Skip to content

Chapter 2

Thứ Năm, sau khi tháng Năm đã trôi qua được một nửa.

Một số học sinh năm ba đã bắt đầu học hành nghiêm túc với tốc độ không thể so sánh với năm ngoái. Trong số đó có cả Shimazaki – người đã cùng tôi đến hiệu sách vài ngày trước.

Chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Dù sao thì đây cũng là giai đoạn mà mọi người bắt đầu xem xét nghiêm túc về nguyện vọng đại học và ngành nghề mình muốn theo học.

Ngoài việc học, còn rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị — như là thu thập tập thông tin tuyển sinh của các trường đại học, hay tìm hiểu về các ngày hội tham quan trường học, cũng là những việc quan trọng không kém.

Thông thường, học sinh theo học tại ngôi trường này không được phép ra ngoài dù chỉ một bước. Nhưng riêng học sinh năm ba, vào kỳ nghỉ hè sẽ có thể nộp đơn xin phép nhà trường để đến thăm các trường đại học đang tổ chức ngày hội mở cửa. Tại đó, họ có thể tham gia các kỳ thi thử, nghe thuyết trình về kỳ thi đầu vào, tư vấn cá nhân và các hoạt động trải nghiệm khác.

Bởi vì chỉ qua việc tận mắt chứng kiến và trực tiếp cảm nhận, ta mới thực sự nắm bắt được những điều không thể hiện ra qua tờ thông tin tuyển sinh hay trang web trường.

Không chỉ riêng việc học lên đại học, mà ngay cả việc xin việc làm cũng có nhiều điểm tương đồng.

Gần đến mùa hè, trường sẽ tổ chức chuỗi hoạt động như hội thảo doanh nghiệp, tham quan nơi làm việc, thực tập, v.v… để giúp chúng tôi – những người sắp bước chân vào xã hội – có được sự chuẩn bị cần thiết.

Phần lớn học sinh đến thời điểm này sẽ bận rộn với việc học lên hoặc tìm việc làm. Dù vậy, vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

Ví dụ như những người đã định sẵn tương lai của mình vì nhiều lý do khác nhau — như sẽ làm việc trong công ty gia đình hoặc của người thân, hoặc chọn con đường freelancer, không học lên cũng chẳng đi làm công ty.

Cũng có người chọn tạm thời chưa quyết định gì, giữ trắng hồ sơ cho đến phút cuối trước khi nộp nguyện vọng.

Nếu phải nói điều gì là điểm chung giữa mọi người… thì chắc là, ai nấy đều bận rộn hơn hẳn so với hai năm trước.

“Chắc cậu cũng quen với môi trường lớp học này rồi chứ?”

Giữa buổi sinh hoạt lớp, Morishita – người ngồi bàn sau tôi – ghé sát lại, khẽ hỏi.

“Cũng tạm rồi.”

“Vậy à? Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ đâu, cứ nói thật cảm giác của mình cũng được mà.”

“Tôi không có tỏ ra mạnh mẽ.”

“Thật không đó? Hay là… cứ xem tôi như cha xứ, rồi trút hết những phiền muộn trong lòng ra đi?”

Tôi vốn chẳng hề có ý định giả vờ tỏ ra mạnh mẽ mình hay gì cả. Sao cô ấy lại để tâm đến chuyện này nhỉ?

“Chẳng lẽ… cậu đang lo cho tôi sao?”

Bị hành động bất ngờ của Morishita làm dao động một chút, tôi khẽ quay lại hỏi.

Phải chăng câu hỏi đột ngột này cũng chứa đựng nỗi quan tâm của Morishita dành cho tôi?

“Đúng vậy đấy. Vì nếu cậu bảo là chưa quen, thì tôi định bụng sẽ ôm bụng cười lăn lộn luôn cơ.”

“Thì ra hoàn toàn không như tôi nghĩ… chẳng có tí quan tâm nào hết.”

Đơn giản chỉ là muốn biến tôi thành trò đùa thôi.

“Eh, cậu muốn tôi lo cho cậu à?”

“Không hề.”

Dù đã thành thật trả lời, Morishita vẫn tỏ vẻ không tin chút nào.

“A~a, lại đang tỏ ra mạnh mẽ rồi. Cho nên mới nói, những người tên bắt đầu bằng chữ ‘a’, kết thúc bằng chữ ‘ka’ là không ổn. Có thống kê cho ra kết quả như vậy đấy, hiểu được mà ha.”

Chuyện đó rõ ràng là cô ấy đang bịa đại ra để moi móc tôi thôi.

Dù hiện tại đang là giờ sinh hoạt lớp, nhưng tôi cũng chẳng muốn tốn thời gian thêm với kiểu trò đùa nhảm nhí của cô ấy nữa.

“Vừa nãy cậu đang nghĩ rằng, không muốn lãng phí thời gian với tôi nữa, đúng không?”

“Không phủ nhận.”

Tôi phớt lờ Morishita đang ngồi phía sau, quay người về phía trước.

“—Bắt đầu từ ngày mai, nhà trường quyết định tổ chức một kỳ thi mới.”

Chẳng bao lâu sau, vào lúc buổi sinh hoạt lớp sắp kết thúc, Mashima-sensei mở lời nhắc đến chuyện kỳ thi.

Các bạn trong lớp lộ ra vẻ ngạc nhiên đôi chút.

“Bắt đầu từ ngày mai” – cho thấy mức độ khẩn cấp của kỳ thi. Thêm nữa, việc nói đến kỳ thi vào đúng thời điểm chỉ còn một hai phút là hết giờ khiến tôi cảm thấy có gì đó không ăn khớp. Thông thường, những kỳ thi đặc biệt cần được giải thích kỹ lưỡng, nên sẽ cần một khoảng thời gian tương đối dài để trình bày.

Hay là thầy ấy định chiếm luôn cả thời gian nghỉ để nói tiếp về kỳ thi?

Không, nói cho cùng… cách truyền đạt của Mashima-sensei lúc này và biểu hiện của thầy, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Tuy có hơi băn khoăn, nhưng bây giờ nên nghe tiếp xem thầy ấy sẽ nói gì.

“Lớp xếp hạng nhất sẽ nhận thưởng 50 điểm lớp, hạng nhì là 20 điểm, hạng ba giữ nguyên không tăng không giảm, còn hạng tư sẽ bị trừ 25 điểm lớp. Cả bốn lớp đều sẽ bị ảnh hưởng đến điểm lớp. Trong trường hợp có lớp đồng hạng, cách xử lý phần thưởng sẽ được công bố chi tiết sau một tuần nữa. Trong khoảng thời gian này, mong các em hãy làm đúng bổn phận của học sinh. Và lần này, nhà trường sẽ không cung cấp bất kỳ hình thức giải đáp nào.”

Trên màn hình không hiện bất kỳ quy tắc hay phần thưởng nào, chỉ như vậy là kết thúc phần thông báo về kỳ thi.

“Trên đây là toàn bộ nội dung.” Sau khi thêm câu này, chuông tan học vang lên.

Ngay sau đó, Mashima-sensei lập tức rời khỏi lớp, đúng như đã nói: không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Dù quá trình công bố diễn ra trong thời gian ngắn, nhưng vẫn có vài điểm để lại ấn tượng sâu sắc.

