Skip to content

Epilogue

Chương kết: “Một câu chuyện khác bắt đầu”

Section titled “Chương kết: “Một câu chuyện khác bắt đầu””

Vào khoảng 11 giờ sáng, thứ Bảy cuối tháng Năm, tôi bước ra khỏi phòng để đi đến buổi hẹn. Vừa ra khỏi sảnh ký túc xá, người tôi hẹn đã cất tiếng gọi.

“Chào buổi sáng, Horikita-san.”

Karuizawa-san, có vẻ đến sớm hơn thời gian hẹn, nở một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.

“Chào buổi sáng. Xin lỗi vì đã liên lạc với cậu đột ngột vào tối qua.”

Đúng như lời tôi nói, tin nhắn mời gặp mặt được gửi vào tối hôm trước. Với một người có nhiều bạn bè như cô ấy, việc đã có kế hoạch khác cũng không có gì lạ, vậy mà cô ấy vẫn vui vẻ đồng ý. Sự chu đáo ấy khiến tôi cảm thấy hơi ấm lan toả trong lòng.

“Không sao đâu mà~ Trái lại, được Horikita-san chủ động rủ đi chơi, tớ thấy vừa mới mẻ vừa vui ấy chứ.”

Karuizawa-san bổ sung một câu: “Tớ rất mong chờ đấy,” rồi mỉm cười với tôi.

“Mà… sao cậu lại mặc đồng phục thế?”

“Vì có việc của hội học sinh, nên tớ phải có mặt lúc hai giờ chiều.”

Tôi giải thích về quy định cấm mặc đồ thường vào trường, cũng như sự bất tiện nếu phải quay lại thay đồ giữa chừng—dù sao thì vào ngày nghỉ cũng có nhiều học sinh tham gia hoạt động câu lạc bộ, nên không cần lo việc mặc đồng phục một mình sẽ gây chú ý.

“Làm hội trưởng hội học sinh vất vả thật đấy. Nếu là tớ thì chắc không chịu nổi đâu.”

Karuizawa-san vừa miệng nói “Không được không được”, vừa liếc nhìn về phía Keyaki Mall.

“Vậy hôm nay đi đâu đây? Thật ra tớ hơi mong chờ được Horikita-san hộ tống đấy~”

“Nếu thật sự mong đợi, e là sẽ khiến cậu thất vọng rồi. Tớ rủ cậu hôm nay không phải để đi chơi đâu.”

Thấy tôi khẽ lắc đầu với vẻ áy náy, mắt cô ấy bỗng mở to như vừa nhận ra điều gì đó.

“Eh… chẳng lẽ là cậu muốn hỏi chuyện về Ayanokouji-kun?”

“Cậu nhạy thật đấy, đó là một trong những lý do.”

“Vì kỳ thi vừa kết thúc mà, nên tớ cũng lờ mờ đoán được sẽ bị hỏi về cậu ấy. Nhưng mà tớ không dám chắc có thể giúp được đâu nhé?”

“Tớ hiểu mà. Nhưng nếu đến cả cậu cũng không biết, thì tớ có thể hoàn toàn từ bỏ ý định rồi.”

Trong phạm vi tôi biết, người hiểu Ayanokouji-kun nhất hiện tại không ai khác ngoài cô ấy.

“Okay~ Muốn hỏi gì cứ hỏi đi! Tớ sẽ nói hết những gì mình biết~”

Nhưng chưa kịp dứt lời, cô ấy đã vội vàng đưa tay gãi tóc và đổi giọng, như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“À xin lỗi! Có lẽ không thể nói hết được… nhưng phần lớn thì chắc là được đó, ừm!”

Thấy cô ấy đỏ mặt nói thêm như vậy khiến tôi hơi để ý, nhưng nếu có thể biết được những thông tin có thể tiết lộ thì đã đủ rồi.

“Cảm ơn cậu.”

Việc cô ấy sẵn sàng phối hợp—không, nên nói là hết lòng giúp đỡ thế này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tớ cũng không định moi móc những bí mật tồi tệ hay lời nói dối gì đâu. Vì sao tớ muốn hiểu rõ Ayanokouji-kun, và bản thân tớ đang nghĩ gì, tớ sẽ kể rõ cho cậu nghe. Mong là cậu có thể lắng nghe.”

