Skip to content

Chapter 6

Chương 6: “Mục đích thực sự”

Section titled “Chương 6: “Mục đích thực sự””

Lớp B đã dựng trại và qua đêm tại bãi biển khu vực E12. Chính vì vậy, ngay cả giữa đêm khuya cũng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào. Ryuuen nằm trong lều, nhìn chằm chằm lên trần lều và chìm vào suy tư. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, một hình bóng dần hiện ra bên ngoài lều.

“9 giờ sáng rồi.”

Nghe báo cáo của Katsuragi, Ryuuen lẳng lặng ngồi dậy, bước ra khỏi lều.

Các học sinh đang đợi Ryuuen lần lượt chào hỏi cậu ta.

Ryuuen phớt lờ họ, đi thẳng đến bên cạnh Katsuragi đang đợi bên tấm bản đồ.

Ibuki và Ishizaki cũng với vẻ mặt nghiêm nghị đứng chờ Ryuuen ở một bên.

“Ryuuen, từ chiều tối qua đến sáng nay, hai lớp C và D không có bất kỳ ai bị loại. Không chỉ vậy, nhân sự của họ tập trung khá dày đặc, tín hiệu GPS hoàn toàn đan xen vào nhau.”

“Bắt tay nhau rồi sao.”

“Mặc dù tôi cũng đoán trước việc họ gặp nhau cũng sẽ không đánh nhau… nhưng không ngờ lại đi đến bước này.”

“Đó là khả năng duy nhất để cái lớp C đang thoi thóp kia có thể sống sót. Có tin đồn tên đó và Ichinose đã có sự tiếp xúc mờ ám. Chắc hẳn đã chuẩn bị cho liên minh từ rất sớm rồi.”

Thiết lập liên minh thành công là quân bài tốt nhất mà lớp C đang thương tích đầy mình có thể tung ra.

“Trong trận chiến với Kouenji hôm qua đã mất đi chín người, quả thực là tổn thất nặng nề. Việc Morofuji sống sót có thể coi là trong cái rủi có cái may…”

“Chắc lại gào mồm lên kiểu ‘Lớp C lớp D gì thì xem tao giết hết’ chứ gì.”

“Lộ trình di chuyển của đôi bên trùng nhau, mà còn giở thói khiêu khích nông nổi giữa đường, nhóm Komiya phải tự chịu trách nhiệm. Nếu ngoan ngoãn tránh đường thì khả năng cao đã không xảy ra xô xát.”

Nghe xong những lời kể lại của Morofuji, người hôm qua đã liều mạng hội quân với lớp, Katsuragi đưa ra kết luận như vậy.

“Phải rồi, Ryuuen-san, Kouenji đã rời khỏi cuộc chơi rồi.”

“Ý là săn xong đám tạp nham thì thỏa mãn rồi sao. Đúng là tùy hứng đến cùng cực.”

“Phải trả giá bằng bao nhiêu hy sinh mới giải quyết được một mối đe dọa. Chính vì thế tôi càng thêm bất mãn trước hành vi của nhóm Komiya…”

“Nhưng mà, trước khi khai chiến với Kouenji, nhóm Morofuji đã liên lạc với Kaneda rồi phải không?”

Ibuki lúc này chen vào một câu. Ishizaki cũng đứng ra bênh vực:

“Chẳng phải lúc đó đám lớp C cũng tấn công để tranh giành vật tư nên đường truyền mới bị nghẽn sao? Không thể trách hoàn toàn nhóm Komiya được. Chỉ là xui xẻo thôi.”

Câu nói này là hướng về phía Katsuragi. Katsuragi nhìn sang Ryuuen, điềm tĩnh mở lời:

“Xui xẻo sao—cậu cũng nghĩ vậy à?”

“Không đâu. Thời điểm này quá trùng hợp. Nếu thực sự muốn cướp đoạt vật tư, bọn chúng lẽ ra phải đến sớm hơn. Lớp C lại đến muộn một chút, chắc là nhắm đúng vào thời điểm nhóm Komiya chạm trán với Kouenji đấy.”

Đại đội và đội biệt động. Mức độ ưu tiên của bộ đàm chắc chắn thuộc về đại đội. Giả sử Ryuuen có thể liên lạc trực tiếp với Kaneda, độ trễ thời gian sẽ rất thấp, đương nhiên cũng có thể nhận được cuộc gọi từ nhóm Komiya, nhưng do việc truyền tin cần phải thông qua VIP, nên dù thế nào việc truyền tải thông tin cũng sẽ phát sinh độ trễ.

“Nói cách khác là tên đó đã nhìn thấu thời cơ này sao? Nếu thật là vậy thì quá lợi hại rồi. Quả thực khiến người ta khó mà tin nổi.”

Katsuragi khoanh tay trước ngực, hồi tưởng lại sự việc ngày hôm qua và nói:

“Quan điểm của tôi thống nhất với Ryuuen. Ayanokouji hẳn là đã nhắm vào thời điểm đội của Komiya chạm trán với Kouenji. Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, khả năng nổ ra giao chiến vốn dĩ không cao. Đó chẳng qua chỉ là sản phẩm phụ của cuộc tấn công mà thôi.”

Nếu nhóm Komiya bình tĩnh tạm thời thay đổi lộ trình và ẩn nấp. Thì nhìn vào những lời Kouenji nói với Morofuji, có lẽ đã không dẫn đến giao chiến.

Suy nghĩ của Ryuuen và Katsuragi hoàn toàn giống nhau. Ngay cả khi có khả năng nhầm lẫn, trong thâm tâm họ cũng đã mặc định rằng Ayanokouji chính là người sẽ làm ra những chuyện như thế này.

“R-Ryuuen-san, mặc dù liên minh CD đã thành lập, nhưng lớp nào sẽ lấy thứ hạng cao hơn? Chuyện này thông thường rất khó đàm phán thành công mà nhỉ…?”

“Chắc là lớp C đã nhượng bộ rồi chứ gì? Nghĩ kiểu gì thì kiểu, nếu lớp C chiến đấu một mình, chắc chắn bọn chúng sẽ sớm bị xếp hạng chót. Tao có thể tưởng tượng ra cảnh lớp C khóc lóc thảm thiết cầu xin kiểu ‘Xin lớp D hãy chiếu cố cho’ rồi.”

Ishizaki đấm tay vào lòng bàn tay, thốt lên một tiếng “Ồ~ ra là vậy” rồi chấp nhận cách giải thích đó.

“Đó chính là điểm mấu chốt. Nếu họ đứng ở vị thế ngang hàng, khả năng cao sẽ vì vấn đề địa vị mà đánh nhau to, chính vì lập trường của bản thân có sự chênh lệch nên quan hệ đồng minh mới có thể thành lập. Nước đi này phiền phức thật đấy. Kết cục là binh lực đối phương đã phình to lên đến 50 người, so với phe ta đã mất đi nhóm Komiya, chênh lệch binh lực lên tới hơn 20 người. Tình thế đã hoàn toàn đảo ngược rồi.”

Katsuragi đã chỉ rõ tình hình không mấy lạc quan hiện tại, nhưng Ishizaki lại vỗ tay một cái.

“Vậy chúng ta liên minh với lớp A thì sao? Nếu thành công thì sẽ là 60 người đấy!”

“Ý là bên chúng ta đang thua thiệt về quân số sẽ nhượng bộ, dâng vị trí hạng nhất cho lớp A sao?”

“Hả? Đâu có, ơ cái này—cũng đành chịu thôi chứ? Nhưng mà, thế cũng không được nhỉ…!”

Nói cho cùng thì liên minh vốn đã khó thành lập. Huống chi đây lại là giữa hai lớp đang cạnh tranh ngai vàng lớp A—dù chỉ là một chút điểm lớp cũng không thể dễ dàng thỏa hiệp.

Liên minh với lớp A rồi nhường vị trí hạng nhất cho họ, đối với lớp B chẳng có bất kỳ lợi ích nào.

Hai bên vốn chẳng có mối quan hệ tin tưởng nào, so với việc gánh chịu nhiều rủi ro để liên minh với lớp A, thà rằng lớp B trực tiếp đánh bại lớp A, đảm bảo vị trí trong top 3 còn hiệu quả hơn.

“Nếu đây là liên minh được thành lập ngay sau khi kỳ thi bắt đầu, chúng ta còn có vài lựa chọn. Nhưng đến ngày thứ ba mới thành lập, thì phiền phức hơn tưởng tượng nhiều.”

Kế hoạch đánh bại lớp A cũng bị ảnh hưởng bởi sự chênh lệch quân số do nhóm Komiya bị loại. Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trận chiến khi vòng vây thu hẹp.

“Ryuuen, làm thế nào đây? Hành động hôm nay có khi sẽ quyết định trực tiếp kết quả kỳ thi đấy.”

