Skip to content

Chapter 7

Chương 7: “Thời khắc quyết chiến”

Section titled “Chương 7: “Thời khắc quyết chiến””

Kỳ thi đặc biệt Trò chơi Sinh tồn trên Đảo hoang kéo dài tối đa 4 ngày 3 đêm cuối cùng cũng đã bước sang ngày cuối cùng.

Lúc này, số lượng học sinh của mỗi lớp ngoại trừ Chỉ huy như sau:

  • Lớp A: 3 VIP còn sống + số học sinh còn lại, tổng cộng 27 người.
  • Lớp B: 3 VIP còn sống + số học sinh còn lại, tổng cộng 24 người.
  • Lớp C: 2 VIP còn sống + số học sinh còn lại, tổng cộng 12 người.
  • Lớp D: 3 VIP còn sống + số học sinh còn lại, tổng cộng 35 người.

Lớp A chiếm giữ lượng lớn vật tư ở khu vực phía bắc, lớp B cũng có nguồn thức ăn ổn định ở phía tây, hai lớp này có thể duy trì yêu cầu sức khỏe tối thiểu cho tất cả mọi người, do đó mỗi lớp chỉ có một người chủ động xin rút lui. Ngược lại, lớp C vốn bị lớp B chèn ép ngay từ khi khai màn đã rơi vào trạng thái trọng thương, không chỉ quân số ít ỏi mà lượng vật tư thu được cũng vô cùng thiếu thốn, cộng thêm mối quan hệ đồng minh với lớp D, vấn đề lương thực càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Hiện tại, đồng hồ đã điểm 8 giờ 40 phút sáng.

Horikita đã thu dọn lều trại từ sớm, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.

Khác với ba ngày trước, bầu không khí căng thẳng dị thường đang bao trùm khắp không gian. Một nửa khu vực đã không còn sử dụng được nữa, khoảng cách giữa bốn lớp đang trở nên gần trong gang tấc.

Hôm qua, địa điểm cuối cùng của lớp A là G8, lớp B là E12, còn liên minh CD là H10.

Sắp đến 9 giờ sáng, thời khắc ván cờ cuối cùng bắt đầu.

Rốt cuộc là nên chủ động xuất kích, hay là phòng thủ đến cùng?

Horikita nhìn quanh bốn phía, quan sát tình trạng của các bạn cùng lớp một lượt.

Có người tinh thần bất định, có người đứng ngồi không yên. Những trường hợp như vậy vẫn còn được coi là khá khẩm chán.

Đến ngày thứ tư, ngày càng nhiều những người sống sót bắt đầu bị suy nhược thể lực.

“Mặc khác, vấn đề trước mắt là…”

“Suzune, tên đó rốt cuộc định làm cái quái gì vậy!”

Sudou khẽ tiến lại gần Horikita đang trầm tư và hỏi.

Horikita lặng lẽ nhìn theo hướng ánh mắt của cậu.

Ayanokouji đang thản nhiên thu dọn chiếc lều cá nhân của mình. Từng cử chỉ của cậu ta đều toát lên vẻ điềm tĩnh, hoàn toàn không giống như đang đơn độc tác chiến giữa vòng vây kẻ địch.

Đối với Horikita, cậu ấy từng là người đáng tin cậy nhất, vững chắc nhất…

Các bạn học xung quanh không hề che giấu sự chán ghét, chằm chằm nhìn vào cậu ta với ánh mắt thù địch.

6 giờ chiều hôm qua, cuộc tấn công đơn thương độc mã của cậu ấy nhắm vào lớp A là điều khiến mọi người bất ngờ nhất.

Ayanokouji giả vờ như đã quay trở lại đại bản doanh, nhưng thực chất lại sử dụng năng lực thể chất kinh người để vượt qua khoảng cách mà học sinh bình thường không thể làm được và thực hiện cuộc tập kích bất ngờ. Hơn nữa, cậu ta không chỉ dùng súng sơn loại bỏ vài học sinh, mà còn sử dụng kỹ thuật cao siêu, cố tình dụ dỗ đối phương phạm quy vào thời điểm kết thúc bài thi để loại bỏ thêm vài người nữa.

“Chuyện hôm qua thực sự khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Có mấy phát tôi nhắm vào Ayanokouji nhưng lại trúng vào cái cây ở giữa, nếu không thì chưa biết chừng tôi cũng bị loại giống bọn Ike rồi.”

Sudou nhớ lại tình cảnh hôm qua, lặng lẽ nói.

“Kể ra cũng là chuyện bình thường. Bị một cao thủ từng là bạn cùng lớp tập kích, thì bất cứ ai cũng khó mà giữ được bình tĩnh. Cậu ta chính là đã tính toán kỹ lưỡng điều đó nên mới chọn thời điểm tinh tế như vậy để tấn công.”

Cả hai nhìn về hướng Ayanokouji, hồi tưởng lại khung cảnh ngày hôm qua.

Lúc này, Hirata tiến lại gần hai người và nói:

“Mọi người, trông có vẻ sát khí đằng đằng nhỉ.”

“Đương nhiên rồi. Dù sao thì cũng bị một mình Ayanokouji-kun xông vào quấy phá đến mức long trời lở đất mà…”

“Huống chi lại còn là bạn học cũ nữa chứ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Cậu không sao chứ?”

“Chắc là… không sao.”

Sự xuất hiện của Ayanokouji đã gây ra ảnh hưởng và cú sốc không nhỏ đối với nội tâm cũng như tinh thần của Horikita.

“Hãy nghĩ thoáng hơn đi. May mắn là những người bị loại bên phía chúng ta đều là Vệ sĩ.”

Trong kỳ thi đặc biệt lần này, nếu VIP bị loại thì tổn thất sẽ là lớn nhất. Trong tình huống hoàn toàn không phòng bị mà vẫn tránh được kịch bản tồi tệ nhất đó, Hirata cảm thấy đây đã là kết quả có thể chấp nhận được.

“Quả thực là vậy. Cậu ta đã trực tiếp bắn trúng và loại bỏ ba người. Cho dù trong số đó có một VIP thì cũng chẳng có gì lạ.”

Lúc đó Horikita ở cách khu trại một quãng, nên không nắm rõ tình hình cụ thể khi trại bị tập kích.

“Hình như có vài người đã nhanh chóng thiết lập thế trận phòng thủ để bảo vệ ba VIP. Việc luyện tập thường ngày xem ra đã phát huy hiệu quả rồi.”

Sudou gật đầu, và Horikita cũng gật đầu tán thành trước tình huống này.

“Tớ có một số việc muốn xác nhận lại lần cuối trước 9 giờ sáng, có tiện mượn cậu một chút thời gian để nói chuyện riêng không?”

“Đương nhiên là được rồi.”

Hirata mở ra một tấm bản đồ, trên đó các khu vực cấm đã được đánh dấu gạch chéo.

“Như hôm qua tớ đã nói, tình hình hiện tại không mấy lạc quan.”

Hiện tại lớp A đang chiếm giữ cứ điểm G8.

Mặc dù cho đến ngày hôm qua, họ vẫn còn có thể an toàn thu hồi vật tư sự kiện từ phía bắc, nhưng giờ chuyện đó đã trở thành điều viển vông.

“Sự kiện lúc 11 giờ trưa, dù có xuất hiện gần khu vực trung tâm hơn thì cũng chẳng có gì lạ.”

Khu vực cấm không ngừng mở rộng, cần phải dự đoán vị trí điểm vật tư.

Horikita lại một lần nữa suy nghĩ về trận chiến sắp diễn ra, đôi môi mím chặt không nói lời nào.

“Hiện tại vật tư của chúng ta coi như vẫn còn dư dả. Số lượng đạn sơn quan trọng cũng khá đầy đủ. Tôi nghĩ rằng sau này không cần cưỡng ép thu thập vật tư cũng không sao.”

“Ừm, tớ cũng nghĩ vậy. Sau khi trận chiến bắt đầu cũng sẽ có bạn học bị loại, nên thức ăn chắc sẽ đủ dùng. Tuy nhiên, trong trường hợp xấu nhất… chúng ta cần phải kiên trì nhịn ăn cho đến chiều tối. Còn về các chiến thuật chưa sử dụng, cứ tiến hành theo thời điểm đã định, không vấn đề gì chứ, Horikita-san?”

“Tất nhiên rồi. Trọng điểm tiếp theo là chúng ta sẽ thiết lập trận địa ở vị trí nào.”

H10 có liên minh CD, E12 bị lớp B chiếm đóng. Dựa trên những thông tin này, họ bắt buộc phải tiến hành điều chỉnh, để cho dù khu vực cấm có mở rộng thế nào đi nữa, cũng đều có thể ở vào vị trí có lợi.

“Nếu đi quá về phía tây sẽ đụng độ lớp B, còn đi về phía đông quá nhiều lại phải đối mặt trực diện với liên minh CD. Thật phiền phức.”

“Dù vậy, nếu khu vực phía nam bị thu hẹp, tình hình cũng chẳng mấy lạc quan. Mặc dù chúng ta không cần phải di chuyển, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với rủi ro mất đi đường lui… Nếu tính đến trường hợp xấu nhất, chúng ta thậm chí có thể bị kẹp giữa hai gọng kìm.”

“Tớ nghĩ nên dứt khoát di chuyển từ G8 sang E9, cậu thấy sao?”

“Ý kiến hay đấy, Hirata-kun. Thậm chí có thể nói đó chính là đáp án tiêu chuẩn rồi. Tớ cũng đang nghĩ như vậy.”

Để tránh thế bị kẹp giữa hai gọng kìm, nếu phải chọn một bên để đối đầu, thì chắc chắn nên chọn lớp B đang ở vị trí cao hơn. Tất cả VIP của họ đều còn sống, số lượng Vệ sĩ cũng cơ bản ngang bằng với họ. Đây có thể coi là trận chiến quyết định thứ hạng.