“Đương nhiên rồi. Đừng nhìn vậy mà lầm nhé, tớ giữ miệng kín lắm đấy. Cậu cứ nói đi.”

Điểm này thì tôi hoàn toàn tin tưởng, thế nên tôi nói ra tên của Kushida-san và Ibuki-san, và cho cô ấy biết tôi muốn đánh bại Ayanokouji-kun, bắt đầu bằng việc tìm hiểu cặn kẽ con người cậu ấy. Vì điều đó, tôi cần truy về tận gốc rễ quá khứ của cậu ta.

Tôi lần lượt giải thích cho Karuizawa-san.

“Tớ hiểu mà, hiểu mà. Thật ra tớ cũng… ừm, Kiyotaka, à~ không phải, không phải, trước khi quen với Ayanokouji-kun, tớ cũng từng nghĩ đến chuyện cậu ấy hồi sơ trung là người thế nào, nên tớ hiểu cảm giác của cậu. Mà… xin lỗi nha, thỉnh thoảng tớ vẫn quen gọi là Kiyotaka.”

“Tớ hoàn toàn không để ý đâu. Nếu thấy khó sửa thì cứ gọi như vậy cũng được mà?”

“Không, đây là để chấm dứt trong một lần. Với tớ… là như thế đấy.”

“Vậy à—”

“Dù từng hẹn hò với Ayanokouji-kun, nhưng thật lòng mà nói, thông tin tớ có cũng chẳng khác mấy so với cậu đâu. Trước đây cũng có vài lần tớ cố gắng tìm hiểu về quá khứ của cậu ấy, nhưng cậu ấy chẳng bao giờ trả lời nghiêm túc cả.”

“Cậu ấy sinh ra ở tỉnh nào, học sơ trung ở đâu, mấy chuyện đó cũng không nói với cậu à?”

“Cái đó thì… tuy tớ có hỏi cậu ấy về khẩu vị kén ăn hay gu ăn mặc này nọ―”

Cô ấy khẽ chạm ngón tay lên cằm, ra vẻ đang nhớ lại, rồi bắt đầu kể ra những gì mình biết một cách tự nhiên.

Sau khi bước vào Keyaki Mall, chúng tôi vừa trò chuyện vừa tản bộ quanh các cửa hàng. Đang tính sẽ đề nghị cùng nhau ăn trưa thì―

“Thật ra tớ rủ cậu ra ngoài còn vì một lý do khác nữa. May mắn thật đấy, mục tiêu đã xuất hiện rồi kìa.”

“Eh? Là sao vậy?”

Cô ấy nghiêng đầu đầy bối rối, tôi liền dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy nhìn theo hướng mình đang quan sát.

”…Amasawa-san?”

Nhìn thấy bóng lưng với mái tóc đỏ buộc hai bên phía trước, cô ấy khẽ gọi tên người kia.

“Amasawa Ichika-san và Ayanokouji-kun có một mối liên hệ nào đó trong quá khứ. Hiện tại tớ đang điều tra chuyện này.”

“A~… Thì ra là vậy ha.”

Karuizawa-san bên cạnh không hề tỏ ra bất ngờ, trái lại còn gật gù như đã hiểu từ trước.

“Lẽ nào cậu đã biết mối quan hệ giữa họ từ lâu rồi?”

“Không, tớ hoàn toàn không biết gì hết. Chỉ là vô tình thấy Ayanokouji-kun nói chuyện với Amasawa-san… Cảm giác lúc đó không giống như một mối quan hệ senpai-kouhai bình thường.”

Dù không thu được thông tin gì mới, nhưng cách nhìn nhận đó vẫn khiến tôi thấy phấn khởi. Có thêm người cảm nhận được “bầu không khí bất thường” ấy là một sự động viên lớn cho tôi khi tiếp tục cuộc điều tra.

“Giờ định bám theo à? Nè nè, đi theo thử không?”

”…Cậu hào hứng quá nhỉ.”

“Ai mà không thích mấy trò kiểu thám tử chứ? Phải nói là ghét mới là lạ đó.”

Nếu xem đây là một trò chơi thì cũng không sao… Nhưng người kia lại có mối liên hệ phức tạp với Ayanokouji-kun và còn rất giỏi xử lý tình huống. Nếu thất bại trong việc theo dõi thì khả năng mất dấu hoàn toàn là rất cao, nên tôi chẳng thể nào nhẹ lòng được.

