, ngay cả tôi – người chẳng có mấy quan hệ với cô ấy – nếu được tỏ tình chắc cũng gật đầu cái rụp thôi. Cô ấy ở tầm đó đấy, chẳng có lý do gì để từ chối cả.”
“Xin lỗi vì dội gáo nước lạnh vào cậu, nhưng tôi chưa từng được tỏ tình.”
“Vậy thì cậu tỏ tình trước chẳng phải được rồi sao? Đã biết người ta thích mình thì cứ nhào vô thôi. À, tôi không có ý gì kỳ lạ đâu nhé.”
Cậu ấy vội vàng phủ nhận, nhưng thật ra cũng chẳng khác gì lắm.
“Tôi và Ichinose là mối quan hệ đồng minh, không hơn cũng không kém.”
“Vạch rõ ranh giới, chỉ đến mức đồng minh thôi? Sau này cũng vẫn như thế?”
Vừa nói xong câu đó, Hashimoto liền tiếp lời mà chẳng đợi tôi đáp lại:
“Nói cách khác, mục tiêu hiện giờ của cậu là Shiina… có đúng không?”
“Bất ngờ thật đấy. Không ngờ cậu lại quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác như vậy.”
“Nói chính xác thì, điều khiến tôi bất an là liệu thứ tình cảm đó có ảnh hưởng đến thắng bại của lớp hay không thôi.”
Nói cách khác, việc tôi quen với ai không quan trọng. Quan trọng là liệu tôi có thiên vị cảm xúc cá nhân mà thay đổi quyết định hay không.
Dường như điều mà cậu ấy lo ngại chính là điều đó.
Quả nhiên, rất đúng chất của Hashimoto.
“Không, dù không cần nghe cậu trả lời, tôi cũng hiểu rõ. Cậu đã từ bỏ cả những người như Horikita, những người từng cùng vào sinh ra tử suốt hai năm trời, để chọn gia nhập với chúng tôi. Dù cậu có động lòng với Ichinose hay Shiina – tức là với một hay hai cô gái nào đó – thì cũng sẽ không thay đổi phương châm hành động. Chuyện đó là điều không cần nghi ngờ.”
“Đã biết vậy, cậu vẫn không chịu buông tha. Đặc biệt là với Hiyori.”
So với phía Ichinose, rõ ràng Hashimoto đang đặt trọng tâm hơn vào Hiyori.
“Trong mắt người ngoài như tôi, từ trước đến giờ, chỉ duy nhất Shiina là được cậu đối xử đặc biệt hơn.”
Dù Hashimoto muốn kết lại bằng câu “Mong là chỉ là lo xa”, nhưng sự thật là – tôi đúng là có một loại cảm xúc khó diễn tả dành cho Hiyori.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cảm xúc ấy tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến thành tích của lớp. Chỉ là, về mặt tình cảm cá nhân, tôi không muốn đối xử với Hiyori một cách hời hợt.
Ra là vậy.
“Thì ra là thế sao.”
“Cái gì mà thì ra là thế?”
“Tôi có lẽ đã thích Hiyori mất rồi.”
”……Hả?”
“Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa thể xác định rõ ràng cảm xúc này là gì. Nhưng với Hiyori, tôi ít nhất cũng có cảm xúc mà mình không hề có với người khác. Hoặc cũng có thể, những cảm xúc ấy đang bắt đầu nhen nhóm.”
Cảm giác mâu thuẫn và không thể thích nghi mà tôi nhận thấy trong bản thân – hóa ra bắt nguồn từ đây.
Tôi không dễ dàng nhận ra điều đó, cũng bởi vì tôi thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
“Này này, cậu đùa đấy à? Không, nghe như kiểu mối tình đầu vậy. Chẳng phải cậu mới hẹn hò với Karuizawa không lâu trước sao?”
Nếu cảm xúc mà tôi vừa suy luận ra lúc này thật sự đang hình thành trong lòng tôi, thì tôi phải ngưỡng mộ trước sức mạnh và sự khó lường của thứ gọi là tình cảm này.
Ham muốn được hiểu rõ nó bắt đầu bùng lên mãnh liệt.
Nếu lần theo quá khứ, có lẽ tôi sẽ nhìn thấy rõ hơn.
Tôi bắt đầu để tâm đến Hiyori từ khi nào?
Cô ấy có gì khác biệt với những người còn lại?
Tôi muốn đào sâu không ngừng về điều đó.
―Không, tốt hơn là nên dừng lại những suy nghĩ dư thừa này.
Nếu ngay lúc này mà phân tích ra câu trả lời như đang lên kế hoạch tác chiến, thì thật là đáng tiếc.
Dù kết quả thế nào, thì cảm xúc này – với tư cách là một đối tượng nghiên cứu – cũng đầy sức hấp dẫn.
“Vậy thì… cậu tính sẽ tùy tình hình mà hẹn hò với Shiina à?”
