Chapter 3
Chương 3: “Một năm bắt đầu”
Section titled “Chương 3: “Một năm bắt đầu””Dòng thời gian quay ngược trở lại không lâu trước đây, ngay sau buổi lễ khai giảng.
Thay vì trở về lớp A từ nhà thi đấu, tôi đã đi đến phòng giáo viên. Tuy nhiên, do đang trong cuộc họp nhân viên, tôi chuyển hướng sang phòng hiệu trưởng. Khi đến nơi, ông ấy có hơi ngạc nhiên, nhưng có lẽ đã nghe qua chuyện từ người đàn ông đó, nên không truy hỏi sâu. Sau đó, việc xác nhận số tiền 20 triệu điểm tôi đang giữ cùng với nguồn gốc của nó được tiến hành nhanh chóng, và các thủ tục đã được bắt đầu gấp rút.
Để chấp nhận thực tế rằng những gì Mashima-sensei vừa thông báo trước giờ học chủ nhiệm là sự thật, có lẽ sẽ cần chút thời gian.
Mashima-sensei, giáo viên chủ nhiệm, vẫn còn lộ rõ vẻ bối rối. Thầy khẽ hắng giọng rồi hướng ánh mắt về phía tôi.
“Trước tiên, có lẽ em nên tự giới thiệu một chút. Em nghĩ sao?”
Tất nhiên, đây không phải lần đầu tiên tôi đến ngôi trường này.
Từ trước đến nay, dù ở lớp khác nhau, tôi vẫn nhớ mặt và tên của tất cả mọi người.
Và toàn bộ học sinh lớp C cũng đều nhận thức được sự tồn tại của tôi.
Dẫu vậy, quy tắc vẫn cần được tuân thủ một cách chính thức.
“Tôi là Ayanokouji Kiyotaka, người đã chuyển đến lớp này bằng cách sử dụng 20 triệu điểm cá nhân. Tôi không thể thay thế cho Sakayanagi, người đã tự nguyện nghỉ học, nhưng nếu tất cả các bạn trong lớp vẫn còn ý chí chiến đấu, tôi tin rằng mình có thể giúp đỡ để cải thiện tình hình đang tụt lùi nghiêm trọng này.”
Lời nói ngắn gọn nhưng truyền tải đầy đủ những điều cần thiết.
Rút kinh nghiệm từ lần thất bại trong phần giới thiệu bản thân hồi năm nhất, tôi lựa chọn cách diễn đạt đơn giản nhưng trôi chảy.
Dù vậy, có vẻ thông điệp vẫn chưa thực sự chạm đến các học sinh.
Trong khi cả lớp vẫn im lặng nhìn tôi, một học sinh đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bằng một tràng pháo tay.
“Hoan nghênh cậu, Ayanokouji.”
Đó là Hashimoto Masayoshi, người đóng góp số điểm lớn nhất cho việc tôi chuyển vào lớp C.
Ngay sau đó, một vài học sinh khác cũng vỗ tay lẻ tẻ.
Tình hình hiện tại đã khá rõ ràng—không phải ai cũng hoàn toàn chào đón tôi.
Những ánh mắt hướng về phía tôi không chỉ có sự ấm áp, mà còn xen lẫn sự lạnh lùng.
Thực tế, số học sinh không muốn chấp nhận tôi có lẽ còn áp đảo.
Dĩ nhiên, tôi cũng chưa từng mong rằng mình sẽ được toàn bộ lớp tiếp nhận ngay từ đầu.
Nếu lớp học chỉ là một tập hợp những kẻ yếu đuối, đánh mất khả năng phán đoán và tin tưởng hoàn toàn vào một đồng minh không đáng tin cậy… thì đó chẳng khác nào tự thừa nhận mình là một tập thể vô dụng.
Cảnh giác, nghi ngờ, đòi hỏi kết quả một cách nhanh chóng và tích cực—đó mới là điều cần thiết.
Thế nhưng, Mashima-sensei dường như không suy nghĩ sâu xa như vậy. Nhận thấy bầu không khí lúng túng trong lớp, thầy nhanh chóng tiếp tục tiết học chủ nhiệm.
“Vậy, về chỗ ngồi của Ayanokouji thì…”
Thầy đảo mắt nhìn quanh lớp học, vẫn chưa thể giấu đi vẻ bối rối.
Hiện tại, lớp có 36 học sinh, không tính tôi.
Về mặt không gian, vẫn còn đủ chỗ cho thêm bốn học sinh nữa.
Có lẽ tôi sẽ được xếp vào một trong những hàng có ít người hơn—hoặc cũng có khả năng thầy sẽ tranh thủ sắp xếp lại chỗ ngồi.
Nhưng trước khi thầy đưa ra quyết định, một nữ sinh ngồi ở hàng cuối gần cửa sổ đã nhanh chóng giơ tay lên.
“Em nghĩ cậu ấy nên ngồi ngay phía trước em.”
Không rõ vì lời phát biểu đột ngột đó nằm ngoài dự đoán hay vì chính học sinh đó lại là người lên tiếng, nhưng Mashima-sensei không thể giấu được vẻ bối rối.
“Morishita…?”
Đúng vậy, người vừa đưa ra đề xuất là Morishita Ai, một cô gái lập dị.
“Vâng. Em sẽ giải thích lý do. Trước tiên, Ayanokouji Kiyotaka giống như một học sinh mới chuyển đến, tức là cậu ấy chưa quen với lớp này. Nếu đột nhiên bị xếp vào một vị trí trung tâm trong lớp, rất có thể cậu ấy sẽ cảm thấy xa lạ và thu mình lại như một kẻ ngoài cuộc. Tuy nhiên, cũng không hợp lý nếu dành cho cậu ấy vị trí thoải mái nhất, được nhiều người thèm muốn nhất—chỗ ngồi ở hàng cuối, gần cửa sổ, tức là chỗ của em. Đồng thời, vì Ayanokouji đến từ một lớp từng là đối thủ, cậu ấy là một nhân tố đột ngột xuất hiện trong tập thể này, vậy nên việc có một ánh mắt giám sát kỹ lưỡng cũng là điều cần thiết. Cân nhắc tất cả những điều đó, em cho rằng cậu ấy nên ngồi ngay trước mặt em. Nếu ai có ý kiến phản đối, xin hãy nêu ra ngay tại đây.”
Lời phát biểu của Morishita có phần độc đoán và mang định kiến cá nhân, nhưng không có học sinh nào phản bác.
Mà cũng phải thôi, vị trí ngồi của tôi thực sự không phải là một vấn đề lớn.
Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Mashima-sensei hẳn cũng không thể hoàn toàn bác bỏ đề xuất này nếu không ai trong lớp phản đối.
Giờ chỉ còn một vấn đề duy nhất.
Học sinh đang ngồi ở chỗ đó có chấp nhận nhường ghế hay không…
“Sugio, em có thấy ổn với việc đó không—”
Ngay khi Mashima-sensei hướng ánh nhìn về phía Sugio, người hiện đang ngồi ở vị trí đó…
“Tất nhiên là không vấn đề gì! Xin hãy đổi chỗ ngay lập tức—à không, thầy cứ đổi chỗ cho em cũng được ạ!”
Cậu ta lập tức đồng ý, gần như lao về phía trước để chấp nhận việc di chuyển.
Hay đúng hơn, trông cậu ta còn có vẻ vui mừng vì được đổi chỗ.
“Vậy à. Vậy thì, Sugio, em hãy chuyển ra phía sau dãy trống đi.”
“Vâng!”
Sugio trả lời một cách đầy hứng khởi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đứng dậy ngay lập tức.
Sau khi xác nhận rằng người ngồi ở vị trí đó đã đồng ý, Mashima-sensei liền chuyển ghế và bàn của tôi đến chỗ mới.
“Vậy thì, Ayanokouji, em ngồi vào đi. Chúng ta sẽ tiếp tục tiết học chủ nhiệm.”
“Em hiểu rồi.”
Theo đề xuất của Morishita, tôi chính thức ngồi vào vị trí ngay trước cô ấy.
Vừa mới yên vị, Morishita đã lên tiếng từ phía sau.
“Mong được hợp tác, Ayanokouji Kiyotaka.”
“Ừ, mong được giúp đỡ.”
Lớp C vẫn còn chút hỗn loạn, nhưng so với lớp của Horikita trước đây, bầu không khí có phần yên ắng hơn. Dù đã được thông báo về việc tôi chuyển lớp từ trước, hẳn vẫn có không ít học sinh không nghĩ rằng điều này thực sự sẽ xảy ra.
Dù sao đi nữa, có thể thấy rằng chất lượng tổng thể của lớp này khá cao.
Với tôi, việc có một môi trường dễ dàng hoạt động ngay từ đầu như thế này cũng giúp tiết kiệm khá nhiều công sức.
Tôi đã ghi nhớ khuôn mặt, tên và năng lực sơ bộ của tất cả học sinh trong lớp thông qua OAA.
Tuy nhiên, giống như bản thân tôi, năng lực thực sự của mỗi học sinh không thể chỉ nhìn vào đánh giá của trường mà đánh giá được hết.
Từ hôm nay, trong môi trường mới này, việc nắm bắt những yếu tố đó sẽ trở thành một trong những ưu tiên hàng đầu.
Với chỉ một năm học còn lại, tôi không thể để thời gian trôi qua một cách lãng phí.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi có thể vội vàng hòa nhập hay cư xử quá cởi mở ngay lập tức.
Điều quan trọng là phải tìm ra sự cân bằng phù hợp.
“Cậu đang nghĩ gì vậy, Ayanokouji Kiyotaka?”
Từ phía sau, tôi nghe thấy giọng nói thì thầm của Morishita.
“Tôi chỉ đang suy nghĩ về những việc sắp tới.”
“Có phải là kế hoạch kết bạn với 100 người không?”
Không hiểu sao, cô ấy lại nói điều đó với một nhịp điệu hơi kỳ lạ.
Đúng là việc làm quen với các bạn cùng lớp cũng có chút liên quan đến việc kết bạn, nhưng…
“Không hẳn là như vậy…”
Nó lệch khỏi bản chất của vấn đề, nên tôi lập tức phủ nhận.
“Cậu chưa từng nghĩ đến việc ăn onigiri với 100 người à?”
“Chưa từng… mà tôi cũng không hiểu ý nghĩa của chuyện đó. 100 người ăn onigiri thì sao cơ?”
Hơn nữa, tại sao cô ấy lại tiếp tục nói với cái kiểu có nhịp điệu như vậy chứ?
“Hãy quay lại nhìn tôi đi.”
Làm theo chỉ dẫn, tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Morishita.
“Ayanokouji Kiyotaka, cậu thực sự là một tên ngốc đấy.”
“Cậu đang nói chuyện với một thái độ không nhẹ nhàng chút nào đâu.”
Nếu xét về khía cạnh phi thực tế, thì tôi nghĩ việc muốn kết bạn với 100 người và ăn onigiri cùng nhau mới là điều đáng bàn cãi hơn.
“Không thể tin được là cậu không biết đến mẫu chuyện cười kinh điển này… Cậu có còn bình thường không vậy?”