“Để tớ chia sẻ phát hiện mấy ngày nay khi quan sát Amasawa-san nhé.”

Qua vài ngày quan sát sau giờ học, tôi nhận thấy em ấy luôn đi về một mình, chưa từng thấy em ấy trò chuyện hay đi chung với bạn cùng lớp hay bất kỳ ai. Dù có người bắt chuyện thì cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ rồi nhanh chóng quay về trạng thái cô lập―hoàn toàn không hề có ý định kết giao hay hòa nhập vào tập thể.

Cái kiểu sống đơn độc ấy, thoáng chốc khiến tôi cảm thấy khá giống với Ayanokouji-kun. Dù nghĩ vậy có hơi gượng ép… Nhưng cậu ấy thì không phải kiểu từ chối bạn bè, mà đúng hơn là người muốn có bạn nhưng lại chẳng bao giờ dám bước bước đầu tiên.

“Lẽ nào… tất cả chỉ là diễn thôi sao? Dù gì thì cũng không đến mức đó chứ.”

“Tớ nghĩ không phải là diễn đâu. Điểm này giống cậu ấy, ngược lại còn giống như là bản chất chung của họ vậy.”

Tạm gác lại nỗi tiếc nuối vì trước đây tôi chẳng hiểu gì về Ayanokouji-kun, nhưng rõ ràng cậu ấy cực kỳ vụng về trong giao tiếp. Có lẽ đó chính là con người thật của cậu.

Giữ một khoảng cách như gần như xa, thời gian lặng lẽ bám theo bóng lưng của Amasawa-san—Lẽ ra nên trực tiếp tìm em ấy nói chuyện. Nhưng thực tế đâu có ngây thơ như vậy, em ấy đâu có dễ dàng mở lòng mình ra chứ.

Lại có thêm một học sinh tiến đến, lần này là một nam sinh bắt chuyện với Amasawa-san. Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài chừng năm giây, giống như một cơn gió lướt qua, chỉ là một lời chào xã giao thoáng qua. Dù vậy, bất kỳ ai có thể nói chuyện với em ấy, tôi đều ghi nhớ kỹ trong đầu. Thăm dò thông tin từ những chi tiết nhỏ nhặt, giờ là tất cả những gì tôi có thể làm.

Khi đang khắc ghi từng gương mặt vào trí nhớ, chiếc điện thoại trong tay phải bất ngờ rung lên bần bật.

“Sao vậy?”

“Chờ chút đã.”

[Xin hãy đến phòng hội học sinh và đợi một lát.]

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi hiện trên màn hình mà lòng đầy nghi hoặc.

”…Ai gửi vậy nhỉ?”

Một tin nhắn ngắn từ số lạ. Không có thời gian cụ thể, ý là “đến ngay lập tức” sao…? Nếu lịch trình ban đầu là 2 giờ chiều đã bị dời lên sớm, lẽ ra Nanase-san phải báo cho tôi. Đằng này lại không có tin tức gì, chẳng lẽ là có ẩn tình gì đó? Khi tôi đang nhíu mày suy nghĩ, bóng dáng của Amasawa-san vẫn chậm rãi bước vào Keyaki Mall.

Trong lòng tôi có một giọng nói đang gào lên: “Mau đuổi theo đi!” Nhưng tôi chỉ lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, nhắm mắt lại.

“Haizz… thật là bất lực mà…”

Đã mang trên vai trách nhiệm của hội trưởng hội học sinh, sao có thể để tình cảm cá nhân lấn át lý trí được chứ? Nếu thực sự có người đang chờ tôi trong phòng hội học sinh, thì tôi phải dốc hết sức mà đáp lại. Hơn nữa… nhỡ đâu… đây là tin nhắn do Ayanokouji-kun gửi thì sao? Xét theo góc độ thực tế, biết đâu đây chính là một phần được dàn dựng tinh vi trong kỳ thi đặc biệt sắp tới.

“Thật xin lỗi nhé, mọi chuyện đến đột ngột quá, tớ phải lập tức đến phòng hội học sinh xử lý.”

Tôi cúi đầu xin lỗi chân thành. Rõ ràng là tôi đã chủ động hẹn cô ấy, vậy mà đến cả bữa trưa cùng nhau cũng không thực hiện được, đành phải kết thúc buổi gặp mặt trong vội vã.