Nếu tận dụng tốt chiến thuật Ngừng GPS toàn bộ, lớp A chắc chắn sẽ giành được lợi thế nhất định.

“Nói cách khác, cuối cùng cũng phải khô máu một trận với tên khốn Ryuuen đó rồi nhỉ.”

“Đối với họ, việc xung đột trực diện với chúng ta cũng là một canh bạc lớn quyết định thắng bại.”

Nếu có bốn phe thế lực, rất dễ hình thành cục diện đối đầu giằng co, nhưng hiện tại đang là thế trận ba bên.

Đối mặt với liên minh được thành lập một cách đột ngột này, Horikita chỉ còn cách miễn cưỡng đưa ra lựa chọn.

Mặc dù phương châm đại khái đã được quyết định, nhưng cuộc thảo luận này không hề có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.

“Kỳ thi diễn ra đến giờ, ngoại trừ cuộc tập kích bất ngờ của Ayanokouji-kun, các tình huống khác về cơ bản vẫn nằm trong dự tính. Thắng bại của kỳ thi lần này sẽ được quyết định vào ngày cuối cùng hôm nay. Chúng ta cũng đã giả định sẵn kịch bản khi khu vực cấm thu hẹp về trung tâm nhất. Chiến thuật Ngừng GPS toàn bộ được giữ lại làm đòn sát thủ, nhất định sẽ phát huy hiệu quả.”

Trong kỳ thi đặc biệt lần này, mấu chốt không phải là đánh lén sau lưng như Ryuuen, mà là cố gắng duy trì số lượng VIP và Vệ sĩ còn lại nhiều nhất có thể cho đến khi kết thúc.

Chiến thuật Ngừng GPS không phải dùng để tấn công, mà là để phòng thủ.

Đây là vấn đề quan trọng mà Horikita đã quyết định ngay từ đầu, và cũng là chiến lược được phổ biến cho toàn lớp.

Về chiến thuật Xác định nhân vật, ngoại trừ Morofuji ra thì vẫn chưa sử dụng lên học sinh nào khác, nhưng có lẽ cho đến cuối cùng cũng không cần dùng đến nữa. Tất nhiên, GPS của Ayanokouji cũng đã được Matsushita gắn nhãn để theo dõi.

“Ayanokouji, mày nghĩ mày có thể thoát khỏi đây sao?”

Như thể chỉ nhìn thôi là chưa đủ để hả giận, Hondou tay cầm khẩu súng trường tấn công từng bước tiến lại gần Ayanokouji.

“Này Hondou!”

Thấy vậy, Sudou định lớn tiếng quát để ngăn lại, nhưng dường như mọi người chỉ đang chờ đợi một người tiên phong như thế, vài người khác cũng giương vũ khí lên và tiến theo để bao vây Ayanokouji.

“Kẻ phản bội lớp học chắc chắn phải bị trừng trị! Làm sao có thể để mày tiếp tục lộng hành được chứ? Tao nhất định phải loại mày ngay tại đây!”

“Đừng làm vậy, Hondou. Bao vây cậu ta ở đây chẳng có ý nghĩa gì cả. Gián tiếp chặn đường lui của đối phương cũng đồng nghĩa với việc giam giữ họ. Quy tắc không cho phép điều đó.”

“Nhưng… nhưng mà! Chẳng lẽ cứ thế thả hắn đi sao?!”

Tất cả mọi người tay lăm lăm vũ khí, nôn nóng nhìn về phía Horikita.

”…Tôi đâu có nói thế. Để Ayanokouji-kun chạy thoát chính là thả hổ về rừng, nên không còn nghi ngờ gì nữa, phải giải quyết cậu ta ngay tại đây. Nhưng cần phải chú ý phương pháp, bắt buộc phải giữ khoảng cách thích hợp, đợi đến 9 giờ sáng rồi tính.”

Horikita hiểu rằng, chỉ cần chừa ra một lối đi khoảng một mét để Ayanokouji có thể tự do đi lại thì sẽ không vi phạm quy tắc. Các bạn cùng lớp cũng hiểu đạo lý này, sau khi ra hiệu cho nhau, họ tản ra hai bên trái phải, nhường ra một lối đi nhỏ.

Nhìn thấy lối đi này, Ayanokouji hướng mắt về phía Horikita.

“Phán đoán chính xác đấy. Bộ chỉ huy chắc chắn đang giám sát vị trí GPS của từng học sinh theo thời gian thực suốt 24 giờ. Đương nhiên, họ cũng biết tôi hiện đang ở trong trại địch và bị các cậu bao vây. Nếu tôi đứng yên bất động, và đến 9 giờ sáng bị loại, phía nhà trường cũng sẽ đến xác nhận tình hình. Đến lúc đó, tất nhiên tôi sẽ khiếu nại việc mình bị các cậu chặn đường lui và giam giữ trái phép. Khả năng cao các cậu sẽ bị xử phạt vì vi phạm quy tắc.”

Hôm qua, sau 6 giờ chiều, dù Ayanokouji đã bị bắn trúng nhưng phía nhà trường đến sau đó lại tuyên bố loại bỏ vô hiệu. Ngược lại, những học sinh nổ súng ngoài giờ thi dù không bị quy là hành vi ác ý, nhưng vẫn bị loại vì vi phạm quy tắc.

Không thể tiếp tục đi vào vết xe đổ hôm qua.

Horikita cho rằng dù là Ayanokouji, cứ đợi đến 9 giờ sáng thì cậu ta cũng không thể toàn mạng rút lui.

Cùng lắm là nổ được một phát súng kéo theo một người chết chùm.

“Aaa, thật bực mình… kẻ địch lù lù ngay trước mặt thế kia! Khốn kiếp!”

Các bạn học đã nhường ra một lối đi, chờ đợi 9 giờ sáng đến, nhưng Hondou vẫn vì bị quy tắc trói buộc mà đau khổ, không cam lòng phát tiết cảm xúc.

“Nếu đây là chiến trường thực sự, cách chiến đấu của tôi đã vô dụng. Nhưng đây là kỳ thi đặc biệt. Vận dụng quy tắc, lợi dụng quy tắc mới là cách chiến đấu của tôi. Muốn học theo tôi thì cứ việc thử.”

Một phát ngôn mang tính khiêu khích. Là muốn kích động để đối phương nổ súng trước sao?

Để đề phòng, Horikita nhắc nhở mọi người lần nữa là 9 giờ sáng mới được khai hỏa.

Karuizawa quan sát từ xa, nắm chặt hai nắm đấm.

Sau đó thời gian điểm 8 giờ 50 phút.

“Còn mười phút nữa! Tuyệt đối sẽ không để mày chạy thoát đâu!”

Cùng với thời gian bắt đầu kỳ thi đến gần, Ayanokouji lặng lẽ bước ra một bước.

Học sinh lớp A lập tức căng thẳng, ngón tay đặt lên cò súng, họng súng chĩa thẳng vào cậu ta.

“Ayanokouji, mày định làm gì?”

“Làm gì ư? Cái này còn phải hỏi sao? Phía trước có đường, cứ thế mà đi thôi.”

Ayanokouji sải bước. Học sinh lớp A cũng bám theo sau với tốc độ tương tự.

Lớp A có tổng cộng 16 Vệ sĩ. Horikita tuy hùa theo cảm xúc của các bạn, nói rằng phải loại Ayanokouji tại đây, nhưng thực tế cô không muốn phái bất kỳ ai đi cả.

“Tôi cũng đi theo đây—”

Sudou vừa định đứng dậy xuất phát, Horikita lại giữ vai ngăn cậu ấy lại.

“Không được… chắc chắn là vô dụng thôi.”

“Lời này là có ý gì?”

“Nếu Ayanokouji-kun quyết định 9 giờ sáng sẽ chiến đấu với chúng ta, thì chắc chắn sẽ loại được cậu ấy. Nhưng cậu ấy nhất định sẽ không làm vậy, chắc hẳn chỉ tập trung tinh thần dốc toàn lực bỏ chạy mà thôi.”

Nhìn vào năng lực thể chất mạnh mẽ của Ayanokouji, người có thể đuổi kịp cậu ấy trong khu rừng rậm rạp cây cối này, e rằng chỉ có những học sinh như Sudou. Nói cách khác, 16 người kia chỉ trong vài phút sẽ bị cậu ấy cắt đuôi sạch sẽ một cách dễ dàng.

Chính vì Ayanokouji có sự tự tin như vậy, nên mới thong dong chờ đợi ở nơi đóng quân của lớp A đến tận sáng.

“Tôi tự tin có thể đuổi kịp. Dù sao trên người cậu ta cũng mang nhiều hành lý.”

”…Chính vì thế tôi mới không thể để cậu đi.”

Đợi đến 9 giờ sáng, tình huống xấu nhất sẽ diễn biến thành cuộc đấu đơn giữa Ayanokouji và Sudou.

Nếu thành ra như vậy, chiến thắng thuộc về ai thì không thể biết trước được.

Nếu Sudou thất bại, Ayanokouji chạy thoát, lớp A sẽ chịu tổn thất nặng nề.

“Nhưng như vậy chẳng phải chúng ta bị Ayanokouji xoay như chong chóng sao…?”

“Tôi biết. Nhưng giống như Ayanokouji-kun đã nói, cậu ấy đã khéo léo lợi dụng quy tắc của kỳ thi đặc biệt. Đây không phải vấn đề có thể giải quyết bằng việc lấy nhiều đánh ít.”

Huống hồ những Vệ sĩ phụ trách truy đuổi cũng sẽ tiêu hao thể lực.

