Skip to content

Short Story

“Cho nên… t-tớ, ý tớ là…”

Ngay trước mắt tôi, Yamamura Miki đang ấp a ấp úng, lúng túng hết mức có thể.

Cô ấy không thể nói rõ điều mình muốn nói.

Nhưng điều khiến tôi không vừa ý là Ayanokouji Kiyotaka lại đứng đó quan sát như một người cha đang dõi theo sự trưởng thành của con gái, lặng lẽ chờ đợi cô lên tiếng.

“Này, rốt cuộc thì cậu định nói gì vậy, nói thử xem…”

Thời gian là tiền bạc. Hôm nay sau giờ học tôi còn phải ra ngoài để quan sát hành vi con người đang rất sôi nổi kia, nên muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.

Chỉ đứng nhìn không phải là cách nuôi dưỡng đúng đắn. Tôi thì khác, tôi đã từng nuôi tôm hùm ba mắt cực kỳ thành công, nên tôi hiểu rõ điều đó.

Tôi lặng lẽ di chuyển và đứng sát bên cạnh Yamamura Miki.

Vì cô ấy chỉ chăm chăm nhìn Ayanokouji Kiyotaka trước mặt nên hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của tôi.

Chà chà, thật đáng xấu hổ cho một người giỏi theo dõi người khác mà lại dễ dàng để bị áp sát thế này.

Đã vậy thì, tôi sẽ tặng cô ấy tuyệt chiêu này.

“Fuuu~!”

Tôi chu môi thật mạnh và phả một hơi thở có mùi đào vào tai Yamamura Miki, nhắm thẳng vào lỗ tai cô ấy mà bắn ra.

“Kyaaa!? C-Cái gì vậy… cậu đang làm cái gì thế…!”

Cô ấy phát ra một tiếng hét chưa từng nghe thấy bao giờ – xem ra tôi đã hù dọa thành công rồi đấy.

“Hừ. Đây là ‘Ear Gun’ đấy. Bị đánh lén như vậy thì ai cũng sẽ hoảng thôi.”

“Cái tên đó nghe giống ‘Air Gun’ hơn thì có…”

Đúng là ‘Ear Gun’ cũng dùng sức gió.

Cậu ấy nhận ra bản chất của tuyệt chiêu này chỉ trong tích tắc… thật không thể xem thường.

“Nghe cũng có lý. Tôi có lời khen dành cho cậu đấy, Ayanokouji Kiyotaka.”

Nhưng tuyệt chiêu này không chỉ để gây ấn tượng.

Mục đích thực sự là để đẩy lưng Yamamura Miki – người đang căng thẳng tới mức không thể bước tiếp – tiến về phía trước.

Để kết thúc mọi thứ, tôi búng nhẹ vào má cô ấy.

“E-Eh, cậu làm cái gì vậy!?”

“Sao rồi Yamamura Miki, cậu đã bớt căng thẳng hơn chút nào chưa?”

Khi tự nhìn lại tình huống của bản thân, cô ấy sẽ có thể tiến thêm một bước nữa.

Và thế là hôm nay, tôi lại âm thầm giúp đỡ mọi người.

Một con người phi thường không ai có thể hiểu nổi.

Một thiên tài vĩ đại không thể diễn tả bằng lời.

Tiềm năng của bản thân tôi thật đáng sợ─

Shiraishi Asuka’s SS: “Tiếng nói cất giấu trong tim”

Section titled “Shiraishi Asuka’s SS: “Tiếng nói cất giấu trong tim””

Trong hơn hai năm sống tại ngôi trường này.

Không thể không thừa nhận rằng, trong tôi vẫn luôn có hai tâm trạng mâu thuẫn: một phần nghĩ rằng mình không thể nghe thấy những lời đó, và một phần lại muốn được nghe chúng.

“Có thể sẽ bị nói là quá tự luyến… nhưng, Shiraishi, cậu đã để mắt tới tôi từ trước cả khi chuyển lớp rồi đúng không?”

Ánh nhìn và giọng nói của cậu ấy đâm thẳng vào tôi không thương tiếc.

“Ah─”

Cậu ấy đã biết rồi. Cậu ấy đã nhận ra rồi.