(TN: Những câu Morishita nói lấy từ bài đồng dao Nhật Bản “Ichinensei ni Nattara”)
“Chắc đây là một chủ đề mà chẳng ai có thể hiểu được đâu.”
Khi tôi đáp lại như vậy, Morishita thở dài một hơi thật sâu.
“Thay vì nói là ngốc, có lẽ gọi là kẻ không hiểu sự đời sẽ chính xác hơn.”
Dường như cô ấy đang tự thất vọng về điều gì đó, nhưng tôi thực sự không hiểu nổi nguyên nhân.
Kết bạn với 100 người?
Ăn onigiri với 100 người?
Dù có suy nghĩ một cách bình tĩnh đến đâu, tôi vẫn không thể hiểu nổi ý nghĩa của chuyện này.
“Thôi bỏ đi. Hãy nhìn về phía trước và tập trung nghe giảng một cách nghiêm túc đi.”
Chính cô ấy là người bảo tôi quay lại nhìn, vậy mà giờ lại nói thế sao…
Sau khi Mashima-sensei giải thích về lịch học và nội dung các tiết giảng từ ngày mai trở đi, thầy ấy chuẩn bị kết thúc buổi họp lớp.
Về việc sử dụng thời gian, học sinh năm ba không thể tiếp tục nhàn nhã như năm nhất hay năm hai được nữa.
Là một trong những cột mốc quan trọng của cuộc đời, trước khi mùa hè đến, mọi người phải vừa xác định hướng đi tương lai của mình, vừa tiếp tục trải qua những ngày tháng còn lại của đời học sinh.
Tuy nhiên, điều này chẳng liên quan gì đến những người đã quyết định xong con đường phía trước, hoặc như tôi—một học sinh dù có bỏ mặc cũng tự có lối đi riêng.
“Nếu không có vấn đề gì, buổi họp hôm nay sẽ—”
Mashima-sensei dừng lại ở đó để kết thúc buổi họp lớp.
Với việc tôi đột ngột chuyển vào lớp 3-C, dư chấn của sự kiện này chắc chắn sẽ khiến Horikita và cả lớp A tìm đến tôi.
Nhưng cũng chẳng cần thiết phải vội vã trốn tránh.
Dù tôi có chạy đi, sự thật là họ vẫn sẽ tiếp tục truy hỏi tôi mà thôi.
Nếu gây ra hỗn loạn ngay tại đây, có thể sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết.
Vậy nên, nếu có thể đổi địa điểm thì vẫn tốt hơn.
Hơn nữa, tôi còn có hẹn gặp một người nào đó sau buổi họp.
Ngay khi buổi họp lớp kết thúc và tôi định đứng dậy, Hashimoto bỗng bật dậy khỏi ghế, rồi lớn tiếng đề xuất với cả lớp:
“Vậy thì đừng nói nhiều nữa. Lớp ta tổ chức một buổi tiệc chào mừng cho Ayanokouji đi! Làm hẳn một buổi hoành tráng tại Keyaki Mall luôn!”
Ngay sau lời đề xuất của cậu ta, không khí trong lớp như bị một luồng áp lực khó chịu bao trùm.
Để tránh gây chú ý, tôi liền lặng lẽ kéo nửa thân dưới vốn đã nhấc lên một chút trở lại ghế ngồi.
Mashima-sensei, người vừa định rời khỏi lớp, cũng dừng lại và quay đầu quan sát phản ứng của các học sinh.
Vài giây trôi qua, không ai nói gì.
Sự im lặng ấy bị phá vỡ bởi Yoshida.
“Xin lỗi, tôi phản đối.”
Cậu ta từ chối thẳng thừng bằng một giọng điệu vô cảm.
“Này này, sao lại nói thế chứ?”
Bị bác bỏ ý kiến, Hashimoto làm động tác nhún vai một cách khoa trương.
“Ayanokouji vừa mới chuyển đến, không những không được xem là thành viên mới, mà còn bị cô lập nữa. Phải quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy chứ.”
Bị cô lập sao?
Tôi thử suy nghĩ về cảm giác bị cô lập.
…Ừm, ít nhất thì cảm giác cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng bây giờ không còn là vấn đề có hoan nghênh tôi hay không nữa. Việc lớp học trở nên căng thẳng chỉ vì chủ đề về tôi mới là vấn đề chính.
Có những chuyện dù là người ngoài cuộc cũng không thể tiếp tục đứng ngoài mà quan sát, khiến tôi cảm thấy sốt ruột.
Tôi vốn chẳng có ý định tổ chức tiệc chào mừng khi vẫn chưa xây dựng được mối quan hệ nào. Nhưng vì Hashimoto đã nói ra rồi, tôi chỉ có thể im lặng quan sát từ bên cạnh.
Dù sao thì, tôi cũng không có tư cách để nói “Mọi người nhất định phải đến” hay “Tôi từ chối”.
Từ góc độ cá nhân, tôi chỉ mong mọi thứ cứ như bình thường là được…
Nhưng dù sao Hashimoto cũng chỉ muốn làm điều tốt cho tôi, nên tôi chẳng thể trách cậu ta được.
“Tôi không có ý phủ nhận Ayanokouji. Chính vì đã sẵn sàng chấp nhận cậu ấy vào lớp, cả lớp mới cùng nhau trích điểm cá nhân để đưa cậu ấy vào đây. Nhưng cậu cũng biết đấy, đây không phải lúc để vui vẻ tổ chức tiệc tùng, đúng không? Sau khi rơi xuống lớp C, chúng ta không thể để thua trong bất kỳ kỳ thi đặc biệt nào nữa. Điều quan trọng nhất lúc này là Ayanokouji phải chứng minh khả năng của mình bằng những kết quả có lợi cho lớp. Một khi cậu ấy làm được điều đó, không cần ai nói gì, chúng tôi cũng sẽ tự động chào đón cậu ấy thôi.”
Sau khi nói xong lý do từ chối, Yoshida đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Tôi cũng đồng ý. Giờ vẫn chưa có thành tích gì cả, hơn nữa, cậu ta còn có khả năng là gián điệp do lớp khác cử đến. Tôi không có tâm trạng giả vờ vui vẻ để tổ chức tiệc chào mừng đâu.”
Sau khi Yoshida nói xong, Machida cũng đưa ra lý do của mình. Sau đó, từng học sinh lớp C lần lượt rời khỏi lớp.
“Thật là… đau đầu quá.”
Hashimoto gãi đầu, khẽ tỏ ý xin lỗi tôi. Tôi cũng dùng cử chỉ để cho cậu ta biết mình không quá bận tâm.
Chẳng mấy chốc, trong lớp chỉ còn lại vài học sinh.
Từ trước đến giờ, dù đối đầu với lớp này, nhưng tôi cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với các học sinh ở đây. Những người còn ở lại trong lớp là Hashimoto, Morishita, Yamamura và Sanada.
Ít nhất thì đây cũng là những người tôi có chút giao tình.
Nhưng ngược lại, ngoài họ ra, hầu hết những người khác đều đã rời đi.
“Cậu thật sự không được chào đón chút nào, Ayanokouji Kiyotaka. Cứ như một món hàng tồn kho vậy.”
“Không được chào đón là chuyện bình thường thôi.”
“Có thể là vậy. Nhưng nếu người chuyển vào lớp mình là Ichinose Honami, Kushida Kikyou hay Hirata Yousuke, họ cũng sẽ nhận được đãi ngộ tương tự sao?”
“Cái đó thì…”
Tôi thử tưởng tượng cảnh tượng khi những người được nêu tên chuyển vào lớp.
Chỉ cần hình dung một chút, hình ảnh đó đã xuất hiện trong đầu tôi một cách rõ ràng.
“Không thể đảm bảo là tất cả, nhưng chắc chắn một số học sinh sẽ vui vẻ chào đón họ.”
”…Cũng đúng… có lẽ vậy.”
“Không phải ‘có lẽ’, mà là ‘chắc chắn’. Đừng lươn lẹo tìm lối thoát cho lời nói của mình.”
Một tia hy vọng mong manh, dù chưa chắc chắn nhưng vẫn tồn tại trong tôi, đã bị Morishita đập nát bằng một câu nói.
“Vậy nên, Ayanokouji Kiyotaka không được chào đón là sự thật không thể chối cãi.”
Lời trách móc gay gắt ấy khiến tôi không thể phản bác.
“Tốt hơn hết là cậu nên học cách chấp nhận thực tế đi.”
“Quả đúng là vậy…”
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có chút buồn bã.
Lời nói của Morishita vẫn còn văng vẳng bên tai tôi khi Yamamura và Sanada rời đi với vẻ mặt có chút áy náy.
Nhìn theo bóng lưng họ, Hashimoto tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai phải của tôi.
“Xin lỗi nhé, Ayanokouji. Tuy số người hơi ít, nhưng tiệc chào mừng vẫn sẽ tổ chức.”
“Vậy ai sẽ tham gia?”
“Bây giờ thì chỉ mới có mình tôi.”
Đây đã không còn là “hơi ít” nữa rồi. Nhưng tôi cũng không có lý do để từ chối.
Có người hoan nghênh, vậy tôi cứ đi theo dòng chảy thôi.
“À phải rồi, Morishita có tham gia không? Nếu có con gái thì buổi tiệc sẽ vui hơn đấy.”
Hashimoto quyết định mời thêm người thứ hai và hỏi Morishita.
Và câu trả lời của Morishita là—
“Tôi từ chối.”
Cô ấy lập tức từ chối ngay.
“Này này, đừng từ chối nhanh vậy chứ. Cậu cũng là người của phe ta mà?”
“Chú ý lời nói của cậu đi. Nếu mà đứng chung phe với kẻ phản bội, người không được chào đón, thì tôi sẽ rất khó xử đấy. Hơn nữa, tôi còn có cuộc phiêu lưu trong khuôn viên trường sau đó. Vậy nhé, tạm biệt.”
Morishita cầm lấy cặp, đứng dậy rồi chạy ra khỏi lớp.
Như vậy, số học sinh còn lại trong lớp chỉ còn vài người.
Một nữ sinh ngồi gần đó liếc nhìn chúng tôi, nhưng khi chạm mắt với Hashimoto, cô ấy lập tức rời khỏi chỗ ngồi.
Có vẻ như kết cục là chỉ có hai người tham gia rồi.
“Mà này, cái ‘phiêu lưu’ mà Morishita nhắc đến là gì vậy?”
“À, đừng để ý làm gì. Mấy lời của Morishita cậu chỉ cần nghe một nửa là được. Không đúng, một phần năm thôi. Không thể nghe theo hoàn toàn đâu.”
Hashimoto thở dài đầy bất lực, vỗ nhẹ lưng tôi rồi chuẩn bị rời đi.
“Ở trong bầu không khí u ám thế này không tốt cho sức khỏe đâu, đi thôi.”
Tôi bước theo Hashimoto rời khỏi lớp học.
Sau khi rời khỏi lớp, tôi và Hashimoto bước ra hành lang.
Dường như các lớp khác vẫn chưa kết thúc buổi họp, nên hành lang chỉ có hai chúng tôi.