Dù hiểu rõ những điều này, nhưng cô cũng không ngăn cản các bạn học. Cô không thể đưa ra mệnh lệnh đó.

Thời gian điểm 9 giờ sáng, trong khu rừng trở nên ồn ào.

Không lâu sau, tin tức truyền về từ những Vệ sĩ mệt mỏi rã rời là họ đã tiêu hao đạn dược nhưng lại không theo kịp Ayanokouji.

Vừa qua 10 giờ sáng, đồng hồ thông báo tôi đã tiến vào khu vực H10, sau khi sớm cắt đuôi thành công đám học sinh lớp A.

Takemoto và Hashimoto, hai người họ đã ra đón.

Chúng tôi đã hẹn trước rằng nếu tôi có thể bình an trở về thì hãy đợi tôi ở đây.

“Yo! Hôm qua vào những giây phút cuối cùng, nghe tin cậu bị loại làm tôi tuyệt vọng trong giây lát, kết quả lại bảo lúc cậu bị bắn trúng đã quá 6 giờ chiều nên sống lại rồi sao? Cậu chắc hẳn đã quậy tưng bừng rồi ha.”

Hashimoto vừa nói vừa cười không ngớt, trông có vẻ vô cùng vui sướng.

“Cái tên Hashimoto này, nghe nói cậu hạ gục được mấy người lớp A, lại còn biết chuyện cậu dụ họ khai hỏa ngoài giờ thi, hắn hưng phấn đến mức không dừng lại được, cứ lải nhải khoe khoang bên tai tôi suốt.”

Takemoto tuy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn vừa nói vất vả rồi, vừa nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

“Thấy cảnh tượng đó thì ai mà chẳng hưng phấn chứ! Cứ tưởng cậu xông vào trại địch thì chắc chắn không thoát được, kết quả giờ lại đứng sờ sờ ngay trước mặt tôi… cậu đúng là lợi hại thật đấy.”

“Dù sao thì cũng bị mất khá nhiều điểm lúc đầu mà. Gỡ gạc lại được chút nào hay chút nấy thôi.”

“Cậu gỡ lại được quá nhiều rồi ấy chứ. Có điều đáng tiếc duy nhất là cậu không hạ được VIP nào.”

“Về chuyện đó, bây giờ tôi sẽ đưa ra một số chỉ thị.”

Takemoto và Hashimoto vây quanh tôi, cùng nhau xuất phát đến cứ điểm nơi nhóm Kanzaki đang chờ đợi.

“Chỉ thị gì vậy?”

Hashimoto và Kanzaki nghe xong chỉ thị của tôi, ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó bắt đầu tuyển chọn nhân sự cần thiết để thực hiện.

Trước khi xác nhận ý đồ thực sự của tôi, hai người họ đã tự mình suy nghĩ trước, điều này khiến tôi cảm thấy rất tốt.

Mặc dù không nói cho họ biết, nhưng tôi đã hiểu ra một số điều từ phía lớp A.

Đó là, lớp A thiếu đi sự căng thẳng cần thiết.

Điều này e rằng là do Horikita đã sớm cam kết với mọi người rằng nếu thất bại sẽ dùng điểm bảo vệ để bảo vệ lớp, nhằm giúp mọi người yên tâm. Nhưng lớp Ryuuen có lẽ hoàn toàn ngược lại. Cho dù Kaneda có nắm giữ điểm bảo vệ, thì tất cả mọi người cũng bắt buộc phải liều chết chiến đấu.

Đó chính là cái gọi là động lực, và mức độ động lực nhiều hay ít chính là mấu chốt quyết định thắng thua.

Không lâu sau, toàn bộ thành viên chúng tôi hội quân, tuyển chọn ra những học sinh sẽ tiến về phía lớp B. Hành động lần này vô cùng nguy hiểm, nên không thể mang theo VIP. Chỉ chọn ra hai người, một người là cảm tử quân, người còn lại là trinh sát.

Tất cả những người còn lại cùng nhau chờ đợi tại chỗ cho đến 11 giờ trưa.

Dự báo trên máy tính bảng của Phân tích viên hiển thị khu vực an toàn là lưới 5x5 từ D8 đến H12.

Các điểm vật tư lần lượt là D12, E8, F10, G9, H12.

Nhưng điều quan trọng không chỉ có vậy. Những ngày trước, mỗi lần làm mới sự kiện mới thông báo vị trí khu vực cấm. Nhưng hiện tại vào ngày cuối cùng, tất cả các khu vực cấm đều đã được công bố.

Sau 1 giờ chiều, khu vực có thể hoạt động là 16 ô từ D9 đến G12. Sau 3 giờ chiều, khu vực an toàn càng trở nên chật hẹp hơn, chỉ còn lại bốn ô từ D11 đến E12. Cuối cùng vào lúc 3 giờ 30 phút, chỉ còn sót lại E11 và E12. 4 giờ chiều kỳ thi sẽ kết thúc. Nếu chỉ còn lại hai ô an toàn, thì việc muốn sinh tồn mà không bị loại đã là chuyện viển vông, chỉ còn cách lao vào cuộc chiến khốc liệt trong không gian chật hẹp còn sót lại. Ngoài ra còn có quy tắc bổ sung, sau 3 giờ chiều, thời gian cho phép lưu lại trong khu vực cấm cũng giảm mạnh so với 1 tiếng trước đó, chỉ cần tích lũy thời gian ở trong khu vực cấm đủ 60 giây sẽ bị cưỡng chế loại bỏ.

“Khắc nghiệt thật đấy… chỉ cần không tiêu diệt toàn bộ Vệ sĩ đối phương, thì rất có khả năng dẫn đến kết quả tồi tệ nhất…”

Hashimoto nhìn thấy phạm vi và giới hạn thời gian nghiêm ngặt như vậy, không kìm được mà buông lời than vãn.

Nhưng cậu ta cũng ý thức được rằng cần phải làm rõ những việc trước mắt, nên lắc đầu và tiếp tục thảo luận.

“Mặc dù chỉ có năm sự kiện, nhưng ngoại trừ E8 ra thì bốn cái còn lại đều là thực phẩm. H12 thì chúng ta chắc chắn lấy được rồi.”

Dựa trên tình hình, tôi thông qua Hashimoto và Kanzaki truyền đạt chỉ thị cụ thể đến toàn bộ thành viên.

“—Tiếp theo tôi xin công bố kế hoạch tác chiến.”

Nghe thấy câu này, bao gồm cả lớp D, vẻ mặt của tất cả học sinh đều đồng loạt trở nên căng thẳng.

Lớp A mang theo tinh thần sẵn sàng giao chiến với liên minh CD, sau khi đến khu vực G9 ở phía nam lấy vật tư, họ thuận đường tiến về F9. Thời gian điểm 12 giờ trưa.

Nhận được tin nhắn mới từ Matsushita, nhóm Horikita tạm thời dừng bước.

“Vừa rồi hình như một học sinh lớp C đã bị loại ở khoảng giữa E12 và F11. Những học sinh còn lại có vẻ đang quay đầu trở về theo đường cũ, rốt cuộc là tình huống gì vậy?”

Horikita và Hirata nhận được báo cáo có phần kỳ lạ này từ Wang Mei-yu, bèn đưa mắt nhìn nhau.

“Họ định lấy vật tư ở F10 mà không có VIP dẫn đầu sao? Sau đó bị lớp B mai phục ở nơi hơi lệch khỏi lộ trình?”

”…Tôi cũng không hiểu. Nhưng chắc là do Ayanokouji-kun chỉ đạo làm vậy. Nhờ Matsushita-san sử dụng chiến thuật tra xem học sinh đang quay về là ai ngay đi.”

“Đ-Đã rõ!”

Wang Mei-yu nghe chỉ thị của Horikita, lập tức bắt đầu thông báo cho Chỉ huy qua bộ đàm.

Chưa đầy một phút, Wang Mei-yu đã nhận được thông tin Matsushita có được nhờ chiến thuật.

“Học sinh đang rút lui là Nishi-san của lớp C, chức vụ là Trinh sát!”

“Trinh sát… Nếu vậy thì chắc họ không phải muốn lấy vật tư…”

“Liệu hai người đó có phải là mồi nhử được tung ra để dụ lớp B không? Nhưng dù là vậy, hiệu quả của việc làm này cũng chẳng tốt lắm.”

“Hy sinh vô ích một Vệ sĩ, hơn nữa Trinh sát có an toàn trở về hay không cũng không đảm bảo. Mặc dù không biết cậu ta rốt cuộc đang toan tính điều gì, nhưng chúng ta tạm thời cứ cảnh giác động thái của hai bên tại đây đi. Đồng thời cũng phải tìm kiếm địa hình thuận lợi cho việc giao chiến phòng khi bị tấn công.”

Đến khi nhóm Horikita phát hiện ra tình huống bất thường, đã là mười phút sau, lúc Matsushita liên lạc với VIP Wang Mei-yu mới nhận ra.

“Horikita-san! Lớp C và lớp D bắt đầu tiến lên phía bắc rồi! Cụ thể là, toàn bộ bọn họ đang di chuyển từ H10 sang hướng tây bắc về phía G9.”

Kushida đang đứng cạnh Horikita mở bản đồ ra, Horikita cũng ghé đầu vào xem.

“Giai đoạn này mà tiến đến G9, có khả năng là nhắm vào chúng ta nhỉ?”

”…Quả thực. Nếu muốn đánh, so với lớp B, việc ưu tiên lớp A hơn cũng là điều đương nhiên—”

“Lại có tin mới! Lớp B vẫn luôn dậm chân tại chỗ ở E12 cũng bắt đầu tiến lên phía bắc rồi.”

Hai bên cứ như đã bàn bạc trước với nhau, cùng bắt đầu hành động vào thời điểm năm phút trước.