Với tư cách là người lãnh đạo cần đưa ra phán đoán.

Katsuragi, Ishizaki và cả Ibuki đều đang nhìn Ryuuen.

Quyền chủ động chẳng biết từ lúc nào đã tuột khỏi tay Ryuuen, chuyển sang tay đối thủ vốn đang ở thế bất lợi.

Cũng không thể loại trừ khả năng liên minh nhóm dưới sẽ ra tay trước để đánh bại lớp A và lớp B.

“Chẳng phải rất thú vị sao?”

Đối với Ryuuen, chỉ có một điều là chắc chắn.

Thời gian không còn nhiều nữa.

Nhưng hiện tại vẫn chưa thể lập tức đưa ra kết luận.

Sau khi nói vài câu với những người đồng đội đang chờ đợi, Ryuuen rời khỏi ba người họ, bước về phía bãi biển.

Sau đó, Ryuuen một mình đứng bên bờ biển, vừa ngắm nhìn những con sóng vừa chìm vào trầm tư. Cậu ta lấy tấm bản đồ từ trong túi ra. Trong tình hình hiện tại, làm thế nào để đưa lớp đến thắng lợi. Trước khi liên minh nhóm dưới tấn công vào khu vực của mình, thì dốc toàn lực chiến một trận sống mái với lớp A là phương pháp hợp lý và đơn giản hơn cả. Có nên thực hiện sớm trong ngày hôm nay không—

“Thật khiến người ta khó chịu.”

Nếu chọn phương án này, chẳng khác nào thừa nhận bản thân đã bị liên minh nhóm dưới đột ngột xuất hiện làm ảnh hưởng đến phán đoán.

Chẳng khác nào thừa nhận bên đã thành công tập kích và giành lợi thế, lại bị kẻ đi sau chơi cho một vố.

“Sao có thể để bị Ayanokouji dắt mũi được”, suy nghĩ này sục sôi trong lòng Ryuuen.

Đã vậy thì, vẫn còn một lựa chọn nữa, đó là dốc toàn lực vào liên minh CD ngay bây giờ, phát động tập kích.

Đối phương chắc hẳn không nghĩ rằng lớp B sẽ dám ra tay với một liên minh có quy mô phình to lên đến 50 người…

“Ha, hắn ta có đơn thuần thế không?”

Ryuuen cho rằng Ayanokouji chắc chắn đã cân nhắc đến khả năng phe cậu tấn công lớp A hoặc liên minh CD.

Bất kể lớp B lựa chọn phương án nào, trong đầu Ayanokouji cũng đã xây dựng sẵn chiến lược đối phó với Ryuuen rồi.

“Rốt cuộc phải làm cái gì đây…”

Chiến thắng của lớp B đương nhiên là một trong số đó.

Nhưng ngang hàng với điều đó, thứ mà Ryuuen khao khát, chính là đánh bại Ayanokouji.

Rốt cuộc bản thân phải làm thế nào mới có thể thắng được.

Ryuuen quay đầu lại không nhìn biển nữa, lại bắt gặp một nữ sinh đang tản bộ trên bãi cát.

Cô gái ấy đang một mình mỉm cười dịu dàng với những con sóng vỗ vào bờ.

Ryuuen hơi vò tấm bản đồ lại, nhét vào túi sau bộ đồ thể dục rồi bước về phía cô gái.

“Trông có vẻ đang tận hưởng một mình nhỉ, Shiina.”

“Ara, chào buổi sáng, Ryuuen-kun.”

Shiina đáp lại lời chào ngắn gọn, rồi quay lại nhìn Ryuuen, người đang tươi cười gọi cô.

“Vì chúng ta đang ở biển mà, nên tớ đi dạo một chút.”

Trả lời xong, Shiina nhìn thấy vẻ mặt đầy nghiêm trọng của Ryuuen, và hiểu được tâm trạng của cậu ta.

“Tớ nghe nói hai lớp C và D có xác suất rất cao là đã liên minh. Ryuuen-kun có dự tính gì không?”

Ryuuen điều chỉnh bước chân theo tốc độ tản bộ trên bãi biển của Shiina, cùng cô bước về phía trước.

“Chẳng có dự tính gì cả. Tôi sẽ giành chiến thắng trong kỳ thi đặc biệt này. Không dựa vào thứ gì khác, chỉ dựa vào sức mạnh của chính tôi.”

Ryuuen buông lời mạnh miệng, không để Shiina nhìn thấy sự lạc lối trong lòng mình.

“Ừm, chúng tớ đều tin tưởng cậu, trước đây là vậy, và sau này cũng sẽ mãi là như vậy.”

Nhìn thấy nụ cười của Shiina, Ryuuen cũng cố nặn ra một nụ cười để đáp lại.

“Cho cô 30 phút để tận hưởng đấy.”

Ryuuen quay người định trở về căn cứ, nhưng tiếng gọi của Shiina từ phía sau đã giữ cậu ta lại.

“Ryuuen-kun. Nếu mở đầu của một cuốn tiểu thuyết là một bi kịch không thể cứu vãn, cậu có thể tưởng tượng nó sẽ có một kết thúc như thế nào không?”

Shiina đưa ra một câu hỏi như vậy. Nếu là người khác, chắc chắn Ryuuen đã cười khẩy một tiếng rồi phớt lờ.

Nhưng Ryuuen dừng bước suy nghĩ nghiêm túc, rồi lập tức đưa ra câu trả lời trong lòng mình.

“Rất tiếc, tôi không thích những thứ gây bực mình ngay từ đầu. Đa phần các câu chuyện đều được viết theo kiểu thuận tiện, nên cuối cùng đều đi theo hướng tốt đẹp cả thôi đúng không?”

“Đúng vậy. Bởi vì tình tiết câu chuyện chuyển từ đè nén sang ấm áp mới có thể lay động trái tim độc giả nhất, nên nếu một câu chuyện bắt đầu bằng bi kịch, thì cốt truyện sẽ được xây dựng xoay quanh sự tái sinh, chuộc tội và chữa lành. Ngược lại, nếu câu chuyện mở đầu nhẹ nhàng vui tươi, thì cái kết chờ đợi thường là bi thương.”

Shiina trả lời như vậy. Cô ấy nói tiếp:

“Tuy nhiên, thế giới này rất rộng lớn. Có rất nhiều tác phẩm từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc đều là bi kịch.”

“Cô muốn nói cái gì?”

“Dù chuyện gì xảy ra, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước. Không chỉ kỳ thi đặc biệt lần này, mà cả những chuyện sau này cũng vậy…”

Giống như trong kỳ thi tưởng chừng sẽ thua lại tồn tại bước ngoặt dẫn đến chiến thắng, thì trong kỳ thi tưởng chừng sắp thắng cũng ẩn chứa rủi ro thất bại. Hơn nữa, điều này không nhất thiết phải tuân theo quy tắc đó.

“Kết cục là cô muốn nói rằng câu chuyện sau này sẽ phát triển thế nào thì trước sau vẫn chẳng có ai biết được hả.”

“Fufu, có thể là vậy.”

“Nhưng mà—tôi nhất định sẽ dùng chính sức mạnh của mình để mở ra cục diện. Để đánh bại Ayanokouji.”

“Như vậy cũng không tệ.”

Ryuuen dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt Shiina, nói với vẻ thăm dò:

“Cho dù sau này tôi có ép buộc cô phải đưa ra lựa chọn tàn nhẫn đến thế nào đi nữa?”

Ryuuen biết, câu hỏi này vô cùng ác ý. Vì vậy vốn dĩ cậu ta không định hỏi.

Nhưng Shiina không hề lảng tránh, mà nhìn thẳng vào Ryuuen.

“Miễn là điều đó vì lớp B quan trọng của mọi người… và quan trọng nhất đối với tớ.”

Nói xong, Shiina mỉm cười nhìn Ryuuen.

“Đến lúc đó—tớ sẽ không do dự. Bất kể đối phương là ai, bất kể kết quả thế nào.”

“Vậy thì tốt.”

Sau khi chạm mắt với Shiina, người đã hạ quyết tâm, Ryuuen quay trở lại căn cứ nơi nhóm Katsuragi đang ở.

Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, các lớp đều cố gắng hết sức né tránh giao tranh, tập trung thu thập vật tư.

Kìm hãm lẫn nhau, quan sát lẫn nhau. Chạy đôn chạy đáo khắp các địa điểm để thu gom vật tư.

Những tình huống đáng chú ý duy nhất chỉ có cuộc tập kích bất ngờ do lớp B phát động, cùng vài phút phản công nhằm đảm bảo vật tư của lớp C.

Tuy nhiên thời gian không ngừng trôi đi, và các khu vực cấm sử dụng liên tục gia tăng.