“Bước đầu tiên sau khi chuyển lớp xem ra cũng không bị ai chú ý nhỉ.”
“Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Việc tôi chuyển lớp không chỉ có lớp của Horikita biết. Lớp của Ichinose và Ryuuen cũng sẽ nhanh chóng hay tin.
Theo thời gian, chuyện này sẽ càng thu hút sự chú ý. Sẽ có những kẻ tò mò và cả những người muốn tìm hiểu thông tin về tôi.
“Nếu thấy phiền thì đi karaoke… Nhưng hai gã đàn ông đi với nhau thì có hơi kỳ quá nhỉ.”
“Đồng ý, đổi chỗ khác đi.”
Có vẻ như Hashimoto thực sự muốn tổ chức tiệc chào mừng cho tôi. Chúng tôi cùng nhau đi về phía cầu thang, tránh ánh mắt người khác và rời khỏi tòa nhà lớp học.
“Nhưng mà tôi cũng khá khâm phục sự gan dạ của cậu đấy… Dám lên kế hoạch chuyển đến lớp chúng tôi. Hơn nữa còn dùng chính ‘kho bạc’ của tôi nữa chứ.”
“Những lời phàn nàn kiểu này tôi nghe chán rồi. Xem ra cậu không vui vẻ gì với chuyện này nhỉ?”
Từ khi tôi thông báo việc chuyển lớp với Hashimoto, hầu như ngày nào cậu ta cũng nhắc đến nó.
“Đây là suy nghĩ bình thường thôi. Số điểm đó với tôi là một tấm bảo hiểm vô cùng quý giá.”
Quả thực, Hashimoto đã âm thầm hoạt động khắp nơi, cuối cùng phản bội Sakayanagi để đổi lấy khoản tiền khổng lồ đó.
Bảo cậu ta lập tức bỏ ra hơn nửa số tiền tích lũy, có lẽ cậu ta oán giận cũng là điều dễ hiểu.
“Nếu quay ngược thời gian về trước khi tôi chuyển lớp, lần này cậu có chọn từ chối không?”
“Chuyện đó… Nói là hoàn toàn không do dự thì chắc chắn là nói dối.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Có lẽ trong tương lai cậu có thể tự mình tiết kiệm đủ 20 triệu điểm cá nhân.”
Hashimoto không phủ nhận lời tôi, chỉ cười khẽ và gật đầu.
Một người muốn tự mình tích lũy 20 triệu điểm cá nhân là điều vô cùng khó khăn, nhưng nếu làm được, thì về cơ bản cậu ta có thể chắc chắn tốt nghiệp ở lớp A.
Vì vậy, từ bỏ giấc mơ đó cần phải có lòng dũng cảm và quyết tâm rất lớn.
“Muốn tốt nghiệp từ lớp A thì phải đánh đổi những rủi ro tương xứng.”
“Không cần cậu nói tôi cũng biết. Suốt hai năm qua, tôi đã vượt qua không biết bao nhiêu thử thách nguy hiểm. Từ cuộc đấu giữa Sakayanagi và Katsuragi, đến chuyện hợp tác với Ryuuen và Katsuragi trên hoang đảo. Gần đây thì công khai đối đầu với Sakayanagi. Phải nỗ lực đến mức nào mới có thể nhận được những phần thưởng xứng đáng chứ.”
Hashimoto tự hào kể lại những gì mình đã trải qua.
Tất nhiên, mỗi hành động trong số đó đều ẩn chứa những rủi ro không nhỏ.
“Nghĩ theo hướng tích cực đi. Những nỗ lực chịu rủi ro của cậu cuối cùng cũng mang lại kết quả rồi đấy. Đó là kéo được tôi về lớp cậu.”
“Cũng đúng.”
Đến nước này, Hashimoto cũng không thể hiện sự vui vẻ một cách sảng khoái được.
Dù sao thì trong hoàn cảnh hiện tại, chẳng có lý do gì để lạc quan cả.
Dù Hashimoto có đánh giá tôi cao đến đâu, lớp cậu ta vẫn đang ở vị trí lớp C.
Nếu đã phải chuyển lớp, thì lựa chọn tốt hơn đối với cậu ta có lẽ là chuyển sang lớp của Horikita.
Hoặc là chuyển cùng tôi sang lớp của Ryuuen.
Bất kể lựa chọn nào trong số đó, có lẽ cậu ta cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Chính vì đã đoán trước được suy nghĩ của Hashimoto, tôi mới chỉ đưa ra cho cậu ta hai lựa chọn.
Hoặc bỏ tiền ra để tôi chuyển vào lớp.
Hoặc không cho tôi chuyển vào.
Nếu Hashimoto từ chối, vậy thì tôi cũng sẽ từ chối hợp tác với cậu ta cho đến khi tốt nghiệp.
Vốn dĩ, Hashimoto đã bị xem là kẻ thù trong chính lớp của mình. Nếu tiếp tục đối địch với tôi thêm một năm nữa, có lẽ cậu ta sẽ không thể bảo toàn vị trí của mình.
Bên phía Ryuuen cũng không biết khi nào sẽ quay sang lật mặt.
Tôi để cậu ta tự cân nhắc giữa các lựa chọn trên bàn cân.
“Tôi có thể tin cậu chứ, Ayanokouji? Từ giờ trở đi, cậu sẽ dẫn dắt chúng tôi tiến về lớp A đúng không? Tôi sẽ ép cậu bước ra sân khấu chính để thể hiện thực lực đấy.”
Hashimoto bày tỏ mong đợi của mình.
Cậu ta đương nhiên có quyền đưa ra yêu cầu này.
Dù sao cũng nhờ Hashimoto mà độ khó của việc chuyển lớp mới giảm xuống một bậc.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể trực tiếp đồng ý.
“Chúng ta đã bàn về chuyện chuyển lớp trước đây rồi. Quyết định của cậu không có bất kỳ sự đảm bảo nào. Cậu chỉ có thể tự mình cân nhắc giữa việc tin tôi hay không mà thôi.”
Tôi muốn lên lớp A, hoặc có thể tôi không muốn. Dù bỏ qua vấn đề này, tôi cũng chưa từng nói cụ thể cách nào để đạt được lớp A, hay chiến lược cụ thể ra sao.
Chính vì thế, khi đưa ra hai lựa chọn trước đây, Hashimoto đã không thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời. Đến giờ trong lòng cậu ta vẫn còn một chút do dự.
Đối đầu với Sakayanagi, từ kết quả cuối cùng mà nói, Hashimoto đã góp phần đẩy cô ấy đến quyết định rời khỏi trường.
Dù tất cả học sinh lớp C không biết toàn bộ sự thật, nhưng hiện giờ có rất nhiều người đang cảnh giác với Hashimoto.
Cậu ta đang ở trong một môi trường không hề dễ chịu. Nếu có bất kỳ sai sót nào, Hashimoto sẽ là người đầu tiên bị đẩy vào đường cùng.
Ở lại lớp và đồng thời đưa tôi—một người không có bất kỳ sự đảm bảo nào—vào đây, hiển nhiên cũng là một rủi ro vô cùng lớn.
“Ừ thì… chuyện này tôi cũng hiểu chứ.”
Dù biết rõ những yếu tố bất an đó, cuối cùng Hashimoto vẫn chọn giúp tôi chuyển lớp.
Nói cách khác, lý tưởng của cậu ta không phải là tiết kiệm đủ 20 triệu điểm cá nhân để chuyển thẳng lên lớp A, mà là cùng tôi đưa cả lớp lên hạng A.
Không—trong mắt cậu ta, đây có lẽ không phải là lý tưởng, mà là thực tế.
“Tôi đã đồng ý với điều kiện của cậu, ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết kế hoạch tiếp theo chứ. Như vậy mới gọi là đồng đội.”
Hashimoto tiếp tục kiên quyết yêu cầu.
“Ai biết được? Nhỡ đâu cậu cũng phản bội tôi giống như đã phản bội Sakayanagi thì sao?”
“Này này, đừng nói đùa kiểu đó chứ! Tôi đã cược hết vào cậu rồi, Ayanokouji. Bây giờ gần như trắng tay rồi đây. Trong tình trạng này, phản bội cậu thì tôi được lợi gì chứ?”
Nghe tôi nói vậy, Hashimoto lập tức chạy lên phía trước, tạo ra một loạt động tác khoa trương để chứng minh sự trong sạch của mình.
“Nhưng cậu là Hashimoto mà, biết đâu lại có 1%, 2% khả năng đó thì sao?”
“Không, không, không đời nào! Người khác nghi ngờ tôi thì thôi, nhưng cậu đừng nghi ngờ tôi chứ!”
Thực tế thì, tôi không hề lo lắng Hashimoto sẽ phản bội.
Nhưng để cảnh tỉnh cậu ta, gây áp lực đến mức này là vừa đủ.
“Mà thôi, đúng là tôi nói hơi quá. Nếu không có sự giúp đỡ của cậu, tôi cũng chẳng thể dễ dàng chuyển vào đây được. Kế tiếp tôi sẽ nói cho cậu biết về phương hướng sắp tới—không đúng, phải nói là kế hoạch mới phải.”
“Thế thì ngay từ đầu cứ nói vậy có phải tốt hơn không?”
Tôi lấy điện thoại ra, kiểm tra lại tin nhắn phản hồi từ một người nào đó.
Có lẽ dẫn Hashimoto đi theo trong lần gặp mặt sắp tới cũng không phải ý tồi.
“Đi thôi, đến Keyaki Mall nào.”
“Không phải vì tiệc chào mừng, mà là để nói cho tôi biết kế hoạch tiếp theo đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu xác nhận.
Nhìn thấy vậy, Hashimoto cũng gật đầu với vẻ hài lòng.
“Tiện thể… cậu có muốn đi cùng không, Morishita?”
Tôi quay đầu lại, hỏi Morishita, người đang lén theo dõi chúng tôi từ trong bóng tối.
Morishita, người đã rời khỏi lớp trước chúng tôi, bước ra từ phía sau.
“Không hổ là Ayanokouji Kiyotaka. Dù không có ninki (sự nổi tiếng), nhưng khả năng cảm nhận hitoke (hơi thở của con người) vẫn rất nhạy bén đấy nhỉ.”
Cô ấy đang chơi chữ giữa hai cách đọc khác nhau của từ 人気.
Điều này dễ hiểu hơn nhiều so với câu nói “kết bạn với 100 người” khi nãy.
“Gì chứ, rốt cuộc Morishita cũng quan tâm à? Không phải cậu nói muốn đi phiêu lưu sao?”
“Khám phá sự thật trước mắt—đó chính là một cuộc phiêu lưu đấy. Một bên là Ayanokouji Kiyotaka, kẻ mới đột ngột xuất hiện trong lớp và không được chào đón. Bên kia là kẻ phản bội Hashimoto Masayoshi. Tiếp cận hai người này, nếu không gọi là phiêu lưu thì gọi là gì?”
“Vậy nên… À, quên đi. Chỉnh lại lời của cậu chỉ tổ phí thời gian.”
“Cậu cuối cùng cũng chịu thừa nhận mình là kẻ phản bội rồi nhỉ.”