“Chẳng lẽ… Lớp D và lớp B tiếp xúc với nhau là vì việc này?”

“Có khả năng đó. Là đã truyền tin cho nhau, muốn cùng tạo thế gọng kìm đánh bại lớp A sao?”

Kushida bình tĩnh phân tích, còn Horikita thì đi sang bên cạnh truyền đạt thông tin cho các bạn cùng lớp.

“L-Làm sao đây?! Đối mặt với ba lớp thì không thể nào thắng nổi đâu!”

“Nếu họ tấn công tới, cứ ở lại đây sẽ chỉ bị kẹp giữa hai gọng kìm thôi. Hay là chúng ta trốn khỏi khu vực này đi, như vậy lát nữa có khi hai bên kia sẽ giao chiến trước.”

Đây là lời khuyên, hay là lựa chọn duy nhất còn lại trong thực tế? Kushida thì thầm như vậy.

Nhưng Horikita bắt buộc phải đưa ra quyết định trong tình huống chưa rõ lớp A sẽ bị tấn công như thế nào.

“Đứng dậy nào. Chúng ta sẽ đến E10 giao chiến với lớp B.”

Horikita phán đoán rằng, bất kể phe phòng thủ có lợi thế đến đâu, khi đối mặt với ba lớp, những lợi thế đó sẽ tan biến trong nháy mắt. Đã vậy, trực tiếp một trận sống mái với lớp B thì phần thắng sẽ cao hơn một chút.

Tất cả mọi người vội vàng đeo hành lý lên, lập tức đứng dậy tiến về E10.

Sau lần cập nhật GPS tiếp theo, nhóm Horikita xác nhận lớp B đã vào E11, liên minh CD cũng vừa tiến vào G9. Lớp A đang định tiến tới E10, nhưng trong mười phút giữa hai lần cập nhật GPS tiếp theo, tình hình lại bắt đầu thay đổi. Các lớp khác phát hiện lớp A đã bắt đầu di chuyển năm phút trước, kết quả là lớp B ngừng tiến lên phía bắc, bắt đầu quay đầu trở về E12. Liên minh CD cũng tương tự ngừng tiến lên phía bắc, bắt đầu di chuyển sang phía tây.

“Họ phát hiện chúng ta phản ứng nhanh chóng nên đã từ bỏ sao. Nhưng việc họ nhận ra điều này cũng nằm trong dự tính, chúng ta sẽ chủ động phát động tấn công lớp B.”

Mặc dù Horikita nói vậy, nhưng cô cảm thấy một sự khó chịu, tựa như bị cuốn vào một dòng nước xiết, bị bao vây bởi cảm giác không thể phản kháng. Nếu học sinh mà lớp C gửi sang chỗ lớp B là mang theo tinh thần hy sinh để báo tin, nhằm cùng nhau đánh bại lớp A, thì mọi hành động của bốn lớp đều đang diễn ra theo sự sắp đặt của Ayanokouji.

Nếu cậu ta cứ ung dung quan sát đến cuối cùng thì đó là tình huống lý tưởng nhất. Nhưng Ayanokouji không chỉ một mình tập kích lớp A, mà còn dễ dàng thao túng toàn bộ cục diện trận chiến đến mức độ này, thật khiến người ta phải khâm phục.

“Horikita-san, đây chính là điểm yếu của lớp A. Các lớp nhóm dưới sẽ đồng tâm hiệp lực kéo lớp nhóm trên xuống, chúng ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với rủi ro này rồi mà, phải không?”

”…Phải. Từ bây giờ… lát nữa thôi sẽ là thời gian chiến đấu của chúng ta.”

Con đường bản thân lựa chọn là con đường dẫn đến chiến thắng. Horikita tin tưởng vững chắc vào điều đó và bắt đầu hành động.

1 giờ chiều. Số lượng vật tư xuất hiện sau khi làm mới sự kiện là 0. Điều này đồng nghĩa với việc vòng thu thập vật tư đã hoàn toàn kết thúc.

Vị trí hiện tại của các lớp: lớp A ở D11, lớp B ở D12, liên minh CD ở E10. Cho đến nay đã có nhiều lần chuyển đổi công thủ, tuy chưa xảy ra va chạm trực tiếp, nhưng khoảng cách giữa tất cả các lớp đã được kéo lại rất gần.

Cùng với những báo cáo liên tục được gửi đến từ Phân tích viên, lớp A đã tiến công mạnh mẽ vượt qua khu vực cấm. Sau 1 giờ 5 phút chiều, VIP Yukimura nhận được tin mới từ Chỉ huy, lập tức ra lệnh cho toàn quân dừng bước.

Cách đó chỉ vỏn vẹn 50 mét, lớp B đang lặng lẽ tiến về phía bắc tựa như một đội quân, cũng đã dừng bước.

“Lớp A đang ở ngay trước mắt, cách vài chục mét thôi. Mọi người hãy xốc lại tinh thần đi.”

Katsuragi bước lên nửa bước, dùng giọng điệu bình ổn nói với các bạn cùng lớp.

“Mỗi đứa chúng mày bắt buộc phải hạ gục ít nhất một tên, nghe rõ chưa? Không liên quan gì đến việc đã hạ được mấy tên trong đợt tập kích ngày đầu tiên. Kẻ nào vô dụng sẽ bị liệt vào danh sách ứng cử viên thôi học hết.”

Dưới áp lực cực lớn tỏa ra từ Ryuuen, tất cả mọi người như được bơm máu nóng, hừng hực khí thế từng bước tiến lên chắc chắn.

Một bước, hai bước, toàn bộ thành viên lớp B đạp lên lá khô, bùn đất và những cành cây nhỏ rơi rụng mà tiến tới.

“Nhưng mà làm thế này có ổn không, Katsuragi. Sẽ để sổng mất một VIP của lớp A đấy…”

Ishizaki hỏi Katsuragi.

Không lâu trước đó, có hai tín hiệu GPS đã tách khỏi đại đội lớp A một cách kỳ lạ. Ryuuen lập tức ra lệnh sử dụng chiến thuật Xác định nhân vật, phát hiện ra đó là Vệ sĩ Miyake Akito và VIP Wang Mei-yu.

“Nếu tất cả VIP đều bị loại thì coi như bị diệt sạch. Để phòng ngừa rủi ro lớp bị diệt sạch trong cuộc hỗn chiến, nên họ mới chọn cách bỏ trốn này để né tránh. Nếu chúng ta muốn truy kích, cũng bắt buộc phải phái đi tổ hợp VIP và Vệ sĩ, ít nhất cần hai người. Tuy nhiên trong tình huống 2 chọi 2, kết quả rất khó nói, thần kinh vận động của Miyake khá tốt. Hơn nữa xung quanh không chỉ có lớp A, mà còn có lớp C và lớp D. Việc thành lập đội biệt động rủi ro quá cao.”

Nếu có cách đánh bại thì đương nhiên sẽ tìm cách, nhưng Ryuuen phán đoán rằng trong tình huống này, việc phân tán một phần nhỏ chiến lực ra ngoài là quá nguy hiểm, nên không ra lệnh truy kích.

Cậu ta quyết định quán triệt đến cùng chiến lược toàn bộ lớp B liều chết bảo vệ các VIP.

“Kỳ lạ thật…”

Lúc này, vẻ mặt của Katsuragi lộ ra chút căng thẳng. Ishizaki mở lời hỏi:

“Hả? Có chỗ nào kỳ lạ cơ?”

Việc mãi vẫn chưa giao chiến với lớp A đang ở ngay gần trong gang tấc tốn nhiều thời gian hơn tưởng tượng.

“Lẽ ra phải chạm mặt nhau rồi mới đúng.”

Nếu di chuyển theo ba hướng ngoại trừ hướng nam, thì quả thực có thể tránh được việc tiếp xúc với lớp B, cho nên bản thân việc không chạm mặt không phải là vấn đề.

Dữ liệu GPS cập nhật có thời gian hồi năm phút, nên không thể theo dõi theo thời gian thực.

Lớp B vừa tiến lên chậm rãi vừa cảnh giác cao độ đến mức tối đa, mãi đến năm phút sau khi nhận được tin nhắn từ Chỉ huy, họ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Tín hiệu GPS của lớp A không hề di chuyển ra xung quanh.

“R-Ryuuen-kun… Tín hiệu GPS của lớp A và chúng ta đang chồng lên nhau…”

“Đối phương đã sử dụng chiến thuật rồi.”

Trong 30 phút kể từ bây giờ, GPS sẽ không thể định vị được lớp A.

Mặc dù việc lớp A sẽ sử dụng chiến thuật của Chỉ huy đã nằm trong dự liệu, nhưng đối với các lớp khác, khoảng thời gian này vẫn chẳng dễ chịu chút nào.

Katsuragi lập tức ra lệnh thiết lập mạng lưới phòng thủ xung quanh VIP.

Rất may là cậu ta đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó cho tình huống này từ trước. Chẳng cần phải chỉ đạo từng li từng tí, các thành viên trong lớp cũng tự biết mình cần phải làm gì.

Hiện tại có thể lựa chọn để VIP rút lui trước, nhưng nếu không có VIP thì sẽ không thể nắm bắt được chiến cục. Nếu vì thế mà dẫn đến việc Vệ sĩ bị tiêu diệt toàn bộ, thì VIP cũng không thể sống sót một mình. Sau một thoáng suy tính, Ryuuen vẫn cho rằng giữ VIP ở bên cạnh mình là thỏa đáng nhất.

Là rút lui, hay là đột kích. Để không bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào dù là nhỏ nhất, toàn bộ thành viên lớp B đều bước đi thật khẽ khàng.

VIP nhận được tin nhắn từ Chỉ huy, bắt đầu viết nội dung lên tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, cố gắng giảm nhẹ lực bút để tránh làm rách giấy.