“Làm đúng bổn phận của học sinh” — có thể được hiểu theo hai nghĩa, và còn một điểm nữa—.

Lớp học rơi vào im lặng trong chốc lát, Hashimoto đứng dậy sau khi kéo ghế.

“Xem ra ngôi trường này cứ liên tục ném phiền phức vào người chúng ta, nhỉ. Thế thì, sao đây, lãnh đạo của chúng ta? Muốn bàn bạc từ bây giờ luôn không?”

Để cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, Hashimoto vừa nói vừa quay lại nhìn tôi.

“Nếu được, tôi muốn nghe trước ý kiến của các bạn trong lớp, sau khi tổng hợp xong tôi sẽ trình bày quan điểm cá nhân của mình.”

Tôi nói với cả lớp như vậy, Hashimoto liền bật cười khẽ.

“À không, xin lỗi nhé, tôi không cười cậu đâu. Chỉ là thấy nó hoàn toàn ngược lại với lúc Sakayanagi còn ở đây. Cô ta trước kia chẳng bao giờ nghe ai nói cả, gần như toàn tự mình đưa ra quyết định thôi.”

Sakayanagi – người có thể một mình nắm bắt bản chất của sự việc. Không, theo một nghĩa nào đó thì tôi cũng giống cô ấy, nhưng hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn thu thập thông tin về lớp.

Tôi muốn nghe xem mọi người trong lớp sẽ nêu ra quan điểm gì trong buổi thảo luận.

Sau một khoảng im lặng ngắn, Sanada là người mở lời trước.

“Sensei không hề nói gì về nội dung kỳ thi cả, chuyện này chắc là lần đầu tiên xảy ra. Giờ thì chúng ta chỉ biết được phần thưởng và chi tiết kỳ thi sẽ có sau một tuần—”

Sau khi cân nhắc kỹ lại lời Mashima-sensei, Tamiya giơ tay phát biểu, hòa theo dòng suy nghĩ.

Chỉ trong năm giây sau khi bắt đầu thảo luận, một điểm nhỏ thôi đã kéo theo nhiều ý kiến nối tiếp nhau.

“Xin chờ chút, tớ đang nghĩ là – từ ngày mai trở đi sẽ là một tuần thi cử.”

Trong tình huống thông tin khan hiếm, những học sinh có cách nhìn khác nhau về kỳ thi cũng sớm xuất hiện.

“Tôi có cùng suy nghĩ với Tamiya. Từ ngày mai bắt đầu tuần thi, rồi sau đó một tuần sẽ công bố kết quả.”

Ngay sau đó, Shimizu – người có cùng cách hiểu với Tamiya – cũng nhanh chóng tham gia vào cuộc thảo luận.

“Vậy sao? Nhưng Mashima-sensei đã nói là chi tiết sẽ được công bố sau một tuần mà? Nói cách khác, từ ngày mai đến một tuần sau chỉ là thời gian chuẩn bị cho kỳ thi, tôi nghĩ hiểu như vậy mới đúng chứ?”

Motodoi – người giơ tay phát biểu sau đó – trình bày lý do của mình, đồng thời phản bác lại quan điểm của Shimizu.

Những gì Mashima-sensei nói liên quan đến kỳ thi chỉ có hai câu: “Một kỳ thi mới sẽ bắt đầu từ ngày mai” và “Chi tiết sẽ được công bố sau một tuần”.

Nếu hiểu theo câu đầu tiên, kỳ thi sẽ bắt đầu từ ngày mai.

Ngược lại, nếu hiểu theo câu sau, thì sau một tuần công bố chi tiết mới bắt đầu kỳ thi.

Đây là một cách diễn đạt có thể gây ra sự khác biệt tùy theo cách hiểu của người nghe.

”…Thì ra là vậy, dựa theo lời của Mashima-sensei lúc nãy thì cả hai cách hiểu đều hợp lý. Vậy thì trước hết hãy nghe ý kiến của cả lớp đã. Mọi người chỉ cần giơ tay theo cách hiểu của mình. Những ai nghĩ rằng từ ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị, và kỳ thi sẽ diễn ra sau một tuần thì giơ tay nhé.”

Sanada – người đang thu thập ý kiến của cả lớp thông qua hình thức giơ tay – đếm được hơn một nửa số học sinh trong lớp, cụ thể là 19 người, đã giơ tay.

“Còn những ai cho rằng tuần thi bắt đầu từ ngày mai, và kết quả sẽ được công bố sau một tuần thì giơ tay.”

Lần này số người giơ tay ít hơn lần trước, chỉ có 12 người.

Còn những người không giơ tay, không rõ là vì họ chưa thể đưa ra phán đoán hay chỉ đơn thuần là không muốn trả lời. Tuy nhiên, vì đây không phải là vấn đề áp dụng nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, nên Sanada cũng không truy hỏi thêm.

“Điều duy nhất hiện giờ có thể xác định là: cho dù ủng hộ bên nào đi nữa thì cũng sẽ không có quy tắc quá phức tạp, việc không giải thích rõ ràng chính là bằng chứng. Mức tăng giảm phần thưởng cũng không quá lớn. Vì nhà trường là bên đưa ra quyết định, nên chắc chắn sẽ có hình thức cạnh tranh rõ ràng. Nếu nghĩ như vậy thì có lẽ sẽ là thi điểm số, làm tốt những việc mà học sinh cần làm – mà bổn phận của học sinh không phải là học tập sao?”

Có vẻ như Shimazaki đã lắng nghe rất nghiêm túc những gì giáo viên nói, đặc biệt là nhấn mạnh vào câu “làm tốt những gì học sinh nên làm”.

“Lại thi nữa sao? Thi liên tiếp à…”

Hashimoto tỏ ra nghi ngờ và nói như vậy.

Ý của Shimazaki không phải là kỳ thi có quy tắc đặc biệt như kiểu “Trận chiến học lực giữa đa số và thiểu số” đã diễn ra trước đó, mà là một kỳ thi đơn thuần, dựa trên điểm trung bình và tổng điểm của từng lớp. Hashimoto thì cảm thấy nghi ngờ về việc liên tục tổ chức các bài thi viết để quyết định thắng thua.

“Thi liên tiếp đúng là hơi kỳ lạ, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó. Dù gì thì việc học là do tự giác, không cần thầy cô nhắc nhở vẫn phải làm. Nếu giải thích theo hướng đó, thì việc ‘không có quy tắc’ cũng hợp lý thôi. Biết đâu còn có cả kiểm tra đột xuất nữa.”

Nữ sinh đứng cạnh Shimazaki – Tsukaji – cũng đồng tình và gật đầu nhẹ.

Nếu xét đến khả năng có một kỳ thi đột xuất diễn ra sau một tuần, thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Tuy nhiên, điều này lại mâu thuẫn với bản chất của kỳ thi đột xuất.

Vốn dĩ, kỳ thi đột xuất chỉ có hiệu quả khi không có bất kỳ lời báo trước hay dấu hiệu nào.

Một khi đã thông báo trước sẽ tổ chức kỳ thi, thì hiệu quả của kỳ thi đột xuất sẽ giảm đi rất nhiều.

Tuy vậy, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận giả thuyết này.