“Không sao đâu mà! Với lại, tớ tuyệt đối sẽ không một mình chạy theo bám đuôi Amasawa-san đâu, cậu cứ yên tâm 100% luôn nhé!”

Karuizawa-san đã nhanh chóng nhận ra điều mà tôi đang do dự không biết có nên nhắc cô ấy hay không, và chủ động lên tiếng trấn an trước. Nhìn thấy vẻ tinh tế của cô ấy, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác áy náy. Vì thế, sau khi cúi đầu xin lỗi lần nữa với tất cả sự chân thành, tôi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, xoay người rảo bước về phía trường học.

Mất khoảng hơn mười phút, tôi thở hổn hển khi đến được trước cửa phòng hội học sinh. Thế nhưng, đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy một ai. Màn hình điện thoại cũng im lìm như tờ, hoàn toàn không có thêm bất kỳ tin nhắn nào khác.

Vào ngày nghỉ, vào giờ này, phòng hội học sinh vắng tanh đương nhiên đã bị khóa kín.

“Chơi khăm à?”

Tuy trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng để chắc chắn, tôi vẫn dùng chìa khóa mở cửa phòng hội học sinh. Tôi nín thở bước vào, căn phòng im lìm quả nhiên chẳng có một bóng người, thậm chí không có lấy một tiếng động. Lùi trở lại hành lang, tôi do dự một lúc, cuối cùng quyết định đứng lại đây để chờ người gửi tin nhắn thần bí đó xuất hiện.

Tuy nhiên, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối hành lang vẫn chẳng thấy bóng người nào.

Nghĩ vậy, có lẽ nếu đi theo Amasawa-san thì lại tốt hơn chăng? Trong lòng tôi chợt dâng lên một tia hối hận. Hơn nữa, còn tới tận hai tiếng nữa mới đến giờ chính thức bắt đầu công việc hội học sinh, nên tôi quyết định sẽ về nhà một chuyến trước đã.

Sau đó, tôi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang đến tầng một, rồi sải bước vững vàng tiến về phía lối ra.

“Hội trưởng Horikita.”

Tôi đang đi dọc hành lang, vừa mới bước được vài bước thì bất ngờ nghe thấy có người gọi tên mình — mà rõ ràng khi nãy chẳng có ai xung quanh cả? Tiếng gọi bất ngờ khiến tim tôi khẽ thắt lại, tôi quay người lại như bị điện giật.

Tôi chăm chú nhìn, rồi nhận ra khuôn mặt người vừa gọi:

“À… Là em à, Ishigami-kun. Có chuyện gì cần tìm chị sao?”

Giọng tôi mang chút xác nhận, kèm theo một nét dò hỏi nhẹ nhàng.

Đứng đó là Ishigami Kyou, học sinh lớp 2-A, người mặc một bộ đồng phục được cài cắm chỉnh tề. Bị một người mà tôi hiếm khi tiếp xúc chủ động bắt chuyện như thế, tôi vừa cố lục lọi ký ức để nhớ tên em ấy, vừa thầm suy đoán lý do của cuộc gặp bất ngờ này.

Hơn nữa, hôm nay lại là thứ Bảy. Ngoại trừ những học sinh bận rộn với câu lạc bộ, khả năng gặp người khác trong khuôn viên trường vắng vẻ là rất thấp.

“Lâu rồi không gặp. Em có chuyện quan trọng muốn bàn với chị, không biết liệu có thể chiếm dụng một chút thời gian quý báu của chị được không?”

“Đương nhiên là được rồi. Nói mới nhớ, đã khá lâu rồi chúng ta mới lại nói chuyện trực tiếp như thế này nhỉ.”

“Lần đó là do hội trưởng chủ động mời em tham gia.”

“Ừm, đúng là có chuyện đó thật.”

Tôi bất giác nhớ lại thời điểm khi mời Ishigami-kun gia nhập hội học sinh. Dù em ấy đã thẳng thừng từ chối, nhưng chuyện gia nhập hay không vốn là lựa chọn cá nhân, tôi cũng chẳng có lý do gì để trách móc em ấy.

Phải rồi, lúc ấy còn có một người nữa hiện ra trong ký ức—hình như Ayanokouji-kun cũng có mặt thì phải…

“Chúng ta có thể đổi chỗ khác nói chuyện được không?”