Sau đó, tờ giấy được chuyển cho Ryuuen đang đứng gần đó.

“Lớp C và lớp D đang tiến đến từ phía trước.”

Có vẻ như liên minh CD với mục đích bao vây đang hướng về phía này. Lúc này, nếu lớp A đang ẩn mình lại vòng ra phía sau, thì ngược lại chính lớp B sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm bị kẹp giữa hai gọng kìm.

Không còn thời gian để do dự nữa, Ryuuen quyết đoán định cho cả lớp rút lui về phía nam trước. Cậu ta vừa mới giơ tay lên chuẩn bị ra lệnh—

“Ở phía sau!”

Cùng với tiếng hét thất thanh của Isoyama ở hàng sau, hàng loạt đạn sơn từ phía sau bắn xối xả vào lớp B.

“Bị vòng ra sau lưng rồi! Vừa đánh vừa lui! Hành động nhanh lên, liên minh CD cũng sắp tới rồi!”

Lúc này, việc truyền đạt mệnh lệnh bằng ký hiệu tay đã không còn ý nghĩa. Katsuragi gào lên, chỉ huy cả lớp vừa chiến đấu vừa tiến hành rút lui.

Lớp B bắt đầu giao tranh với kẻ địch phía sau lưng.

“Không sai! Là lớp A! Tao nhìn thấy Sudou rồi!”

“Ha, hahaha—”

Nghe thấy đồng đội báo cáo vị trí, trên gương mặt Ibuki hiện lên một nụ cười vừa phấn khích vừa đáng sợ.

“L-Làm cái gì vậy Ibuki, cười điệu cười quỷ dị thế, trông tởm quá đấy.”

Ishizaki đang cùng ẩn nấp sau gốc cây nhìn Ibuki với vẻ hơi sợ hãi.

“Nói thật nhé, tôi chẳng thèm quan tâm đến cái vụ tập kích lớp C ngay lúc khai màn hay gì gì đó đâu.”

Ibuki tháo băng đạn của khẩu súng tiểu liên ra, sau khi xác nhận số lượng đạn liền lắp lại cái “rắc”.

“Cuối cùng cũng gặp được rồi, đối thủ mà tôi cần phải đánh bại.”

”…Cô mà cũng có chí tiến thủ thế sao? Coi lớp A là kẻ địch lớn nhất à?”

“Hả? Ai thèm quan tâm lớp A với chả không lớp A chứ. Tôi chỉ muốn cho con nhỏ Horikita đó nếm mùi hối hận ngay bây giờ… cơn khát máu chiến đấu đang sục sôi không chịu nổi rồi đây!!”

Nói xong, Ibuki giơ khẩu súng tiểu liên lên, không chút nương tay nhoài người ra nã đạn, ai đó cách mười mét bị trúng đạn khiến đồng hồ phát ra tiếng cảnh báo.

Sau khi xả hết đạn dược, cô ấy nhanh chóng thay băng đạn mới.

Tính đến hiện tại, Ibuki vẫn còn bảy băng đạn dự phòng. Lượng đạn dự trữ dồi dào đến mức thừa thãi cho phép cô ấy tấn công một cách không kiêng nể gì.

“Mối thù năm xưa, tôi nhất định sẽ trả đủ!”

“Ồ, có khí thế là tốt, vậy tôi rút trước đây… cô làm cái quái gì thế…?”

Vị trí hiện tại không nghi ngờ gì nữa chính là vùng nguy hiểm, Ishizaki muốn rút lui trước, nhưng Ibuki đã túm chặt lấy cánh tay cậu ta không cho đi.

“Cậu yểm trợ cho tôi.”

“Hả? Tha cho tôi đi, tôi còn phải đi bảo vệ Ryuuen-san nữa!”

“Quan tâm làm quái gì, cái tên đó thì cần gì bảo vệ, thà cậu làm lá chắn thịt cho tôi còn hơn.”

“Ghét thế không biết!!”

“Cứ mang theo món vũ khí bảo bối đó xông vào là được.”

“Giờ mà xông vào thì khác gì đi nộp mạng đâu chứ!”

“Chỉ cần kết quả là tôi hạ gục được Horikita thì không phải là tốt rồi sao.”

“Tốt chỗ nào chứ!”

Hai người cứ kẻ tung người hứng lớn tiếng bàn mưu tính kế như vậy, khiến lớp A phát hiện ra có kẻ địch đang ẩn nấp sau thân cây.

Kèm theo đó là màn chào hỏi bằng đạn sơn không chút nương tay, một viên trong số đó bay sượt qua ngọn tóc của Ishizaki.

Ibuki nhìn Ishizaki đang toát mồ hôi lạnh và nói:

“Cứ trốn mãi ở đây cũng chỉ là ngồi chờ chết thôi, lên nào, Ishizaki! Nhanh cái chân lên! Xông lên!”

“Trời ạ, chịu thua cô rồi! Bám theo tôi, Ibuki!”

Ishizaki lao vụt ra ngoài, Ibuki bám sát ngay phía sau, tận dụng thân hình to lớn trước mặt làm vật che chắn.

Ở phía bên kia. Trong số những học sinh lớp A sử dụng chiến thuật vòng ra sau lưng địch, Sudou vừa mới hạ gục kẻ địch thứ năm.

“Hết đạn rồi à, đưa băng đạn đây!”

Năng lực thể chất xuất sắc cùng kỹ thuật vượt xa đồng đội trong quá trình huấn luyện. Át chủ bài của lớp A đang phô diễn thực lực của mình không chút giấu giếm.

Yukimura đang ẩn nấp gần đó ném băng đạn đã nạp đầy cho Sudou. Là một VIP, Yukimura tuy không thể chủ động tấn công, nhưng hành vi hỗ trợ thì không vi phạm quy tắc.

“Lớp B còn lại 13 người! Trong số những học sinh Sudou vừa hạ gục có một VIP!”

Thông qua bộ đàm, thông tin về những học sinh bị loại liên tục được cập nhật.

“Thật sao. May quá…! Vậy là còn lại hai người!”

“Không, tình hình vẫn bất lợi! Phía chúng ta cũng có một VIP vừa bị hạ gục. Mii-chan đã bị loại rồi!”

Mới chỉ vui mừng được một lúc, số lượng VIP trong nháy mắt lại trở về thế cân bằng 2 chọi 2.

“Tình hình lớp C và lớp D thế nào rồi?”

“Hirata đang chặn đứng bọn họ. Đúng như Horikita dự đoán, kế hoạch đối phương đã bị phá giải.”

“Quả không hổ là Suzune.”

Sudou không kìm được nụ cười, cùng lúc đó cậu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến lại gần từ phía trước.

“Tự dẫn xác đến đấy à, mau trốn đi chứ!”

Sau khi ra hiệu cho Yukimura, Sudou nhoài nửa người ra, chĩa họng súng về phía nhóm học sinh lớp B đang chạy tới.

Mặc dù đối phương cũng đã nhận ra Sudou, nhưng không hiểu sao họ lại không chĩa súng vào cậu, mà tất cả lại di chuyển sang hướng khác.

Sudou bắn trúng vào bụng của người gần nhất, Nomura.

Nhưng những học sinh lớp B còn lại vẫn cưỡng ép đột phá từ bên sườn của cậu.

“Đừng hòng qua được!”

Nhắm vào lưng kẻ địch, khai hỏa. Sudou lại loại thêm một người nữa.

Hai người còn lại đã lẩn vào bụi cây rậm rạp, không thể khóa được mục tiêu.

“Tch, ở đây giao lại cho các cậu đấy.”

Sau khi dặn dò những người đang bảo vệ Yukimura, Sudou đuổi theo truy kích hai kẻ lọt lưới kia.

Từ phía trước vang lên tiếng hô hoán.

“Satou ở đằng kia! Tóm lại là xử lý Satou trước đi!”

Lớp C, lớp D, lớp B. Suy nghĩ của họ như thể đã đồng bộ hóa, đồng loạt chĩa họng súng về phía Satou.

Nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay siết cò, bóng dáng Satou đột nhiên biến mất.

“Ah!”

Ngay cả bản thân Satou cũng không ngờ tới, có một bàn tay đã kéo giật cô lại.

“Không sao chứ!”

Sudou kéo Satou về phía mình, cứu cô thoát khỏi mưa bom bão đạn.

“Ah, ừm, cảm—”

Satou còn chưa kịp nói hết lời cảm ơn, số lượng đạn sơn còn nhiều hơn ban nãy đã rít gió lao tới.

“Quả thực là hỏa lực toàn khai, chẳng lẽ bọn chúng định xả hết đạn dược ở đây luôn sao!”

Sudou bắn trả vài phát mang tính tượng trưng để uy hiếp. Nhưng cậu biết rõ trong tình huống vừa phải bảo vệ Satou vừa ngắm bắn chính xác là điều không thể, nên đành thả lỏng ngón tay trên cò súng.

“Cậu không thấy có gì đó lạ sao…?”

“L-Lạ á?”

“Nhìn vết đạn sơn xung quanh đi. Rõ ràng gần đây vẫn còn vài đồng đội đang ẩn nấp, nhưng hầu hết họng súng đều đang chĩa thẳng vào chúng ta.”

Phía sau những gốc cây lớn ở xa hơn một chút về hai bên trái phải, Inogashira và Okitani đang ẩn nấp. Sudou nhìn về phía họ và nói.

Thực tế, dựa vào những vệt sơn loang lổ do đạn sơn vỡ ra xung quanh, có thể phán đoán rằng ngay từ đầu cho đến giờ, vị trí của Sudou và Satou đều hứng chịu hỏa lực tập trung.

“Là do có Sudou-kun ở đây sao?”