Kỳ thi sẽ kiểm tra môn nào? Mức độ khó dễ ra sao? Vì những điều đó vẫn chưa được công bố, nên học sinh buộc phải lựa chọn giữa việc học toàn diện hay chỉ tập trung vào một vài môn cụ thể. Điều này đồng nghĩa với việc họ phải tự mình chọn lọc môn học. Trong hoàn cảnh như vậy, kết quả không còn hoàn toàn dựa vào năng lực học tập nữa—nếu may mắn đoán trúng ý đồ của nhà trường, ngay cả lớp của Ryuuen cũng sẽ có cơ hội chiến thắng.

Tuy trong lớp tồn tại hai luồng ý kiến khác nhau, nhưng không ai cố chấp áp đặt quan điểm của mình lên người khác. Thứ duy nhất mọi người đều đồng lòng, đó chính là khát vọng: “Muốn thắng”.

Vì không muốn để lại điều gì hối tiếc, nên ai nấy đều dốc hết sức mình, đưa ra những ý kiến quý báu.

Ở thời điểm hiện tại, đúng là chưa thể đánh giá được bên nào đúng. Vì thế, cuộc thảo luận vẫn tiếp tục. Mọi người cẩn thận mổ xẻ từng câu từng chữ trong lời nói của Mashima-sensei, rồi từ đó tiến hành phân tích từng bước một. Thái độ tích cực này thật sự rất đáng khen.

Trong kỳ thi không có quy tắc rõ ràng này, nhà trường còn ngầm cài cắm một ý đồ rõ rệt:

Làm sao duy trì trạng thái căng thẳng trong thời gian dài.

Con người thường có xu hướng cảnh giác trước những mối nguy hiểm hiện hữu và dễ nhận biết.

Nếu có một mục tiêu cụ thể, họ sẽ dựa vào đó mà tiến lên. Nhưng khi đối mặt với một mục tiêu mơ hồ, không rõ ràng như hiện tại, thì chuyện đó đâu dễ dàng gì.

Duy trì cảm giác căng thẳng trong thời gian dài là một điều vô cùng khó khăn. Liệu kỳ thi sẽ diễn ra suốt một tuần, hay chỉ bắt đầu sau một tuần nữa—ngay cả nội dung thi cũng không thể biết được.

Chính vì thế, con người buộc phải dựng lên một “kẻ địch giả tưởng” trong tâm trí.

Việc tham gia vào cuộc thảo luận cũng là một cách để không bị chững lại, như một cột mốc chỉ đường mà họ đặt ra cho bản thân.

Việc mọi người chậm rãi thảo luận từng bước một đã trở thành cơ hội tuyệt vời để họ trưởng thành trong khả năng giao tiếp và làm việc nhóm.

“Những điều các cậu muốn nói thì tôi đều hiểu cả, nhưng chọn hướng đi nào cũng sẽ ảnh hưởng đến phương châm hành động sau này của chúng ta. Bây giờ chúng ta nhất định phải đưa ra được một kết luận.”

Shimazaki, có vẻ như đã bắt đầu mất kiên nhẫn trước thế cục giằng co, lên tiếng giữa lúc thời gian nghỉ chỉ còn lại một nửa.

“Cậu nghĩ sao, Ayanokouji? Cũng đến lúc cậu nên đưa ra câu trả lời rồi chứ?”

Ý cậu ấy là: đã đến lúc người lãnh đạo cần đứng ra. Shimazaki bắt đầu hướng về phía tôi để tìm kiếm ý kiến.

“Tôi cũng có suy nghĩ tương tự với các bạn trong lớp. Lần này, nhà trường cố tình không nói rõ quy tắc, có nghĩa là—đây là điều mà dù không nói ra thì cũng phải tự hiểu được. Hơn nữa, xét đến khoảng thời gian ngắn là một tuần, thì những kỳ thi viết, thi thể chất… nằm trong phần mở rộng của chương trình học đều có khả năng xảy ra.”

“Nói cách khác, cậu cũng giống tôi, nghĩ rằng kỳ thi sẽ diễn ra sau một tuần nữa?”

“Không, tôi không khẳng định điều đó, chỉ là không phủ nhận khả năng ấy thôi. Cũng có thể từ ngày mai, nhà trường sẽ âm thầm tiến hành kiểm tra. Ví dụ như kết quả của cuộc thảo luận hôm nay—cũng có thể trở thành một tiêu chí đánh giá.”

Trên nền tảng thảo luận toàn lớp, tôi thêm vào quan điểm của riêng mình.

”…Ý cậu là, một tuần sau nhà trường sẽ đánh giá những gì chúng ta đã chuẩn bị trong tuần này?”

“Ừ. Ví dụ như một lớp đoán là kiểm tra viết nên học cật lực, một lớp đoán là kiểm tra thể chất nên luyện tập liên tục, còn một lớp thì đoán là cả hai nên chuẩn bị song song. Những cách tiếp cận khác nhau đó có thể đều trở thành căn cứ để phân định thắng bại.”

“Ra là vậy…?”

Không ai trong số học sinh có thể dõng dạc khẳng định dự đoán của mình là đúng. Điều quan trọng hơn cả là phải mở rộng tầm nhìn, cân nhắc những lựa chọn khả thi nhất trong phạm vi giới hạn.

“Mặc dù các cậu có những quan điểm khác nhau, nhưng theo tôi, khả năng cao nhất là nhà trường sẽ đánh giá ‘thái độ sống trong suốt tuần tới’.”

Trong đời sống hằng ngày, nhà trường vẫn thường tổ chức nhiều hoạt động khác nhau như: tuần lễ phòng chống hành vi xấu, tuần lễ phòng chống thiên tai, tuần lễ đọc sách, tháng giao lưu, tháng an toàn giao thông, tháng quan tâm… đủ loại đa dạng, kể không xuể.

“Thái độ sống… hmm? Cái đó thì đúng là tôi chưa từng nghĩ tới…”

Từ sau khi biểu quyết giơ tay, Sanada vẫn im lặng không nói gì, lúc này chống tay lên cằm, để lộ chút vẻ ngạc nhiên.

Xem ra cậu ta có vài điều nghi vấn với quan điểm của tôi.

“Ý cậu là, chúng ta sẽ giống như hồi năm nhất sao?”

“Đúng vậy. Khi đó, trong một tháng quan sát, chúng ta hoàn toàn không được thông báo trước. Kết quả là lớp D của tôi lúc ấy đã đại bại, điểm lớp bị trừ nghiêm trọng. — Lần này, chúng ta lại trải qua một kỳ thi tương tự, nhưng cả bốn lớp đều từng trải qua trước đó. Tuy rằng thái độ sinh hoạt thường ngày có thể không liên quan trực tiếp đến kỳ thi lần này, nhưng nếu xét nó như một hướng tiếp cận thì cũng có ý nghĩa riêng.”

“Ra là vậy. Dù sao thì thái độ sinh hoạt cũng không quá gò bó trong đời sống hàng ngày của chúng ta. Nghe giảng nghiêm túc, cố gắng không đi trễ, chú ý hành vi và lời nói khi đến trường và tan học — những điều đó vốn là chuyện hiển nhiên đối với học sinh.”

Vì cũng không tốn nhiều thời gian, nên xem như một giả thiết dự phòng cũng không có gì thiệt hại.