“Ừ ừ, đi cùng một kẻ phản bội như tôi ổn chứ? Khi nãy cậu còn từ chối tham gia tiệc chào mừng mà.”
“Tôi chẳng có hứng thú với tiệc chào mừng gì hết. Đây là một hành động vì sự sống còn của lớp C. Là học sinh lớp C, muốn nhanh chóng giao tiếp với cậu ấy là chuyện đương nhiên thôi. Các cậu sắp gặp Ichinose Honami phải không?”
Morishita vừa cười vừa bàn luận về kế hoạch sắp tới của chúng tôi.
“Ichinose? Sao lại nhắc đến Ichinose?”
“Hmm, kẻ phản bội quả nhiên vẫn không được tin tưởng nhỉ. Ayanokouji Kiyotaka hình như chưa nói cho cậu về kế hoạch tiếp theo thì phải?”
Câu nói của Morishita như một sự khiêu khích, khiến Hashimoto, người thường ngày luôn tươi cười, cũng phải khẽ nhíu mày.
“Lẽ nào cậu đã nói trước với Morishita rồi?”
Cậu ta có vẻ đang oán trách tôi: Cậu làm sao có thể bỏ rơi công thần lớn nhất là tôi mà đi tiết lộ trước với người khác chứ?
“Việc tôi chuyển lớp cần phải có sự đồng ý của toàn bộ lớp C. Một người như cậu, trên người mang theo cả đống ‘quả bom hẹn giờ’, không thể đảm nhận nhiệm vụ này được. Hơn nữa, khác với cậu, người luôn đánh giá tôi rất cao, để có thể khiến một người đa nghi như Morishita chịu hợp tác, tôi cần phải cung cấp cho cô ấy một số thông tin tương ứng.”
”…Tôi hiểu chứ… Nhưng thua Morishita vẫn khiến tôi có chút không cam lòng… Thôi, chỉ cần sau này cho tôi tham gia vào kế hoạch là được rồi.”
Hashimoto thở dài, sau đó bước đi trước. Có lẽ cậu ta cảm thấy có nói gì thêm cũng vô ích.
Tôi giảm tốc độ một chút, đi song song với Morishita.
“Cậu định làm gì?”
“Định làm gì?”
“Tôi đã giải thích với cậu về phương hướng sắp tới rồi. Không cần phải cố ý chọn ngày hôm nay để gặp mặt đúng không?”
Morishita cố tình bám theo chúng tôi, hẳn ngay từ đầu cô ấy đã có ý định tham gia cùng.
“Những gì liên quan đến Ayanokouji Kiyotaka đúng là như vậy, nhưng Ichinose Honami thì khác. Tôi phải tận mắt xác nhận xem cái lớp D đầy những kẻ ‘thánh thiện’ đó có thể được chúng ta lợi dụng hay không. Nhưng với cách họ lãnh đạo từ trước đến nay, tôi cũng không mong đợi quá nhiều.”
Có danh tiếng nhưng không đáng tin cậy.
Sự mạnh mẽ của Ichinose vẫn còn bọc trong một lớp yếu đuối.
Những gì Morishita đang suy tính, nói đơn giản chính là cô ấy không cho rằng lãnh đạo bên kia là một người đáng tin cậy.
Vì vậy, cô ấy muốn tự mình gặp mặt và xác nhận xem có đáng để hợp tác hay không.
“Thế thì cứ thoải mái thể hiện kỹ năng quan sát sắc bén của ‘thám tử Morishita’ đi. Không được thất bại đâu đấy.”
“Không cần cậu nhắc.”
Ba chúng tôi tiếp tục tiến về quán cà phê, nơi đã hẹn gặp trước với Ichinose.
Tại quầy thu ngân của quán cà phê, chúng tôi lần lượt gọi đồ uống của mình.
Dù đã tiêu hết toàn bộ số điểm cá nhân để chuyển lớp, tôi vẫn dựa vào khoản điểm tháng Năm sắp nhận để vay trước 20.000 điểm cá nhân từ Hashimoto. Vì vậy, vấn đề chi tiêu không có gì đáng lo.
Trong lúc cầm hóa đơn chờ cà phê, tôi chú ý thấy một tờ thông báo tuyển dụng dán trên tường quán cà phê.
Không chỉ quán cà phê, mà hầu hết các cửa hàng trong trung tâm mua sắm đều có những tờ tuyển dụng tương tự.
Mặc dù học sinh của ngôi trường này đủ tuổi lao động hợp pháp, nhưng vì quy định của trường cấm đi làm thêm nên chúng tôi không thể ứng tuyển. Giáo viên hẳn cũng trong hoàn cảnh tương tự. Vậy nên những tin tuyển dụng này chắc chỉ dành cho nhân viên khác của trung tâm thương mại.
Tôi suy nghĩ vẩn vơ về những chuyện không quan trọng.
Chẳng bao lâu sau, đồ uống đã được chuẩn bị xong. Hashimoto đã tìm được một bàn lớn, nên tôi tiện tay mang luôn đồ uống của cậu ấy đến.
Vài phút sau, chúng tôi thấy Ichinose vẫy tay về phía này.
Cô ấy trao đổi vài câu với nhân viên thu ngân, sau đó cầm ly nước và bước đến chỗ chúng tôi.
“Để cậu chờ lâu rồi, Ayanokouji-kun. Hashimoto-kun và Morishita-san cũng đi cùng à.”
Ichinose chào hỏi Morishita.
Morishita chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì cả. Điều này cho thấy hai người họ không có nhiều tương tác trước đây.
“Thêm hai người chắc không thành vấn đề chứ?”
“Tất nhiên là hoàn toàn không vấn đề gì rồi!”
Sau khi nghe cuộc trao đổi ngắn gọn giữa tôi và Ichinose, Hashimoto cười khổ:
“Nhìn cậu có vẻ không ngạc nhiên… Vậy là cậu biết trước chuyện Ayanokouji chuyển lớp à?”
Nếu Ichinose chỉ mới biết chuyện từ phía nhà trường sáng nay, cô ấy chắc chắn sẽ rất bất ngờ.
Thế nhưng, kể từ lúc gặp chúng tôi, Ichinose không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn chẳng thắc mắc gì về việc chuyển lớp của tôi. Xét theo phản ứng này, suy luận của Hashimoto cũng hợp lý.
“Tớ biết từ trước một chút rồi.”
“Morishita, cậu cũng biết rằng Ichinose đã biết trước chuyện này rồi đúng không?”
“Biết rằng ai đó đã biết… Những ai chưa biết thì hãy ghi nhớ. Đúng là một cách diễn đạt thú vị đấy.”
“Ý cậu là gì? Định lảng tránh bằng mấy câu mơ hồ à?”
“Tôi chẳng có ý định đó đâu. Nhưng, người duy nhất không biết toàn bộ sự việc là ai nhỉ—?”
Morishita nở nụ cười tinh quái, chậm rãi giơ ngón trỏ về phía Hashimoto.
Hashimoto nhẹ nhàng gạt tay Morishita sang một bên, rồi nhìn tôi với vẻ mặt đầy oán trách.
“Chỉ có mình tôi thôi sao? Rõ ràng tôi luôn tin tưởng vào mối quan hệ giữa chúng ta…”
“Trong số những người ở đây, đúng là chỉ có cậu không biết. Nhưng tôi cũng chưa nói với bất kỳ ai khác trong lớp đâu.”
“Tớ cũng chưa nói với bạn cùng lớp. Ngoại trừ tớ ra thì ai cũng rất ngạc nhiên, vì họ hoàn toàn không biết gì cả.”
Mặc dù Ichinose nói lời an ủi như vậy, nhưng có lẽ Hashimoto vẫn khó mà chấp nhận được.
“Cảm ơn vì đã động viên. Vậy tiếp theo, hãy giải thích rõ ràng đi. Dĩ nhiên, bao gồm cả lý do tại sao Ichinose lại biết chuyện này.”
Hashimoto tỏ ra đầy áp lực. Không hẳn là cậu ấy muốn hỏi về chiến lược, mà có vẻ quan tâm nhiều hơn đến chuyện ngoài lề.
“Nhưng tại sao lại là Ichinose? Lẽ nào, cậu chia tay Karuizawa là để hẹn hò với Ichinose sao… Đừng bảo là cuộc trò chuyện này sẽ tiếp diễn theo hướng đó nhé?”
Hashimoto thẳng thắn đặt câu hỏi.
Không biết cậu ấy nhận ra sự thay đổi trong khoảng cách giữa tôi và Ichinose, hay chỉ đơn thuần suy đoán mà thôi.
“Một câu hỏi táo bạo đấy. Nhưng tôi cũng hơi có cùng thắc mắc.”
Ánh mắt của cả hai lần lượt dừng lại trên tôi và Ichinose.
“Chỉ riêng chuyện này không đủ để khiến tôi chuyển lớp.”
“Vậy tại sao Ichinose của lớp khác lại biết? Cậu cũng phải có một lý do đủ thuyết phục chứ?”
“Tất nhiên. Trong năm tới, để có thể lên được lớp A, sự giúp đỡ của Ichinose là điều không thể thiếu. Nếu cô ấy không đồng ý hỗ trợ, tôi cũng không thể chuyển sang lớp C.”
“Nghe cứ như đang phóng đại vậy. Hỗ trợ mà cậu nói là gì?”
“Cậu thực sự muốn lập liên minh với lớp của Ichinose—phải không?”
Tôi gật đầu trước lời của Morishita.
“Hả?”
Cái từ “liên minh” đột nhiên xuất hiện khiến Hashimoto há hốc mồm, chưa thể hiểu ngay được.
“Đúng vậy. Trên thực tế, tôi và Ichinose đã thành lập một liên minh hoàn chỉnh. Và không phải một liên minh tạm thời hay phụ thuộc vào tình huống, mà là một liên minh kéo dài đến hết năm ba.”
Trước tiên, tôi truyền đạt cho Hashimoto những gì cậu ấy muốn biết—phần cốt lõi của chiến lược.
Thế nhưng, thay vì vỡ lẽ, vẻ mặt của Hashimoto càng trở nên rối rắm hơn.
“Chuyện này sao có thể thành lập được? Chỉ có một lớp có thể tốt nghiệp với vị trí lớp A. Không thể nào tồn tại một liên minh hoàn chỉnh được.”
Hashimoto có lẽ nghĩ rằng tôi đang nói nhảm, hoặc chỉ đùa giỡn cho qua chuyện.
Phản ứng này hoàn toàn nằm trong dự đoán, nên tôi cũng không cần phải phủ nhận một cách quá mạnh mẽ.
“Chưa chắc. Đúng là một liên minh vô điều kiện là bất khả thi, vì giữa các lớp luôn có sự cạnh tranh. Nhưng tôi và Ichinose không hướng đến chiến thắng cá nhân. Trong hoàn cảnh này, nếu đặt điều kiện ‘giữ cân bằng giữa bốn lớp’ làm mục tiêu, thì vấn đề duy trì liên minh sẽ tự nhiên được giải quyết.”
Tôi trả lời với giọng điệu bình tĩnh. Giọng điệu này có lẽ cũng đủ khiến Hashimoto nhận ra tôi đang hoàn toàn nghiêm túc.