”…Không, manh mối đã xuất hiện từ trước khi tôi lao tới đây rồi. Nói cách khác, việc cậu là VIP có lẽ đã bị lộ cho lớp B biết từ trước khi trận chiến bắt đầu rồi chăng?”

“T-Tại sao chứ…? Chuyện đó là thật sao?”

“Khả năng cao là vậy… Dù sao thì họ cũng đang phớt lờ các Vệ sĩ khác mà chỉ chăm chăm nhắm vào việc hạ gục cậu.”

Nếu mục tiêu của đối phương là Sudou, thì cậu còn có tự tin để ứng phó.

Nhưng đối phương lại lộ liễu nhắm thẳng vào Satou, thì tình hình trở nên khó giải quyết hơn nhiều.

Nếu họ mang theo tinh thần sẵn sàng đổi 2 lấy 1, hay 3 lấy 1, thì dù là Sudou cũng rất khó để ngăn cản.

“Nghĩ thế nào thì cũng chỉ có thể là đối phương đã nhìn thấu danh tính VIP… Thậm chí không khéo là toàn bộ VIP cũng nên.”

“Chuyện như vậy thực sự có thể làm được sao? C-Chẳng lẽ là bị lộ vào lúc Ayanokouji-kun đến?”

“Khi nguy cấp người ta quả thực sẽ vô thức bảo vệ VIP, lúc đó cậu ở đâu?”

“Theo… theo trí nhớ của tớ, thì tớ đã ngoan ngoãn chui vào lều trốn. Vì sợ quá nên tớ cứ trốn mãi trong đó không dám ra…”

Nghe câu trả lời của Satou, Sudou toát mồ hôi lạnh. Một khả năng nào đó chợt hiện lên trong đầu cậu.

Tuy nhiên hiện tại, việc câu trả lời đó có chính xác hay không đã không còn ý nghĩa nữa.

“T-Tớ có lẽ không thoát được rồi. Ít nhất Sudou-kun hãy chạy đi, đi bảo vệ các VIP khác—”

“Nếu làm vậy mà giành được chiến thắng thì tôi đương nhiên sẽ làm. Nhưng hiện tại không thể để cậu bị loại một cách đơn giản như vậy được, Satou!”

Độ chính xác của những viên đạn sơn bay tới không cao lắm.

Sudou phán đoán rằng thực lực của những tên Vệ sĩ đối phương chưa lộ mặt kia cũng chẳng mạnh mẽ gì.

Chi bằng cứ liều một phen, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trước khi Satou bị hạ gục.

Sau khi hạ quyết tâm, Sudou liền lao thẳng vào đội hình địch.

Lớp C và lớp D đã biết có cuộc đấu súng bắt đầu từ những tiếng ồn ào xung quanh.

Đồng thời Chỉ huy cũng truyền đạt cho họ biết ai đã bị loại, cũng như việc lớp A khả năng cao đã sử dụng chiến thuật.

Trong cuộc đấu súng này, hiện tại lớp B có tám người bị loại, còn lớp A bị loại năm người.

Có lẽ nhờ lợi thế vòng ra sau lưng, tình thế trong thời gian ngắn đã bắt đầu phân rõ ưu nhược.

“Lớp A dường như đã vòng ra sau lưng phát động tấn công lớp B nhỉ.”

“Ừm… như vậy chúng ta tiếp tục tiến lên là có thể kẹp lớp B vào giữa…”

“Cậu hiểu mà, Kanzaki. Chỉ thị chúng ta nhận được từ Ayanokouji là…”

“Tôi hiểu.”

Kanzaki gật đầu rồi lập tức lùi lại phía sau, tiếp đó dẫn theo các thành viên đã được dặn dò từ trước bắt đầu di chuyển.

Thấy cảnh này, Hashimoto tập trung sự chú ý trở lại phía trước.

“Hai bên giao chiến được năm phút rồi nhỉ? Tuy nhiên số người bị giảm có vẻ ít hơn dự tính.”

Hashimoto nói với Takemoto đang đi bên cạnh.

Takemoto cũng gật đầu đồng ý.

“Điều này chẳng phải chứng tỏ hai bên vừa đánh vừa rất chú trọng phòng thủ sao?”

“Vậy thì, được rồi, chúng ta cũng sắp sửa xuất phát thôi—”

Ngay khi Hashimoto định đứng dậy xuất phát, Matoba ở bên cạnh cũng đang chuẩn bị, đột nhiên bị đạn sơn bắn trúng vai.

“Ah…”

Đồng hồ phát ra cảnh báo tuyên bố Matoba bị loại.

Hashimoto trong khoảnh khắc phán đoán vị trí hiện tại rất nguy hiểm và nhanh chóng né tránh.

“Hashimoto, là lớp A! Tôi nhìn thấy Hirata rồi!”

Matoba bị bắn trúng trừng mắt nhìn về hướng đạn bay tới và gào lên.

“Hirata? Chẳng phải bọn họ đã vòng ra sau để tấn công lớp B rồi sao…!”

Hashimoto cuối cùng cũng hiểu ra, đối phương không hề phái toàn bộ nhân lực đi, mà chỉ để một phần học sinh vòng ra sau, số còn lại ở lại đối phó với liên minh CD.

“Chỉ dùng một lực lượng nhỏ mà muốn đánh bại chúng ta sao? Nghiêm túc đấy à?”

Tại thời điểm hiện tại, số Vệ sĩ còn lại của lớp A khoảng 16 đến 19 người. Trong đó chắc một nửa đã chia sang phía lớp B. Còn lại 8 đến 9 người muốn đối đầu với liên minh 40 người là điều không thực tế. Đạn sơn thỉnh thoảng bay tới số lượng cũng không nhiều.

Ngay cả khi phản kích bây giờ, đối phương cũng không thể trả đòn gấp bội được.

”…Chuyện gì thế này…”

Hashimoto cho rằng đối phương chia quân làm hai đường, nhưng thực tế có thể chia nhỏ hơn nữa.

Ban đầu là lớp B và liên minh CD cùng gây áp lực lên lớp A, định dìm họ xuống chót bảng. Sau đó lớp A kích hoạt chiến thuật Ngừng GPS toàn bộ, cho một bộ phận học sinh lớp A vòng ra sau tấn công lớp B. Mặt khác, tuy thoạt nhìn lớp bị kẹp giữa đã chuyển từ lớp A sang lớp B, và liên minh CD đang tiến lên, nhưng mục tiêu thực sự của liên minh CD vẫn là lớp A.

Lúc này, từ hướng hoàn toàn ngược lại với nơi nhóm Hirata đang ẩn nấp, hướng của nhóm Kanzaki truyền đến những tiếng động lạ.

“Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này… đã chẳng còn biết ai đang đánh nhau với ai nữa rồi…!”

Vì VIP không ở bên cạnh, Hashimoto không thể nắm bắt chi tiết tình hình chiến trường. Điều duy nhất cậu ta có thể làm lúc này là gạt bỏ mọi suy nghĩ, chiến đấu với Hirata của lớp A và giành chiến thắng. Tuy nhiên, việc này cũng rất khó khăn.

Hashimoto không tiếc đạn dược, liên tục dùng súng sơn tấn công. Nhưng đối phương liên tục di chuyển giữa các vật che chắn, không dễ dàng bị bắt bài.

Những viên đạn sơn bắn trả thỉnh thoảng bay sượt qua người Hashimoto.

“Cũng khá đấy, Hirata… trình độ cao hơn tôi tưởng nhiều. Ngắm bắn rất dứt khoát và không chút lưu tình.”

Hashimoto toát mồ hôi lạnh, thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ trong lòng về Hirata đang ẩn nấp phía trước.

Mặc dù vốn biết Hirata giỏi thể thao, nhưng vẫn có những điểm nằm ngoài dự tính.

Đây không phải là sát khí mà một học sinh ưu tú bình thường có thể tỏa ra. Điều này khiến Hashimoto kinh ngạc nhất.

Quyết tâm đánh bại đối thủ dù có phải đồng quy vu tận.

Ý chí đó, cùng với những viên đạn sơn, đang lao thẳng về phía Hashimoto.

“—Phù.”

Nhịp tim tăng nhanh, Hashimoto vắt óc suy nghĩ cách thoát khỏi tình thế khó khăn hiện tại.

Nhìn vào cuộc chiến trước mắt, Hirata tuy chiếm chút ưu thế, nhưng thực lực hai bên có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.

Cho dù Hirata đã dùng hết khoảng một nửa số đạn, nhưng khả năng cao cậu ta vẫn mang theo băng đạn dự phòng.

Có thể lựa chọn lợi dụng địa hình để vòng ra sau lưng đối thủ, nhưng kẻ địch trước mặt chắc chắn sẽ không dễ dàng để cậu ta thực hiện được điều đó.

”…Nhìn kiểu gì cũng thấy hơi bất lợi nhỉ.”

Hay là dứt khoát đồng quy vu tận luôn cho xong? Không, vẫn chưa đến lúc phải vội vàng kết luận.

Hashimoto nghĩ như vậy. Vũ khí duy nhất giúp cậu ta nắm chắc phần thắng trước đối thủ chỉ có tài ăn nói. Bây giờ bắt đầu tận dụng lợi thế này cũng chưa muộn.

Đằng nào vị trí của Hashimoto cũng đã bị lộ, lớn tiếng hét lên cũng chẳng sao.

“Lần đầu thấy cậu liều mạng đến thế đấy! Bị Ayanokouji bỏ rơi, cay cú đến mức đó sao?”

Hashimoto cho rằng chỉ cần làm lệch tâm ngắm của Hirata là được, bèn buông lời khiêu khích, dụ dỗ Hirata dao động.

Nhưng sự tĩnh lặng của khu rừng lập tức nuốt chửng tiếng hét của cậu ta.