“Nhưng mà, nếu cả bốn lớp đều chuẩn bị theo hướng đó, thì tiêu chuẩn đánh giá sẽ trở nên vô cùng nghiêm ngặt. Không chỉ trong trường học, mà ngay cả ở Keyaki Mall hay trên đường đi học, chúng ta cũng phải giữ hình tượng mẫu mực một cách tuyệt đối.”

Chi tiết quyết định thành bại. Nếu lờ đi một mẩu rác rơi dưới đất, có khi đó lại trở thành yếu tố dẫn đến thất bại.

“Tớ cũng nghĩ vậy. Có khả năng họ sẽ quan sát cả cuộc sống cá nhân của chúng ta, vì giáo viên cũng đã nói là hãy làm tròn bổn phận của một học sinh mà.”

Nishi, người vẫn giữ thái độ có phần dè dặt ở bên cạnh, cũng đồng tình với quan điểm của tôi.

Những học sinh còn lại, tuy giữ ý kiến trong lòng nhưng cũng khẽ gật đầu. Tuy vậy, vẫn còn thiếu thông tin để củng cố chắc chắn cho giả thuyết này.

Ở đây, tôi cố tình không đề cập đến một điểm mà mọi người chưa chú ý. Đó là việc Mashima-sensei đã dùng từ “kỳ thi” thay vì “kỳ thi đặc biệt”. Cuộc quan sát thái độ sống kéo dài một tháng lặng lẽ diễn ra sau khi nhập học cũng không được xếp vào dạng kỳ thi đặc biệt.

Trước đây, Chabashira-sensei cũng từng bỏ chữ “đặc biệt” trong hội thao.

Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng đó chỉ là cách nói rút gọn. Hiện giờ điều cần thiết là thu thập thông tin, sau đó mới phân tích sâu hơn cũng chưa muộn.

“Không cần phải kết luận ngay bây giờ. Chúng ta cần chuẩn bị kỹ lưỡng cho một kỳ thi chưa rõ nội dung. Nhưng trong quá trình đó, đừng quên quan điểm của Ayanokouji.”

Shimazaki không bác bỏ quan điểm của tôi, mà trực tiếp lồng ghép nó vào trong nhận định của cậu ta.

“Nếu cần đầu tư thời gian, thì phải chọn lọc kỹ lưỡng. Nhưng vì thái độ sinh hoạt là một phần không thể tách rời với cuộc sống của chúng ta, nên cũng không cần dồn quá nhiều công sức. — Ừm, tôi cũng đồng ý.”

Quan điểm về kỳ thi được chia thành hai hướng, nhưng điều đó cũng không thành vấn đề.

Hơn hết, việc có thể nhìn nhận bình đẳng các ý kiến của mọi người giúp tôi giành được sự công nhận từ tất cả những người có mặt tại đó.

Vào giờ nghỉ trưa của ngày mà kỳ thi được công bố mà không có lời giải thích về quy tắc.

“Ayanokouji-kun, có thể cho tớ mượn chút thời gian không?”

Khi tôi đang kéo ghế đứng dậy thì cô bạn cùng bàn, Shiraishi, đột nhiên bắt chuyện.

“Không vấn đề gì. Có chuyện gì vậy?”

“Nếu được… hôm nay cậu có thể cùng tớ xuống nhà ăn trưa không?”

Shiraishi đưa ra một lời mời đầy bất ngờ.

Ngồi cách đó không xa, Yoshida vừa nghe thấy câu ấy liền lập tức quay đầu, chạy nhanh tới.

“Nè, đi ăn cùng nhau đi, Ayanokouji.”

Yoshida ra vẻ như chỉ mời riêng tôi. Nhưng trong đó rõ ràng có chút giả tạo.

Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của Yoshida cũng biết cậu ấy đã sẵn sàng đóng vai “nam phụ xuất sắc nhất”.

Shiraishi nheo mắt nhìn Yoshida — người dễ đoán đến mức đáng kinh ngạc.

Trong tình huống thế này, tôi chỉ có thể đưa ra một phương án tốt nhất.

“Đúng lúc Yoshida cũng rủ tôi, nếu cậu không phiền thì để cậu ấy đi cùng được chứ?”

Nếu đây là chuyện cần bàn bạc hay có liên quan đến kỳ thi, có thể sẽ cần thêm người, nên tôi thử hỏi trước.

“Đương nhiên rồi. Cũng không phải chuyện gì quá phức tạp đâu. Vậy tớ cũng mời Nishikawa-san đi cùng luôn nhé. Đông người một chút cũng sẽ vui vẻ hơn mà.”

Tôi lập tức hiểu rằng đây chỉ là một lời mời đi ăn trưa bình thường. Như vậy thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối.

“Như vậy được chứ, Yoshida?”

“Gì vậy chứ, Shiraishi cũng đi cùng à? Không sao cả.”

Lại một màn diễn xuất chẳng thể che giấu được chút nào.

Yoshida rõ ràng đang rất vui, nhưng lại cố gắng tỏ ra bình thản, khiến khóe miệng không thể kìm được mà cong lên. Thật là dễ hiểu quá đi.

Một chàng trai dễ hiểu đến mức đó, Shiraishi cảm thấy thú vị (hay có thể nói là dễ thương?) cũng chẳng có gì lạ. Cô ấy luôn nở nụ cười nhìn Yoshida.

“Morishita-san có muốn đi cùng không?”

Khi Nishikawa tiến lại gần, chúng tôi tạo thành một nhóm nhỏ. Shiraishi hướng ánh mắt nhìn ra phía sau tôi.

“Tôi thì kekkou kokekokkou.”

(TN: Chơi chữ giữa kekkou (không cần đâu) và kokekokkou (tiếng gà gáy))

Morishita từ chối với một kiểu nói kỳ lạ, có vẻ như không muốn tham gia vào nhóm bốn người chúng tôi.

Hashimoto cũng liếc nhìn sang bên này, chắc là nghe được rằng chúng tôi chỉ đơn thuần đi ăn nên cũng chẳng muốn nhập hội. Cậu ấy đứng dậy rồi đi ra hành lang.

Dù sao thì kỳ thi cũng vừa mới được công bố, Hashimoto chắc sẽ tận dụng thời gian để thu thập thông tin hoặc điều tra theo cách riêng của mình.

Sau đó, Morishita cũng rời khỏi lớp học một mình.

“Tiếc thật, tớ bị Morishita-san từ chối mất rồi.”

“Morishita thì thôi kệ đi. Đi thôi nào.”

Yoshida nhìn ra ngoài lớp, nói với Shiraishi.

“Chờ chút, Yoshida. Tôi còn muốn mời thêm một người nữa, được chứ?”

“Thêm người nữa? Hashimoto à?”

“Không phải. Cậu ấy rời lớp rồi.”

“Gì vậy chứ. Bình thường cậu ta lúc nào cũng chào hỏi cậu một tiếng mà. Vậy còn ai nữa?”

Tôi nhìn về phía một học sinh vẫn còn ngồi ở chỗ, ba người còn lại cũng đưa mắt theo và ngay lập tức nhận ra tôi muốn gọi ai — kèm theo sự ngạc nhiên.

“Thật á…”

“Chắc chắn rồi.”

Yoshida nghiêm mặt quay sang nhìn Shiraishi.

”…Cậu chắc chứ? Nếu kéo người đó theo có thể sẽ rắc rối đấy?”