Hiện tại mới chỉ cấm sử dụng khu vực hai vòng ngoài cùng, nói cách khác, các lớp chỉ cần rời khỏi bờ biển, từ từ tiến vào sâu bên trong là vẫn có thể tránh được những cuộc giao tranh quy mô lớn.

Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện đó sẽ không thể duy trì được. Tại khu vực K13 nơi dựng trại, một số ít đại diện của liên minh CD bắt đầu cuộc trò chuyện.

“Mới sáng sớm ngày ra, rốt cuộc là cậu định đi đâu vậy, lại còn cất công chạy tới lều tìm tôi nữa?”

“Xin lỗi, có chút chuyện vặt ấy mà.”

Tôi dùng tay phải khẽ ra hiệu xin lỗi, Hashimoto nhìn bàn tay đó với vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Sao trông nó hơi bẩn thế?”

“Không quan trọng đâu, đừng bận tâm. Cậu cứ nghe tiếp đi.”

“Hửm? Vậy thì—Kanzaki, cậu nói tiếp đi.”

“Tình cảnh hiện tại của chúng tôi rất khó khăn. Thức ăn cơ bản chỉ còn lại chút ít trong tay, dù có dùng hết vào bữa trưa cũng chẳng có gì lạ. Hơn nữa sáng nay Sumida và Ninomiya cảm thấy trong người hơi khó chịu, dù họ bảo không sao, nhưng tôi không nghĩ hai người đó có thể trụ được đến khi kết thúc kỳ thi.”

Tôi lắng nghe Kanzaki báo cáo về tình trạng của học sinh lớp D.

“Nếu đối tượng là VIP thì rắc rối to, nhưng nếu là Vệ sĩ, thì trực tiếp rút lui cũng là một cách. Tóm lại trước tiên hãy bảo họ đừng cố quá sức. Việc tự lừa dối và ép buộc bản thân chỉ khiến bệnh tình trở nặng thêm mà thôi.”

”…Ừm. Nói vậy thì gánh nặng tâm lý của họ cũng sẽ giảm bớt phần nào. Moriyama, phiền cậu chuyển lời của Ayanokouji tới họ nhé.”

Moriyama gật đầu nhận lệnh, chạy về phía căn cứ đang bắt tay vào công tác rút lui.

“Nhưng vật tư rõ ràng là không đủ. Bên này cũng toàn một đám người ăn chẳng đủ no đây.”

Hashimoto nhẹ nhàng ấn tay vào bụng, lầm bầm với vẻ mặt mệt mỏi.

“Phải. Hơn nữa kỳ thi bắt đầu đã được ba ngày rồi. Việc giữ khoảng cách để thu hồi vật tư cũng sắp đến giới hạn. Vậy thì… cũng sắp đến lúc xuất hiện tình trạng đánh nhau to vì vật tư rồi. Cho tôi biết suy nghĩ của cậu đi.”

Kanzaki hỏi về phương châm hôm nay, tôi lặng lẽ gật đầu.

“Đại khái có hai hướng. Thứ nhất, xác định mục đích chúng ta muốn đạt được, và phác họa con đường dẫn đến đó. Thứ hai là suy đoán mục tiêu của đối thủ, và ngăn chặn mưu đồ của họ.”

Tôi mở bản đồ ra, giải thích theo cách mà Hashimoto và Kanzaki dễ hiểu nhất.

“Lớp B, không, các cậu nghĩ lý do Ryuuen tập kích lớp C vào ngày đầu tiên là gì?”

“Chẳng có lý do gì đâu, đơn thuần cảm thấy tập kích có thể giáng đòn mạnh vào quân địch thôi. Kết quả là hắn chấp nhận rủi ro và đã thành công đấy thôi.”

“Nếu kết quả bốc thăm khác đi, lớp bên cạnh là lớp A, liệu cậu ta có thực hiện cuộc tập kích tương tự không?”

Kanzaki khoanh tay, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Ngược lại, chẳng phải kẻ địch lý tưởng vốn dĩ là lớp A sao? Theo mạch suy nghĩ đó, đương nhiên cậu ta sẽ chọn tập kích.”

“Tôi không nghĩ vậy. Nếu Ryuuen không thể nhắm vào lớp C ngay từ đầu, thì cậu ta sẽ không tung chiêu lớn ngay khi khai màn đâu. Tại sao đối phương bắt buộc phải là lớp C có thứ hạng thấp hơn mình? Đó là bởi vì trong mắt Ryuuen, sự tồn tại của tôi đối với cậu ta là phiền toái nhất.”

“Đối với Ryuuen, hiện tại cậu chính là kỳ phùng địch thủ. Dùng tập kích để đánh bại cậu là phương thức tốt nhất rồi.”

“Tôi hiểu ý các cậu, nhưng dù vậy tôi cũng không thể chấp nhận lập luận rằng nếu đối phương là lớp A thì cậu ta sẽ không tập kích. Ngay cả khi đó không phải là đối thủ lý tưởng nhất, thì việc tấn công trực diện cũng chẳng có vấn đề gì.”

Nếu lớp A đứng chót trong kỳ thi này, thì lớp B có thể tiếp quản vị trí của lớp A. Suy nghĩ của Kanzaki là rất bình thường.

“Khi kỳ thi vừa bắt đầu, lớp A có một sự tồn tại rất phiền phức, không cần nói nhiều, đương nhiên đó là Kouenji. Ban đầu chẳng ai biết cậu ta có ý định tham gia kỳ thi hay không. Trên thực tế, các cậu cũng cảm thấy cậu ta là một nhân tố bất định phải không?”

”…Quả thực là vậy.”

“Ngay cả khi cậu ta không có ý định tham gia, trong khoảng thời gian ngắn lúc bắt đầu kỳ thi, Kouenji đều hành động cùng với lớp A. Nếu phát động tập kích vào lúc đó, biết đâu sẽ chọc giận con sư tử đang say ngủ, ngược lại còn phải gánh chịu rủi ro cao hơn.”

“Ra là vậy… Ý cậu là nếu Kouenji khó chịu với việc bị đánh lén, lựa chọn giúp đỡ lớp và quay sang phản công, thì cục diện sẽ lập tức trở nên khó lường sao?”

Kanzaki nói xong lại buông thêm một câu, rằng Ichinose cũng nói như vậy.

“Tình hình thực tế là, những học sinh lớp B tiếp xúc với Kouenji đều đã bị loại… Thì ra là vậy nhỉ.”

Sẽ chẳng có ai phủ nhận việc lớp A sở hữu một cá nhân có tiềm năng một mình thay đổi cục diện trận chiến.

“Dù sao đi nữa, sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, Ryuuen đã tiến hành tập kích lớp C và giành được lợi thế cực lớn, nhưng hiện tại so với lớp A, bản thân cậu ta đã mất đi 14 Vệ sĩ, thậm chí không thể sử dụng chiến thuật cốt lõi là Ngừng GPS toàn bộ nữa. Hiện tại, khu vực cấm đang liên tục gia tăng, giá trị của chiến thuật này theo thời gian cũng đang không ngừng tăng lên.”

“Khi bắt đầu giao chiến, GPS đối phương ngừng hoạt động. Cho dù chỉ có 30 phút, cũng rất khó nắm bắt đối phương sẽ tấn công như thế nào. Trong tình huống đó, việc trở nên luống cuống là chuyện bình thường.”

Ngay cả khi thời gian rất ngắn, chỉ cần tập kích thành công là có thể giáng đòn nặng nề lên kẻ địch. Điều này đã được thể hiện rõ nét nhất qua chính chúng tôi, những người đã bị đánh úp.

“Ayanokouji, cậu nghĩ sao. Ryuuen sẽ tiếp tục tấn công, hay lựa chọn phòng thủ? Hãy nói cho tôi biết.”

“Ryuuen hẳn sẽ không nôn nóng tấn công, mà sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến giây phút cuối cùng, tức là chờ đợi khu vực cấm mở rộng. Đợi đến khi không còn nơi xa hơn để trốn chạy, đến thời điểm mà bốn lớp dù không tình nguyện cũng bắt buộc phải tụ tập lại một chỗ.”

Phương pháp này đã tiệm cận với lời giải tối ưu rồi. Vấn đề nằm ở việc Ryuuen liệu có lựa chọn phương án này hay không. Nếu mạo hiểm ra tay với lớp A hoặc liên minh, lớp B không chừng sẽ bị xóa sổ nhanh hơn.

“Vậy chúng ta chủ động xuất kích sẽ tốt hơn sao?”

“Không, hiện tại tốt nhất là nên tránh giao chiến. Giống như ngày thứ nhất và ngày thứ hai, hãy duy trì tư thế phòng thủ.”

Cho dù cứ để mặc đó, thời gian kết thúc kỳ thi cũng đã được ấn định rồi.