“Hay là để tôi nhờ Ayanokouji thử kéo cậu sang lớp tôi nhé? Cậu xuất sắc như vậy, lại còn được bọn con gái yêu thích nữa. Biết đâu bất ngờ lại có thể thương lượng được đấy?”

Quyết tâm thực hiện kế hoạch làm lay động đối thủ đến cùng, Hashimoto quyết định đặt cược thắng bại vào đòn tâm lý chiến.

Nhưng thời gian trôi qua, Hirata vẫn im lặng không đáp lời.

“Đừng có im thin thít thế chứ, ít nhất cũng nói vài câu—”

Ngay khi Hashimoto định mở miệng lần nữa, từ hướng Hirata ẩn nấp vang lên tiếng sột soạt của bụi cỏ.

“Tch…”

Hirata đã hành động trước một bước, nhưng phản ứng của Hashimoto cũng rất nhanh nhạy. Hai bên vừa chú ý lượng đạn còn lại, vừa phán đoán đường đạn của đối thủ, Hashimoto tận dụng thân cây làm vật che chắn, liên tục nghiêng người thực hiện những loạt bắn ngắn. Hai bên ăn miếng trả miếng kịch liệt không phân thắng bại. Những viên đạn sơn vẽ nên những đường cong nhạt màu trong không trung.

“Nguy hiểm thật!”

Hashimoto vừa rụt người lại, viên đạn sơn đã vỡ tung trên thân cây, tạo thành một mảng màu rực rỡ.

Chỉ cần trúng đạn là sẽ bị loại ngay lập tức, điều này khiến sự căng thẳng của Hashimoto bị đẩy lên tột độ.

Trong những cuộc đọ súng ở cự ly gần, các đợt tấn công thường diễn ra rất chớp nhoáng. Đạn sơn sượt qua vỏ cây, những chiếc lá bị bắn nát rơi lả tả xuống đất.

Hashimoto xoay người thật mạnh, cố gắng vòng ra bên sườn Hirata.

Tuy nhiên, Hirata đã sớm đoán trước được chiêu này. Cậu ta hạ thấp trọng tâm, xoay người bắn trả một phát, viên đạn sượt qua vai Hashimoto, để lại vài giọt sơn.

“Chậc…”

Dù không cảm thấy đau đớn, nhưng Hashimoto vẫn thốt lên đầy cay cú. Một sai lầm nhỏ trong lúc thăm dò lẫn nhau cũng đủ khiến cậu ta lạnh sống lưng.

“Rõ ràng là không có thời gian để lãng phí cho một mình cậu…”

Hashimoto dựng vũ khí lên, ước lượng số đạn còn lại.

Chắc chắn đã bắn hơn 40 phát rồi, nói cách khác chỉ còn lại vài viên đạn sơn.

Cậu ta cân nhắc xem nên thay băng đạn sớm hay cứ bắn hết số đạn còn lại đã. Dù sao đối thủ cũng chưa có vẻ gì là đã thay đạn, vậy thì lượng đạn còn lại của cả hai chắc cũng xấp xỉ nhau.

Cả hai đều sắp hết đạn trong súng, nhưng chẳng ai dám để lộ động tác thay đạn cho đối phương biết.

Sự tồn tại của băng đạn dự phòng khiến những lựa chọn công thủ trở nên do dự.

Lùi lại một bước trước là thua, tiến lên một bước trước là thắng.

Một nửa thắng bại nằm ở cuộc đấu trí, hay còn gọi là đòn tâm lý chiến.

Hơi thở của cả hai, sự run rẩy của ngón tay, thậm chí thói quen dồn trọng tâm lên chân cũng đều là thông tin.

Hashimoto ẩn mình trong bóng cây, bắt đầu thực hiện kế sách của mình, thì thầm:

“Ayanokouji đã nói đấy. Cậu ấy bảo rằng cảm thấy rất có lỗi với Hirata.”

Giọng nói vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của khu rừng như tiếng hòn sỏi lăn, Hirata vì câu nói này mà ánh mắt thoáng dao động trong giây lát.

Hashimoto đánh cược vào sự dao động chỉ thoáng qua đó của Hirata. Cậu ta lao vụt ra, siết mạnh cò súng.

Chiêu này quả thực khiến Hirata trở tay không kịp.

Tuy nhiên—hai phát đạn đầu tiên không trúng đích, đến phát thứ ba thì đạn chưa kịp bay ra đã hết sạch.

Hirata lập tức chỉnh đốn tư thế, bóp cò phản công.

Viên đạn sơn vỡ tung với tiếng “bốp” ngay bên tai Hashimoto, sơn bắn tung tóe nhuộm một màu lạ lên rìa kính bảo hộ và lan rộng ra.

Tầm nhìn bị cản trở là yếu tố vô cùng bất lợi.

Hashimoto lộn một vòng nấp sau thân cây, ngay lập tức đạp mạnh chân xuống đất bỏ chạy lần nữa.

Tầm nhìn bị che khuất khoảng 70%, Hashimoto lựa chọn kéo giãn khoảng cách.

Cậu ta bắt buộc phải di chuyển nhanh trong rừng cây để điều chỉnh lại tư thế.

Trong khoảnh khắc Hirata nắm bắt được vị trí của Hashimoto và định bắn vào lưng cậu ta, thì súng cũng hết đạn không thể bắn được.

Lúc này để không cho đối thủ chạy thoát, Hirata buộc phải đuổi theo trước. Hai bên thay đổi địa điểm, lại một lần nữa đối đầu ở cự ly gần.

Hình thành nên thế trận căng thẳng, ai lộ ra chút sơ hở nhỏ nhoi sẽ bị nắm thóp và định đoạt thắng thua ngay lập tức.

Hashimoto chẳng còn tâm trí đâu để lo nhiều nữa, cậu ta đẩy kính bảo hộ lên trán, lập tức tháo băng đạn súng trường tấn công ra và thay băng đạn dự phòng vào.

Tiếp đó, Hashimoto liều mạng dùng ngón tay lau vết sơn đã đông cứng trên kính bảo hộ, nhưng chẳng cải thiện được bao nhiêu. Cực chẳng đã, cậu ta đành kéo kính xuống che mắt, cắn răng chịu đựng tầm nhìn mờ mịt.

“Đây chính là cái gọi là đường cùng sao…!”

Số đạn sơn còn lại của Hashimoto là 50 viên. Nếu dùng hết sạch thì coi như xong đời.

Mặt khác, Hashimoto không hề biết Hirata còn lại bao nhiêu đạn.

Đương nhiên, điều này đối với Hirata cũng vậy, cậu ta cũng không biết Hashimoto còn bao nhiêu vốn liếng.

Không có băng đạn dự phòng, cho dù có bỏ chạy cũng có khả năng bị chặn đường.

Vậy thì có nên trực tiếp thu hẹp khoảng cách với đối phương trước khi điều đó xảy ra không.

So với việc tiêu hao thể lực, trận chiến dai dẳng này càng thử thách sức chịu đựng về mặt tinh thần hơn. Nên cố gắng phân định thắng thua trong thời gian ngắn, hay là nên vừa đánh vừa dừng để dụ đối phương mắc sai lầm, cả hai đều là những phương án đáng cân nhắc.

Tiếng hít thở của cả hai chồng lên nhau. Ánh nắng yếu ớt buổi xế chiều len lỏi vào khu rừng.

Ai sẽ là người đi sai nước cờ chí mạng trước đây.

Hashimoto thở hồng hộc, từ sau thân cây khẽ đưa nòng súng ra thăm dò.

Mồ hôi chảy dọc xuống cằm rồi nhỏ giọt.

Trong khoảnh khắc, bóng dáng di chuyển của Hirata xuất hiện ở rìa tầm nhìn của Hashimoto.

“Chính là lúc này”, Hashimoto vừa nghĩ thầm, vừa ngắm bắn Hirata và nhanh chóng áp sát để thu hẹp khoảng cách.

Ngay sau đó, hai tiếng súng vang lên cùng lúc.

Những viên đạn sơn từ hai phía bắn ra sượt qua nhau, nổ tung trong khu rừng như muốn xé toạc không khí.

”…Ugh…!”

Cảm giác nóng hổi truyền đến từ lồng ngực, Hashimoto cúi xuống nhìn, thấy vết sơn đang từ từ lan rộng trước ngực.

Hai người gần như nổ súng cùng lúc, nhưng đạn của Hirata đã trúng Hashimoto trước chỉ trong gang tấc.

Âm thanh điện tử báo hiệu bị loại vang lên.

Rõ ràng chỉ là âm báo máy móc, nhưng lạ lùng thay lại khiến Hashimoto lạnh toát cả người.

“Khốn kiếp—!!”

Hashimoto chịu cú sốc lớn, quỳ một chân xuống đất.

Hơi thở của cậu ta trở nên hỗn loạn, cổ họng khô khốc như bị thiêu đốt.

Thắng bại đã phân — lý trí của Hashimoto đã hiểu, nhưng trong lòng lại không muốn chấp nhận.

”…Khí thế kinh người thật đấy, Hirata. Trận đấu này tôi thua rồi.”

Dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn thất bại, Hashimoto dùng giọng khàn đặc khen ngợi đối thủ.

Hirata không trả lời, chỉ từ từ hạ nòng súng xuống.

Nhưng động tác của cậu ta khựng lại trong giây lát, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hashimoto đang quỳ gối không rời.

Sau đó, cậu ta lại nâng nòng súng lên lần nữa.

“Này… Hirata…?”

Hashimoto nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hirata, nín thở.

Có thể thấy ngón tay của Hirata đã đặt lên cò súng.

Hashimoto hiện tại đã bị loại, thắng bại sớm đã rõ ràng.

Nếu còn tiếp tục tấn công, lớp A sẽ phải chịu hình phạt rất lớn.