“Cậu nói cái gì… Chờ đã, chuyện đó không thể thực hiện được. Dù các lớp yếu hơn có liên minh, nhưng nội dung kỳ thi và cách sắp xếp đối thủ đều do trường quyết định. Nếu kỳ thi tiếp theo có Ichinose là đối thủ, thì liên minh hoàn toàn không thể tồn tại. Cùng lắm chỉ có thể cam kết theo kiểu quân tử, đảm bảo không ai bị đuổi học mà thôi. Đằng nào thì cả hai bên cũng không thể để thua, vậy hợp tác kiểu gì chứ—”
Một liên minh liên quan đến thắng bại, đúng như Hashimoto nói, sẽ phát sinh mâu thuẫn.
Nhưng khái niệm về “liên minh” không chỉ giới hạn ở điều đó.
Trước khi tôi kịp mở miệng giải thích thêm, Ichinose đã nhanh chóng gật đầu và lên tiếng giải thích với Hashimoto.
“Hai năm qua đã đủ chứng minh rằng có quá nhiều yếu tố không thể can thiệp. Trường học sắp xếp như vậy cũng là điều đương nhiên.”
Sự cạnh tranh giữa các lớp được cân bằng, đôi khi trường sắp đặt đối thủ cho chúng tôi, đôi khi lại để chúng tôi tự chọn đối thủ.
Đó chính là quy tắc của các kỳ thi đặc biệt mà chúng tôi đã học được qua những ngày tháng tại ngôi trường này.
“Vì vậy, bọn tớ cũng đã xem xét tất cả những yếu tố đó và đặt ra một thỏa thuận chi tiết. Nếu sau này hai lớp của chúng ta phải đối đầu nhau, chúng ta sẽ tuân theo nguyên tắc: ‘Nhường chiến thắng cho lớp có điểm lớp thấp hơn, dù chỉ là 1 điểm.’ Dĩ nhiên vẫn còn một số chi tiết cần bổ sung, nhưng nếu đã sắp xếp trước kết quả thắng thua, thì sẽ không có bất đồng nào phát sinh.”
Nghe xong lời của Ichinose, Morishita thở dài.
“Hai người nghiêm túc đấy à? Tôi hiểu thỏa thuận này, nhưng một liên minh mà chỉ đơn giản là nhường thắng thua cho nhau thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhường chiến thắng cho lớp có điểm thấp hơn, dù chỉ là 1 điểm? Này này, điều đó cũng đồng nghĩa với việc một lớp sẽ mất đi cơ hội quý giá để tăng điểm. Trong những kỳ thi đặc biệt vào năm cuối, từ bỏ chiến thắng chẳng khác nào tự sát cả.”
“Nghe giọng điệu của Hashimoto-kun, có vẻ như trước giờ các cậu luôn chiếm ưu thế trong những kỳ thi đặc biệt nhỉ?”
“Dù gì thì, không lâu trước đây chúng tôi vẫn còn là lớp A.”
“Nhưng đó cũng chỉ là ‘không lâu trước đây’ thôi. Sau khi Sakayanagi-san rời trường, lớp của cậu cũng chịu tổn thất không nhỏ, đúng không?”
“Đó là lý do chúng tôi chiêu mộ Ayanokouji về đây.”
“Lý do đằng sau việc tôi chuyển lớp cũng bao gồm cả chuyện lập liên minh với Ichinose.”
”…Vậy là liên minh đã là con đường được thiết lập rồi sao?”
Nhìn thấy tôi và Ichinose cùng gật đầu, Hashimoto lắc mạnh đầu như thể không muốn tin vào điều đó.
“Vậy thì cứ tạm giả định rằng liên minh này sẽ tồn tại… Trước tiên, không có bất cứ đảm bảo nào rằng lớp giành chiến thắng lần này sẽ được đối phương nhường lại chiến thắng vào lần sau. Nếu cứ như vậy bước vào kỳ thi đặc biệt—”
Dựa trên tình hình hiện tại, lớp C sẽ phải nhường chiến thắng cho lớp D trong kỳ thi tiếp theo.
“Lòng tin mà Ichinose đã xây dựng trong suốt hai năm qua đủ để trở thành yếu tố then chốt hình thành liên minh này.”
Sau khi nghe tôi nói, Hashimoto mở to mắt, nhất thời không thốt nên lời.
Có lẽ cậu ta không muốn tiếp thu một ý tưởng vượt ngoài suy nghĩ thông thường chăng?
“Với một kẻ phản bội như Hashimoto Masayoshi, chắc chuyện này khó tin lắm nhỉ?”
“Câu này quá đáng đấy… Thế cậu hiểu chuyện này à?”
“Dù có nghe bao nhiêu lần thì tôi vẫn thấy nó thật ngu ngốc.”
“Ayanokouji, Morishita cũng nghĩ vậy đấy, vậy là tôi với cô ấy cùng ý kiến rồi nhỉ?”
“Không hẳn là tôi đồng ý với cậu đâu.”
“Những lúc thế này cậu cứ gật đầu một cái đi mà… Thôi bỏ qua đi. Dù sao thì, tôi hiểu là Ayanokouji tin tưởng Ichinose hơn tôi. Nhưng đây không phải vấn đề chứ? Rủi ro bị phản bội vẫn rất lớn mà.”
“Vậy thử giả sử kẻ địch trong kỳ thi đặc biệt tiếp theo là lớp của Ichinose, và chúng ta nhường chiến thắng cho họ đi. Cậu nghĩ Ichinose sẽ phản bội sau đó sao?”
Tôi đưa ra giả thiết, Hashimoto khoanh tay lại và liếc nhìn Ichinose.
Sau đó, ánh mắt cậu ta rời khỏi Ichinose một chút, như thể đang suy tính trong đầu.
Sau một khoảnh khắc im lặng, cậu ta lại nhìn về phía Ichinose.
“Ờ thì… Không đến mức… không thể tin tưởng được.”
“Rất vui khi cậu có chút niềm tin vào tớ đấy.”
Ichinose híp mắt cười, vui vẻ nhìn Hashimoto.
Cậu ta ngượng ngùng quay đi, đưa tay gãi má.
“Đàn ông đúng là sinh vật đơn giản, thật ngu ngốc mà.”
Câu nói của Morishita như thể kéo Hashimoto trở lại thực tại.
Có vẻ cậu ta định tiếp tục tranh luận, nhưng rồi lại đột nhiên mất hứng, chỉ cầm lấy ly nước và lẩm bẩm một mình.
“Nhưng mà này? Bây giờ mới chỉ là đầu năm ba thôi. Nếu trong vài tháng tới mọi thứ trở nên hỗn loạn thì sao? Dù có thể tin tưởng Ichinose, nhưng không có gì đảm bảo là tất cả bạn cùng lớp của cô ấy cũng đáng tin cả. Bên này cũng có thể gặp tình huống tương tự. Đến thời điểm quan trọng, không giữ lời cũng không có gì lạ.”
“Tất nhiên, khi đến lúc cần giải tán liên minh, chúng ta sẽ làm vậy. Giống như nỗi lo của Hashimoto-kun, không thể duy trì liên minh mãi mãi. Nhưng nếu lớp của tớ đơn phương phá vỡ thỏa thuận ngay từ bây giờ, thì sẽ chẳng có lợi ích gì cả. Chính vì đã không còn đường lui, chúng tớ mới quyết định hợp tác với Ayanokouji-kun vào phút cuối.”
Thay vì phản bội để đạt được chút lợi ích ngắn hạn, thì giữ vững một liên minh bền vững lại là phương án có lợi hơn.
Tôi đánh giá cao lòng tin mà Ichinose đã gây dựng suốt thời gian qua, còn Ichinose thì nhìn nhận năng lực của tôi với sự tôn trọng tuyệt đối. Đây đúng là một mối quan hệ cân bằng hoàn hảo.
”…Cậu đánh giá Ayanokouji khá cao nhỉ.”
Ichinose nhìn thẳng vào Hashimoto, ngay lập tức đáp lời.
“Ừm, Hashimoto-kun cũng vậy mà, đúng không?”
“Ra vậy… Nhưng mà tôi hiểu ý của Ichinose rồi. Nếu lớp cô ấy phản bội, đúng là chẳng có lợi gì thật. Nhưng làm sao đảm bảo rằng phía chúng ta sẽ không phản bội chứ? Hay là hai bên đã ký một bản thỏa thuận nào đó để củng cố mối quan hệ? Nếu vậy thì—”
Trước câu hỏi của Hashimoto, Ichinose chỉ mỉm cười và lắc đầu.
“Không có bản thỏa thuận nào cả, chúng ta chỉ cam kết bằng lời nói thôi.”
“Dù sao đi nữa, cậu cũng quá yên tâm rồi đấy.”
“Thế là đủ rồi. Giống như Ayanokouji-kun tin tưởng tớ, tớ cũng tin tưởng cậu ấy vậy.”
Thái độ quả quyết của Ichinose khiến Hashimoto lại một lần nữa ôm đầu, như thể không thể hiểu nổi.
“Thật sự là tôi không hiểu nổi luôn.”
“Những người luôn nghĩ đến chuyện phản bội đương nhiên sẽ không hiểu được. Nhưng tôi cũng không thể lý giải nó theo cách của cậu.”
Morishita, người vẫn luôn xem Hashimoto như một kẻ ngốc, cũng bày tỏ sự bất mãn về thỏa thuận giữa tôi và Ichinose.
“Tạm thời gác lại vấn đề niềm tin, liệu kiểu liên minh này có thật sự mang lại hiệu quả thực tế không? Dù không thể nói là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng thật sự có thể dùng cách này để tranh giành vị trí tốt nghiệp từ lớp A sao?”
Ánh mắt đầy nghi hoặc của Morishita rõ ràng đang nói rằng điều này quá phi thực tế.
“Tôi cũng thấy vậy. Không bàn đến vấn đề tin tưởng, liệu liên minh này có thực sự quan trọng đối với cả hai lớp không? Nói trắng ra, cũng chỉ là khi chạm trán trong kỳ thi đặc biệt thì nương tựa vào nhau một chút thôi, tôi không nghĩ chỉ thế là có thể đuổi kịp lớp của Horikita và Ryuuen đâu.”
Theo lời Hashimoto, cơ hội để tích lũy điểm lớp sẽ ngày càng giảm dần.
Điều đó cũng thể hiện cách cậu ta nhìn nhận liên minh này.
“Hiệu quả của liên minh không chỉ giới hạn ở việc dựa vào nhau và không đối địch. Khi thực sự trở thành đồng minh, lượng thông tin có thể thu thập trong cuộc sống hằng ngày sẽ tăng lên theo cấp số nhân. Không chỉ trong các kỳ thi học thuật hay thể chất, mà còn trong rất nhiều tình huống khác, điều này cũng sẽ phát huy tác dụng.”
Càng đông người, sức mạnh càng lớn. Việc tập hợp những học sinh có thế mạnh trong một lĩnh vực nào đó để hỗ trợ những người yếu hơn sẽ tạo ra hiệu quả bùng nổ. Cách này cũng có thể áp dụng trong các kỳ thi đặc biệt như trên đảo hoang trong hai năm vừa qua.