Cuối cùng, trong khu vực chật hẹp, chắc chắn sẽ nổ ra những cuộc đọ súng ngẫu nhiên.

Và đây cũng chính là tình hình mà chúng tôi đang hướng tới.

11 giờ trưa. Cùng với sự xuất hiện của sự kiện, khu vực cấm cũng không ngừng mở rộng, khu vực có thể sử dụng là từ D4 đến L12, lưới 9x9 tổng cộng 81 ô.

11 ô sự kiện lần lượt là D4, D8, D10, E6, F6, G7, H10, I12, J5, K10, L10.

Trong số đó có những khu vực dù thế nào cũng không thể thu hồi vật tư, hoặc là những khu vực khó lòng tiếp cận.

Tỷ lệ thực phẩm trong các thùng vật tư khó tiếp cận chiếm phần cao hơn.

“Hoàn toàn không xem chúng ta đang ở đâu sao… Hơn nữa J5 và K10 chẳng phải là quá đáng lắm à?”

Hashimoto cười khổ, vừa xua tay vừa kêu lên “không được đâu, không được đâu”.

Nhìn từ vị trí hiện tại, sự kiện lúc 11 giờ trưa tốt nhất chỉ nên tập trung vào việc tiến về vùng trung tâm.

“Không thể thu hồi thực phẩm tuy rất đáng tiếc nhưng đành chịu thôi.”

Trước khi tôi kịp trả lời, Kanzaki đã đưa ra kết luận và nói:

“Ừm. Tốt nhất đừng vì cưỡng ép đoạt lấy thức ăn mà phải chịu rủi ro tiêu hao thể lực và chấn thương. Ưu thế lớn nhất của liên minh nằm ở quân số. Để không đánh mất ưu thế này, vẫn nên tránh thực hiện những hành vi rủi ro cao thì hơn.”

Ý của cậu ta là mặc dù chúng tôi đang thiếu hụt vật tư nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên nhẫn nhịn một chút.

“Tuy nhiên, tôi vẫn muốn cử vài người đến H10 trước, đảm bảo thu được vật tư thực phẩm ở khu vực đó.”

Đi bộ thì có thể không kịp, nhưng chỉ cần chạy bước nhỏ thì có khả năng sẽ miễn cưỡng đến nơi.

Có lẽ vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Hashimoto vươn vai một cái.

“Vậy thì để tôi đi cho. Tôi sẽ thử chạy một chuyến xem có lấy được không. Takemoto chắc cũng chuẩn bị xong rồi.”

“Để không khiến VIP bị hạ gục, tôi sẽ chia cho các cậu vài Vệ sĩ có thể điều động được. Dù sao lớp B cũng có thể sẽ sử dụng chiến thuật Ngừng GPS cá nhân để tấn công sang đây.”

Nói xong, Kanzaki gọi vài nam sinh lại, dặn dò họ vài câu.

Sau đó, các bạn học khác đưa mắt tiễn nhóm vừa lập tức xuất phát rời đi.

“Chúng ta cũng di chuyển với tốc độ bình thường theo sau họ thôi.”

Để không bị ảnh hưởng bởi vòng vây thu hẹp, học sinh hai lớp bắt đầu di chuyển về phía vị trí từ H10 đến H12.

Trong khoảng thời gian từ giờ trở đi, giống như hai ngày trước, cứ mỗi năm phút lại cần để VIP và Chỉ huy trao đổi thông tin, chú ý quan sát động thái của các lớp còn lại. Mặc dù khả năng lớp B tập kích H12 không phải bằng không, nhưng có lẽ họ cho rằng khoảng cách quá xa, nên chọn thu thập vật tư lấy khu vực phía tây làm trung tâm.

“Giống như cậu dự đoán, Ryuuen dường như vẫn chưa có ý định tấn công bất kỳ bên nào.”

“Ừm. Nhưng tấn công cũng chưa chắc đã là nước cờ tồi.”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Thứ tự ưu tiên trong chiến đấu sẽ thay đổi tùy theo các hạng mục ưu tiên hiện tại. Nếu cậu ta cho rằng việc rút ngắn khoảng cách với các lớp nhóm trên là điều quan trọng nhất, thì lời giải tối ưu hiện tại chính là tấn công lớp A, hạ gục 3 VIP của lớp A. Hoặc sớm kiểm soát khu vực G8, ép lớp A phải leo núi đi đường vòng cũng là một lựa chọn thú vị.”

“Chỉ cần thắng lớp của Horikita, thì dù có thua chúng ta một lần cũng không sao, ý là vậy à.”

Ryuuen không di chuyển, là vì độ ưu tiên của việc đánh bại liên minh cao hơn lớp A sao, hay là cậu ta cho rằng lựa chọn này có ích cho chiến thắng của bản thân đây.

Hoặc là, cậu ta muốn thể hiện mạnh mẽ rằng cho đến khi vòng vây thu hẹp đến giới hạn, cậu ta đều muốn tránh rủi ro giao chiến để bảo toàn thể lực cho phe mình.

Không lâu sau, Chỉ huy đã truyền tin báo cho VIP biết rằng việc đảm bảo vật tư đã thành công.

Chúng tôi đã đến khu vực H12 theo đúng kế hoạch, và ở lại đây chờ lệnh.

Khi sự kiện lúc 1 giờ chiều được làm mới, khu vực cấm sử dụng không hề gia tăng. Do đó lớp A và lớp B đều không có động thái lớn nào, cứ thế chờ đợi đến đợt làm mới sự kiện lúc 3 giờ chiều.

Chỉ huy liên lạc với Shiraishi, thông báo cho chúng tôi biết về các khu vực bị cấm sử dụng mới được thêm vào.

Nghe được tin này, Hashimoto và Kanzaki đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng ánh nhìn về phía tôi.

“Có vẻ như tình hình đã thay đổi lần đầu tiên rồi.”

Trước đó, khu vực cấm mở rộng từ từ dọc theo vòng ngoài của bản đồ, sau đó thu hẹp dần vào bên trong.

Nhưng quy luật này lần đầu tiên đã bị phá vỡ. Các cột 4, 5 cũng như hàng K, L đều đã trở thành khu vực cấm. Nói cách khác, khu vực còn lại là vùng trung tâm cũng như phần phía tây nam.

Lớp A đang dừng chân ở F5 ước chừng sẽ lập tức di chuyển đến G8.

Lớp B rất có khả năng sẽ không hoảng loạn, mà tiếp tục án binh bất động tại vị trí của mình.

Nếu vội vàng chạy đến khu vực trung tâm, sẽ tồn tại rủi ro bị kẹp giữa hai gọng kìm.

Là sau này sẽ hối hận vì sao không hành động sớm hơn, hay là đã có kế hoạch khác nên chọn án binh bất động, có thể nói lựa chọn vào thời điểm này sẽ quyết định vận mệnh của lớp B.

“Chúng ta hiện tại vẫn đang ở trong vòng an toàn, mạo hiểm tiến vào khu vực trung tâm thì đáng sợ lắm. Nếu giống như hôm qua, 5 giờ chiều vòng vây không thu hẹp, thì hiện tại chúng ta nên ở lại đây quan sát tình hình chứ nhỉ?”

Hashimoto tay cầm bản đồ nói, ý bảo nếu là cậu ta thì sẽ lựa chọn như vậy.

“Tuy nhiên, cứ thế chờ đợi vòng vây thu hẹp cũng có rủi ro. Nếu lần thu hẹp tiếp theo bị mai phục trước, thì sẽ hoàn toàn không còn đường lui.”

“Tôi hiểu ý của cậu, Kanzaki, vậy là tiến lên một ô sao? Nhưng nói lý ra thì chênh lệch thời gian khoảng mười phút cũng chẳng khác gì không có.”

“Hiện tại chúng ta có thể đến một khu vực tốt hơn. Nếu đến H10, cả bốn hướng đông tây nam bắc đều có thể di chuyển linh hoạt.”

Ngón tay Kanzaki vạch một đường từ trung tâm xuống phía nam, biểu thị nơi này khá ổn.

“Nhưng như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc các lớp khác càng dễ dàng tấn công hơn sao? Ayanokouji, cậu nghĩ thế nào?”

“Không thể nói là 100%, nhưng nếu khu vực cấm thu hẹp từ phía đông bắc, thì xác suất khu vực cuối cùng nằm ở vùng núi là rất thấp. Hiện tại xem ra, tốt nhất vẫn nên di chuyển ít nhiều. H10 là một lựa chọn không tồi.”

Mạo hiểm di chuyển về phía tây hoặc phía bắc sẽ làm tăng xác suất chạm trán với các lớp khác.