“Đổi chỗ? Có chuyện gì khó nói ở đây sao?”

“Em không muốn bị ai trông thấy. Việc này sẽ không tốn quá nhiều thời gian của chị đâu.”

Nói rồi, chưa kịp chờ tôi trả lời, em ấy đã xoay người bước đi về phía trước.

Dù tôi cũng không có việc gì gấp gáp phải về ngay, nên đi dạo một chút với em ấy cũng chẳng sao cả… Nhưng trong khuôn viên vắng vẻ của trường vào ngày nghỉ như hôm nay, bất kể nói chuyện ở đâu cũng chẳng bị ai làm phiền. Chính vì thế, tôi lại càng có cảm giác—chắc chắn em ấy có chuyện gì đó không muốn để bất kỳ ai khác nghe thấy…

“Là em đã gửi tin nhắn cho chị phải không?”

“Tại sao chị lại nghĩ như vậy?”

“Ồ? Em cũng chẳng định phủ nhận à.”

Vừa nhắc đến từ “tin nhắn”, em ấy đã chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào, rõ ràng là đã hiểu ngay được ý tôi; từ thái độ em ấy cũng toát lên sự thừa nhận tự nhiên, như thể chẳng hề có ý định giấu diếm gì cả.

“Nếu muốn bàn chuyện gì, vào một ngày nghỉ như hôm nay chị sẵn sàng dành thời gian. Thế nhưng, em lại nhất định nói rằng ‘không muốn bị ai nhìn thấy’. Nếu ở trong phòng hội học sinh thì biết đâu sẽ khiến các thành viên khác chú ý rồi kéo đến. Hơn nữa—nơi em gọi chị lại, chính là đoạn đường chị đi về sau khi rời khỏi phòng hội học sinh. Rõ ràng là đã xác nhận chị đi một mình rồi mới cố ý chọn thời điểm tiếp cận, đúng chứ?”

Chắc là em ấy đã theo dõi tôi từ trong bóng tối, chỉ chờ thời cơ hoàn hảo mới lộ diện phải không?

“Em thừa nhận. Xin lỗi chị vì cách làm vòng vo như vậy.”

“Không sao đâu. Tuy nhiên, nếu đây là việc khẩn cấp liên quan đến hội học sinh, thì có lẽ chị sẽ không thể giữ bí mật được.”

Chuyện càng nghiêm trọng thì hội học sinh càng có nghĩa vụ công khai thông tin.

Không chỉ phải giải thích với toàn thể học sinh, mà còn phải báo cáo với các thầy cô nữa.

“Điều đó, chị có thể yên tâm.”

“Nhưng mà—điều đó không nên là do một mình em tự quyết định mới phải.”

“Điều em muốn hỏi là… dạo gần đây, hình như hội trưởng đang điều tra về Amasawa đúng không?”

Ishigami-kun vẫn tiếp tục bước đi với nhịp độ không đổi, thậm chí không quay đầu lại mà buông ra câu nói đó.

”…Em nói vậy là có ý gì?”

Lời nói bất ngờ ấy khiến tim tôi khẽ dậy sóng, nhưng tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ như mình không hiểu gì cả. Tuy trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ có mối liên hệ nào giữa Ishigami-kun và Amasawa-san, nhưng có lẽ tôi đã đánh giá thấp sự nhạy bén của em ấy. Biết đâu chừng em ấy sớm đã phát hiện ra việc bị tôi theo dõi, và âm thầm tìm đến Ishigami-kun nhờ giúp đỡ — khả năng này thực ra quá sức hợp lý.

“Chị không trực tiếp phủ nhận nhỉ.”

Em ấy bất ngờ dừng bước, quay lại và nhìn thẳng vào mắt tôi mà không do dự.

Ánh nhìn ấy như thiêu đốt mọi dao động mà tôi cố giấu đi, khiến những bối rối trong lòng tôi bị vạch trần hoàn toàn. Hồi chuông cảnh giác vang lên muộn màng trong lòng tôi, khiến tôi lập tức nâng cao cảnh giác đến mức tối đa.

“Em học cùng lớp với Amasawa. Mọi hành vi khả nghi tất nhiên sẽ lọt vào tai em.”

”…Nói cũng có lý.”

Những ngày qua, tôi cứ tự cho rằng Amasawa-san là kiểu người sống khép kín, đơn độc. Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như đánh giá ấy hoàn toàn sai lầm.