“Hơn nữa, khi hai lớp hợp tác, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau bằng điểm cá nhân khi cần thiết. Nếu có tình huống đòi hỏi một khoản tiền lớn, việc giải quyết cũng trở nên dễ dàng hơn. Những điều này chắc chắn sẽ hỗ trợ cho các kỳ thi đặc biệt.”
Tất nhiên, không thể đảm bảo rằng chúng tôi có thể ứng phó với mọi tình huống.
Trong mười lần, có lẽ chỉ có hai đến ba lần liên minh này thực sự phát huy tác dụng.
Nhưng có thể làm được những điều mà một lớp đơn độc không thể làm, đó chính là một lợi thế đáng giá.
“Cái đó thì tôi hiểu, giúp đỡ lẫn nhau luôn là chuyện tốt… Nhưng chuyện liên minh này chắc chắn sẽ sớm bị lộ thôi, đúng chứ? Nếu hai lớp đứng đầu cũng liên minh với nhau sau khi biết chuyện này, thì chẳng phải chúng ta sẽ mất hết lợi thế sao?”
“Không cần lo lắng về điều đó. Hai lớp dẫn đầu hiện tại không thể dễ dàng bắt tay nhau đâu. Nếu không cân nhắc lợi ích và cứ đơn giản nhường điểm lớp cho nhau, điều đó chỉ gây bất lợi cho họ. Chưa kể, Horikita thì không nói, nhưng bản thân Ryuuen lại chẳng phải người có thể đặt niềm tin. Giữa hai lớp đó không có thứ gọi là nhường nhau một trận hay cho mượn điểm cá nhân vô điều kiện đâu. Và bản thân Horikita cũng sẽ không nhượng bộ.”
Dù hai bên có cố gắng bao dung lẫn nhau, nhưng khi đối tượng là Ryuuen, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy bất an.
Người này chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, nếu hợp tác với cậu ta, e rằng còn có thể bị lợi dụng.
”…Chuyện đó thì đúng, nhưng vẫn còn một cách, chính là thỏa thuận bằng văn bản. Giống như thỏa thuận giữa Ryuuen và Katsuragi, cậu ta bị buộc phải tuân thủ điều khoản trong hợp đồng.”
“Đúng là nếu ký thỏa thuận dưới sự chứng kiến của nhà trường thì có thể thực hiện được. Nhưng nếu thế thì lại đúng ý chúng ta rồi.”
“Ý cậu là… thỏa thuận bằng văn bản?”
“Đúng vậy. Nếu các lớp dẫn đầu liên kết bằng một thỏa thuận, họ sẽ tự bó buộc chính mình. Một khi bị trói buộc bởi điều khoản nhường chiến thắng, sẽ có lúc họ rơi vào tình huống bắt buộc phải nhượng lại dù họ cần chiến thắng hơn.”
Khi đã có ràng buộc, phản bội là điều gần như không thể.
“Một thỏa thuận hoàn chỉnh, đôi khi cũng có thể trở thành con dao hai lưỡi đấy.”
Morishita cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng nói.
“Ngược lại, thỏa thuận bên phía chúng ta không có quá nhiều ràng buộc. Không tồn tại khái niệm phản bội hay không phản bội, mà là linh hoạt thích ứng với tình hình. Điều chỉnh chiến thuật tùy theo cục diện. Cho dù có sự chênh lệch về điểm lớp, chúng ta vẫn có thể hỗ trợ tối đa cho một bên cho đến khi khoảng cách ấy được lấp đầy.”
Vốn dĩ, sự tồn tại của một bản thỏa thuận là điều không thể thiếu.
Nhưng chính việc không ký kết lại mang đến nhiều lựa chọn hơn cho chúng tôi.
“Thật hiếm thấy, không ngờ việc không ký thỏa thuận lại có lợi đến vậy. Tôi chưa từng có quan điểm như thế… Vậy cuối cùng, liên minh này cũng sẽ giải tán và quay lại cạnh tranh thực sự sao?”
“Như Ichinose đã nói lúc nãy, nếu hai lớp chúng ta có thể vươn lên ngang hàng với lớp của Horikita và Ryuuen, thì liên minh này tự nhiên sẽ bị hủy bỏ.”
Dĩ nhiên, tất cả đều dựa trên tiền đề là bên Ichinose giữ đúng lời hứa.
Để Hashimoto và Morishita hiểu rõ hơn, Ichinose khẽ gật đầu thể hiện sự quyết tâm của mình.
“Ít nhất thì bây giờ tôi cũng có thể chấp nhận được. Nhưng tôi lại có một câu hỏi khác. Xin lỗi vì đã đào sâu thêm, nhưng tại sao cậu lại hợp tác với Ayanokouji? Đúng là tôi và Morishita sau này định ủng hộ cậu ta, nhưng hiện tại, phần lớn thành viên trong lớp không chấp nhận điều đó. Trong tình huống này, nếu Ayanokouji bị dán mác ‘không đủ tư cách’, thì liên minh này sẽ mất hết ý nghĩa, thậm chí còn trở thành gánh nặng. Cậu có sẵn sàng gánh vác rủi ro đó không?”
Hashimoto không chất vấn tôi, mà nhắm vào Ichinose.
Có lẽ cậu ta tin rằng với khả năng quan sát của mình, cậu ta có thể nhìn thấu được Ichinose.
Nhưng liệu điều đó có còn tác dụng với một Ichinose đã trưởng thành sau những biến cố lớn không?
“Bị đẩy xuống lớp D, chúng tớ đã không còn đường lui nữa. Cậu cũng biết điều đó mà, phải không?”
“Đương nhiên. Vì vậy, cái gọi là liên minh này chẳng thể tính là một bước tiến, nhiều lắm cũng chỉ là một nửa bước. Thực tế, khi nghe đến đề xuất này, tôi đã bắt đầu thấy sốt ruột rồi.”
“Dùng lời của cậu mà nói, thay vì băn khoăn liệu có thể bước lên một bước hay không, thà vững vàng tiến lên nửa bước trước đã. Hơn nữa, không giống như lớp của cậu bây giờ, lớp chúng tớ dù đã nỗ lực suốt hai năm qua nhưng không những không tiến lên mà còn tụt lùi. Ngay từ đầu, chúng tớ chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận phương án này.”
Nhìn thấy vẻ kiên quyết của Ichinose, Hashimoto khẽ gật đầu.
“Vậy để tôi hỏi theo cách khác. Nếu sau này Ayanokouji không trở thành người lãnh đạo thì sao? Hoặc nếu điều kiện để cậu ta trở thành lãnh đạo là không được liên minh với lớp D, cậu sẽ làm gì? Khi đó, cậu sẽ rút lui một cách ngoan ngoãn chứ?”
Hashimoto lo sợ thái độ hợp tác nửa vời từ phía đối phương.
Hoặc tệ hơn, lớp Ichinose sẽ chỉ đơn phương dựa dẫm vào lớp chúng tôi.
“Nói thẳng ra, với chúng tôi, các cậu chẳng khác gì gánh nặng. Giữa lớp chúng tôi và lớp của Ichinose, bên nào đang nắm thế chủ động không cần phải nói rõ nữa nhỉ? Dựa trên điều đó, nếu vẫn muốn liên minh, tôi mong sẽ nhận được một sự đền đáp tương xứng.”
“Đền đáp? Ý cậu là dạng đền đáp nào?”
Ichinose không từ chối ngay lập tức mà hỏi ngược lại, ra vẻ muốn Hashimoto tự đưa ra điều kiện.
“Tên này đúng là kẻ không biết xấu hổ. Cậu định bắt Ichinose Honami làm gì vậy?”
“Đừng tự ý suy diễn linh tinh về tôi!”
“Nếu cô ấy đồng ý thì sao?”
“Cái này… Không, tôi đã bảo là không phải mà!”
“Sự do dự ban nãy đã nói lên tất cả rồi.”
Hashimoto vẫy tay mạnh về phía Morishita, ra hiệu bảo cô ấy đừng xen vào.
“Bất cứ điều gì cũng được, chẳng hạn như chuyển điểm cá nhân—”
“Xin lỗi, Hashimoto. Tôi mong muốn một liên minh mang tính chất bình đẳng, không phải một mối quan hệ phụ thuộc. Nếu thiết lập một quan hệ chủ-tớ, nó sẽ chỉ mang lại tác hại nhiều hơn lợi ích.”
Một khi có bất đồng quan điểm, chắc chắn lớp C sẽ tận dụng tư thế bề trên để gây sức ép lên lớp D. Và đây chính là điều tôi muốn tránh ngay từ đầu.
“Trước hết, xin Hashimoto-kun cứ yên tâm. Nếu Ayanokouji-kun— không, chỉ cần trong lớp C có một người phản đối, tớ cũng đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận điều đó.”
“Ra vậy? Nếu đến lúc đó có người phản đối, thì kế hoạch liên minh này sẽ bị hủy bỏ à?”
“Ừm. Nhưng tớ nghĩ điều đó sẽ không xảy ra.”
“Vì sao?”
“Bởi vì đây là đề xuất do Ayanokouji-kun đưa ra.”
Ichinose nhìn thẳng vào Hashimoto bằng ánh mắt sâu thẳm và kiên định, như thể muốn xuyên thấu cậu ta.
“Vì tớ tin tưởng cậu ấy, nên tớ chắc chắn rằng chuyện này nhất định sẽ thành công.”
”… Vậy à.”
“Xin lỗi, hãy tạm dừng cuộc nói chuyện ở đây.”
“Tại sao?”
Để họ hiểu, tôi chuyển ánh nhìn sang một hướng khác. Hashimoto và Morishita cũng đồng loạt nhìn theo.
Ở đó, Horikita và Matsushita đang đứng, dường như vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra.
“Tch, bọn họ đuổi theo cũng là chuyện dễ hiểu. Để tôi xử lý chuyện này.”
“Nhất định đừng để lộ chuyện về liên minh của chúng ta. Hiện tại, hai người đó chưa thể đoán ra được. Không cần thiết phải để lộ nó vào lúc này.”
“Biết rồi, không có lý do gì phải để lộ quá sớm.”
Dường như suy nghĩ của Hashimoto không hoàn toàn trùng khớp với tôi.
“Thực ra, dù có bị lộ hôm nay hay ngày mai cũng chẳng sao cả.”
“Hả? Thật sao?”
“Cố tình giấu giếm không có ý nghĩa gì cả. Chỉ khi để mọi người biết thì liên minh này mới phát huy được tác dụng. Nhưng vì chuyện tôi chuyển lớp đã giáng một cú sốc lớn lên Horikita và lớp của cô ấy. Hiện tại, họ vẫn còn đang rối loạn, nên nếu nói ra bây giờ cũng chỉ là dư thừa. Đợi đến khi vết thương từ chuyện chuyển lớp này bắt đầu lành lại, chúng ta mới tiết lộ, như vậy mới có thể khoét sâu thêm vào nỗi đau của họ.”
”… Quả thực. Nhưng cậu đúng là chẳng nương tay chút nào nhỉ.”