Điểm đến mới là nơi hơi chếch về phía bắc so với hiện tại. Hơn nữa vì khu vực sự kiện mới đã được xác định bao gồm H10 và J12, nên trước mắt chúng tôi quyết định chỉ thu hồi vật tư ở hai khu vực này.

“Thành lập tiểu đội thu hồi, phái một nhóm nhỏ đi J12, trong thời gian đó chúng ta sẽ di chuyển đến H10, đây có lẽ sẽ là điểm đến cuối cùng của chúng ta trong ngày hôm nay.”

Ngày thứ ba cũng đã bước vào giai đoạn nửa sau, tiếp theo hãy quan sát động thái của lớp A và lớp B xem sao.

Đã hơn 3 giờ rưỡi chiều, thời gian sắp sửa bước sang 4 giờ. Lớp B vẫn chưa có ý định tấn công.

Từ sáng sớm họ vẫn luôn ở lại cứ điểm E12, hoàn toàn không thấy động thái lớn nào, chỉ giống như chúng tôi, cử một số ít người lập thành đội đi thu hồi vật tư. Đồng thời, lớp A dường như bị khu vực cấm xua đuổi phải chạy xuống phía nam, sắp sửa đến khu vực G7 rồi. Cứ đà này, điểm đến cuối cùng của họ sẽ là ở đó chăng, hay là G8 đây.

Dù thế nào đi nữa, mục tiêu hôm nay của nhà trường coi như đã đạt được rồi.

Cuối cùng, cứ điểm của các lớp chỉ cách nhau vài chục phút di chuyển.

Nhưng tôi không định cứ thế chờ đến ngày mai.

“Xem ra nên thực hiện một chút điều chỉnh thì hơn.”

“Điều chỉnh? …Nghĩa là sao?”

Mặc dù quả thực đã xuất hiện tình huống nằm ngoài dự tính của tôi, nhưng tiếp theo chỉ cần dùng kế sách này để giữ cân bằng là được.

“Kanzaki! Mau qua đây một chút!”

Sau khi đến H10 được một lúc, Watanabe vừa vẫy tay vừa hét lớn.

Tôi cũng muốn biết chuyện gì xảy ra, nên đi cùng Kanzaki đến chỗ Watanabe. Sau đó, chúng tôi thấy Ninomiya đang nằm dưới bóng cây, hơi thở dồn dập.

Amikura với vẻ mặt đầy lo lắng đứng bên cạnh, đặt tay lên trán cô ấy, rồi nhìn chúng tôi.

“Sáng nay tình trạng cậu ấy đã không ổn rồi… hình như bị sốt, chắc là đến giới hạn rồi.”

Ninomiya khẽ mở mắt, vẫy tay về phía chúng tôi ra hiệu không sao, nhưng dáng vẻ của cô ấy thực sự không giống như vậy. Thỉnh thoảng còn ho khan, biểu cảm khá đau đớn.

“Lập tức rút lui khỏi kỳ thi, đợi nhà trường đến đón thì tốt hơn.”

Tôi nói như vậy, Kanzaki cũng gật đầu, Watanabe lập tức chạy đến chỗ VIP.

“Hình như từ sáng đã có lác đác vài học sinh bắt đầu ho rồi. Không chừng từ tối nay đến ngày mai, sẽ còn thêm vài học sinh nữa phải rút lui khỏi kỳ thi.”

Không chỉ là tình trạng sức khỏe kém. Có lẽ một loại cảm cúm nào đó đang lây lan.

Mặc dù là ở ngoài trời, nhưng trong ba ngày qua các học sinh vẫn luôn qua lại tiếp xúc với nhau.

Phương châm cơ bản vẫn là bảo mọi người đừng cố quá sức.

Có lẽ việc chia sẻ thức ăn kiếm được cho lớp C đang thiếu thốn cũng đã gây ra ảnh hưởng nhất định. Không chỉ thiếu dinh dưỡng, hệ thần kinh thực vật còn bị rối loạn, khả năng miễn dịch đương nhiên sẽ giảm sút.

“Xin lỗi đã cắt ngang lúc mọi người đang bận, sự kiện cuối cùng trong ngày sắp được làm mới rồi.”

Tôi giao lại sự việc trước mắt cho Kanzaki, cùng Hashimoto đi đến chỗ Shiraishi và Sanada.

Thời gian điểm 5 giờ chiều, dữ liệu trên màn hình máy tính bảng của Phân tích viên đã được cập nhật.

Nhìn thấy nội dung, Hashimoto bất giác huýt sáo một tiếng. Nhà trường lại thông báo gia tăng khu vực cấm sử dụng, khu vực có thể sử dụng từ D7 đến I12, thu hẹp lại quy mô 6x6.

“Khu vực thu hẹp nhỏ thế này, mà sự kiện xuất hiện cũng chỉ có tám cái thôi sao. Xem ra lúc đi ngủ tối nay, cái bụng sẽ còn rỗng hơn cả tối qua đấy. Điểm vật tư sự kiện gần đây là G9 và H12—”

“Tôi sẽ đi G9. Takemoto đi cùng tôi, thêm sáu người nữa.”

Tôi gọi Moriyama đang đi ngang qua gần đó, bảo cậu ta tìm thêm vài người cùng đi thu hồi vật tư.

“Cậu cũng đi cùng sao, Ayanokouji? Cậu có thể giữ sức cho ngày cuối cùng mà.”

“Không, tôi có một số việc cần phải làm. Chi tiết tôi sẽ vừa đi vừa nói với Takemoto, cậu cứ thông qua Shimazaki báo cáo cho tôi là được.”

“À… ừ, chú ý an toàn nhé.”

Tôi cho các thành viên ba phút chuẩn bị, sau đó cũng bắt đầu chuẩn bị cho mình.

Vũ khí, một chai nước, thức ăn đi đường, cùng với chiếc lều cá nhân.

Sau đó tôi dẫn theo nhóm Takemoto và Moriyama cấp tốc tiến về phía bắc G9, và rất nhanh đã tìm thấy thùng vật tư.

Trong đó có phần thức ăn dành cho bảy người.

Mặc dù số lượng này đối với liên minh gần 50 người chỉ như muối bỏ bể, nhưng cũng đã đủ khiến người ta cảm kích rồi.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, thời gian sắp điểm 5 giờ 25 phút chiều.

Tôi xác nhận tình hình lớp A và B với Takemoto. Lớp A sau khi thu hồi vật tư xong đang định tiến về khu vực G8. Lớp B từ sáng đến giờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

“Trời sắp tối rồi mà đối phương lại ở ngay sát bên, đáng sợ thật đấy. Chúng ta mau quay về thôi.”

Moriyama nói vậy, tôi và Takemoto cũng đi theo sau Moriyama quay trở lại H10.

Đi được mười phút, tôi nói với Takemoto.

“Hành động của lớp A cho đến nay đều nằm trong tính toán. Hãy báo ngay cho Chỉ huy, khoảnh khắc cập nhật GPS lần tới, lập tức làm ngưng tín hiệu GPS của tôi.”

“Là chuyện cậu vừa nói lúc nãy sao… Thật sự muốn làm à?”

“Ừ, hôm nay tôi sẽ không quay về. Cậu chắc đã nhớ rõ mình cần làm gì sau khi quay lại đại đội rồi chứ?”

”…Tôi biết rồi. Phương án ứng phó khi cậu bị loại và khi chưa bị loại, tôi đều sẽ truyền đạt kỹ lưỡng cho Shimazaki, đừng lo.”

Takemoto gật đầu có chút bất an. Moriyama nhẹ nhàng vỗ vai cậu ấy.

“Trước khi cậu quay lại cứ giao cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ truyền đạt lại đầy đủ.”

Nói rồi, cậu ấy giơ ngón tay cái lên. Tôi cũng giơ ngón cái lên đáp lại cậu ấy.

Vậy thì—cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian cho đến 6 giờ chiều nữa, tiếp theo phải nghiêm túc di chuyển thôi.

Chiều tối, nhóm của Horikita sau khi hoàn tất việc thu hồi vật tư đã đến được khu vực G8 vào khoảng 5 giờ 25 phút chiều. Họ luôn cảnh giác đề phòng mai phục, mãi đến phút chót vẫn còn do dự xem có nên chọn lộ trình nam tiến từ E6 đến E8 hay không. Sau đó, vào năm phút trước, họ cũng nhận được tin báo rằng học sinh của cả ba lớp B, C, và D đều đang giữ khoảng cách với G8.

“Tám tín hiệu GPS đi thu hồi vật tư ở G9 thế nào rồi?”

Câu hỏi đã được lặp lại đến khô cả họng này, được truyền qua VIP Wang Mei-yu để xác nhận với Matsushita.

“Vừa mới nãy thôi, vào lúc 25 phút, có vẻ toàn bộ bọn họ đều đang quay trở lại H10.”