Lẽ nào em ấy đã kể với Ishigami-kun về việc bị tôi theo dõi sát sao và cảm thấy phiền phức, rồi tìm đến cậu để cầu cứu?

Không, nhưng mà…

“Em đang không hài lòng vì chúng tôi điều tra bạn học cùng lớp sao? Đây là một lời cảnh cáo à?”

“Không phải vậy. Chỉ là, chúng em cần làm rõ lý do tại sao hội học sinh lại điều tra Amasawa. Dù sao thì, nếu thật sự cô ấy có vấn đề gì đó, cả lớp em cũng buộc phải chuẩn bị sẵn phương án ứng phó.”

Câu trả lời của em ấy rất có lý, đầy mạch lạc. Với một lớp A – nơi cần duy trì hoạt động ổn định – thì hành vi sai trái của bạn cùng lớp là một vấn đề nhạy cảm, nên việc luôn giữ cảnh giác cũng là điều dễ hiểu..

“Nếu là vậy thì em có thể yên tâm. Bản thân em ấy không có vấn đề gì cả.”

Trước tiên, tôi cần hóa giải hiểu lầm của Ishigami-kun đã. Mà nghĩ kỹ thì, cách làm này lại vừa hay giúp tôi tự nhiên dẫn dắt câu chuyện về mục đích thật sự của mình.

“Vậy em có thể hỏi lý do cụ thể được không?”

“Em đã từng nghe đến một nam sinh tên là Ayanokouji, học lớp 3-C chưa?”

“Tuy chưa từng nói chuyện trực tiếp, nhưng anh ta cũng là nhân vật khá nổi tiếng trong giới học sinh năm hai — vì là trường hợp đặc biệt, chủ động chuyển từ lớp A xuống lớp C cơ mà.”

“Ừm, quả nhiên là em cũng từng nghe qua nhỉ. Nhưng mà, theo chị thấy thì, mỗi lần nhắc đến chuyện này, đa số học sinh đều sẽ hỏi chị về tâm trạng của người trong cuộc… Em thì hoàn toàn không có hứng thú ấy nhỉ?”

“Xin thứ lỗi, em hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của học sinh năm khác. Hơn nữa, chuyện này nhìn sao cũng chẳng liên quan gì đến hành động điều tra Amasawa của chị, phải không?”

Xét cho cùng thì, có vẻ như Ishigami-kun chỉ để tâm đến những việc của lớp mình. Dù với tôi mà nói, điều đó cũng chẳng phải tin gì đáng mừng… nhưng thôi, trước mắt cứ tiếp tục cuộc trò chuyện đã.

“Chị đang tìm một học sinh nào đó có hiểu biết về quá khứ trước khi nhập học của cậu ta. Mà theo như manh mối mới nhất, thì rất có khả năng Amasawa-san là người quen cũ của Ayanokouji-kun. Ban đầu chị cũng định trực tiếp hỏi em ấy cho rõ ràng, chỉ tiếc là quan hệ giữa hai bên vẫn còn xa cách, đột nhiên hỏi thẳng thì hơi đường đột. Vì vậy chị mới lặng lẽ tìm cơ hội tiếp cận như vậy.”

“Tại sao hội trưởng hội học sinh lại phải điều tra một kẻ phản bội đã rời bỏ lớp A?”

“Quả đúng là chuyện chuyển lớp trong trường ta hiếm thật, nhưng một khi đã xảy ra thì phải chuẩn bị đối sách cho phù hợp. Giờ đây cậu ta đã đầu quân cho lớp C và trở thành kẻ địch của chị, thu thập thông tin nhiều một chút để đối phó về sau, chẳng phải là chuyện chính đáng sao?”

“Chị đây là muốn… xâm nhập vào lòng địch sao?”

“Đúng vậy. Sau này chị có thể sẽ tiếp tục điều tra Amasawa-san, nhưng xin hãy yên tâm, tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng đến lớp 2-A.”

“Em hiểu rồi. Nhưng dư luận không phải thứ dễ kiểm soát. Nếu tin đồn hội trưởng hội học sinh đang để mắt tới Amasawa lan ra, thì rất có thể sẽ khiến người ta nghĩ rằng lớp này đã có vấn đề. Mong chị hãy giải quyết mọi việc càng sớm càng tốt.”