Ý của Yoshida là lo rằng bữa ăn sẽ trở nên khó chịu.

“Fufufu. Không phải rất thú vị sao? Tớ hoàn toàn ủng hộ.”

Đối với Yoshida — người có vẻ muốn từ chối — Shiraishi chỉ đáp lại bằng một nụ cười đồng tình.

Ngay khi Yoshida tỏ vẻ bối rối, Nishikawa cũng hào hứng lên tiếng.

“Đúng là thú vị thật, tớ cũng đồng ý.”

“Thật tình, con gái về phương diện này đúng là can đảm một cách bất ngờ nhỉ…”

Hoặc cũng có thể là họ chỉ đơn giản là đang tận hưởng vẻ mặt rối rắm của Yoshida mà thôi. Nhìn gương mặt tươi cười của Shiraishi và Nishikawa khiến tôi không thể không nghĩ vậy.

Nhưng với tôi, chỉ cần được họ đồng ý là đủ.

Và rồi, với sự đồng thuận của hai cô gái, tôi bước về phía người tôi muốn mời — Kitou.

Năm người chúng tôi đến nhà ăn, sau khi lần lượt chọn món tại máy bán vé tự động và nhận phần ăn của mình, liền tìm một chỗ trống ở góc ngồi xuống.

Tôi ngồi giữa, bên phải là Yoshida, bên trái là Kitou. Đối diện tôi là Shiraishi.

Còn đối diện với Yoshida là Nishikawa.

Thật ra ban đầu tôi định để Yoshida ngồi đối diện với Shiraishi, nhưng cậu ấy lại cố ý tránh vị trí đó, không rõ là vì ngại hay vì lý do nào khác.

Dù Yoshida cố tỏ ra bình thản, nhưng có vẻ cả Shiraishi lẫn Nishikawa đều nhìn thấu ý đồ cũng như hành động của cậu ấy. Đặc biệt là Nishikawa, cô ấy cười gian một cách không chút che giấu.

“Wa… Là Ayanokouji kìa…”

Từ gần đó vang lên một giọng nói như vậy, tôi liếc mắt nhìn thì thấy Ike và Hondou đang bưng khay thức ăn nhìn về phía này.

Có vẻ ban đầu họ định ngồi vào chỗ trống gần đó, nhưng sau khi phát hiện ra tôi thì lại chọn cách tránh xa.

“Ayanokouji-kun đúng là bị người ta xa lánh nhỉ.”

“Cũng đành thôi. Ở góc nhìn của họ, tôi chỉ là một kẻ phản bội hoàn toàn.”

Đúng như lời tôi nói, việc tôi cố tình né tránh Ike và những người khác có lẽ sẽ bị coi là tự đề cao bản thân quá mức. Nhưng ngược lại, nếu cứ như thường ngày vui vẻ bắt chuyện thì lại càng bị nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

“Có lẽ vì kỳ thi sắp bắt đầu, nên họ không muốn bị người khác dễ dàng nghe lén thông tin.”

“Chắc chắn là vậy rồi.”

Nghe cuộc trò chuyện của Nishikawa và Yoshida, tôi cũng nghĩ đến điều tương tự.

Thành thật mà nói, mức độ ý thức tự bảo vệ bản thân như vậy là điều tối thiểu tôi mong đợi. Nếu yêu cầu cao hơn thì cho dù có người mình không ưa ở đó, vẫn nên gạt bỏ tình cảm cá nhân, ngồi gần để nghe ngóng thông tin từ lớp C.

Chỉ cần ngồi gần, chúng tôi năm người sẽ không thể tùy tiện nói chuyện, đồng thời cũng là một cách quấy rối tôi.

Tuy nhiên, tôi không cảm nhận được ý đồ như vậy từ Ike và nhóm của cậu ấy, có lẽ họ chỉ tình cờ chọn chỗ thôi.

Họ không hề ngoảnh lại, mà lặng lẽ ngồi vào vị trí xa chúng tôi.

“À đúng rồi. Có chuyện này tôi muốn hỏi, mọi người đã xem bảng OAA tháng này chưa?”

Có lẽ vì không khí căng thẳng với bạn học lớp cũ, Yoshida liền chuyển chủ đề, hỏi tất cả những người có mặt.

“Tôi chưa xem. Có gì lạ à?”

Tôi và Nishikawa đều lắc đầu, còn Kitou thì không phản ứng gì.

Sau khi xác nhận mọi người đều chưa để ý, Yoshida mỉm cười, chỉ tay về phía tôi.

“Tôi đang nói đến cái bảng OAA của cậu đấy – Ayanokouji.”

Yoshida lấy điện thoại ra, cho Nishikawa và Shiraishi xem màn hình mình đã chọn.

Một lúc sau, cậu ấy cũng đưa màn hình điện thoại ra cho tôi xem.

Ayanokouji Kiyotaka

  • Học lực: A+ (96)
  • Thể chất: A- (81)
  • Thích nghi: B (66)
  • Đóng góp xã hội: B+ (77)
  • Năng lực tổng thể: B+ (80)

Xem ra là OAA của tôi cũng đã được nhà trường cập nhật lên dữ liệu mới nhất rồi.

“Có gì lạ sao?”

“Cái gì mà có gì lạ!? Cậu nhìn vào năng lực tổng thể của mình đi. B+ đấy! B+ mà xét cả khối năm ba thì là đẳng cấp cao nhất đó, đẳng cấp cao nhất đấy! Đây chính là bằng chứng cho thấy việc chuyển lớp của cậu, cùng với quá trình và kết quả của những kỳ thi đặc biệt trước đó, đã ảnh hưởng đến năng lực học tập, thể chất, thích nghi và cả mức độ đóng góp xã hội.”

Quả thực, từ sau khi đến lớp C, tôi không hề giữ lại thực lực.

Trong các bài thi viết, tôi không nhường ai; còn về thể thao thì tôi cũng đối phó một cách bình thường theo các đề bài được giao. Vì thế, việc OAA của tôi tăng so với năm nhất và năm hai là điều dễ hiểu.

Từ một góc nhìn thông thường, việc chuyển lớp có thể làm giảm chỉ số đóng góp xã hội. Nhưng dù sao thì đây cũng là một hệ thống được nhà trường công nhận. Vì vậy, việc chuyển lớp hợp lệ hiển nhiên sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến điểm đóng góp xã hội.

“Hiện tại cậu cũng là lãnh đạo tạm thời của lớp C nữa. Cậu đúng là ghê gớm thật đấy.”

“Giờ cậu hưng phấn thật đấy nhỉ. Quả thật, có thể Ayanokouji-kun rất giỏi… nhưng rốt cuộc đây cũng là thành tích của người khác chứ đâu phải của cậu, có cần vui đến mức đó không?”

“Ai bảo là không liên quan? Ayanokouji giờ đã là đồng đội rồi. Giống như mấy vận động viên bóng chày hay bóng đá quốc dân vậy đó, dù không có liên hệ gì với tôi, tôi vẫn sẽ cổ vũ hết mình vì tinh thần đồng đội. Như nhau thôi. Mấy hôm trước cú homerun lội ngược dòng đó khiến nổi cả da gà, cả nước Nhật phải vỡ òa ấy chứ.”

Yoshida thao thao bất tuyệt với đầy nhiệt huyết, nhưng có vẻ sự phấn khích ấy không truyền được đến Nishikawa.