Những lời tôi nói chỉ đơn thuần là để trấn an Hashimoto, Morishita và Ichinose mà thôi.
Tôi muốn gửi một thông điệp rõ ràng đến họ— rằng tôi muốn lớp của Horikita sụp đổ.
Điều đó sẽ khiến họ vừa e dè, vừa an tâm.
Nhưng mục đích thật sự của tôi không phải là hủy diệt Horikita, mà là buộc cô ấy phải trưởng thành hơn nữa.
Việc chuyển lớp đã là một cú sốc lớn. Giờ lại thêm một mối đe dọa bất ngờ mang tên “liên minh”, chắc chắn gánh nặng trong lòng Horikita sẽ càng thêm nặng nề.
Dĩ nhiên, trong tương lai, tinh thần của cô ấy có thể bị tổn thương nặng hơn nữa.
Nhưng không cần phải lo lắng.
Dựa vào mối quan hệ mà Horikita đã xây dựng với các bạn cùng lớp trong suốt hai năm qua—
Tôi tin rằng họ sẽ giúp cô ấy đứng lên một lần nữa.
Horikita và Matsushita sau khi nghe tôi nói thẳng mà không hề vòng vo thì cũng chẳng nói gì thêm mà quay trở về.
Ichinose cũng chuẩn bị đi gặp bạn bè, vẫy tay chào chúng tôi rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cô ấy, Hashimoto thở dài.
“Phản ứng của hai người đó… trông có vẻ bị sốc khá nặng nhỉ.”
“Vậy sao? Ayanokouji Kiyotaka lại cố tình chuyển lớp vào đúng ngày khai giảng, hơn nữa còn ngay sau buổi lễ khai giảng. Mục đích là để tối đa hóa sự xáo trộn trong lớp A, đúng chứ?”
“Nếu làm thủ tục vào ngày hôm trước, có khả năng thông tin sẽ bị rò rỉ qua nhà trường hoặc giáo viên. Vì vậy, giải pháp tối ưu nhất chính là giảm thiểu khoảng cách thời gian xuống mức thấp nhất. Mặc dù chỉ chênh lệch chưa đến một giờ, nhưng vì đã cùng nhau ở trong lớp trước lễ khai giảng, lại còn cùng nhau rời đi sau đó, họ chắc chắn sẽ vô thức trân trọng năm cuối cùng này hơn bao giờ hết.”
Tôi chỉ đơn giản là chọn thời điểm hoàn hảo để phá vỡ những hy vọng và mong đợi mong manh của họ.
“Cậu tính toán đến cả chuyện này sao? Đúng là lạnh lùng thật đấy, một kẻ tước đoạt. Thành thật mà nói, khi nhìn thấy hai người họ suýt khóc, tôi cũng thấy hơi áy náy. Nhưng cậu thì chẳng hề có chút do dự hay thương cảm nào cả nhỉ.”
“Không thể có, cũng không được phép có. Tôi đến lớp C là để kéo các cậu lên đến vị trí đủ tư cách tranh đoạt lớp A. Bất kể là chuyển lớp hay bất kỳ chiến lược nào khác, thì việc sử dụng chúng vào thời điểm mang lại hiệu quả tối đa là điều đương nhiên.”
Nếu tôi còn vương vấn dù chỉ một chút, thì lớp C chắc chắn sẽ không thể chấp nhận tôi. Bởi lẽ, không ai có thể tin tưởng giao lớp của mình cho một người như vậy.
“Vậy thì cứ tiếp tục tiến bước, trở thành đồng đội của chúng tôi đi.”
Tình hình hiện tại, khoảng cách điểm lớp giữa các lớp vẫn còn rất lớn.
Ngay cả khi cố tình ép ai đó thôi học, thì đây cũng không phải là một chiến thuật có thể lạm dụng thường xuyên.
Muốn nâng cao tỷ lệ chiến thắng, chúng tôi không thể lãng phí thời gian vào những hành động vô ích.
“Về chuyện liên minh, tôi vẫn còn khá nghi ngờ. Nhưng ít nhất ở giai đoạn này thì tôi cũng tạm chấp nhận được.”
“Tôi cũng vậy. Nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề đấy, Ayanokouji Kiyotaka. Hầu hết các thành viên trong lớp vẫn chưa chấp nhận cậu. Trong tình huống này, nếu để họ biết rằng cậu đã tự ý lập liên minh với lớp D và tự quyết định phương hướng, thì phản ứng chống đối trong lớp sẽ càng mạnh mẽ hơn đấy.”
“Tôi biết rõ điều đó. Những người có ý kiến phản đối tôi, dù sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện thôi.”
Nhưng dù có bất mãn, thì hiện tại họ chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Dù sao thì việc tôi chuyển lớp cũng là kết quả của sự đồng lòng từ cả lớp.
Đây chính là cái gọi là “chi phí chìm”.
Nói đơn giản hơn, họ không thể chấp nhận việc số điểm cá nhân mà họ đã đầu tư cho tôi lại bị phí phạm.
Vì vậy, dù ngoài miệng có phàn nàn đi chăng nữa, thì trong lòng họ vẫn mong đợi tôi mang lại kết quả, và đã vô thức đặt ra một khoảng thời gian nhất định để chờ đợi.
Chiến lược liên minh thoạt nhìn thì có vẻ điên rồ này, lúc đầu cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận mà thôi.
Ví dụ điển hình nhất chính là Hashimoto, người đã đổ một khoản tiền khổng lồ vào tôi.
“Việc cấp bách nhất bây giờ là phải giành được sự công nhận của lớp.”
“Kỳ thi đặc biệt còn chưa được ấn định, bàn chuyện này vẫn còn sớm quá.”
Morishita, người đã đứng dậy khỏi ghế, liếc nhìn Hashimoto.
“Chưa chắc đâu.”
“Ý cậu là sao, Morishita?”
“Cậu có sẵn sàng giao toàn bộ quyền quyết định phương hướng của kỳ thi đặc biệt cho một học sinh vẫn còn là một ẩn số không?”
“Tôi—”
“Nếu lần này cậu không tham gia vào việc tiến cử Ayanokouji Kiyotaka, thì chính cậu sẽ trở thành mục tiêu bị cả lớp bài xích đầu tiên đấy. Nếu có ý kiến phản bác, hãy phản bác bằng một từ thôi.”
“Một từ thì quá vô lý rồi còn gì…”
“Hmm.”
Thấy Hashimoto không thể đưa ra phản bác nào hợp lý, Morishita liền rời đi.
“Chỉ cần nói chuyện với cô ta thôi cũng thấy mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.”
“Trước khi tôi có bất kỳ giao thiệp nào với Morishita, cô ấy vẫn luôn như vậy à?”
“Không thay đổi mấy. Nhưng ít nhất, trước khi gặp cậu, cô ấy không phải kiểu người hay chủ động nói chuyện với các bạn cùng lớp. Xét theo cách đó, có vẻ như cậu là một sự tồn tại đặc biệt đối với cô ấy đấy.”
Nghe Hashimoto nói vậy, tuy tôi cảm thấy có chút vui mừng, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác phức tạp đọng lại trong lòng.
Tôi cùng Hashimoto quay lại sảnh tầng một của ký túc xá, đúng lúc đó, một học sinh đứng dậy khi thấy chúng tôi.
Hashimoto nhận ra người đó muốn tiếp cận mình, định bước lên trước một bước thì bị tôi ngăn lại với lý do không cần thiết.
“Cậu cứ về trước đi, Hashimoto.”
“OK. Có vẻ sẽ là một cuộc nói chuyện dài đây, hai người cứ từ từ mà bàn luận.”
Hashimoto cũng hiểu người tới đây không phải kiểu dễ đối phó, nên chỉ cười nhẹ rồi nhấn nút thang máy.
Đợi đến khi Hashimoto bước vào trong, đối phương mới bình thản lên tiếng:
“Nếu tiện thì chúng ta đổi chỗ nói chuyện được không? Ở đây có hơi nhiều người.”
“Nếu Yousuke không thấy phiền thì tớ sao cũng được. Muốn lên phòng tớ chứ?”
“Ra ngoài sẽ tốt hơn.”
Tôi làm theo yêu cầu của Yousuke, cùng cậu ấy rời khỏi sảnh và bước ra khỏi ký túc xá.
Nhưng có vẻ tình huống không cho phép chúng tôi ở riêng với nhau.
Vào lúc xế chiều khi mọi người lần lượt trở về, việc chạm mặt một số học sinh lớp Horikita là điều không thể tránh khỏi.
“Hirata và… Ayanokouji?”
Sudou có vẻ bối rối, khẽ thì thầm.
Bên cạnh cậu ta là Ike, cùng với Keisei và Akito—hai người hiếm khi đi chung với họ.
“Vừa nãy tao có gặp Suzune và nói chuyện một chút… Mày thực sự là tự nguyện chuyển sang lớp C à? Không phải chiến lược gì đó sao?”
Người Sudou nhắc đến—Horikita, hoặc là vẫn chưa về ký túc xá, hoặc là đã đi trước một bước, điều đó vẫn chưa rõ.
“Ừ. Xin lỗi nhé.”
“Tại sao…? Tại sao mày lại làm vậy?”
Giọng Sudou tràn đầy đau khổ khi cậu ấy cố bước đến gần tôi, nhưng Yousuke nhanh chóng ngăn lại.
“Sudou-kun, nếu chúng ta cứ nói chuyện ở đây, càng lúc sẽ càng có nhiều người tụ tập lại.”
”…Ừ, đúng vậy. Xin lỗi.”
“Nếu cậu có gì muốn nói, tớ sẽ lắng nghe. Nhưng bây giờ, hãy chuyển đến chỗ khác trước đã.”
Tôi gật đầu đồng ý với Yousuke và đề nghị đi ra phía sau ký túc xá.
Không chỉ Sudou, mà cả ba người còn lại cũng lập tức đi theo mà không chút do dự.
Khi đã đến một nơi khuất tầm nhìn từ lối vào ký túc xá, Sudou không thể kiềm chế thêm nữa mà lên tiếng đầu tiên.
“Tại sao vậy, Ayanokouji? Tại sao mày lại chuyển lớp? Chúng ta cuối cùng cũng đã lên được lớp A—không có lý do gì để chuyển xuống lớp C cả!”
“Haha, vậy ra là vì Karuizawa à?”
Lời Ike bật ra theo bản năng, dù có lẽ cậu ấy không cố ý trêu chọc.
“Này, Ike…!”
“Ý tao là, còn lý do nào khác chứ? Bị đá chắc là nhục lắm—”
“Ừ, có thể đó cũng là một phần lý do.”
“Đấy! Tao biết mà—chờ đã, cái gì!?”
Ike vỗ tay đầy đắc ý nhưng ngay sau đó bị Sudou tát mạnh vào lưng, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng vì tức giận.
“Không đời nào Ayanokouji nói thật!”
“Đau đấy! Nhưng thằng đấy tự thừa nhận còn gì. Thật ra thì tao thấy suy nghĩ ngược lại mới kỳ lạ hơn ấy…”
Ike xoa lưng, cau mày nhìn Sudou.
“Vậy thì lý do thật sự là gì?”