“Nếu là đùa thì không vui chút nào đâu.”

Họng súng chĩa thẳng vào trán Hashimoto ở cự ly cực gần.

Nếu cứ thế bóp cò, Hashimoto có thể sẽ bị thương nặng.

“Cậu ta có thể sẽ nổ súng thật”, suy nghĩ hoang đường như vậy hiện lên trong đầu Hashimoto.

Ngón tay Hirata từ từ dùng lực, và rồi—

Cậu ta dừng động tác ngón tay lại.

Cả hai bên đều im lặng không nói lời nào, chỉ có tiếng gió vang vọng giữa rừng cây. Trong không khí hòa lẫn mùi sơn và hơi ẩm của bùn đất.

Hirata không nói một lời, dời nòng súng đi, quay người rời khỏi.

Phía trước là nơi lớp A và lớp C đang giao chiến, cậu ta bắt buộc phải đến hỗ trợ.

Bên tai Hashimoto dường như vẫn còn lưu lại dư âm của tiếng súng chưa hề được bắn ra ban nãy.

“Trêu chọc cậu học sinh ưu tú hơi quá đà rồi chăng—”

Đó là cảm giác sợ hãi đến rợn người, chân thực như thể cậu ta vừa bị viên đạn sơn đó bắn trúng vậy.

Thời gian không còn nhiều, các điểm giao tranh cũng sắp sửa bước vào hồi kết với cuộc hỗn chiến lớn cuối cùng.

“Thời gian hiệu lực của chiến thuật đã kết thúc, vị trí của toàn bộ thành viên lớp A đều đã hiển thị trở lại. Hiện tại tổng số học sinh còn sống sót là 43 người, chi tiết từng lớp như sau—”

Shiraishi bình thản thông báo tình hình hiện tại cho tôi.

“Đúng như Ayanokouji-kun đã nói, trận chiến diễn ra vô cùng thảm khốc.”

“Chỉ huy, thu thập vật tư, giữ khoảng cách với lớp khác, nắm bắt động thái đối phương để tránh giao chiến, từ đó dưỡng sức cho trận quyết chiến cuối cùng và xây dựng chiến lược. Ngay cả khi mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến tận bây giờ, nhưng một khi phải rút súng tương tàn, ai rồi cũng sẽ mất đi khả năng suy nghĩ bình tĩnh. Hơn nữa, nếu không có VIP bên cạnh, đừng nói đến vị trí kẻ địch, ngay cả vị trí chính xác của bản thân cũng hoàn toàn mù tịt. Sang trái hay sang phải, tiến lên hay lùi lại. Nếu cứ chạy loạn như gà mắc tóc trong tình trạng đó mà gặp phải học sinh lớp khác, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền và bị đánh bại. Dù sao thì những người đang chiến đấu trên hòn đảo này không phải là binh lính được huấn luyện bài bản, cũng chẳng phải những tay lão luyện chơi trò sinh tồn nhiều lần, họ chỉ là một đám học sinh cấp ba bình thường mà thôi.”

Điều quan trọng là phải khiến chiến trường trở nên khốc liệt hơn, hỗn loạn hơn. Và mượn tình thế đó để làm hao hụt mạnh quân số đối phương.

Chỉ một lát nữa thôi, số lượng người sẽ còn giảm xuống một bậc nữa. Đến lúc đó, hành động mà họ thực hiện chỉ có một, đó là để VIP tẩu thoát. Để tránh bị diệt sạch, họ chỉ còn cách chạy về hướng có thể chạy trước khi thời gian kết thúc.

Về điểm này, Horikita và Ryuuen đều giống nhau.

“Kanzaki-kun và hai VIP của lớp D dường như đã đến G11 rồi. Chẳng bao lâu nữa hiệu quả Ngừng GPS toàn bộ sẽ biến mất, sau đó các lớp khác chắc chắn sẽ lập tức đuổi theo họ phải không?”

“Cũng gần như vậy, ngọn lửa chiến tranh đã lan rộng, có lẽ Chỉ huy nhận ra điều này sẽ thông qua VIP để truyền tin cho Vệ sĩ. Dù thế nào đi nữa, một khi có động tĩnh gì, cứ theo đúng kế hoạch, lập tức kích hoạt chiến thuật của phe ta để hỗ trợ họ tẩu thoát.”

“Đã rõ.”

Gật đầu xong, Shiraishi truyền đạt cho Shimazaki thông tin chuẩn bị sẵn sàng sử dụng chiến thuật Ngừng GPS cá nhân bất cứ lúc nào. Đối tượng sử dụng không phải là lớp C chúng tôi, mà là hai VIP đang bỏ chạy của lớp D.

Việc sử dụng chiến thuật không chỉ giới hạn trong lớp mình, dù dùng lên ai của lớp nào đi nữa, miễn là bản thân người bị sử dụng không gặp vấn đề gì thì sẽ không gây ra rắc rối thực sự nào.

Tuy nhiên, cần lưu ý rằng chỉ có bản thân Chỉ huy sử dụng chiến thuật mới biết được vị trí hiện tại của họ.

Điều quan trọng lúc này là không được để các lớp khác biết được hành tung của hai VIP lớp D.

“Vừa mới đây thôi, Yukimura-kun—VIP thứ hai của lớp A đã bị loại. Vậy là chỉ còn lại mỗi Satou-san.”

“Chính xác.”

“Tớ nghĩ hiện tại lớp A chắc chắn đang vô cùng bàng hoàng, tại sao VIP của lớp mình lại bị nhìn thấu, tại sao lại bị tập trung hỏa lực, mà lại còn là bị cả ba lớp cùng nhắm vào.”

Đó là bởi vì trước ngày cuối cùng, lớp A đã phạm phải một sai lầm chí mạng.

Chính là vào buổi chiều tối ngày thứ ba, trước khi tôi xuất hiện tại doanh trại lớp A.

Khi đó, tôi đã tận dụng thời gian hiệu lực của chức năng Ngừng GPS để đến được vị trí của họ, nhưng tôi không lập tức tấn công. Thay vào đó, tôi xác nhận chi tiết vị trí của các bạn học cũ rồi mới hành động.

Mục đích không phải là để giảm bớt quân số càng nhiều càng tốt, mà là để xác nhận ai là VIP.

Đối mặt với cuộc tấn công bất ngờ, suy nghĩ của học sinh lớp A đại khái chia làm hai hướng. Đó là ‘đánh bại kẻ xâm nhập’ và ‘bảo vệ VIP’.

VIP bị diệt sạch đồng nghĩa với thất bại, vì vậy họ sẽ dốc toàn lực hành động để bảo vệ VIP. Đây là mô thức hành động đã khắc sâu vào ký ức của họ qua mấy ngày thi. Thế là, các Vệ sĩ vừa nhìn thấy tôi liền lập tức chạy về phía ba người đó.

Wang Mei-yu, Satou Maya và Yukimura Teruhiko.

“Cậu không nghi ngờ hành động của họ là đang đánh lừa sao?”

“Nếu họ dự đoán trước được khả năng xảy ra chiến đấu thì có thể là vậy. Nhưng đây hoàn toàn là cuộc tập kích bất ngờ diễn ra vào thời điểm nhạy cảm trước khi kết thúc bài thi trong ngày, tôi nghĩ xác suất họ diễn kịch là rất thấp.”

Thế là, tôi cũng đem thông tin thu được này nói cho lớp B.

Dù sao nếu biết được VIP là ai, việc chiến đấu sẽ đỡ tốn sức hơn nhiều.

Hơn nữa thông tin được truyền đến dù tin hay không cũng chẳng mất gì, tội gì mà không nghe thử.

Tất nhiên, nếu mạo hiểm tiếp cận lớp B, chắc chắn sẽ bị họ tập trung hỏa lực bắn trả.

Và thực tế những học sinh khác tiếp cận lớp B cũng đúng là như vậy, nhưng vấn đề không lớn.

Ngay cả khi bị loại, miễn là không ở trong cuộc giao tranh ác liệt, thì ít nhiều vẫn có thể nói chuyện với đối phương.

Đây là một nước cờ hay để đánh bại lớp A, và thông tin này cũng trở thành nút kích nổ để lớp B tấn công lớp A.

“Nói cách khác, tất cả bọn họ đều bị một mình Ayanokouji-kun xoay như chong chóng nhỉ.”

“Nhưng dù biết rõ mình là con mồi, lớp A vẫn triển khai hành động khá tốt đấy chứ. Sau đây chúng ta giải quyết nốt số học sinh còn lại của lớp B là kỳ thi này sẽ kết thúc.”

Chỉ cần tất cả VIP bị đánh bại. Thì dù là những học sinh có tố chất thể lực xuất sắc như Sudou hay Hirata cũng không thể tiếp tục hoạt động.

”…Xin lỗi, Shimazaki vừa liên lạc. ”

Shiraishi đang lắng tai nghe tin nhắn qua bộ đàm, nét mặt bỗng trở nên cứng ngắc đôi chút. Chắc là đã nhận được tin tức không mấy tốt lành.

“Có một phần khu vực chiến đấu dường như đã bị lớp B trấn áp, số lượng người bị loại của liên minh CD cũng đang tăng nhanh chóng. Giao tranh ác liệt đang nổ ra tại F11.”

Mặc dù ở một mức độ nào đó cứ mặc kệ cũng được, nhưng tốt nhất vẫn nên hành động một chút.

“Chỉ khi lớp A đã bị diệt sạch và trong điều kiện đảm bảo an toàn, sau 3 giờ chiều hãy đến hội quân với tôi.”

“Đã rõ, Ayanokouji-kun định làm gì tiếp theo?”

“Điều chỉnh cục diện trận chiến.”

Sau khi giao Shiraishi cho Yamamura bảo vệ, tôi thong thả đi về hướng F11.