“Thế à? Tớ thì không thích mấy môn thể thao đầy mùi mồ hôi đó, nên chẳng hiểu được đâu.”

Sự phủ nhận của Nishikawa khiến Yoshida hơi khó chịu, ánh mắt cậu ta liền chuyển sang phía Shiraishi.

“Shira… Shiraishi thấy sao…? Cậu hiểu những gì tôi nói mà đúng không?”

“Ừm, tất nhiên là hiểu rồi. Tớ cũng là một trong những học sinh ủng hộ cho Ayanokouji-kun mà. Lớp mình có thể chiêu mộ được một nhân tài như vậy, đúng là rất đáng mừng.”

“Đấy, đúng không? Quả nhiên là vậy mà!”

“Thay vì nói là vui mừng thì… tớ thấy ghen tị nhiều hơn ấy chứ~ Nhìn kiểu gì thì thành tích của cậu ấy cũng khiến người ta phải đỏ mắt luôn đấy.”

“Cậu nhỏ nhen quá rồi đó, Nishikawa.”

“Ý cậu là đối mặt với hiện thực sao? Chứ tớ nghĩ rằng tin tưởng mù quáng mới là lối suy nghĩ nguy hiểm đấy nhé. Mấy kiểu như ‘nương tựa dưới bóng cây lớn’, ‘chỉ cần đoàn kết là vượt qua được khó khăn’, trong từ điển của tớ chẳng có mấy thứ như ‘vô điều kiện ủng hộ những anh hùng’ đâu. Ngược lại, tớ còn là kiểu người sẽ bị mấy lời tuyên truyền một chiều làm cho chùn bước nữa cơ.”

Nishikawa đã hoàn toàn phủ định lập luận của Yoshida.

“Tính cách cậu thật là dễ thương đấy.”

“Cảm ơn vì lời khen.”

Trước lời mỉa mai không chút che giấu của Yoshida, Nishikawa chỉ mỉm cười, nheo mắt lại.

“Còn Kitou-kun, cậu thấy thế nào về OAA của Ayanokouji-kun?”

Tuy Kitou cũng cùng đến nhà ăn với cả nhóm, nhưng từ đầu đến giờ cậu ta vẫn chưa nói lời nào.

Trước câu hỏi của Shiraishi, Kitou không đáp lại, chỉ cúi đầu ăn phần cơm cà ri mà mình đã chọn.

Liệu cậu ấy sẽ khen ngợi như Yoshida và Shiraishi? Hay sẽ cảnh giác như Nishikawa?

Dựa trên tiêu chuẩn của ngôi trường này, việc đạt được thành tích tốt hơn là chuyện dễ như trở bàn tay đối với tôi. Chính vì vậy, tôi muốn hiểu thật kỹ xem kết quả mình đưa ra sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào cho lớp học.

Nếu có nhiều học sinh giống Nishikawa tỏ ra bất mãn, thì có lẽ tôi cũng sẽ điều chỉnh lại mức độ thể hiện của bản thân.

“Vô ích thôi, khỏi phí lời. Dù gì cậu ta cũng sẽ chỉ trả lời ‘không hứng thú’ mà thôi.”

“Tôi không hứng thú với OAA của người khác.”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Kitou quả thực đã trả lời một cách dứt khoát.

“Thấy chưa, tôi đâu có nói sai?”

“Nhưng mà─”

Ánh mắt sắc bén của Kitou chợt xoáy thẳng về phía tôi.

”……Đã mạnh đến mức đó, vậy thì tôi rất tò mò lý do vì sao suốt hai năm qua cậu lại che giấu thực lực. Và tại sao bây giờ mới bắt đầu thể hiện sức mạnh.”

OAA được đưa vào sử dụng từ đầu năm hai, sau khi Nagumo lên làm hội trưởng hội học sinh.

Khi đó thành tích của tôi chỉ có thể miêu tả là tầm thường không thể tầm thường hơn.

“Nói vậy mới nhớ, OAA hồi trước của Ayanokouji trông thế nào nhỉ? Tôi cũng có xem qua OAA của tất cả các lớp rồi đấy, mà chẳng nhớ nổi tí gì luôn.”

“Tớ cũng không có ấn tượng gì cả, sự hiện diện của Ayanokouji-kun quá mờ nhạt mà. Còn Asuka thì sao?”

“Tớ cũng… hoàn toàn không nhớ gì cả.”

Có vẻ cả ba người đều không thể nhớ ra OAA của tôi trong quá khứ.

Tôi im lặng, một mình hồi tưởng lại dữ liệu của một năm trước.

Ayanokouji Kiyotaka

  • Học lực: C (51)
  • Thể chất: C+ (60)
  • Thích nghi: D+ (37)
  • Đóng góp xã hội: C+ (60)
  • Năng lực tổng thể: C (51)

Không nghi ngờ gì, đó là kết quả hoàn toàn bình thường, không có điểm gì đáng để nhắc tới.

Chính vì vậy, nếu so với một năm trước thì tốc độ tiến bộ tổng thể của tôi đúng là đứng đầu toàn khối.

Mọi người xung quanh cảm thấy có điều bất thường, cho rằng ngoài việc cố tình che giấu năng lực ra thì chẳng có lời giải thích nào hợp lý – đó là điều hoàn toàn bình thường.

Nhưng đây tuyệt đối không phải chuyện gì đáng tự hào.

Bởi vì điều này còn liên quan đến lớp khác, hơn nữa lại là lớp cũ của tôi, nên tôi quyết định không nói ra. Thật ra nếu chỉ xét riêng tốc độ tiến bộ, thì những người như Sudou mới là kiểu OAA đáng tự hào.

“Chắc là hồi đầu cậu ấy có thành tích bình thường thôi, nên giờ mới khiến OAA nổi bật đến thế. Nếu Ayanokouji-kun đã thể hiện sức mạnh ở mức này ngay từ khi nhập học, thì có lẽ lớp A của Horikita-san bây giờ đã có nhiều điểm lớp hơn rồi. Hơi lạc đề chút, nhưng tại sao Ayanokouji-kun lại đột nhiên nghiêm túc vào thời điểm này vậy?”

Kitou có vẻ định để Shiraishi tiếp nối lời mình, nên cầm thìa lớn xúc cơm cà ri bỏ vào miệng đều đặn.

“Tôi không thích gây sự chú ý. Ban đầu, tôi cũng không quan tâm đến việc tốt nghiệp với tư cách lớp A. Nên tôi không đặc biệt can thiệp vào biến động của lớp.”

“Cậu đang nói là trước năm ba phải không? Vậy sau đó thì sao? Ý cậu là cậu thay đổi suy nghĩ? Nếu đúng vậy thì thay đổi cũng lớn thật đấy. Nếu như là thật ấy nhé~”

Như đã nghi ngờ lời của Yoshida lúc nãy, Nishikawa giờ đây cũng thể hiện rõ sự hoài nghi với phát biểu của tôi.

“Tôi biết khó mà khiến mọi người tin được, nhưng đó là sự thật.”

“Vậy thì tớ xin hỏi, Ayanokouji-kun – người ghét bị chú ý và chẳng muốn thể hiện nỗ lực – tại sao lại đột nhiên bắt đầu nghiêm túc giữa chừng vậy?”