Lần này, Akito hỏi thẳng, giọng cậu ấy có chút kìm nén nhưng vẫn mang theo sự bực bội.
Trả lời rất đơn giản, nhưng có rất nhiều lý do khiến tôi không thể nói ra.
“Lý do à? Tôi không thấy có gì đáng để giải thích cả.”
“Có chứ! Cậu có biết bọn tôi đang cảm thấy thế nào không?”
Akito tiếp tục, giọng điệu ngày càng gay gắt.
“Bọn tôi vừa gặp Hasebe trước đó, cô ấy hoàn toàn suy sụp. Cô ấy cứ trách bản thân, nghĩ rằng có thể chính cô ấy là nguyên nhân. Cô ấy cứ tự hỏi liệu việc cố gắng làm hòa với cậu có phải chỉ khiến cậu thêm phiền phức hay không.”
Giờ nghĩ lại, tôi cũng đã có cơ hội nói chuyện với Hasebe trước kỳ thi đặc biệt cuối năm.
Xét theo điều đó, cũng không quá bất ngờ khi việc tôi chuyển lớp đã ảnh hưởng đến cô ấy.
“Cô ấy đã trăn trở chuyện này từ lâu trước cả hôm nay. Cô ấy cảm thấy mình chưa từng thực sự cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ cô ấy.”
Lời nói của Akito mang trọng lượng rất lớn, và không chỉ riêng Haruka cảm thấy như vậy.
“Tớ hiểu cảm giác đó. Ayanokouji-kun, cậu cũng đã giúp tớ. Nếu không có cậu, tớ… tớ nghĩ mình đã không thể tiếp tục ở lại ngôi trường này.”
Có vẻ như Yousuke cũng có suy nghĩ tương tự.
Vốn là người luôn sợ hãi trước sự tổn thương của người khác, Yousuke đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi việc ba người bạn cùng lớp bị đuổi học.
Không thể phủ nhận rằng, nếu không có sự hỗ trợ từ những người xung quanh, có lẽ cậu ấy đã gục ngã dưới sức nặng của tất cả mọi thứ.
“Đó là lý do tại sao tớ tôn trọng sức mạnh của cậu và dựa vào cậu như một người bạn cùng lớp. Nhưng khi chúng ta cùng trải qua kỳ thi đặc biệt nhất thống và kỳ thi đặc biệt cuối năm, có những điều tớ không thể chấp nhận được—không, chính xác hơn là những điều tớ không thể dung hòa. Tất nhiên, tớ không phủ nhận rằng lẽ ra tớ nên mạnh mẽ hơn. Nhưng đồng thời, tớ cũng không thể không cảm thấy có một sự khó chịu nào đó với cậu.”
Vào cuối kỳ nghỉ xuân, trong buổi tiệc mừng chiến thắng mà Horikita đã sắp xếp, tôi đã cảm nhận được một cảm giác tương tự từ cậu ấy.
Lúc đó, tôi nhận ra cậu ấy đã thôi gọi tôi bằng tên riêng. Suy nghĩ đó đã lởn vởn trong tâm trí tôi từ dạo ấy. Và ngay cả bây giờ, cậu ấy vẫn giữ nguyên thái độ đó.
Có lẽ, ở một mức độ vô thức nào đó, cậu ấy muốn tạo khoảng cách giữa chúng tôi.
Có lẽ chính tôi cũng đã cố tình chọn cách xưng hô để phản ánh sự thay đổi trong mối quan hệ của cả hai.
“Không chỉ có bọn tớ. Tất cả mọi người trong lớp đều đang lo lắng và bối rối.”
Mỗi người có mặt ở đây đều muốn có một câu trả lời.
Họ muốn tôi xác nhận rằng việc chuyển lớp của tôi là vì một lý do không thể tránh khỏi.
“Đó là những gì đã xảy ra. Và để đảm bảo rằng nó diễn ra suôn sẻ, tôi đã rời đi mà không nói lời nào.”
”…Ý cậu là gì?”
Trong giây lát, như thể bộ não từ chối tiếp nhận thông tin, Keisei chỉnh lại gọng kính và yêu cầu tôi nhắc lại.
“Hãy hiểu theo nghĩa đen. Tôi rời đi mà không nói gì để tránh gây rắc rối cho lớp. Còn về lý do mà mọi người đang khao khát muốn biết—nó đơn giản thôi. Lớp C đang gặp khó khăn sau khi Sakayanagi rời đi. Vì vậy, để đổi lấy điểm cá nhân, tôi đã chọn chuyển sang và giúp họ.”
Tính toán và ích kỷ.
Tôi cố tình nhấn mạnh rằng việc chuyển lớp này chỉ vì lợi ích của riêng tôi.
Dù có pha lẫn một chút dối trá, nhưng cốt lõi của lời nói ấy vẫn là sự thật.
“M-mày nghiêm túc đấy à…?”
Người lên tiếng là Sudou, nhưng có lẽ Akito và Keisei cũng cảm thấy như vậy.
Họ đều phản ứng tương tự trước những lời nói lạnh lùng của tôi.
Duy chỉ có Yousuke là vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.
“Mày biết không, từ sáng nay tao đã thắc mắc một điều rồi. Rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Trong không khí căng thẳng ấy, Ike nghiêng đầu, đặt hai tay ra sau gáy rồi hỏi tiếp:
“Việc mất Sakayanagi khiến họ rơi vào tình thế khó khăn, nhưng tại sao họ lại bỏ ra tận 20 triệu chỉ để chiêu mộ Ayanokouji? Nghe vô lý quá. Nếu mục tiêu của họ là làm suy yếu lớp A của chúng ta, thì tao còn hiểu được. Nhưng chẳng phải vẫn còn rất nhiều người khác mà họ có thể nhắm đến trước hay sao?”
Đó là một nghi vấn hợp lý.
Thậm chí ngay trong nhóm này, ngoại trừ Yousuke và Sudou, không ai thực sự hiểu tại sao tôi lại là người được chiêu mộ.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Vậy nên tôi mới nghĩ hẳn phải có một ẩn tình nào đó phía sau chuyện này. Cậu thực sự không định nói cho bọn tôi biết sự thật sao?”
Keisei thừa nhận, nhưng đồng thời cậu ấy cũng đang cố moi ra lý do thực sự.
Tôi giữ nguyên ánh mắt bình thản.
“Không có ‘sự thật’ nào khác ngoài những gì tôi vừa nói. Việc đầu tư của lớp C có đáng giá hay không thì hiện tại chưa thể chứng minh. Nhưng theo thời gian, nó sẽ rõ ràng thôi.”
“Này, không đời nào—”
Ike định phản đối, nhưng Sudou đặt tay lên vai cậu ấy, cắt ngang.
“Đây là một vấn đề lớn đấy, Kanji.”
“L-lớn? Ý mày là sao…?”
“Việc Ayanokouji chuyển lớp… Mày thực sự không hiểu gì cả…”
“Còn mày thì hiểu chắc?”
“Ý tao là… không phải tất cả, nhưng…”
“C-cái gì…? Mày nói thế là sao?”
“Dù sao đi nữa, Ayanokouji là một phần quan trọng của lớp chúng ta!”
Sudou tức giận lớn tiếng phản đối, nhưng Yousuke nhanh chóng bước vào, cố gắng trấn an cậu ấy. Sau đó, cậu ấy quay sang tôi, bình tĩnh lên tiếng.
“Điều tớ muốn xác nhận hôm nay chỉ có một—ý định thực sự của cậu khi rời khỏi lớp. Nếu cậu đưa ra quyết định này vì lợi ích của cả lớp, thì tớ không muốn ai, kể cả bản thân mình, hiểu sai về hành động của cậu.”
“Vậy thì cậu có thể yên tâm. Việc chuyển lớp của tôi là 100% vì lợi ích cá nhân.”
”…Vậy à.”
Có lẽ Hirata vẫn nghi ngờ, nhưng dường như cậu ấy không muốn đào sâu thêm.
Với tính cách nhạy cảm trước những xung đột trong lớp, cậu ấy có lẽ không quá sốc khi biết tôi đã rời đi.
Sự tồn tại của tôi vừa là lợi thế, vừa là gánh nặng.
Tùy theo cách nhìn nhận, việc tôi rời đi có thể đem lại sự ổn định, hoặc cũng có thể gây ra hỗn loạn cho lớp.
“‘Vậy à’ là tất cả những gì cậu muốn nói sao, Hirata? Cậu định để Ayanokouji đi như thế này à?”
“Dù là tốt hay xấu, đó vẫn là lựa chọn của cậu ấy. Hơn nữa, thủ tục của trường đã hoàn tất, và quy trình không có bất kỳ sai sót nào. Nếu muốn đưa cậu ấy quay lại, chúng ta sẽ phải trả một khoản điểm cá nhân tương đương. Chúng ta cần điểm cá nhân để đưa cậu ấy về… Số điểm đó đâu phải cứ gom lại là có ngay được.”
“Nếu mọi người thực sự hối hận vì đã mất Ayanokouji, tao sẽ dồn hết điểm cá nhân của mình vào! Mọi người, hãy giúp một tay đi!”
Sudou cố gắng kêu gọi những người còn lại, ánh mắt cậu ấy quét qua tất cả các nam sinh có mặt.
Không cần hỏi Ike, nhưng Akito và Keisei thì lại không ngay lập tức đồng ý.
Với cách mà tôi đã lạnh lùng tuyên bố đây là quyết định của bản thân, có lẽ họ cảm thấy không thể đưa tôi trở lại—hoặc cũng không có lý do gì để làm vậy.
“Kiyotaka rời đi theo ý muốn của cậu ấy. Chúng ta phải tôn trọng điều đó.”
“Nhưng mà…!”
Bỏ qua sự cứng đầu của Sudou, Hirata quay lại phía tôi.
“Cậu có lời nào muốn nhắn nhủ lại cho lớp không?”
“Không có gì cả.”
”…Ra vậy. Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
Nhận thức được tình hình, Hirata không tranh cãi thêm và quay người rời đi.
Cảm xúc của cậu ấy có lẽ không hề bình tĩnh, nhưng việc giằng co ở đây cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Thay vào đó, cậu ấy phải tập trung vào việc giữ cho lớp không rơi vào hỗn loạn.
“Suzune đã luôn dựa vào mày. Ngày mai mày định xuất hiện với vẻ mặt thế nào khi đối diện với cô ấy đây…?”
“Thôi nào, Sudou, đi thôi. Bây giờ thì mày hiểu rồi chứ? Ayanokouji rời đi là do chính nó quyết định.”
Bực bội, Sudou cắn chặt môi nhưng cuối cùng cũng quay đi, bị Ike đẩy nhẹ ra hiệu tiếp tục bước.
“Dù cậu không còn ở lớp nữa, chúng ta vẫn là bạn. Nếu có chuyện gì, đừng ngần ngại tìm đến bọn tôi.”
Với những lời đó, Akito rời đi cùng Keisei, hướng về phía ký túc xá.
Tôi dõi theo bóng lưng những người bạn cũ khuất dần trong màn đêm, rồi sau một thoáng lặng lẽ, tôi cũng quay lại ký túc xá của mình.