Hai cảm xúc trái ngược nhau tràn ngập tâm trí tôi cùng một lúc.

Tôi có thể biện minh bằng nhiều lý do, nhưng điều đó là không thể tha thứ.

“Ah… không được rồi…”

Tôi có một sứ mệnh. Trách nhiệm với vai trò là người quan sát.

Để đáp lại kỳ vọng của Shirogane-sensei, tôi đã sống từng ngày, lặp lại những việc giống hệt nhau.

Ngày hôm đó, tôi được gọi đến một nơi ngay trước lễ tốt nghiệp.

Kể từ ngày tôi biết đến cậu, tôi đã bị cuốn vào sứ mệnh ấy.

“Không được? Ý cậu là sao?”

Giọng của Ayanokouji-kun không có gì khác thường như mọi khi.

Không phải vì cậu ấy đã hoàn toàn nhận ra điều gì, mà chỉ vì ánh mắt và hành động không thể kiểm soát của tôi khiến cậu bắt đầu hoài nghi.

Làm ơn… hãy tha thứ cho tôi.

Chỉ giây phút này thôi, hãy để tôi quên đi vai trò ấy.

“Tớ là Shiraishi Asuka.”

Mọi lời tôi nói từ trước đến giờ… đều là dối trá.

Vì vậy, ít nhất, tôi muốn được nói ra lời giới thiệu bản thân này bằng cả tấm lòng.

“Còn cậu là─ai vậy?”

Liệu cậu ấy có trả lời chăng?

Cho câu hỏi của tôi─với tiếng nói đầu tiên chứa đựng trong tim từ lâu─

Ichinose Honami’s SS: “Yêu quá đi mất…”

Section titled “Ichinose Honami’s SS: “Yêu quá đi mất…””

Từ những lời của Hoshinomiya-sensei, tôi đã cảm thấy có khả năng luật của kỳ thi lần này sẽ là về việc liệu chúng tôi có thể tuân thủ các quy tắc được đặt ra khi mới nhập học hay không, và lời khuyên từ Ayanokouji-kun càng khiến cho khả năng đó trở nên rõ rệt hơn. Bắt đầu từ ngày đầu tiên của kỳ thi, lớp của chúng tôi và lớp của Ayanokouji-kun đã cố tình giữ khoảng cách với nhau.

Đó là vì nếu Ryuuen-kun dùng bạn cùng lớp để cản trở, việc chúng tôi hành động cùng nhau sẽ khiến cả hai lớp bị nghi ngờ.

Tôi không biết là do biện pháp phòng bị đó đã phát huy tác dụng, hay do Ryuuen-kun đã thay đổi cách làm của mình, nhưng chúng tôi đã có thể trải qua một tuần học bình thường mà không có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng—đối với tôi, một tuần đó thật sự rất dài.

Khoảng thời gian không thể gặp Ayanokouji-kun. Dù chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua điện thoại, nhưng chỉ riêng việc không thể mặt đối mặt, không thể cảm nhận được hơi thở của nhau cũng đủ khiến trái tim tôi như đang gào thét.

Vì vậy, hôm nay, khi kỳ thi kết thúc, không quan tâm đến kết quả, tôi đã rủ cậu ấy đến phòng gym và đã có thể dành thời gian bên cạnh Ayanokouji-kun.

Đó là chuyện trên đường về nhà sau khi đã “sạc” đầy hạnh phúc. Dù tôi có thể nhìn thấu mục đích của Ayanokouji-kun khi cậu ấy nói muốn rủ thêm bạn mới đến phòng gym, nhưng đó cũng không phải là một đề nghị tồi. Nếu có nhiều cơ hội để giao lưu với Kanzaki-kun và những người khác, chắc chắn lớp học sẽ trở nên tốt hơn.

“Vậy thì tớ yên tâm mà đi mời họ được rồi.”

Ayanokouji-kun trả lời như vậy, và khi thấy thái độ sẵn lòng chào đón của cậu ấy, tôi liền nói:

“Ừm, cảm ơn cậu. Tớ thực sự rất vui khi nhận được sự ủng hộ như vậy từ cậu.”