“Trước đó tôi đã giải thích rồi. Hashimoto đến nhờ tôi vì cậu ta muốn thay đổi tình cảnh vô vọng của lớp sau khi Sakayanagi rời trường. Đó là một phần quan trọng của lý do. Tôi đã suy xét và thấy rằng nếu có thể phát huy năng lực của mình thì việc làm lãnh đạo lớp cũng không phải là chuyện không thể.”

Tôi một lần nữa nhấn mạnh rằng việc chuyển lớp là nhờ công của Hashimoto. Dù nói thế nào thì, Hashimoto vẫn là một người bị nghi ngờ nặng nề trong lớp và thường bị người khác tránh né.

“Ừm~ Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Asuka cũng cảm thấy vậy phải không?”

Sau một lúc trầm ngâm, Shiraishi gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

“Cho dù Ayanokouji-kun thực sự muốn phát huy năng lực và muốn trở thành lãnh đạo lớp từ tận đáy lòng, thì cũng không cần thiết phải chuyển sang lớp thấp hơn. Nếu cứ ở lại lớp A, để Ayanokouji-kun đứng ra chỉ huy lớp thì mọi chuyện sẽ tiến triển suôn sẻ hơn mà đúng không?”

“Đúng vậy, không cần phải mạo hiểm phản bội đâu nha~”

“Này này, đừng có chỉ trích Ayanokouji như vậy. Lỡ đâu cậu ấy mất động lực thì sao?”

“Nếu chỉ vì chút chuyện này mà mất tinh thần thì cũng chỉ đến thế thôi nhỉ?”

Nishikawa vừa cười vừa khéo léo phản pháo lại lời bênh vực của Yoshida.

“Mà… cũng đúng là như vậy nhỉ…”

“Đây không phải là một vấn đề đơn giản. Lớp A đã ổn định với Horikita là người lãnh đạo. Trong tình huống đó, nếu tôi tự dưng đứng ra tranh quyền thì chỉ gây ra hỗn loạn thôi. Hơn nữa, nếu muốn nghiêm túc làm người lãnh đạo thì việc bắt đầu từ lớp thấp hơn mới có ý nghĩa.”

Nghe vậy, Yoshida tỏ ra thán phục, gật đầu hai ba cái như tỏ vẻ tán thành.

“Tôi rất nể khí phách của cậu đấy.”

“Thay vì gọi là sở thích quái lạ thì cảm giác cứ như là một kẻ cuồng bị hành hạ ấy? Mà, thật sự là vậy hả?”

Nishikawa vừa cười vừa thoải mái bày tỏ sự nghi ngờ.

Tình hình hiện tại không cho phép tôi xua tan nghi ngờ của cô ấy, nhưng nếu tiếp tục trả lời thì vẫn tốt hơn.

Tuy nhiên, ngay trước khi tôi kịp mở miệng, Yoshida với vẻ mặt cứng đờ đã lên tiếng trước.

“Có thể không phải toàn bộ, nhưng tôi nghĩ phần nào là sự thật đấy.”

“Phát ngôn của tay sai Ayanokouji-kun thì không đáng tin lắm đâu nhỉ.”

“Cậu bảo ai là tay sai hả!?”

“Vậy gọi là Hashimoto-kun số 2 nhé?”

“Tuyệt đối đừng gọi thế!!”

Giữa những lời qua tiếng lại ngắn gọn và dồn dập, Nishikawa vừa xoay đũa phải một vòng vừa tỏ ra vui vẻ.

“Vậy cậu nói thử xem tại sao cậu lại cho là thật?”

“Người tinh mắt thì nhìn là biết ngay thôi, Ayanokouji là một quái nhân cùng đẳng cấp với Morishita mà.”

Dù tôi rất cảm kích vì Yoshida lên tiếng giúp, nhưng bị đem so với Morishita thì thật không như mong đợi chút nào.

“Không ngờ Ayanokouji-kun lại có thể chiếm được lòng tin của Yoshi trong thời gian ngắn đến vậy.”

“Ara, Nishikawa-san. Tớ cũng rất tin tưởng Ayanokouji-kun đấy nhé?”

Shiraishi trả lời như vậy.

Trên gương mặt cô ấy là nụ cười đầy vẻ bí ẩn, đúng như Yoshida đã nói.

“Sao vậy sao vậy? Vì cậu ấy đã đạt được thành tích trong kỳ thi đặc biệt à? Hay là… vì sở thích cá nhân?”

“Sở… sở thích cá nhân, đó là gì?”

Yoshida truy hỏi như điều hiển nhiên, nhưng Nishikawa lại đáp lại bằng một câu hỏi ngược lại:

“Cậu rõ ràng hiểu mà. Thật ra, Yoshi cũng muốn được Asuka nhìn bằng ánh mắt đó đúng không?”

“Cái đó… mà khoan… khoan đã, không có chuyện đó đâu mà!”

Mấy hôm trước, trong cuộc trò chuyện với Shimazaki, cậu ta kết luận rằng lời đồn “bách nhân trảm” có khả năng là giả.

Tuy nhiên, cần nhớ rằng đó chỉ là ý kiến cá nhân của Shimazaki.

Thực tế thì sau đó cậu ấy còn dặn dò thêm: “Đừng có nói mấy lời phủ nhận đó ra ngoài.”

Nếu là học sinh bất cẩn thì còn khó nói, nhưng Yoshida lại rất kín miệng, vẫn tiếp tục nói năng như thể lời đồn về “bách nhân trảm” là thật.

Hoặc cũng có thể là cậu ta muốn phủ nhận, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng vào lời của Shimazaki.

“Cậu ấy là gián điệp do Horikita-san phái đến. Mối lo ngại này trong lòng tớ vẫn chưa thể xóa bỏ được đâu.”

Nishikawa nói thẳng thừng không chút nể nang, khiến nét mặt của Yoshida càng cứng đờ.

“Đừng nói kiểu đó mà, Nishikawa.”

“Tại sao? Ngay cả tớ cũng phải tin tưởng tuyệt đối như Yoshi à? Tớ đâu có ngây thơ đến vậy.”

“Tin tưởng tuyệt đối? Đừng có đánh lạc hướng. Bây giờ, giữa lớp C tụi mình và Ayanokouji vẫn chưa đến mức tin tưởng như thế đâu. Giờ vẫn đang là giai đoạn thăm dò lẫn nhau.”

“Eh? Nhưng chẳng phải cậu đã thôi nghi ngờ chuyện Ayanokouji-kun chuyển lớp và vai trò của cậu ta trong tương lai rồi sao?”

“Không phải. Mọi chuyện đều phải bắt đầu bằng việc thử tin tưởng. Dù sao thì cậu ta cũng đã vượt qua kỳ thi đặc biệt đầu tiên mới có được tư cách này. Hay là cậu nghĩ rằng lúc nào cũng nghi ngờ Ayanokouji thì sẽ có lợi cho tương lai? Hay cậu định cứ suốt ngày hỏi ‘Cậu thực sự là đồng đội sao?’ và xem đó là điều đúng đắn?”

Đối mặt với Nishikawa vẫn cười tươi rói, Yoshida không thể che giấu sự bối rối, những lời cậu nói cũng bắt đầu mang theo cảm xúc.