“Gì vậy chứ, rõ ràng quân số bên kia ít hơn, thế mà tên Ryuuen đó lại không ra tay.”

Nếu một bên hành động, bên còn lại cũng sẽ hành động để ngăn chặn.

Nhưng rốt cuộc đã không xảy ra giao tranh.

Nhờ đó, tiểu đội gồm tám học sinh của lớp C và D mới có thể thu hồi vật tư thành công mà không gặp chút khó khăn nào.

“Đành chịu thôi. Dù sao thì chuyện Kouenji-kun hạ gục chín người là điều chẳng ai ngờ tới cả.”

”…Mà, cũng phải. Nhưng ít nhất cũng xác định được cậu ta không phải chiến đấu vì chúng ta. Sau đó cậu ta còn mặt dày chạy ra biển rồi rút lui khỏi kỳ thi. Rõ ràng là đang chơi đùa mà.”

Horikita gật đầu tán đồng với lời của Sudou. Kouenji tình cờ chạm trán với nhóm mười người đang đi thu hồi vật tư của lớp B, rơi vào trạng thái giao chiến và hạ gục chín người. Cả chín người bị loại đều là Vệ sĩ, không bao gồm VIP. Tuy nhiên, để thu hồi vật tư một cách chắc chắn, cần phải có sự phối hợp truyền tin giữa Phân tích viên với VIP, và giữa VIP với Chỉ huy. Sau khi biết tin xảy ra giao tranh, Horikita đã lập tức ra lệnh sử dụng chiến thuật Xác định nhân vật, qua đó xác định được học sinh sống sót là Morofuji Rika, giữ vai trò VIP.

“Tóm lại, so với các lớp khác, hiện tại hãy tập trung vào chính mình đi. Mặc dù chỉ với tám người ở gần đó thì không thể phát động tấn công chúng ta, nhưng vẫn phải tiếp tục cảnh giác, cậu hãy truyền đạt như vậy nhé.”

Bởi vì khoảng cách đường thẳng chỉ chưa đầy 10 đến 15 phút di chuyển, không phải là quá xa, nên khả năng sử dụng Ngừng GPS cá nhân để phát động tấn công không phải là bằng không. Chính vì thế, Horikita truyền lệnh cho Matsushita, yêu cầu cô ấy không được lơ là cảnh giác mà phải tiếp tục giám sát.

Điều khiến Horikita đang căng thẳng thần kinh có thể thả lỏng được, là chuyện của 15 phút sau đó.

Qua ba lần cập nhật GPS, các học sinh lớp C hoạt động ở phía bắc G9, sau khi thu hồi vật tư thành công đã di chuyển về hướng đông nam. Họ đi qua G10, sắp sửa đến đường ranh giới với H10, và chuẩn bị tiến đến khu vực chờ của liên minh để hội quân. Sau khi xác nhận những điều này, thời gian còn lại 20 phút. Với khoảng cách này, dù là lớp B hay liên minh CD đều không thể tiếp cận được.

“Mọi người vất vả rồi—hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi đàng hoàng ở quanh đây nhé.”

Cùng với tiếng nói đó, các bạn trong lớp đồng loạt tháo vũ khí, lấy lều từ trong balo leo núi ra. Vì ở đây nhiều cây cối, lều không thể dựng sát nhau, nên mọi người tản ra để thực hiện công việc.

Đúng lúc này.

“Oái!”

Đột nhiên một nam sinh, Hondou, hét toáng lên.

Horikita tuy thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức xác định được nguyên nhân tiếng hét.

Là do cành cây đã chọc thủng một lỗ nhỏ trên lều.

“Chết tiệt, ở đây thực sự không có không gian để dựng lều mà.”

“Đành chịu thôi. Để phục vụ cho hành động ngày mai, đây là vị trí tốt nhất rồi. Khi dựng lều cậu chú ý một chút đi.”

Khoảng năm phút sau, Horikita trải xong túi ngủ của mình, rồi vươn vai một cái.

“Vất vả thật đấy.”

Mặc dù cho đến nay chưa xảy ra giao chiến lần nào, nhưng nguồn thực phẩm luôn trong tình trạng thiếu thốn, nước uống cũng không thể nói là đầy đủ, trong hoàn cảnh đó, họ sắp sửa đón đêm thứ ba. Cơ thể đã bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu chạm đến giới hạn. Lần này so với các kỳ thi trên đảo hoang hai năm trước quả thực gian khổ hơn nhiều.

Ngay khi Horikita vừa rời khỏi chỗ ngồi một chút, cô nhìn thấy nhóm ba nữ sinh gồm Karuizawa cũng vừa hoàn thành việc dựng lều.

Nhớ lại ý định lúc trưa rằng nếu có thời gian rảnh sẽ đến bắt chuyện, Horikita liền bước tới.

“Cậu có rảnh không?”

“Hửm? Có chuyện gì thế, Horikita-san?”

Mặc dù thể lực kém hơn Horikita và sự mệt mỏi đã lộ rõ trên khuôn mặt, Karuizawa vẫn mỉm cười với Horikita.

“Tớ có chút chuyện muốn hỏi… ở đây hơi bất tiện—”

Sau khi chào hỏi Shinohara và Onodera bên cạnh Karuizawa xong, hai người đi đến một nơi cách đó một quãng.

“Cậu có chuyện muốn nói với tớ sao? Là chuyện không muốn để người khác nghe thấy nhỉ?”

“À, ừm, đại loại thế—”

Làn gió mát lành nhẹ nhàng bao bọc lấy hai người, Horikita tháo kính bảo hộ ra như để điều chỉnh nhịp thở.

Thời gian sắp điểm 6 giờ chiều. Về nguyên tắc, phải đeo kính bảo hộ cho đến khi kỳ thi kết thúc, nhưng cô phán đoán rằng tháo ra lúc này cũng không sao. Thấy Horikita làm vậy, Karuizawa cũng tháo kính của mình xuống.

“Nóng thật đấy, lại còn phải đeo kính bảo hộ nữa chứ.”

Karuizawa thở hắt ra một hơi dài, để cơ thể sảng khoái đón nhận làn gió nhẹ.

“Cậu cứ hỏi bất cứ điều gì. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà.”

Karuizawa nhìn thẳng vào Horikita đang ấp úng, và Horikita cũng đã hạ quyết tâm.

“Là chuyện về lớp C và lớp D đấy. Kết quả là hôm nay GPS của hai lớp không hề tách rời nhau, duy trì như vậy cho đến tận chiều tối ngày thứ ba này. Có thể xác định chắc chắn rằng hai lớp đó đã liên minh, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Ừm, chắc chắn là vậy rồi. Cùng là nhóm lớp dưới nên cũng dễ bắt tay nhau hơn.”

Những điều trên đều là chủ đề mà các bạn học trong lớp đã bàn tán khắp nơi từ tối qua đến nay.

Không cần thiết phải tách riêng hai người ra để nói chuyện này.

Nói cách khác, Horikita chắc chắn sẽ nói thêm điều gì đó sâu hơn, Karuizawa lập tức hiểu ý.

“Điều tớ bận tâm là, hai lớp đó đã quyết định bắt tay nhau từ khi nào. Khi nghe giải thích chi tiết về kỳ thi đặc biệt, chúng ta đã không thể tiếp xúc với các lớp khác, vị trí xuất phát cũng bị lớp chúng ta kẹp ở giữa ngăn cách.”

Vì các Chỉ huy không thể giao tiếp với nhau, nên việc tiếp xúc cũng là không thể. Horikita nói tiếp:

“Lớp D là một lớp học đặc biệt. Nhìn thấy lớp C bị tổn thất, có lẽ họ sẽ cảm thấy thương cảm. Tuy nhiên, dù là vậy, việc chấp nhận ngay lập tức một đội quân địch đã bị hủy hoại một nửa vẫn rất khó khăn. Nếu không có sự trao đổi từ trước, thì liên minh sẽ không thể được thành lập đơn giản như vậy đâu…”

“Ừm, cả Hirata-kun và những người khác cũng đã nói những điều tương tự. Không chỉ nhượng bộ chiến thắng, có thể còn trao đổi cả điểm cá nhân nữa, họ đã suy đoán rất nhiều.”

Karuizawa vừa hồi tưởng vừa nói, Horikita cũng đồng tình với điều đó, và nêu ra một khả năng khác.

“Cậu ấy ngay sau khi rời khỏi lớp đã lập tức trở nên thân thiết với Ichinose-san… Mặc dù cách nói này có thể gây hiểu lầm, nhưng tớ có cảm giác khoảng cách giữa hai người họ đã được thu hẹp lại.”

Lễ khai giảng vào ngày cậu ấy rời lớp. Ngày hôm đó, Ichinose đã gặp Ayanokouji và học sinh lớp C sau giờ học. Có lẽ từ thời điểm đó, họ đã bắt đầu hợp tác ngầm với nhau.