Mỗi bước chân tiến lại gần hơn, ký túc xá ngày một gần, và chẳng mấy chốc sẽ đến lúc phải chia tay Ayanokouji-kun.

Không cần phải có một mối liên kết sâu sắc cũng được.

Nhưng—

Vừa cố kìm nén sự căng thẳng, tôi vừa để mu bàn tay trái của mình chạm vào mu bàn tay phải của Ayanokouji-kun.

Cậu ấy không hề từ chối. Tôi tìm kiếm đầu ngón tay của cậu ấy—

Nhận ra hành động quá khích của mình, tôi vội rụt tay lại.

“X-Xin lỗi… Tớ không kiềm lòng được… Chỉ là bạn bè thôi, vậy mà…”

Không được. Tôi không thể cứ đòi hỏi từ Ayanokouji-kun như thế này được, trong khi bản thân tôi cũng chưa thể đứng ở vị trí tương xứng.

Cho đến lúc đó, tôi chưa từng biết rằng việc yêu thích ai đó lại có thể đau khổ đến thế này.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn vào mắt của Ayanokouji-kun.

Shiina Hiyori’s SS: “Trái tim lay động”

Section titled “Shiina Hiyori’s SS: “Trái tim lay động””

Tôi trở về phòng mình trong ký túc xá và ngồi xuống mép giường để nghỉ ngơi.

Trên tay tôi là một bông hoa anh túc đỏ.

Chỉ cần nhìn chằm chằm vào đó thôi, tôi đã không thể không cảm nhận được trái tim mình như tràn ngập cảm xúc.

Cùng lúc đó, hình ảnh Ayanokouji-kun khi đến thư viện lại hiện lên trong đầu tôi.

Ngay khoảnh khắc tôi quyết định nghĩ rằng mình đã ghét cậu ấy.

Vậy mà, cậu ấy lại nói muốn gặp tôi vào ngày mai nữa.

Quyết tâm chia xa giờ đây đã bay đi đâu mất rồi.

“Đáng sợ quá… cảm xúc này nhiều quá…”

Một ngày mà trái tim tôi bị cuốn đi, nhưng lại hóa thành một ngày thật tuyệt vời.

Tôi cũng tự thấy bản thân mình ngạc nhiên đến mức bối rối.

Rằng tôi lại có thể cất giữ một cảm xúc to lớn và mãnh liệt đến thế trong lòng.

Tôi đã biết từ lâu rồi.

Rằng tôi đã bắt đầu thích Ayanokouji-kun – như một người con trai, như một người khác giới.

Tôi nhẹ nhàng xoay cành hoa và khẽ thở dài.

“Liệu cứ thích thế này… có được không nhỉ…?”

Tôi lặng lẽ hỏi bông hoa anh túc đỏ – thứ chẳng thể nào cho tôi một lời đáp.

Ayanokouji-kun và Karuizawa-san đã chia tay nhau rồi.

Vậy nên tôi hiểu – nếu tôi thích cậu ấy cũng không sao cả.

Nhưng tôi không đủ dũng khí để bày tỏ cảm xúc này, và trên hết, chúng tôi là người của hai lớp khác nhau.

Từ giờ, khi chúng tôi phải cạnh tranh để hướng đến lớp A, cảm xúc này chắc chắn sẽ không dẫn đến một kết cục tốt đẹp.

Liệu tôi có thể chiến đấu với lớp của Ayanokouji-kun, trong khi vẫn mang theo tình cảm này?

“Mình…”

Không mong cầu điều gì quá xa vời, chỉ cần giữ mối quan hệ bạn bè quý giá này thôi cũng đủ rồi.

Không được tham vọng vượt qua ranh giới ấy.

Dù sao thì, cũng không có gì đảm bảo rằng Ayanokouji-kun sẽ để ý đến tôi.

Cứ như thế này thôi.

Cứ thế này mãi.

Không quá gần… cũng không quá xa.

Tình đầu của tôi, nếu cứ mờ nhạt mà kết thúc như vậy, thì có lẽ sẽ là điều hạnh phúc nhất – tôi nghĩ thế.

“Chắc chắn… đó sẽ là câu trả lời đúng nhất, phải không?”

Tôi lại hỏi bông hoa anh túc đỏ thêm một lần nữa.