“Rõ ràng là Yoshi, mà lại phát biểu ngầu thế cơ~”

Lúc này, Nishikawa lướt mắt nhìn Shiraishi đang ngồi đối diện Yoshida.

Người luôn nghi ngờ tôi không chút do dự như Nishikawa, cuối cùng cũng tỏ ra nhượng bộ một chút.

“Phải nói sao nhỉ… mà thôi, có thể Yoshi nói đúng. Tuy giờ chưa làm được ngay, nhưng tớ cũng muốn sớm tin tưởng Ayanokouji-kun hơn.”

“Tớ hiểu cảm giác của hai cậu rồi. Vậy thì sao chúng ta không thử làm gì đó để hiểu rõ nhau hơn nhỉ? Kỳ thi tuy quan trọng vì có kết quả rõ ràng, nhưng nếu không biết gì về đời sống cá nhân thì cũng chẳng thể nói là hiểu nhau thật sự đâu.”

Shiraishi chắp hai tay lại trước ngực, đưa ra một đề nghị.

“Nghe cũng hay đấy. Đúng là, về con người của Ayanokouji-kun thì chúng ta vẫn chưa hiểu gì cả.”

Có vẻ vì là lời của Shiraishi nên Nishikawa cũng ngoan ngoãn đồng ý.

“Hiếm khi được cùng ăn trưa thế này, sao chúng ta không giới thiệu lại bản thân một chút nhỉ?”

Ngay cả Yoshida – người nãy giờ vẫn còn bồn chồn – cũng không thể từ chối lời đề nghị của Shiraishi… không, đúng hơn là cậu ta đã vui đến mức khóe mắt cũng giãn ra rồi.

“Vậy thì để tớ bắt đầu nhé. Thường thì khi ở một mình, tớ sẽ về ký túc xá ngay. Khi được Nishikawa-san hoặc bạn bè khác rủ thì tớ sẽ ra Keyaki Mall. Nhưng tần suất nhiều nhất cũng chỉ 1–2 lần một tuần thôi.”

Đối với học sinh vốn chẳng thiếu tiền, việc ghé qua Keyaki Mall mỗi ngày là chuyện rất thường.

Bởi nơi đó gần như bao trọn toàn bộ đời sống cá nhân của chúng tôi — từ mua sắm hằng ngày đến giải trí, đều chỉ có chỗ đó là lựa chọn duy nhất.

“Dù là lời mời của tớ, thì Asuka cũng sẽ từ chối nhỉ.”

“Xin lỗi nhé. Nói sao nhỉ, tớ thuộc kiểu người thích ở một mình hơn. Chính vì vậy mà vào ngày nghỉ tớ mới chủ động ra ngoài để tăng cơ hội tiếp xúc với người khác. Nhưng thường thì buổi sáng tớ sẽ thong thả tận hưởng một mình, còn buổi chiều mới bắt đầu hoạt động nhiều hơn. Tớ hay đến quán cà phê và cửa hàng tạp hóa lắm.”

Để giúp mọi người hiểu mình hơn, Shiraishi nói chi tiết về lịch trình hoạt động của bản thân hơn cả tưởng tượng.

Nishikawa cũng hưởng ứng rồi nói tiếp:

“Tiếp theo đến lượt tớ rồi. Tớ hay đi dạo ở Keyaki Mall lắm đó~ Lúc thì đi một mình, lúc thì đi với bạn. Ví dụ như với Takanashi-san hay Tsukaji-san chẳng hạn.”

Sau khi liệt kê tên vài người bạn, Nishikawa vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. Nào là đã nói chuyện gì, làm gì với bạn bè, cô ấy kể không thiếu một chi tiết nào.

“Biết rồi, biết rồi mà. Chuyện của cậu giờ tôi hiểu rõ luôn rồi đó.”

Yoshida im lặng được một lúc, nhưng vài phút sau thì không chịu nổi nữa nên chen vào cắt lời.

Nishikawa có vẻ vẫn chưa nói xong, vẻ mặt luyến tiếc mà trao “cây gậy tiếp sức” cho tôi.

“Nói thật thì tôi thấy mình cũng không khác mấy so với các học sinh khác. Nếu phải nói có gì đặc biệt thì gần đây dù là ngày thường hay ngày nghỉ tôi cũng hay xuất hiện ở phòng tập gym thôi.”

“Phòng gym ở tầng 2 ấy hả? Thật sự có học sinh đi tập luôn sao?”

Nishikawa lẩm bẩm như thể phát hiện ra chuyện gì lạ lùng lắm.

“Lớp mình còn ai khác đi không?”

“Chắc là không đâu?”

Có vẻ Yoshida và Nishikawa không nghĩ ra ai khác trong lớp cùng đi phòng gym.

Tần suất tôi đến phòng tập cũng không nhiều lắm, nhưng đúng là tôi không nhớ ra học sinh lớp C nào hay đến đó cả.

“Dù phòng gym không quá phổ biến, nhưng toàn trường chắc khoảng 30 học sinh là thành viên. Tôi nghĩ sau này sẽ có thêm tân sinh gia nhập nữa thôi.”

Thêm cả nhân viên nhà trường cũng được sử dụng, nên nếu tính cả người lớn thì có khoảng 40-50 hội viên gì đó.

Dựa vào diện tích cửa hàng và mức phí hội viên mà suy đoán, nếu cộng cả tiền thuê mặt bằng thì chắc chắn đang kinh doanh lỗ. Có thể là nhờ trường hỗ trợ một khoản trợ cấp chất lượng nên mới có thể duy trì được hoạt động.

“Có ai muốn thử đến phòng gym không?”

“Uwaa, cậu tệ quá đấy, Ayanokouji…”

“Đột nhiên quảng cáo thế này là mất điểm lắm đấy~?”

Yoshida và Nishikawa gần như cùng lúc buột miệng nói lên suy nghĩ của mình.

Lúc này, Kitou thô bạo kéo ghế ra rồi bê khay đứng dậy.

Có vẻ cậu ta đã ăn xong cà ri rồi.

”…Tôi về lớp trước đây.”

Để lại câu nói đó, Kitou rời khỏi nhóm.

“Cuối cùng thì Kitou gần như không tham gia trò chuyện nhỉ… mà này, sao cậu ta lại đồng ý ăn cùng tụi mình vậy chứ?”

“Không rõ nữa, tớ chẳng thể đoán nổi Kitou-kun đang nghĩ gì. Mặt cậu ta cũng đáng sợ nữa.”

Dù Nishikawa chỉ là nói thẳng, không có ý xấu, nhưng câu cuối cùng quả thật là hơi thừa rồi.

Dù sao thì, khoảng cách với Kitou vẫn chưa thể rút ngắn được dễ dàng.

Sau đó, tôi tiếp tục ăn và bắt đầu suy nghĩ về chuyện sau khi tan học.

Lẽ ra giờ là lúc nên cân nhắc việc ghé qua thư viện, nhưng không may là hôm nay lại có kỳ thi được công bố. Vì hiện tại vẫn chưa có đủ manh mối để xác định quy tắc, nên sau giờ học tôi sẽ dành thời gian để tìm hiểu về chuyện đó.

Vậy thì, để ngày mai—sẽ sắp xếp thời gian sau vậy.

Lúc đó chắc chắn tôi sẽ có thể nói chuyện với Hiyori thật đàng hoàng.