Để xác nhận điều này, Horikita đã tìm Karuizawa để nói chuyện.

“Ra là vậy… Ừm, tớ cũng nghĩ thế. Phải nói là, chắc chắn là như vậy rồi.”

“Cậu cũng nghĩ vậy sao.”

“Ừm. Mối quan hệ giữa lớp C và lớp D, không còn nghi ngờ gì nữa, sâu sắc hơn bất cứ lúc nào hết.”

Karuizawa gật đầu thật mạnh. Nghe xong những lời này, có lẽ cần phải suy tính lại những chuyện sau này, Horikita khắc ghi ấn tượng đó trong lòng.

“Cái đó… lần trước tớ đã bị cậu lảng tránh cho qua chuyện rồi, nhưng giờ tớ có thể hỏi sâu thêm một chút được không?”

“Hả? Lảng tránh á? Rốt cuộc là chuyện gì chứ?”

“Horikita-san này, ngay cả trong tình cảnh quan hệ thù địch như hiện tại, cậu vẫn thích Ayanokouji-kun sao?”

“Eh? Sâu… hỏi sâu thêm là chỉ chuyện đó ấy à?”

“Đối với tớ thì đó là chuyện rất quan trọng mà.”

“T-Tớ chẳng phải đã nói là tớ chưa từng thích ai bao giờ rồi sao?”

“Nhưng cậu dao động rồi kìa.”

“Bị hỏi về chuyện có thích ai hay không là loại câu hỏi hiển nhiên sẽ gây dao động, dĩ nhiên là phải thế rồi.”

Horikita giấu cả hai tay cùng chiếc kính bảo hộ ra sau lưng, ánh mắt lảng tránh.

“Thế cậu có thích Sudou-kun không?”

“Làm gì có chuyện đó? Cậu ta chỉ là một bạn học đáng tin cậy trong lớp thôi.”

“Đấy thấy chưa, cậu trả lời ngay lập tức luôn. Rõ ràng là câu hỏi tương tự nhau.”

Karuizawa cười tinh nghịch, chỉ tay vào Horikita và nhận xét.

“Chuyện đó là—”

Quả thực, nếu bị hỏi về Ayanokouji, não bộ sẽ đông cứng trong một khoảnh khắc, không thể suy nghĩ bình thường.

Đó là điều cô ấy đã lờ mờ nhận ra từ lâu.

Không phải là chưa từng bị hỏi đến.

Nhưng dù vậy, Horikita vẫn chưa thể giải mã chính xác tình cảm của bản thân.

“Nếu cậu đang e ngại tớ thì không cần phải bận tâm đâu. Tớ không nghĩ việc thích cùng một người là chuyện xấu… Hơn nữa…”

Biểu cảm của Karuizawa trong khoảnh khắc chuyển từ nụ cười sang u ám.

“Hơn nữa… gì cơ?”

Horikita buột miệng hỏi dồn.

“Người thích Ayanokouji-kun không chỉ có tớ và Horikita-san đâu. Cả Ichinose-san nữa.”

”…Cậu ấy thích ư…? Không, tuy cũng không quá ngạc nhiên… nhưng là thật sao?”

“Là thật đấy. Hơn nữa, tớ nghĩ mối quan hệ giữa hai người họ có lẽ còn vượt xa tưởng tượng của Horikita-san.”

“Nói cách khác… hai người họ đang hẹn hò, là vậy sao?”

Rồi trong thoáng chốc cô nghĩ, biết đâu đây chính là một trong những lý do thiết lập liên minh.

Nhưng Karuizawa lắc đầu, bình tĩnh nói tiếp:

“Ừm, tuy cảm giác không hẳn là vậy… nhưng tình hình cũng tương tự thế, có lẽ vậy.”

“Xin lỗi, tớ không hiểu ý cậu lắm—”

Ngay khi định hỏi lại cho rõ ngọn ngành, từ phía khu trại vang lên tiếng ồn ào náo động.

Karuizawa cũng cảm nhận được sự bất thường nhỏ bé này, bốn mắt nhìn nhau với Horikita.

Cứ tưởng sẽ lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng tiếng ồn ào lại vang lên lần nữa.

Lần này không hề dừng lại, mà theo thời gian trôi qua, âm lượng càng lúc càng tăng lên gấp bội.

Và lẫn trong tiếng náo động đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đạn xé gió.

Tiếng súng liên tiếp vang lên.

“Ai đang nổ súng vậy? Có phải tớ nghe nhầm không?”

Karuizawa thốt lên đầy thắc mắc. Thế nhưng, tiếng súng vẫn liên tiếp vọng lại từ phía những chiếc lều.

”…Không nhầm đâu.”

Đó là âm thanh ai đó đang bắn đạn sơn.

Trong kỳ thi, để luyện tập, mọi người đã tiêu tốn không ít đạn, nên đây không phải là âm thanh quá xa lạ.

Tuy nhiên, trong lòng lại dấy lên nỗi bất an.

Đồng hồ hiển thị thời gian vừa điểm qua 5 giờ 57 phút chiều.

Nói một cách chính xác thì giờ thi vẫn chưa kết thúc.

Nhưng chuyện này là không thể.

Đã nhận được báo cáo rằng tám tín hiệu GPS gần đó đều đang trên đường quay trở lại đại bản doanh của quân địch. Xét về mặt thời gian, dù có muốn tấn công lớp A, người bình thường cũng không thể nào đến kịp được.

“Quay về thôi.”

Hai người rảo bước về phía phát ra tiếng động.

Thầm mong rằng đó chỉ là tiếng súng đùa nghịch đơn thuần.

Dù Horikita mang theo hy vọng mãnh liệt đó, nhưng ngay khi về đến gần khu trại, cô lập tức nhận ra đây là một thảm kịch.

Ijuuin, người đứng gần nhất, đang đứng chết lặng vì kinh ngạc, không nói nên lời, khi nhận thấy Horikita đến gần liền quay người lại.

“Bị… bị bắn trúng rồi!”

Ijuuin ôm lấy vùng bụng, nơi vết đạn sơn dính nhớp nháp, tiếng cảnh báo trên đồng hồ cũng đã vang lên. Nhìn quanh một lượt, cô phát hiện Mori cũng đã bị trúng đạn vào lưng giữa những chiếc lều vừa dựng xong.

“Kẻ địch có bao nhiêu người!?”

“Kh-Không biết. Đột nhiên từ trong rừng có bóng người lao ra nổ súng… nhưng, nhưng nhóm Sudou đã đuổi theo rồi!”

Vừa nói, Ijuuin vừa chỉ tay về một hướng, nơi có khá nhiều học sinh đang cầm vũ khí chạy đi.

Tuy thoáng nghĩ đến việc quay lại lều lấy vũ khí, nhưng Horikita phán đoán hiện tại phải tranh thủ từng giây từng phút, nên lập tức đuổi theo các bạn cùng lớp.

Cô đeo lại kính bảo hộ, rút khẩu súng lục từ bao súng luôn buộc ở chân ra, cùng tìm kiếm kẻ địch với những đồng đội đã khuất dạng.

Từ phía cuối tầm nhìn, lại vang lên thêm hai, ba tiếng súng nữa.

Mặc dù lúc tập luyện cô đã bắn thử vài phát súng lục, nhưng trong thực chiến thì số lần nổ súng vẫn là con số không.

Điều này cũng tương tự với những đồng đội đang ứng chiến phía trước Horikita, đây hoàn toàn là một tình huống bất ngờ không ai lường trước được. Liệu có phải họ cũng bị tập kích giống lớp C không? Nỗi lo âu ấy đang lan rộng trong lòng cô.

“Đâu rồi, ở đằng kia sao…!?”

Nếu kẻ địch có số lượng đông, thì phát hiện được một tên cũng tốt, nhưng hiện tại ngoài các bạn cùng lớp ra cô không thấy bất kỳ ai. Horikita đạp lên lá khô, tung bụi đất lao về phía trước, khi phát hiện một bóng người, cô liền giương súng lên.

Nhưng đó không phải kẻ địch mà là quân mình. Onodera bị trúng đạn vào lưng, đang ngồi bệt dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại. Dù trên mặt lộ rõ vẻ hối hận tột cùng, nhưng cô ấy lập tức chỉ tay về hướng đông bắc.

“Đừng lo cho tôi—đi về phía đó đi!”

“Cảm ơn!”

Horikita cầm chắc súng, lao vụt qua người Onodera. Khi tầm nhìn trở nên thoáng đãng hơn đôi chút, cô thấy đông đảo học sinh đang chĩa súng sơn và bắn liên hồi vào cùng một điểm.