“Chẳng phải cậu đã tin rằng tôi sẽ không thay đổi bất kỳ hành động nào sao? Nếu là vậy, cậu còn can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác làm gì chứ.”
“Thì, lần này chỉ là… dựa trên quan điểm tình yêu của tôi, tôi nhất định phải xác nhận rõ ràng.”
“Quan điểm tình yêu à? Cậu có kinh nghiệm yêu đương gì không?”
Mặc dù trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Maezono – người từng bị buộc thôi học – nhưng tôi vẫn hỏi vậy.
“Cậu đánh giá thấp tôi quá rồi đấy. Không phải khoe đâu, từ sơ trung đến cao trung cộng lại, tôi đã quen tổng cộng hai người… không, nghiêm túc mà nói là ba người.”
Cậu ta vòng vo khi nhắc đến người cuối cùng, đủ để đoán là đang nói đến Maezono.
“Rồi sao? Cậu định hẹn hò với Shiina à? Nếu không thể trả lời thì cũng không sao đâu—”
“Có hẹn hò hay không còn phải xem ý của đối phương. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi.”
“Ha~ đúng thế nhỉ. Nhưng nghe cậu nói… nếu đây là lần đầu tiên cậu rung động trong đời thực, thì gọi là mối tình đầu cũng được nhỉ?”
“Có thể lắm.”
Giờ tôi cũng chẳng có lý do gì để phủ nhận điều đó cả.
“Dù từng yêu bao nhiêu người đi nữa, thì mối tình đầu vẫn chỉ có một. Và gần như không ai có thể gắn bó suốt đời với người đầu tiên ấy. Ví dụ như tôi, mối tình đầu là một bạn nữ cùng lớp hồi tiểu học, nhưng tụi tôi còn chẳng nói chuyện được mấy câu. Một mối tình như vậy, thay vì gọi là lãng mạn hay đặc biệt, thật ra chẳng có gì to tát cả. Nhất là con trai, nên nói là đơn giản quá mức chăng, chỉ cần con gái đủ dễ thương là có thể thích ngay được rồi.”
Dù là nam hay nữ, người có ngoại hình nổi bật luôn dễ dàng được yêu mến. Điều đó tôi hoàn toàn hiểu. Trên TV hay trong tạp chí, những người thu hút ánh nhìn gần như đều là trai xinh gái đẹp.
“Thế nên, chuyện mối tình đầu gì đó, quên đi là được rồi. Chỉ cần có một cô gái tạm gọi là dễ thương thích mình, thì dù là lần thứ 10 hay thứ 20 yêu đương, cũng chẳng vấn đề gì.”
Dù vòng vo nhiều, quan điểm của Hashimoto từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi.
“Dù là mối tình đầu hay không, hãy từ bỏ Shiina đi. Là một người cố vấn, một người bạn, và cũng là đồng đội cùng hướng đến lớp A, đây là lời khuyên lớn nhất tôi có thể đưa ra cho cậu.”
Hashimoto đang vô cùng cảnh giác, lo sợ mối quan hệ giữa tôi và Hiyori sẽ phát triển theo hướng không thể lường trước.
“Không khó lắm đúng không? Cậu quay lại với Karuizawa cũng được, hẹn hò với Ichinose cũng ổn. Cùng lắm thì quen với cô gái khác cũng chẳng sao. Tóm lại, chỉ riêng Shiina là không được.”
Hashimoto cố tình lặp đi lặp lại cùng một luận điểm, rõ ràng là đang theo dõi phản ứng của tôi. Dù là quá khẳng định hay quá phủ nhận, đều có thể bị xem là tín hiệu tiêu cực.
“Tôi hiểu sự lo lắng của cậu. Nhưng chuyện này… chỉ là cậu đang lo xa thôi.”
“—Có thể tin cậu được chứ?”
“Giờ có nói gì cậu cũng chưa chắc đã tin, nhưng cậu cứ yên tâm.”
Sự tồn tại của Hiyori, đối với tôi lúc này đang dần trở nên không thể thiếu.
Cô ấy là người khiến tôi lần đầu cảm nhận được một thứ cảm xúc chưa từng biết đến.
Cảm xúc này, liệu có phải là “mối tình đầu” mà Hashimoto nói đến không, tôi thực sự muốn xác nhận. Một khao khát không thể kìm nén đang dâng lên trong lòng.
Tôi muốn trải nghiệm cảm giác khi bị thứ tình cảm không thể cưỡng lại ấy cuốn đi, rốt cuộc mình sẽ trôi dạt đến nơi nào.
Dù là tôi, hay là cô ấy, cả hai đều đang lênh đênh giữa làn sóng xanh biếc, mải miết tìm kiếm câu trả lời không hồi kết.
Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của Hashimoto, nhưng không có ý định dừng lại tại đây.
Bởi vì—tôi đã sẵn sàng để bị cuốn vào cơn sóng dữ này rồi.