Tôi cũng không muốn phí quá nhiều thời gian vào chuyện này. Nếu có thể giải quyết êm đẹp thì càng tốt.

“Hiện tại chị chưa có thông tin cụ thể về Ayanokouji-senpai, nhưng em lại có một người đang nghi ngờ—người đó có thể biết rõ về quá khứ của anh ta.”

“Thật sao? Là ai vậy?”

Những lời mập mờ đầy ẩn ý đó khiến tôi lập tức truy hỏi, nhưng Ishigami-kun lại không chịu nói ngay.

“Nói cho chị cũng được thôi, nhưng em có một điều kiện. Tuyệt đối phải giữ bí mật về nguồn tin—tuyệt đối đừng để lộ là em nói.”

Tôi cứ ngỡ em ấy sẽ đòi điểm cá nhân như phí trao đổi thông tin, xem ra tôi đã đoán nhầm.

“Nếu em muốn giữ kín danh tính, chị cam đoan sẽ không để lộ nửa lời.”

“Đối phương là một người vô cùng nhạy bén. Nếu truy ra nguồn thông tin, liệu chị có thể ứng phó được không, với tư cách là thành viên lớp A và hội trưởng hội học sinh?”

Em ấy cố ý nhấn mạnh giọng điệu như muốn gây áp lực, tựa như đang xác nhận quyết tâm của tôi. Xem ra trong mắt Ishigami-kun, người đó quả thật là một nhân vật khó đối phó. Không, đúng hơn là… điều đó vốn đã nằm trong dự tính.

Nếu thật sự có người biết quá khứ của Ayanokouji-kun, thì việc người đó sở hữu thực lực phi thường cũng chẳng có gì lạ.

“Hiện giờ điều duy nhất chị có thể cam đoan… là sẽ dốc toàn lực thực hiện. Mong em có thể tin vào quyết tâm này của chị.”

Tôi trả lời với ý định sẽ từ chối nếu em ấy yêu cầu thế chấp hay cam kết bằng văn bản.

“Được thôi. Em sẽ tin tưởng hội trưởng Horikita và tiết lộ manh mối này.”

”…Cảm ơn.”

“Là Nanase của lớp 2-D. Cô ấy cũng là thành viên hội học sinh, chắc hẳn chị biết rõ.”

Cái tên ấy ở ngay trước mắt mà lại nằm ngoài mọi dự đoán, khiến dòng suy nghĩ trong tôi lập tức khựng lại.

“Tiếc là… điều đó không thể. Lần trước khi uống trà, chị đã khéo thăm dò, và em ấy đã trả lời dứt khoát là không biết gì.”

“Có khi nào cô ấy chỉ đang che giấu sự thật?”

Ishigami-kun liếc nhìn, giọng điệu mang một sự chắc chắn chứ không phải là phỏng đoán.

”…Sao em lại nghĩ như vậy? Chị không đời nào đi nghi ngờ người khác một cách vô nghĩa đâu.”

“Là một thành viên lớp A, em luôn thu thập thông tin từ các lớp khác. Trong đó có một điều—đó là việc Nanase từ năm ngoái đã thường xuyên tiếp xúc với Ayanokouji-senpai.”

“Chuyện đó là…”

Tôi suýt nữa đã buột miệng nói ra: “Em ấy từng tham gia kỳ thi đặc biệt trục xuất Ayankouji-kun mà chỉ học sinh năm nhất năm ngoái mới biết đến”, nhưng rồi lại đột ngột im bặt. Việc đó không phải là chuyện mà toàn khối năm hai đều biết, và lại càng chưa từng được truyền đến tai khối năm ba. Nhắc lại chuyện cũ như thế cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho ai cả.

“Lúc các em lần đầu tham gia kỳ thi đặc biệt năm ngoái, lớp chị từng liên hệ với lớp Nanase-san để hợp tác. Cũng chỉ đến mức đó thôi, đúng chứ?”

“Mối liên hệ đó em biết. Nhưng cũng không loại trừ khả năng ban đầu chính là Nanase bày mưu để tiếp cận Ayanokouji-senpai từ sớm.”

“Nếu thực sự quen nhau từ trước, thì chỉ cần trực tiếp nhận nhau, đâu cần vòng vo như thế…”

“Có lẽ vậy. Cứ xem như em suy nghĩ quá nhiều, xin hãy quên lời em vừa nói đi.”