“Đuổi theo! Lối này!”

“Hắn chạy sang bên này rồi!”

Để nắm bắt tình hình giữa những tiếng la hét hỗn loạn, Horikita hỏi Miyamoto, người đang cầm khẩu shotgun.

“Kẻ địch là ai? Có bao nhiêu người?”

“Là Ayanokouji đấy! Ayanokouji! Hắn ta một mình xông vào đây!”

”…!”

Lúc này, nhiều bạn học tản ra hai bên trái phải, tìm cách vòng ra sau một gốc cây cổ thụ để bao vây.

“Cậu ta đang ở đó sao…?”

Miyamoto gật đầu. Ngay cả người vừa mới đến hiện trường như Horikita, chỉ liếc qua cũng biết Ayanokouji ở vị trí đó đã hoàn toàn bị bao vây, không còn đường lui. Cậu ấy đã bị dồn vào tuyệt cảnh.

Đối mặt với những viên đạn sơn được bắn ra từ các học sinh đang bao vây gốc cây lớn, cậu ấy rốt cuộc cũng chẳng còn nơi nào để ẩn nấp.

Không chỉ phía trước có Horikita và Miyamoto, mà cả hai bên trái phải lẫn phía sau đều có các Vệ sĩ trấn giữ, gần như là một chiến thắng bất khả thi.

Một mình xông vào doanh trại lớp A, thực sự là liều lĩnh đến mức không tưởng.

Mặc dù đã hạ gục được vài Vệ sĩ, nhưng liệu điều đó có tương xứng với giá trị của một học sinh như Ayanokouji không?

Mặc dù Horikita cảm thấy nghi hoặc trước hành động mà rủi ro và lợi ích không tương xứng này, nhưng cũng không còn đủ thời gian để tìm ra câu trả lời nữa.

Chỉ cần ba hay bốn giây nữa thôi—

Sự hỗn loạn này sẽ được giải quyết.

Trước khi bị các bạn học bao vây hoàn toàn, Ayanokouji đã hành động.

Cậu ấy bước nửa bước ra khỏi gốc cây lớn, chỉ giương vũ khí nhắm vào mỗi Ike.

Đây là cho rằng đằng nào mình cũng bị hạ gục, nên ít nhất phải kéo theo thêm một người nữa sao?

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, các học sinh lớp A đều đã đặt ngón tay lên cò súng.

“Bắn—!!”

Hondou gào lên như thể phát hiệu lệnh, lần này Ayanokouji chắc chắn 100% bị loại.

Thế nhưng——

Đúng lúc này Horikita chợt nhận ra. Cô nhận ra mục đích của Ayanokouji là gì, tại sao cậu ấy lại một mình xông vào đây.

“Không được! Đừng bắn!”

Horikita hét toáng lên, hòa lẫn cùng tiếng súng của ai đó vừa vang lên.

Nhưng trong số những học sinh đang giương vũ khí, đã có bốn người bóp cò.

Ayanokouji, người dường như vẫn đang định nổ súng về phía này, liên tiếp bị đạn sơn găm trúng tay phải, chân phải và vùng mạn sườn. Đồng hồ đeo tay cũng vang lên tiếng cảnh báo, tuyên bố bị loại.

“Làm được rồi! Hạ được mày rồi! Tao đã đánh bại Ayanokouji! Cho mày đáng đời nhé, Ayanokouji!”

Không nghe thấy tiếng hét “đừng bắn”, Ike vẫn vui sướng nhảy cẫng lên.

Người hy sinh là ba người Ijuuin, Onodera và Mori. Tuy là ba đổi một, nhưng nếu đối thủ là Ayanokouji thì lại là chuyện khác. Các học sinh hẳn sẽ cảm thấy việc hạ gục được người lãnh đạo là một món hời lớn hơn.

Trong cái tình huống mà có ăn mừng cuồng nhiệt đến đâu cũng chẳng có gì lạ này, Horikita lại nhắm nghiền hai mắt.

“Không xong rồi… cậu ta vẫn chưa bị loại đâu…”

“Hả? Trúng ngay tim rồi còn gì! Đến cả đồng hồ cũng kêu rồi mà!”

Các bạn học không kìm nén được sự phấn khích, đập tay ăn mừng với nhau.

Thế nhưng, người đáng lẽ ra phải bị loại đó vẫn đứng yên bất động, bình tĩnh hơn bất cứ ai.

“Xin lỗi nhé Ike. Có vẻ người bị loại không phải là tôi, mà là phía các cậu đấy.”

“Mày nói cái quái gì thế…! Tao chả hiểu mày đang—”

“…6 giờ chiều rồi. Đã… qua 6 giờ rồi.”

Horikita nâng tay trái lên kiểm tra đồng hồ, trên đó hiển thị thời gian hiện tại đã là 6 giờ 0 phút 32 giây.

“Hả…? Eh…?”

“Vào khoảnh khắc điểm 6 giờ chiều, kỳ thi trong ngày hôm nay đã kết thúc. Mọi phán định loại bỏ sau đó đều vô hiệu, đồng thời nếu nổ súng bắn người khác, thì chính học sinh đó sẽ bị loại—quy tắc là như vậy mà nhỉ, Horikita.”

Ayanokouji đã nắm bắt khoảnh khắc đối phương lơ là sơ hở, một mình phát động cuộc tấn công.

Trong mắt lớp Horikita, đây là cơ hội tuyệt vời để trút bỏ cơn thịnh nộ vì đồng đội bị hạ gục, và đánh bại kẻ phản bội.

Những học sinh bị sự kích động làm mờ mắt đã hoàn toàn quên mất thời gian hiện tại.

Chỉ cần qua 6 giờ chiều, dù chỉ quá một giây thôi, thì phán định loại bỏ cũng là vô hiệu. Tín hiệu hiển thị trên đồng hồ của Ayanokouji cũng xác nhận rõ ràng rằng cậu ta vẫn bình an vô sự.

“Đơn thương độc mã cướp trại thì không thể nào toàn mạng rút lui. Cậu ngược lại đã cố tình lợi dụng điểm này nhỉ…”

“Chính là vậy. Xin lỗi nhé.”

Ayanokouji trả lời như vậy, liếc nhìn Horikita trong một khoảnh khắc rồi lập tức dời mắt đi.

Hơn 7 giờ tối, sau khi phía nhà trường đến hiện trường và đưa cho Ayanokouji bộ đồ thể dục mới, bốn học sinh đã nổ súng trúng đích ngoài giờ thi đã tự giác khai báo và rút lui khỏi kỳ thi.

Một mình xông vào, dụ dỗ đối phương phạm sai lầm, và giành được chiến quả loại bỏ bảy học sinh của phe địch.

Mặc dù sự hỗn loạn vẫn còn tiếp diễn, nhưng Ayanokouji bắt đầu lẳng lặng dựng lều, thiết lập trại ngay tại đó.

“Này, này! Sao lại dựng lều ở đây hả!”

“Dựng ở đâu là tự do của tôi, có gây phiền phức gì cho các cậu không?”

“Tất nhiên rồi!”

“Không được đâu, Hondou-kun, tốt nhất đừng đuổi Ayanokouji-kun đi.”

“Hả? Thế định làm gì? Hirata, chẳng lẽ cậu muốn ngủ cùng với kẻ địch sao?”

“Ngoài thời gian quy định bị cấm giao chiến, nếu Ayanokouji-kun có hành động vi phạm gì thì sẽ bị loại ngay. Ý tớ là nếu đuổi đi, cậu ấy sẽ càng dễ dàng chạy trốn hơn. Hơn nữa, vào 9 giờ sáng mai, cậu ấy bắt buộc phải bắt đầu bài thi ở cùng một khu vực với chúng ta.”

“Phải, phải rồi ha. Đến sáng mai bắn cho hắn nát như tổ ong là được…!”

“Dù biết rõ điều đó, nhưng Ayanokouji-kun vẫn quyết định dựng lều ở đây nhỉ.”

“Tôi hiểu rằng dù bây giờ có cố kéo giãn khoảng cách để bỏ trốn và dựng trại ở nơi khác, thì đến sáng mai các cậu vẫn sẽ đến bao vây tôi thôi. Vậy thì cả hai bên đừng lãng phí sức lực nữa.”

“Này… bộ cậu không nhận ra mình đã là cá nằm trên thớt rồi sao…?”

Bên cạnh Hondou, Shinohara, người đang nhìn chằm chằm với vẻ oán hận vì Ike bị loại, lầm bầm một câu.

“Có lẽ là vậy.”

Ayanokouji không phủ nhận mà bình tĩnh trả lời, sau đó chui vào trong lều.

Horikita không thể chen vào dù chỉ một lời, cô chỉ biết đứng ngẩn người tại chỗ, chứng kiến tất cả những chuyện này.