Ishigami-kun đột ngột thu lại lời mình vừa nói.

Chẳng lẽ Nanase-san thực sự biết về quá khứ của Ayanokouji-kun?

Dù manh mối chỉ đến từ lời nói một phía của Ishigami-kun, độ tin cậy vẫn còn đáng ngờ. Nhưng khả năng này đã như một cái đinh đóng sâu vào trong tâm trí tôi. Dù có nghĩ là hoang đường, nhưng nếu chuyện đó thật sự tồn tại—thì sẽ là…

”…Chị có thể nhờ em hỗ trợ điều tra được không?”

“Hỗ trợ? Cụ thể là gì?”

“Để phòng trường hợp xấu nhất, chị muốn điều tra về Nanase-san. Dù khác lớp nhưng các em cùng khối, chắc chắn vẫn có giao thiệp thường ngày chứ?”

“Đúng là có tiếp xúc, nhưng việc hỗ trợ e là khó. Lý do em yêu cầu được ẩn danh chính là vì thế — Nanase dường như có ác cảm với em.”

“Ác cảm? Do cạnh tranh giữa các lớp sao?”

“Housen của lớp D không chỉ trong các kỳ thi đặc biệt, mà ngày thường cũng gây ra không ít tranh chấp. Em từng can thiệp để hòa giải, tuy không rõ nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng việc cô ấy ghét em là sự thật.”

Dữ liệu OAA cho thấy Ishigami-kun có học lực vượt trội. Dù không phải là thủ lĩnh lớp, nhưng nếu đóng vai trò quân sư cho lớp A thì việc Nanase-san xem các lớp đối địch là cái gai trong mắt cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên… dựa trên những thông tin hiện có, Nanase-san không phải kiểu người sẽ thể hiện rõ yêu ghét trong đời sống cá nhân chỉ vì mâu thuẫn lớp học.

Nếu Ishigami-kun không hiểu rõ con người em ấy, hiểu nhầm là điều dễ xảy ra. Hoặc — cũng có thể chỉ viện cớ để né tránh việc phiền phức.

Dù không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng hiện tại tôi đang rất cần một cánh tay hỗ trợ.

“Thôi được. Dù không tiện hành động công khai, em sẽ ngấm ngầm dò xét, đảm bảo không để lộ danh tính. Ngoài ra, kể cả Nanase không liên quan, em cũng sẽ điều tra cả Amasawa và những người có khả năng biết chuyện. Hội trưởng Horikita chỉ cần tuân thủ thỏa thuận với em, cứ để em lo phần còn lại.”

“Được, cảm ơn em. Dù có bị chất vấn, chị cũng tuyệt đối sẽ bảo vệ em.”

“Em chờ tin tốt của chị. Tạm biệt.”

Nói xong, Ishigami-kun quay lưng bước về hướng ngược lại với lối ra. Có lẽ là để đề phòng trường hợp bất ngờ đụng mặt Nanase-san, không muốn để người khác thấy chúng tôi đi cùng nhau.

Càng lần theo dấu vết của Ayanokouji-kun, tôi càng cảm thấy như đang dấn thân vào một vũng lầy không lối thoát.

“Ayanokouji-kun… rốt cuộc cậu là người thế nào…?”

Dù là vậy, tôi vẫn chỉ có thể liều lĩnh bước qua vũng bùn, cố chấp bám theo bóng lưng cậu ấy.

Nhưng lúc này, khi tôi vừa quyết tâm làm lại từ đầu — tôi vẫn chưa hề biết:

Quá khứ của Ayanokouji-kun;

Cơ sở đào tạo tách biệt hoàn toàn với thực tại, tàn khốc đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của con người;

Trong số vô số đứa trẻ bị vắt kiệt đến tan vỡ, cậu ấy là người sống sót duy nhất; và số phận nghiệt ngã đang chờ đợi nơi cuối con đường đời của cậu —

Đó chính là bước ngoặt của định mệnh.

Cuộc tái ngộ với Ishigami-kun là khởi đầu cho sự thay đổi hoàn toàn trong cuộc đời tôi.

Từ đây, tôi sẽ bị cuốn vào quỹ đạo mang tên Ayanokouji Kiyotaka — một cuộc gặp gỡ được sắp đặt một cách đầy toan tính.